40.075km đến trái tim - Chương 14
Chương 14
Ngày Tuấn đi tôi nằm lì trong phòng, dán mắt vào trần nhà, mường tượng khuôn mặt cậu ấy sốt ruột chờ tôi đến, rồi buồn bã bước vào chỗ làm thủ tục. Cảm giác như mình đang rơi xuống một cái hố sâu không đáy.
“Mày không đi tiễn Tuấn à?” Giọng Uyên vang lên ở phía cửa phòng.
Tôi không đáp, khẽ trở mình thở dài. Uyên ngồi xuống cạnh tôi, hai đứa im lặng nghe tiếng đồng hồ gõ tích tắc trên tường, những bước chân của thời gian lê đi chậm chạp.
“Không ai nói cho tao biết làm thế nào là đúng, làm thế nào là sai cả.” Tôi lẩm bẩm.
Uyên nắm lấy tay tôi, nhẹ lay:
“Mày làm những gì mày cho là tốt nhất.”
Tốt nhất. Tôi muốn ba mẹ tôi vui vẻ. Tôi muốn Tuấn được hạnh phúc, và đi với tôi đến hết con đường này không phải là hạnh phúc. Nhưng sao tôi vẫn cảm thấy mình sai, ở lại cùng cậu ấy là một sự cắn rứt, rời khỏi cậu ấy là một tiếc nuối. Tôi nhọc nhằn rơi trong lằn ranh của những cái đúng và sai.
Cứ thế tôi rơi. Rơi mãi.
—o0o—
Ngày tôi tốt nghiệp đại học trời mưa rã rít.
Bốn năm rồi.
Tôi cúi mặt lướt qua những dòng người vui mừng ôm chầm lấy nhau. Những chiếc áo thụng xanh màu lấm lấm những giọt mưa phất phới trong làn gió thốc. Không có đứa bạn nào đợi tôi chụp hình cả, trong ngày lễ trọng đại của một đời người này. Đó là kết quả của việc tôi sống khép mình suốt những năm qua.
Uyên vẫy gọi tôi từ một góc khuất của hội trường. Tôi nhớ khuôn mặt tươi cười của nó, trông nó lúc nào cũng vui vẻ.
“Có một người đặc biệt muốn gặp mày đấy.” Nó nắm tay tôi kéo đi.
Những tiếng cười nói, những giọt nước mắt, những cái ôm ghì chặt… khiến tôi cảm thấy chút hụt hẫng. Vậy là cái thời sinh viên đã hết rồi, nhanh như nó chưa từng có, và ngày mai là bắt đầu của những chuỗi ngày mệt mỏi, khi tôi lại một mình lặn ngụp giữa dòng người chen chúc nhau ngoài kia.
“Lâu rồi không gặp.” Một bàn tay chìa về phía tôi.
Tôi chớp mắt ngạc nhiên.
Tuấn cao hơn, tóc dài ra, còn khuôn mặt của cậu hơi gầy đi. Những nét trẻ con đã không còn trên khuôn mặt ấy nữa, thay vào đó là những đường nét của một người đàn ông trưởng thành. Chỉ có đôi mắt của cậu, vẫn sâu và thật sáng.
Tôi lúng túng bắt lấy bàn tay cậu.
“Cười lên nào.” Uyên hào hứng reo lên đằng sau máy chụp hình.
Tôi luống cuống tìm thế đứng. Nhẹ nhàng, Tuấn quàng lên vai tôi.
Mùi hương quen thuộc lại một lần nữa làm tim tôi rộn lên.
—o0o—
“Mấy năm qua tao vẫn giữ liên lạc với Tuấn.”
Uyên kể khi hai đứa đã yên vị trên chuyến xe trở về quê.
Tôi thở dài, lầm bầm:
“Thật không thể tin được trong khi tao cố gắng cắt đứt liên lạc với cậu ấy thì mày lại phá hết mọi nỗ lực của tao.”
Uyên nổi điên.
