7 ngày bên thần chết... - Chương 5
___________NGÀY THỨ NĂM ________________
Cậu chẳng thẻ nào tập trung được vào bài học nữa khi những hình ảnh hôm qua cứ lởn vởn trước mắt . Tại sao hắn lại hôn cô gái đó ? Cô ta là ai ? TẠi sao … mình lại quan tâm đến chuyện này ? Ngực cậu nhói đau , đau tim ư ? Không , cậu biết rõ đấy không phải là cơn đau tim thông thường , cậu đau … khi thấy hắn thân thiết với người khác …
Trốn 2 tiết cuối cậu đi tới bệnh viện đẻ tìm hiểu về cô gái kia :
– Là bạn em hả ? Cô y tá tươi cười hỏi
– Vâng !
Cậu đáp mắt nhìn người con gái xinh đẹp đang nằm trên giường hỏi:
– Bao giờ chị ấy tỉnh ?
– KHông biết ! Cô y tá lắc đầu : Cô ấy đã như vậy suốt 1 năm rồi , người nhà và bạn bè cũng ít đến đây . Em là người đầu tiên trong tháng này tới thăm cô ấy đấy
– KHông phải người đầu tiên đâu – 1 cô y tá khác xen vào : HÔm qua cũng có người tới thăm cô ấy , lại là 1 anh chàng đệp trai nữa…
– Thật sao ? Là ai vây ?
– Chắc là bồ cô ấy . tôi nghe loáng thoáng anh ta nói 12 giờ đêm nay sẽ tới đón cô ta
– Lãng mạng quá nhỉ ….
Cậu rời khỏi căn phòng trước khi nghe thêm nhiều hơn , họ hẹn nhau vào nửa đêm …
– Ngài định đi sao ?
Hắn lùi lại khi thấy tiếng nói phát ra từ con người mà hắn cứ ngỡ là đã ngủ say :
– Cậu chưa ngủ ?
Trung Anh ngổi dậy nhìn vào hắn và trả lời :
– Vâng !Tôi biết ngài luôn đi vào giờ này lên đã chờ
– Để làm gì ?
– Tôi muốn đi với ngài
Cái gì ? mắt hắn trợn lên trước cái yêu cầu kì quặc của cậu , cái yêu cầu cho hắn cái cảm giác của ngày đầu tiên gặp cậu
– Không ! Hắn quyết không nhượng bộ lần này : Ta không thể đưa cậu đi , chuyện này quá nguy hiểm
– Ngài đã nói sẽ thực hiện mọi yêu cầu của tôi trong một tuần
Cậu tiến lại gần hắn với giọng nói chắc chắn làm hăn lúng túng và bối rối , đúng là hắn đã hứa vậy với cậu nên phải đưa cậu theo … Nhưng việc này quá nguy hiểm , hắn bỗng lo sợ mình sẽ không đủ sức bảo vệ cậu …
– Ngài còn chờ gì nữa .
Con bướm đêm bay lượn ngoài trời nhác hắn đã tới giờ phải đi … Quyết định …
– Ôm chắc vào !
Hắn nói , vòng tay ôm lấy cậu và bay ra ngoài . Hắn bay rất nhanh khiến những cơn gió đêm quất vào mặt tới tấp , bên tai vang lên những tiếng “ồ ồ ” . Tiếng hắn gào lên trong gió :
– Cậu sợ à ?
– Không !
Cậu cũng hét lên nhưng tay lại siết chặt lấy cổ hắn hơn . Hắn cảm nhận được đoi vai đó đang run rẩy
– Chờ ta ở đây !
Hắn thả cậu xuống 1 tòa cao ốc và biến mất , cậu đứng đó chiêm ngưỡng cảnh thành phố về đêm , những cơn gió từ bên dưới thổi lên khiến cậu thấy lạnh . Lui người vào trong , sắp tới 12 giờ rồi , cậu cũng không hiểu tại sao mình lại đòi đi theo hắn , nếu lại thấy hắn thân mật với cô gái đó … Phá đám … cậu lắc đầu trước 2 từ vừa xuất hiện trong óc … Gió vẫn thổi mạnh … Lạnh , những cơn gió lạnh không bao giờ tốt cho những người bệnh tim nhưng cậu vẫn thích được chạm vào cánh tay lạnh giá đó dù nó có lạnh hơn cả băng … ” Ngài ấy đã quay lại” Cậu chạy ra khi thấy 1 cái bong đang bay đến :
– Cậu là …. Cái bóng đó thì ra là 1 cô gái – 1 cô gái trong chiếc váy trắng toát lơ lửng trong không trung , cô nhìn cậu hỏi : Cậu là người đang chờ Thần Chết ?
