40.075km đến trái tim - Chương 6
Chương 6
Sau bao lần khóc lóc, van xin, nài nỉ, tôi cũng thuyết phục được ba mẹ rằng tôi không cố ý gây sự đánh nhau trước. Ba mẹ tôi lại phải mất hai ba ngày chạy đôn chạy đáo nhờ vả ông này bà kia nói ra nói vào cho tôi được ở lại trường. Sau khi một khoảng tiền kha khá nằm gọn trong tay của mấy ông lớn bà nhỏ, tôi mới được đi học trở lại với cái án treo lơ lững trên đầu.
Bù vào đó tôi bị ba cấm túc vô thời hạn. Mỗi ngày tôi chỉ được phép ra khỏi nhà vào buổi sáng để đến trường, trước mười hai giờ là tôi lại phải trở về nhà – ngôi nhà thân yêu mà mọi người vẫn thường ca tụng ấy nay đã trở thành trại giam. Đi làm thêm: không được phép, nấu cháo điện thoại: không được phép, online bằng máy tính duy nhất trong nhà ở phòng khách: không được phép, xem TV từ chín giờ tối trở đi: không được phép.
Đấy chưa hẳn là địa ngục, ở trường còn có một địa ngục khác với con quỷ giữ của vô cùng độc đoán.
“Cậu có thấy hai thằng con trai cứ quấn quít lấy nhau là kỳ cục lắm không?” Tôi mệt mỏi than vãn khi Tuấn suốt ngày cứ đeo bám tôi như sam. Chẳng khác nào nếu như tôi ở một mình trong năm giây thì thiên thạch sẽ va vào đầu tôi, hoặc là tôi sẽ bị một bọn Mafia bao vây bắn cho đến chết.
“Thế một thằng con trai thầm yêu một thằng con trai khác trong hai năm thì không kỳ cục à?” Tuấn thì thầm vào tai tôi, mặt ngây ngô vô số tội.
“Cậu đi đâu đấy?” Tôi nhăn mặt, quay lại nhìn Tuấn từ nãy đến giờ lẽo đẽo theo tôi suốt dãy hành lang.
“Đi theo cậu.” Tuấn mỉm cười.
“Tôi đi toilet đấy.” Tôi mím chặt môi, nén cơn tức đang sôi cuồn cuộn trong bụng.
“Ừ. Thế thì tôi cũng đi toilet.”
Rồi. Đời tôi đến đây là tàn. Nếu trước đây tôi phát điên vì không được cậu ta quan tâm, thì giờ đây khi được quan tâm một cách độc tài như vậy, tôi thấy thà chết còn sướng hơn.
“Ba mẹ tôi mà biết tôi thích cậu, tôi sẽ bị lột da, đập nhừ tử cho đến chết.” Tôi làu bàu khi đã ngồi gọn trong lòng Tuấn trên chiếc Martin lúc ra về.
“Nhà cậu vui nhỉ? Tôi đến chơi nhé?” Tuấn hào hứng.
“Không được.” Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
“Sao thế? Cậu bị cấm không cho ra ngoài, chứ đâu có bị cấm dẫn bạn đến nhà đâu.” Tuấn lí sự.
Sau một lúc tranh cãi thì hai đứa cũng đi đến kết cục ở trước cổng nhà tôi. Tuấn tự nhiên dắt xe vào, vừa đi vừa huýt sáo. Lòng tôi nôn nao sợ ba tôi lại nổi trận lôi đình. Lo sợ của tôi hóa ra lại thừa, nhà tôi vui vẻ chào đón Tuấn. Hiếm khi tôi dẫn bạn về nhà, ngoại trừ Uyên ra. Tuấn tỏ ra lễ phép và ngoan ngoãn khác thường, nói chuyện cứ nhỏ nhẹ, dạ thưa chứ không cộc cằn như lúc nói chuyện với tôi. Bà nội cứ luôn miệng khen Tuấn đẹp trai suốt, và theo tôi nhẩm đếm thì đã khen đến lần thứ hai mươi mấy. Đứa em gái bốn tuổi của tôi thì lẳng lặng đi theo Tuấn, cắn móng tay vẻ e thẹn dòm cậu ta lom lom.
