7 ngày bên thần chết... - Chương 4
___________ NGÀY THỨ TƯ _________
Cậu mở mắt nhìn sang bên cạnh … Đã 3 năm rồi kể từ sau vụ hỏa hoạn ấy , cả gia đình 4 người chỉ còn cậu sống sót – họ hàng không 1 ai muốn nhận nuôi cậu khi hay tin cậu có bệnh tim … Cậu cũng chẳng muốn ai lo cho mình , suốt 3 năm cậu sống 1 mình tự lo tất cả , tự mình chỗng chọi với căn bệnh đó … 3 năm , mỗi ngày cậu đều thấy đơn độc và lo sợ khi bước vào căn nhà im lặng , ngồi ăn mâm cơm lạn ngắt , không một ai nói chuyện … Sờ lên chỗ giường trống vẫn còn hơi lạnh ấy , cậu mỉm cười đêm là báo hiệu của 1 ngày sắp hết , là thời hạn sống của cậu đã bị rút bớt đi nhưng cậu vẫn mong đêm đến , chỉ có đêm thì ” con người ” ấy mới quay về bên cậu …
Hôm nay cậu phải tới bệnh viện để khám định kì , cậu ớn cái mùi thuốc ở đó . Đang lăn lộn trong chăn thì hắn bỗng hiện ra ngay giữa phòng , cậu bật dậy :
– Ngài về sớm thế ?
Hắn cũng ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu :
– Ngươi không đi học ?
Cậu nhìn thứ chất lỏng màu trắng đang chảy ra từ 1 bên tay của hắn , hốt hoảng lao đến :
– Ngài bị thương kìa !
– Đừng chạm vào ta .
Hắn gạt tay cậu ra 1 cách thô bạo và biến mất , thái độ đó cảu hắn khiến cậu băn khoăn tự hỏi : Mình đã làm gì sai sao ?
– Gắng giữ sức khỏe nhé !
Vị bác sĩ nói và tươi cười tiễn cậu ra khỏi phòng , nhìn bọc thuốc trên tay cậu thở dài : cậu chỉ còn sống có 3 ngày nữa thôi , thuốc thang làm gì cơ chứ … Nhưng nếu không lấy thì ông ấy sẽ nghi mà chẳng lẽ cậu lại giải thích là mình dang sống với 1 Thần Chết và đã nhận thông báo là sẽ chết trong 4 ngày tới sao ? . .. Chỉ nghĩ tới đó thôi cậu đã bật cười … Cậu nép nhanh vào 1 cái cột gần đó khi thấy hắn xuất hiện trong bệnh viện
– Ngài ấy đến đây làm gì ?
Cậu đã nghĩ có thể ở đây có người chết nhưng nếu vậy sao hắn lại mặc đồ của con người lại còn hiện hình nữa . Cậu im lặng nhìn hắn ngó quanh 1 hồi và bước vội vào 1 căn phòng , cậu rón rén đi tới và nhìn trộm vào : 1 cô gái xinh đẹp đang nằm bất tỉnh trên giường , Cậu không nghe rõ hắn đang nói gì với cô nhưng cậu đã thấy : Thần chết cúi hôn cô 1 cách thắm thiết . Thân thể cậu tê cứng trước cảnh tượng này …
– Cậu đang nhìn gì vậy ?
Tiễng bà y tá vang lên từ đầu hành lang , chân cậu đã có lại cảm giác … Ôm lấy ngực , cậu co chân bỏ chạy
+ Tối :
Thần Chết quay về thấy căn phòng tối om , cậu ta đi đâu rồi ? Có cái gì đó đang nằm trên giường , hắn tiến lại gần :
– Sao hôm nay ngủ sớm thế ?
– Tôi hơi mệt ! Giọng cậu đáp nghe thật lạ lùng
– Ta xin lỗi vì hồi sáng đã cư xử thô bạo với cậu .
– Không sao . Trung Anh nói mã vẫn không quay lại nhìn hắn : Vết thương của ngài …?
– Nó đỡ rồi !
Cậu ậm ừ , hắn thấy lạ sao cậu không quay lại nhìn hăn . Chồm lên giường hắn kéo cậu quay lại :
– Cậu đang giận ta sao ?
Dù căn phòng lúc đó có tối đến đâu thì hắn vẫn thấy đôi mắt đó rõ mồn một , đôi mắt đỏ hoe vì khóc quá nhiều . Cậu vội quay vào trong vách … Hắn rất muốn mở miệng hỏi nguyên nhân nhưng lại cảm thấy có gì dang chặn lại … Im lặng …
– Ta đi làm đây !
Hắn tung người bay vào không trung … Gió đêm lùa vào căn phòng , cậu không ngủ …