40.075km đến trái tim - Chương 10
Chương 10
Ánh nắng buổi sớm làm tôi lóa mắt. Tôi hít một hơi thật sâu, khẽ chớp mắt. Tôi giật mình nhận ra có cái gì đó động đậy bên cạnh.
Bé Ni nằm ngọ nguậy trong lòng Tuấn, còn cậu ta vẫn đang ngủ say như chết.
Trời ơi. Tuấn.
Tôi hoảng hồn ngồi bật dậy, lay cái xác to như voi của cậu ta. Tôi quay sang bé Ni lo lắng:
“Ba đâu rồi?”
“Ba đi làm rồi.” Mẹ đáp, tay vén tấm màn lớn trong phòng. Nắng ấm tràn vào phòng qua lớp cửa kính loang lỗ nước mưa đọng lại. Tôi cúi gầm mặt, đầu óc hoạt động hết công suất, cố tìm lí do để giải thích. Cảm giác giống như lần tôi bị bắt quả tang làm vỡ cái bình mà mẹ yêu quý nhất: một chút tội lỗi, hối hận và lo sợ.
Mẹ vẫn bình thản nhìn tôi rồi cất giọng nhẹ nhàng:
“Con gọi Tuấn dạy rửa mặt rồi hai đứa ra ăn sáng.” Mẹ ngoắc bé Ni: “Lại đây nào, mẹ cho coi con thằn lằn này.”
Bé Ni chau mày: “Con thích ở đây cơ.” Rồi nó giụi mặt vào lòng Tuấn.
Mẹ đến kéo nó đi, nó tức tối phản đối giãy nảy khiến Tuấn cũng phải choàng tỉnh.
Tôi và Tuấn líu ríu vào phòng rửa mặt rồi lầm lũi dắt nhau ra ngồi xuống bàn ăn, đứa nào cũng lấm lét nhìn đứa kia mà chẳng biết phải làm gì.
Mẹ đặt hai tô cháo xuống bàn rồi ngồi đối diện hai đứa tôi. Tuấn hồn nhiên cắm cúi ăn ngon lành, còn tôi thì vừa nuốt từng thìa cháo vừa sợ sệt dò xét nét mặt của mẹ.
“Hai đứa… như thế này được bao lâu rồi.” Cuối cùng mẹ cũng mở lời.
Tôi còn đang phân vân không biết mẹ có ý gì thì Tuấn nhanh nhảu đáp:
“Dạ được ba năm rồi ạ. Từ hồi lớp 10.”
Mặt mẹ thoáng chút ngạc nhiên rồi trở lại bình thường. Mẹ thở dài:
“Chẳng còn bao lâu nữa thì thằng Tuấn đi du học rồi. Mẹ cũng không nỡ cấm cản hai đứa trong thời gian ngắn ngủi còn lại này.”
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lắp bắp: “Cảm ơn mẹ.”
Giọng mẹ vẫn nghiêm nghị: “Nhưng đó là về phần mẹ thôi. Vuốt mặt cũng phải nể mũi, đừng làm trò gì khiến cho ba con nổi điên lên, như chuyện sáng hôm nay. Đến lúc đó mẹ cũng không cản ba con nổi đâu.”
Tôi lí nhí: “Dạ con biết rồi.”
“Còn nữa.” Mẹ tiếp tục. “Hai đứa vẫn còn đang đi học, chuyện học là trên hết. Quen nhau nhưng mà phải trong sáng. Mẹ biết ở cái tuổi này mấy đứa thích tò mò tìm hiểu nhiều thứ lắm…”
Ôi trời. Có một bà mẹ là chuyên viên tư vấn tâm lí trẻ vị thành niên vừa là điều tuyệt vời vừa là một thảm họa. Tôi cúi gầm mặt, má nóng bừng xấu hổ khi nghe mẹ thao thao bất tuyệt về những chuyện “khám phá thân thể nhau”, “hậu quả của việc quan hệ thiếu suy nghĩ”,… Trong khi Tuấn thì chăm chú lắng nghe, mặt còn ra vẻ… hứng thú.
Tôi đưa mắt nhìn Tuấn đầy thù hằn, cậu ta chỉ khẽ nhún vai đáp trả. Mẹ hối hai đứa ăn nhanh để khỏi phải trễ giờ học. Tôi vẫn ôm cục tức trong bụng suốt buổi đến khi rời khỏi nhà.
Hai đứa sóng bước bên nhau đến trạm xe buýt. Tuấn phải về nhà để thay đồ, còn tôi thì đón xe đến trường. Tôi gầm gừ trước khi chia tay Tuấn:
“Cậu quên ngay những chuyện mẹ tôi vừa nói đi nhé.”
Cậu ta chỉ mỉm cười rồi xoa đầu tôi: “Chó con đi học ngoan.”
Xe lăn bánh. Tôi ngoái đầu lại nhìn dáng Tuấn khuất dần sau khúc quanh. Một lần nữa khoảng cách kéo dài ra và lòng tôi chùn xuống.