“Thế mày nghĩ coi. Tao mà không làm vậy, thằng Tuấn dám nổi điên bay từ bên đó về đây ăn vạ lắm.”
Những lá thư Tuấn gửi về vẫn còn nằm im trong một ngăn tủ trong phòng tôi. Chưa được mở và đóng đầy bụi. Đã từng có lúc, tôi thấy chúng như một loại thuốc gây nghiện, một thứ bùa chú khiến tôi mãi mơ màng trong giấc mộng không có kết thúc tốt đẹp. Thế là tôi đốt chúng đi.
“Chuyện này thật là sai lầm.” Tôi mệt mỏi kêu lên.
“Không ai dám chắc chắn mình luôn đúng hết. Mười bảy tuổi, con người ta làm sai. Hai mươi mốt tuổi, con người ta vẫn sai. Già hơn nữa, già như ba mẹ mày ấy, có khi vẫn làm sai.” Nó lí sự.
“Không ai nói cho mày biết thế nào là sai đến khi mày làm tổn thương người khác, và làm tổn thương chính mình đâu.” Tôi bâng quơ, mắt dõi vào một điểm vô định ngoài cửa xe.
Trời lại đổ mưa. Những cơn mưa mùa vẫn thường đến và đi, thật nhanh.
—o0o—
Ba mẹ ngồi ở chiếc ghế dài đối diện, trao đổi ánh mắt với nhau một lúc lâu trong im lặng. Bé Ni ngồi cạnh tôi vẫn đang loay hoay hoàn thành nốt tờ trắc nghiệm toán lớp ba. Nắng sớm hắt vào phòng thứ ánh sáng nhẹ dịu. Không khí vẫn còn nồng hơi đất sau cơn mưa đầu tiên ở phố biển.
“Thật ra ba mẹ muốn nói chuyện này với mấy đứa lâu lắm rồi.” Ba khó nhọc mở lời.
Bé Ni xếp tờ trắc nghiệm lại, chồm về phía trước chăm chú lắng nghe. Hai anh em tôi quay sang nhìn nhau thắc mắc trong một thoáng chờ đợi khi ba ngừng lời, rồi lại chăm chú lắng nghe.
“Con giờ đã tốt nghiệp đại học, đã có thể tự lập, tự lo cho mình.” Ba nhìn tôi, rồi chuyển sang bé Ni. “Còn con cũng đã đủ lớn để hiểu chuyện.”
Ba lại cục cựa điều gì đó trong cổ họng. Mẹ lúng túng thay ba tiếp lời:
“Từ lâu ba mẹ chỉ coi nhau như những người bạn, cố níu kéo nhau để chăm lo cho hai con.”
Tôi thần người. Bàng hoàng trong một lúc lâu rồi chen vào:
“Ba mẹ muốn li dị à?”
Hai người chậm rãi gật đầu, bối rối như trẻ con bị bắt quả tang làm chuyện xấu.
“Nhưng mà hai đứa phải tin là…” Mẹ ngập ngừng tìm lời. “Ba mẹ đã thực sự rất yêu thương nhau khi muốn có hai đứa, hai con là điều tuyệt vời trong cuộc sống gia đình này.”
“Vậy bây giờ hai người chán trò chơi nhà chòi và bỏ nhau sao?” Cơn giận vô cớ chèn hết đầu óc tôi.
Ba nhẹ nhàng:
“Khi đến tuổi ba mẹ, con sẽ hiểu.”
“Con không hiểu.” Tôi làu bàu.
Bé Ni rưng rưng nước mắt, thút thít:
“Hai người không yêu nhau nữa à?”
Mẹ bước đến xoa nhẹ đầu nó, thì thầm:
“Hai người yêu nhau không có nghĩa là phải ở cùng nhau đâu con.”
Mọi người im lặng chờ đợi một điều vô hình mà không ai biết nó là gì. Ngoài kia, Một đám mây xám lừng lững vắt ngang bầu trời xanh.