Nội dung truyện
Chuông điện thoại reo vào lúc giữa đêm. Hiếm khi nào nhà tôi có cuộc gọi vào giờ này, ngoại trừ những trường hợp nguy kịch. Tôi lò mò ra phòng khách, ngồi lo lắng quan sát nét mặt của mẹ khi nghe máy.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tôi đi theo chân mẹ hỏi.
Mẹ hấp tấp mặc áo khoác rồi bước vội ra cửa:
“Ba con gặp tai nạn.” Mẹ dịu giọng trấn an tôi. “Con vào ngủ đi, sáng mai còn đi học. Có gì mẹ sẽ gọi về.”
Tôi trở vào phòng, cảm giác day dứt tràn dâng trong lòng. Tôi thao thức chờ đợi tiếng chuông điện thoại, suy nghĩ bấn loạn.
Ngoài sân trời tối mịch, tiếng côn trùng réo rắt da diết. Tôi lặng nhìn nét mặt thơ ngây của bé Ni, lòng xốn xang. Chuyện gì sẽ xảy ra đây nếu ba mẹ tôi cứ tiếp tục như thế, rồi dẫn đến một vụ li hôn tệ hại. Chỉ nghĩ đến bấy nhiêu, tôi đã thở không nổi.
Tôi không chợp mắt mãi đến lúc trời hừng sáng. Cuối cùng mẹ cũng gọi về, mẹ bảo nhờ nội đưa bé Ni đi nhà trẻ và kêu tôi mang vài thứ vào bệnh viện. Lần mò mãi khắp ba tầng lầu trong bệnh viện, tôi cũng tìm được đến phòng hồi sức. Đứng nấn ná trước cửa phòng khép hờ, tôi nghe tiếng ba vọng ra:
“Thà tôi chết đi còn hơn. Làm sao tôi sống mà nhìn mặt họ hàng, bà con đây. Trước đây tôi khi dễ, sĩ nhục con người ta bấy nhiêu, thì giờ đây con tôi lại ra nông nổi như vậy. Làm sao tôi dám ngước mặt lên nhìn đời chứ!” Giọng ba nghẹn ngào. “Rồi còn nó nữa, tôi cứ luôn mường tượng cảnh nó lấy vợ sinh con, sống yên ổn đến già. Giờ nó như vậy, xã hội ai chấp nhận nó. Nó đi đâu, làm gì… mà sống đây…”