40.075km đến trái tim - Chương 7
Chương 7
Một tuần chậm chạp trôi qua. Sau bao ngày ngoan ngoãn tu tâm dưỡng tính ở nhà, tôi được ba tha bổng cho một ngày cuối tuần. Tôi mừng phát điên, tối nay tôi sẽ được gặp Uyên, cả tuần nay tôi nhớ nó ghê gớm.
Suốt buổi học sáng thứ bảy tâm trạng tôi rất vui vẻ, và điều đó không lọt khỏi mắt Tuấn.
“Chó con làm gì vui thế?” Tuấn hỏi với cái biệt danh mà cậu ấy mới đặt cho tôi.
Tôi cau có phản đối cái biệt danh ấy.
“Tối nay tôi được ba cho đi gặp bạn.” Tôi trịnh trọng thông báo.
“Tôi đón cậu lúc sáu giờ nhé?”
“Cậu không đi theo tôi được đâu.” Tôi kịch liệt phản đối.
Lại một trận tranh cãi gay gắt giữa tôi và Tuấn. Và ai cũng biết kết cục sẽ như thế nào rồi đấy. Đúng sáu giờ khi vừa rời khỏi nhà, tôi bị Tuấn tháp tùng đến trước cửa siêu thị – điểm hẹn của tôi và Uyên.
“Tại cậu ấy đòi theo…” Tôi ngượng nghịu giải thích.
“Không sao đâu.” Uyên cười đầy ẩn ý. “Thật ra tao cũng có dẫn bạn trai của tao theo giới thiệu với mày.”
“Bạn trai á?” Tôi há hốc mồm.
Chỉ sau một tuần không gặp, mọi chuyện đi quá cả chục lần sự tưởng tượng của tôi. Trước đây tôi từng mường tượng bạn trai của Uyên phải là một đứa khù khờ, dễ dạy để Uyên tha hồ mà sai khiến với cái tính đàn chị của nó. Bạn trai của Uyên, thằng con trai cao nhồng đứng trước mặt tôi, là một hình ảnh hoàn toàn ngược lại: trí thức, lanh chanh, và nhiều lời. Theo những gì tôi quan sát được, Uyên đã chết mê chết mệt với cái thằng ấy.
Cả bọn kéo nhau vào gian hàng ẩm thực nằm trong gian đầu của siêu thị. Suốt cả buổi cậu bạn trai của Uyên, tên Tân, gần như nói không ngừng nghĩ. Tuấn tỏ vẻ khó chịu ra mặt, cậu ta bị dị ứng với những đứa nhiều chuyện.
“Bạn Tuấn thích học môn gì nhất nhỉ?” Tân quay sang Tuấn thân thiện hỏi.
“Tôi không thích học.” Tuấn lầm bầm. “Chỉ thích đánh nhau thôi.”
Mặt của Tân đơ ngay ra. Cậu ta quay sang Uyên cười giả lả:
“Em có muốn ăn thử món của anh không?”
Uyên hào hứng đưa đũa gắp một cọng mỳ Spagetthi trong đĩa của Tân, rồi đề nghị:
“Anh ăn thử miếng Pizza của em nhé.” Uyên gắp một miếng rìa bánh đút cho Tân.
Tôi nhìn hai đứa chúng nó vừa nổi ốc cục vừa phát ghen. Tôi quay sang nhìn đĩa của Tuấn, nó đã sạch trơn từ lúc nào. Tuấn nhìn vẻ mặt ngỡ ngàng của tôi, chau mày:
“Chó con có ăn hết phần của mình không đấy? Để tôi ăn tiếp cho.”
Chẳng đợi tôi đồng ý, cậu ta găm nĩa vào miếng thịt bò duy nhất trong dĩa của tôi. Nhận thấy tôi đang phát cáu, Tuấn mỉm cười: “Chia hai nhé!”
Cuối cùng, tôi cảm thấy dễ thở hơn khi cả đám cũng tách ra. Uyên và Tân cần mua vài món trong gian thực phẩm, còn Tuấn thì không thích lòng vòng quanh cả chục dãy hàng trong đó. Hai đứa tôi lang thang qua khu trò chơi. Chợt nhớ ra một chuyện, tôi quay sang bảo Tuấn:
“Cậu biết không, tôi có ba việc muốn làm khi có bạn trai đấy!”
“Đừng nói với tớ là kết hôn hay sinh con gì đấy nhé.” Tuấn thờ ơ.
Tôi nhăn mặt: “Không!” Rồi thở dài kể: “Tôi muốn chơi trò tìm năm điểm khác nhau giữa hai hình.”
Tuấn tỏ vẻ khó hiểu. Tôi tiếp tục giải thích:
“Ở đằng kia.” Tôi chỉ về một dãy máy giữa gian trò chơi. “Có một cái máy màn hình cảm ứng, người chơi chỉ tay vào màn hình để tìm năm điểm khác nhau giữa hai hình.”
“Cậu dỡ hơi thật đấy, trò của trẻ con…”
Tôi không đợi Tuấn hoàn thành hết lời càu nhàu của cậu ta, tôi đẩy cậu ta đến ngồi xuống ghế trước màn hình và cho thẻ vào. Tuấn chịu đựng được một lúc rồi nổi điên lên giật hết thẻ trong tay tôi.