– Vâng !
Cậu trả lời với gương mặt đầy ngạc nhiên khi thấy thân thể cô gái trong suốt , cô ta bật cười giải thích :
– Tôi là 1 linh hồn .
– Còn tôi là 1 người sắp chết ! Cậu Cười đáp lại : Sao chị lại tới đây ?
– Thần Chết bảo tôi tới đây đợi anh ấy
Người con gái có thể thốt ra 2 từ ” anh ấy ” thật nhẹ nhàng nhưng cậu lại có cảm giác của 1 tảng đá nặng chục kí đè lên người … Gương mặt cô gái nhìn trông quen quá , cậu ngờ ngợ như đã từng gặp cô ở đâu … Đúng rồi , là cô gái trong bệnh viện , người đã được Thần Chết hôn … CÔ đưa mắt về nơi xã thốt lên
– Sao anh ấy lâu quá ?
1 tảng đá nữa lại rơi xuống , cậu run run hỏi :
– Chị có quan hệ thế nào với Thần Chết ?
– Anh ấy là người dẫn đường của tôi
Giọng cô gái thản nhiên khiến cậu thấy bực , sao cô ấy lại nói về một người đã hôn mình với cái giọng điệu chẳng hề quan tâm như vậy . ? Cậu buột miệng :
– Tôi đã thấy ngài ấy hôn chị
Cậu thắc mắc về quan hệ của họ tới mức chẳng còn kiểm soát nổi bản thân nữa gương mặt cậu toát lên vẻ ghen tị . Người con gái mỉm cười và trả lời
– Đó là 1 sự trao đổi : anh ta sẽ đưa tôi tới tận âm phủ và tôi thì trị thương cho anh ta
– Trị thương bằng cách đó sao ? Cậu nói với vẻ ngạc nhiên , bức xúc
Cô gái cười và giải thích
– Đối với Thần chết thì âm khí của người sắp chết là món ăn bổ dưỡng đấy , nó có thể giúp họ trị thương …
– Vậy cũng không cần hôn…
– Ăn thì phải dùng miệng chứ , Thần chết không ngoại lệ đâu
Giọng cậu pha lẫn sự thán phục và ghen tị
– Chị thật am hiểu
– Tôi thấy mấy lần rồi .
Cô nói và quay mặt đi nín cười trước gương mặt đang thộn ra của cậu . 1 bóng đen bay đến , cô kêu lên:
– anh lâu quá !
– có chút rắc rối . Hắn đáp và quay sang cậu hỏi : Cậu sao đứng sững vây ?
Cậu vẫn trợn mắt nhìn hắn chằm chằm … Cô gái kia có vẻ muốn trêu cậu thêm 1 chút nữa , cô nắm lấy mặt hắn quay lại
– Làm cái quái gì vậy ?
Hắn nhăn mặt trước nụ hôn qua nhanh của cô , cô cười lém lỉnh nói:
– Tôi trả công nốt cho anh mà .
Hắn liếm mép , liếc sang cậu và lúng túng nói
– Tôi phải đưa cô ấy đi cho kịp giờ , chờ nhé !
– Bye nhóc !
Cô ta nháy mắt với cậu và khoác lấy tay hắn . Mắt cậu lóe lên những tia nhìn tức giận nhưng cậu không có quyền nổi giận … Thần Chết không phải của riêng cậu ….
– Sao mặt cậu khó chịu vậy ?
Hắn hỏi khi thả cậu xuống căn phòng , cậu giận dỗi nói:
– Không !
– Đừng giấu , cô ta đã nói gì với cậu
Cậu im lặng rồi cũng quyết định hỏi
– Chị ấy nói anh hấp thụ âm khí để sống và trị thương
– Đúng ! Hắn có cảm giác cậu sắp nói ra 1 điều nguy hiểm và hắn đã đúng…
– Tại sao anh không hấp thụ âm khí của tôi ?
Câu hỏi này đã đánh trúng cảm giác của hắn , hắn cũng chẳng biết tại sao mình có thể bỏ qua món ăn bổ dưỡng ngay trước mặt , có lẽ đơn giản vì…
– Ta không muốn ! Hắn đáp nhanh và ẩn cậu xuống giường rồi lại biến mất sau khi nói: Mau ngủ đi !
Còn lại 1 mình , cậu lặng người trước câu trả lời của hắn ” anh ta không muốn ” Vì sao ? Âm khí của mình không hợp khẩu vị của anh ta hay …. Vì mình là con trai …