40.075km đến trái tim - Chương 12
Chương 12
Chuông điện thoại reo vào lúc giữa đêm. Hiếm khi nào nhà tôi có cuộc gọi vào giờ này, ngoại trừ những trường hợp nguy kịch. Tôi lò mò ra phòng khách, ngồi lo lắng quan sát nét mặt của mẹ khi nghe máy.
“Có chuyện gì vậy ạ?” Tôi đi theo chân mẹ hỏi.
Mẹ hấp tấp mặc áo khoác rồi bước vội ra cửa:
“Ba con gặp tai nạn.” Mẹ dịu giọng trấn an tôi. “Con vào ngủ đi, sáng mai còn đi học. Có gì mẹ sẽ gọi về.”
Tôi trở vào phòng, cảm giác day dứt tràn dâng trong lòng. Tôi thao thức chờ đợi tiếng chuông điện thoại, suy nghĩ bấn loạn.
Ngoài sân trời tối mịch, tiếng côn trùng réo rắt da diết. Tôi lặng nhìn nét mặt thơ ngây của bé Ni, lòng xốn xang. Chuyện gì sẽ xảy ra đây nếu ba mẹ tôi cứ tiếp tục như thế, rồi dẫn đến một vụ li hôn tệ hại. Chỉ nghĩ đến bấy nhiêu, tôi đã thở không nổi.
Tôi không chợp mắt mãi đến lúc trời hừng sáng. Cuối cùng mẹ cũng gọi về, mẹ bảo nhờ nội đưa bé Ni đi nhà trẻ và kêu tôi mang vài thứ vào bệnh viện. Lần mò mãi khắp ba tầng lầu trong bệnh viện, tôi cũng tìm được đến phòng hồi sức. Đứng nấn ná trước cửa phòng khép hờ, tôi nghe tiếng ba vọng ra:
“Thà tôi chết đi còn hơn. Làm sao tôi sống mà nhìn mặt họ hàng, bà con đây. Trước đây tôi khi dễ, sĩ nhục con người ta bấy nhiêu, thì giờ đây con tôi lại ra nông nổi như vậy. Làm sao tôi dám ngước mặt lên nhìn đời chứ!” Giọng ba nghẹn ngào. “Rồi còn nó nữa, tôi cứ luôn mường tượng cảnh nó lấy vợ sinh con, sống yên ổn đến già. Giờ nó như vậy, xã hội ai chấp nhận nó. Nó đi đâu, làm gì… mà sống đây…”
Qua khe hở nhỏ trông vào căn phòng, tôi nhận ra những giọt nước mắt của ba. Sóng mũi tôi lại cay cay, cảm giác chồng chềnh nhẹ dâng lên. Thà ba cứ đánh, cứ chửi… tôi còn chịu được. Ba thế này khiến tôi thấy mình thật tội lỗi. Trước giờ tôi sợ ba lắm, ba lúc nào cũng nghiêm khắc. Nhưng tôi biết ba thương tôi nhiều lắm, từ đôi giày đầu tiên đến cái đồng hồ trên tay tôi lúc này, đều là của ba mua cho. Ba lựa màu đen, kiểu dáng nam tính. Ba muốn tôi lớn lên thành một người đàn ông thành đạt, sống trong một gia đình êm ấm. Tình thương của ba độc đoán là thế, nhưng chưa bao giờ là mù quáng.
Tôi đặt giỏ đồ trước cửa phòng rồi lủi thủi bước ra khỏi bệnh viện. Hình ảnh ba với cái tay bó bột và chóp mũi đỏ ửng lên vì xúc động cứ khiến tôi dằn vặt. Chưa bao giờ tôi thấy ba suy sụp đến thế. Phải tỏ ra mạnh mẽ, cứng rắn trong suốt thời gian qua hẳn ba đã chịu đựng nhiều lắm. Thế mà tôi chưa bao giờ nghĩ cho ba, chỉ biết nghĩ cho riêng mình.
Tuấn đón tôi ở trường, lo lắng hỏi khi thấy bộ mặt đưa đám của tôi. Tôi chỉ khẽ lắc đầu, cười gượng gạo cho qua chuyện. Cả buổi học tôi chẳng chú tâm được điều gì khác ngoài những suy nghĩ về khuôn mặt thất vọng của ba, nổi khổ tâm của mẹ và nét vô tư của bé Ni khi ngủ.
Giờ ra chơi cuối tiết hai, tôi hoàn hồn lại khi bất ngờ nhận ra Tuấn đang xếp tập vở cho vào cặp.