“Để tôi chỉ cho cậu chơi trò của người lớn.” Cậu ta kéo tôi đến trước sàn nhảy. “Nhìn này.”
Tuấn xoăn tay áo lên, đút thẻ vào máy trước cái màn hình to đùng. Cậu chỉnh một bài có beat cực nhanh rồi bắt đầu. Những bước đầu tiên khá đơn giản và đều đặn, những động tác tay được Tuấn kết hợp nhịp nhàng với những bước nhảy. Đoạn điệp khúc thì những mũi tên trên màn hình chạy nhanh như điên, có những động tác khó mà tôi không tài nào mường tượng được khi nhìn hướng dẫn trên màn hình: Tuấn chống chống tay và chân phải làm trụ ở ô giữa, xoay chân trái một vòng lướt nhanh qua những ô khác.
Tôi không tài nào rời mắt khỏi những động tác độc đáo ấy. Tuấn nhảy đến bài thứ hai, nhạc chậm hơn nhưng động tác lại khó thực hiện hơn. Nhìn cách Tuấn khéo léo kết hợp cả thân người theo nhịp nhạc, người xung quanh bắt đầu dừng lại trầm trồ. Mồ hôi Tuấn đã nhễ nhại khi sang đến màn thứ ba, cậu mỉm cười nhìn tôi rồi căng thẳng tập trung nhảy những bước đầu tiên. Đến lúc này thì người ta đã tập trung thành một đám đông nghẹt trước màn hình của Tuấn, miệng không ngớt lời cảm thán.
Tuấn phải dừng lại bắt đắc dĩ khi Uyên đến gọi hai đứa.
“Cậu học nhảy ở đâu thế?” Giọng tôi không giấu được sự ngưỡng mộ.
“Thành quả của những buổi cúp học.” Tuấn vừa nói vừa đưa tay quẹt mồ hôi trên trán.
“Bây giờ tụi mình đi uống trà sữa nhé?” Uyên đề nghị.
Tuấn chậm rãi nhìn đồng hồ rồi thông báo:
“Không đâu. Đến giờ chó con phải về nhà rồi.”
“Chưa được chín giờ mà.” Tôi phản đối.
“Không sao đâu.” Uyên cười gượng gạo. Tôi lờ mờ nhận ra Uyên muốn đi riêng.
Tôi miễn cưỡng chào tạm biệt hai người họ rồi lủi thủi theo chân Tuấn đi về.
Đường vắng. Trời lặng gió, một điều hiếm hoi ở phố biển. Tôi có cảm giác như mọi thứ đang yên lặng chờ đợi một điều gì đó, có thể rất dữ dội, mà cũng có thể rất êm đềm, có thể là một cơn giông khắc nghiệt hay một cơn mưa trái mùa dịu dàng. Hơi sương dày đặc trông như đang rớt từng mảng qua ánh đèn đường ố vàng. Tôi đi cách Tuấn một quảng, lặng nhìn cái bóng cao lêu nghêu của cậu. Ước gì tôi mãi được ngắm cái cách Tuấn đút tay vào túi quần, lững thững bước trên lớp đá sỏi, vừa đi vừa huýt sáo. Bờ vai cậu khẽ đung đưa theo nhịp chân, và cái đầu ngố thi thoảng quay lại quan sát tôi.
“Vậy những điều còn lại là gì?” Tuấn hỏi.
“Hả?” Tôi nghệch mặt ra.
“Cậu nói có ba điều muốn làm khi có bạn trai ấy…”
Tuấn dừng lại, nhìn vào mắt tôi chờ đợi. Tôi lúng búng:
“À. Tôi muốn được nắm tay.”
Tuấn chau mày:
“Này. Sao mơ ước của cậu lớn lao quá vậy. Đầu to thế mà chẳng nghĩ ra được cái gì cho ra hồn à?”
“Cậu không hiểu đâu.” Tôi làu bàu. “Con trai nắm tay con gái thì là chuyện bình thường. Còn cậu mà nắm tay tôi thì khó coi lắm. Nhiều lúc đi chung với cậu chỗ đông người, tôi chỉ dám nhìn bàn tay của cậu thôi. Thế người ta mới nói, ở bên nhau, mà xa như một vòng trái đất ấy.”
Tuấn trố mắt ngạc nhiên nghe tôi thổ lộ. Cả hai đứa tôi đứng lặng yên bên nhau mất một lúc. Tôi còn mãi xấu hổ, vờ chăm chú đưa chân mình di di trên mặt đường, nên không biết được vẻ mặt của Tuấn lúc này.
Rồi tôi nghe một hơi thở dài.
Hơi ấm tỏa ra trong lòng bàn tay tôi, những ngón tay to bè của Tuấn vụng về đan vào những ngón tay mảnh khảnh của tôi. Cảm giác như một vòng trái đất được nối lại, và không còn khoảng cách nào giữa hai chúng tôi nữa.
“Sao tôi lại thích một đứa ngốc như cậu chứ.” Tuấn lầm bầm.
Tôi biết lúc này Tuấn đang bối rối, vì cậu ta không còn nhìn vào mắt tôi nữa.