“Tuấn có bạn gái chưa con?” Mẹ tôi gợi chuyện khi cả nhà quây quần bên bàn ăn.
Tôi thầm cười thích thú nhìn Tuấn, cậu ta liếc sang tôi rồi lúng túng trả lời:
“Dạ chưa.”
Mẹ nhìn tôi thở dài:
“Chẳng biết bao giờ con dì mới có bạn gái. Tuấn biết không, nó học lớp 12 rồi mà còn măn vú mẹ đó.”
“Mẹ…” Tôi xấu hổ càu nhàu.
Tuấn phì cười.
“Bọn con nít bây giờ cứ mới tí tuổi đã bày đặt yêu đương.” Ba gằn giọng.
“Hồi xưa tụi mình cũng vậy mà.” Mẹ tôi pha trò.
Ba đáp lại mẹ bằng một cái lườm thật dài.
“Ăn nhiều vào đi con.” Nội tôi gắp cho Tuấn một miếng thịt to đùng.
Cả buổi cơm trôi qua trong không khí sôi nổi thường ngày của nhà tôi. Ba kể lể chuyện trưởng phòng mới khó chịu ở công ty, nội và mẹ thì cứ tranh cãi suốt nên mua rèm cửa màu hồng hay màu xanh, tôi và con em thì tranh nhau giành cho bằng được miếng thịt cuối cùng, rốt cuộc tôi cũng phải nhường cho nó.
“Ba mẹ cậu vui thật đấy.” Tuấn nói khi thích thú lăn lộn trên giường trong phòng của tôi.
Tôi loay hoay cất tập sách lên giá, chẳng buồn phát biểu ý kiến. Tuấn chưa được chứng kiến cảnh ba tôi nổi cơn tam bành và mẹ tôi tối ngày cứ lằn nhằn suốt nên mới nói thế.
Con em tôi đứng lóng ngóng ngoài cửa, một tay lôi sền sệt con Gấu Teddy trên sàn nhà, tay kia cầm cuốn truyện thiếu nhi.
“Bé Ni đi đâu thế?” Tôi cất giọng dịu dàng hỏi.
Con bé chẳng thèm dòm đến mặt tôi. Nó đi một mạch thẳng đến giường, trèo lên và nũng nịu với Tuấn: “Anh gì ơi! Đọc truyện cho em nghe nhé.”
Trời ơi. Còn có cái màn này nữa. Ở nhà chẳng bao giờ con bé dịu dàng với tôi được một phần một trăm mũ n như thế. Nó toàn cào cấu, đánh đấm tôi, tranh giành mẹ với tôi. Thế mà giờ này nó lại nằm gọn trong lòng Tuấn, lim dim mơ màng nghe Tuấn đọc truyện. Rõ ràng là nó đang lợi dụng Tuấn mà, càng nghĩ tôi càng phát bực. Nhà tôi sao di truyền cái gen mê trai mạnh đến thế chẳng biết. Tôi phải gắng làm cho xong bài tập thật nhanh rồi lôi đầu con em ra khỏi phòng giao cho mẹ mới được.
Mẹ mang nước vào phòng để lên bàn học, tôi ngẩng mặt lên cảm ơn. Mẹ đưa tay ra dấu: “Suỵt!” Rồi chỉ về phía giường ngủ của tôi. Tuấn và con em của tôi đang ôm nhau ngủ say sưa.
Nắng gấp khúc qua cửa kính rọi một mảng sáng rực khắp phòng. Đôi tai và khuôn mặt Tuấn hồng lên trong ánh nắng. Lặng đứng quan sát mất một lúc, bất giác hai mẹ con tôi nhìn nhau mỉm cười.