“Cậu đi đâu thế?” Tôi hỏi.
Tuấn cười: “À. Hôm nay tôi có hẹn chia tay với mấy người bạn. Chó con học xong rồi đi thẳng về nhà, không được lang thang nhé!”.
Tuấn vuốt nhẹ cái đầu bù xù của tôi rồi quay lưng đi. Tôi chột dạ, tự trách thái độ của mình từ lúc nãy đến giờ, đinh ninh rằng mình đã làm Tuấn buồn vì cái vẻ mặt ấy. Sao tôi vô tâm thế chẳng biết, hóa ra những người xung quanh tôi luôn phải chịu đựng cái sự vô tâm ấy.
Tôi lóng ngóng đuổi theo Tuấn ra đến cổng. Ngạc nhiên nhận ra những người bạn của Tuấn đã chờ ở đó từ bao giờ, tôi thở dài rồi quay lưng trở vào lớp.
Hai tiết học trôi qua chậm chạp, tôi ngồi đấy mà cứ thấp thỏm. Tự dưng nét mặt căng thẳng của những người bạn của Tuấn lúc nãy hiện lên một cách chậm chạp. Nếu chỉ là chia tay bạn bè thì tôi cũng có thể đi theo chứ? Kể từ ngày tôi có chuyện ở nhà thi đấu đa năng, Tuấn chưa bao giờ bỏ tôi một mình như thế này.
Một ý nghĩ vụt thoáng qua trong đầu tôi. Tôi bật đứng dậy, cuống cuồng gom hết tập sách vào ba lô. Tôi bước vội lên nói nhanh vào bộ mặt lườm lườm của thầy dạy sử: “Em xin phép về trước ạ.” Không đợi được cho phép, tôi chạy vù ra khỏi lớp trước bao cặp mắt ngạc nhiên và tiếng quát ầm lên của thầy.
Tôi lầm lũi chạy miết qua hai con đường xe cộ tấp nập trên đường xuống bến cảng. Khi nãy tôi loáng thoáng nghe họ nói sẽ gặp nhau ở đó. Một chiếc xe cảnh sát 113 chạy vượt qua mặt tôi, cảm giác bất an trong tôi càng tăng thêm. Tôi guồng chân nhanh hơn, phổi tôi rát bỏng phản đối việc làm quá sức này.
Một đám đông vây kín đường xuống cảng, mọi người xì xầm không ngớt. Tôi hớt hãi ngẩng mặt hỏi một bác luống tuổi:
“Có chuyện gì vậy ạ?”
Bác nhìn tôi chau mày: “Cái bọn học sinh bây giờ quậy hết chỗ nói. Đánh nhau long trời lỡ đất ở dưới này. Kêu 113 tới kịp, chứ không thôi là chết vài đứa rồi.”
Tai tôi ù đi. Sự căng thẳng khiến tôi cảm giác như đang ngồi trước nồi lửa. Tôi chen vào giữa đám đông hiếu kỳ, mặc cho bao lời rủa xả văng vẳng bên tai.
Tên đầu tóc chia chỉa bèo nhèo ngồi một góc trên chiếc xe cảnh sát. Tôi hốt hoảng lướt mắt khắp nơi tìm Tuấn.
Tuấn.
Cậu ta mở to mắt ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi. Một cảnh sát đẩy Tuấn bước nhanh về phía trước.
Tôi lắp bắp không thành tiếng, nhìn Tuấn trân trối.
Cậu ta cúi gầm mặt, bước chệnh choạng lên xe.
Tôi ngồi bệt xuống đất. Mệt mỏi, hoang mang. Cảnh vật trong cơn nắng đang lên chao đảo trước mắt tôi. Tiếng đèn báo hiệu gào rú trên nóc xe cơ động tắt lịm. Xe nổ máy và chạy đi. Xung quanh tiếng người rầm rì mãi không dứt.
–o0o–
Tôi đề nghị mẹ về nhà nghĩ ngơi. Thay vào đó, tôi sẽ trông ba đến tối. Mẹ đắn đo một lúc rồi mỉm cười hài lòng. Tôi dõi theo dáng vẻ mệt mỏi của mẹ khuất dần phía cầu thang, rồi lặng lẽ trở vào phòng bệnh.
Rèm cửa phất phới bên khung trời xanh biếc ngoài cửa sổ. Tôi ngồi xuống lặng ngắm vẻ mặt tái xanh của ba đang chìm đắm trong giấc ngủ. Bất giác, nước mắt tôi lặng lẽ rơi.
“Con xin lỗi ba.” Tôi thì thào. “Con sai rồi.”