—o0o—
Chủ nhật là ngày tồi tệ nhất trong tuần. Kể từ sau khi có chuyện với Uyên, tôi chẳng còn mong mỏi gì trong ngày này cả. Dần dà tôi cũng quen được nổi buồn chán khi mất nó. Thật ra nếu tôi ra khỏi nhà đi lang thang cũng chẳng sao, vì từ sau ngày đánh tôi, ba quăng cho tôi cục lơ to đùng. Tôi làm gì, nói gì cũng như hoàn toàn vô hình đối với ba. Nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn quanh quẩn trong nhà để khỏi gây phiền phức.
“Anh hai ơi. Có anh nào tìm anh kìa.” Bé Ni khều vai tôi.
Tôi gấp cuốn truyện đọc dở lại theo chân bé Ni. Quân đợi tôi ở cửa, mỉm cười:
“Tuấn kêu tôi đến đón cậu.”
Tôi thắc mắc: “Sao cậu ấy không tự đến?”
Quân lúng túng: “Làm sao tôi biết được.”
Tôi đoán là Tuấn sợ giáp mặt ba tôi. Hôm nay ba mẹ đều vắng nhà, tôi nhờ nội trông hộ bé Ni rồi trèo lên xe đi cùng Quân. Cậu thuộc tuýp người ít nói, còn tôi lại mắc bệnh lúng túng trước… trai đẹp nên cả hai cứ giữ im lặng suốt.
Quân chạy băng qua những bãi rộng xanh um cỏ, lau sậy mọc đầy trên những khoảng đất chi chít biển báo rao bán. Cuối cùng chúng tôi dừng lại trước nhà thi đấu đa năng, nó lọt thỏm giữa những trụ nhà chung cư đang xây dở.
Tôi hồi hộp theo chân Quân bước vào qua một cửa phụ khép hờ. Sân xi măng rộng và sáng loáng màu sơn mới. Những cửa khác vẫn đóng chặt, nhìn những hàng ghế trơ trọi dưới ánh nắng mờ nhạt hắt từ những ô thông gió cao tít, khung cảnh gợi cho tôi cảm giác u ám.
“Tuấn đâu?” Tôi quay sang hỏi Quân.
Từ trong bóng tối ở góc khuất của sân, cái đầu chia chỉa lù lù xuất hiện. Mặt hắn đầy những vết bầm tím mà tôi đoán là kiệt tác của Tuấn. Hắn cất giọng trầm đục:
“Xin lỗi nhé. Tuấn không có ở đây.”
Tôi ngỡ ngàng quay sang Quân, cậu ta cúi mặt tránh ánh mắt tôi.
Một tên khác cười khoái trá: “Xem ra có người bị bán đứng nhỉ?”
Từ sau lưng tôi, Quân lí nhí: “Xin lỗi cậu. Xin lỗi.”
Tôi nghiến chặt răng:
“Cậu đi mà nói với Tuấn ấy.”
Cả đám khoảng chừng mười đứa chầm chậm tiếp cận tôi. Cơn hoảng loạn hối thúc tôi chạy trốn, nhưng lí trí cho tôi biết cơ may ra khỏi đây là con số không. Tôi hít vào một hơi thật sâu cố làm dịu trái tim đang nhảy điên loạn trong lòng ngực. Tôi lùi lại, cúi người nhặt lấy một cây sào tre gãy nát dưới chân. Tôi lừ mắt nhìn một lượt rồi gầm gừ:
“Lên đi.”
Những bước chân tì trên nền xi măng kêu vang xoèn xoẹt.
Một nấm đắm lao thẳng đến. Tôi né. Tiếng những cú đòn khác xé gió vụt qua kẽ tai. Tôi vung gậy tre đập quơ quào trong không trung.
Bịch.
Tôi cảm nhận một vật cứng đập mạnh vào trán. Tôi loạng choạng, mùi tanh của máu xộc vào mũi. Những vệt ấm nóng kéo dài trên khuôn mặt. Mắt tôi hoa đi.
Bịch.
Lại một cú đập mạnh vào lưng. Tôi khuỵu xuống. Cố trụ lại bằng hai tay.
Bịch.
Tôi ngã quỵ xuống sàn. Cắn chặt răng, co người chịu những cú chí tử. Tôi nhắm chặt mắt, nín thở chờ đợi cơn đau qua đi. Mỗi một khoảnh khắc trôi qua tôi cảm giác da thịt bị châm đốt bởi hàng ngàn mũi kim và xương cốt trong người đang bong ra.
“Được rồi.” Giọng ồ ề vang lên.
Một bàn chân dẫm mạnh lên ngực tôi. Tôi cố nheo mắt trông. Tên đầu tóc dựng ngược cười khoái trá nhìn tôi:
“Về nói lại với Tuấn của mày tránh xa bọn tao ra. Nếu không thì… chậc!” Hắn khẽ lắc đầu. “Chỉ còn nước kêu ba nó đi hốt xác nó về thôi.”
Cả đám cười rần lên rồi theo chân hắn đi xa dần.
Tôi nằm yên, cố hít thở đều đặn và quên đi những vết thương đang nhói lên.
“Cậu còn đứng dậy được không?” Giọng Quân nghe như văng vẳng từ một nơi xa xăm.
Tôi nghiến chặt răng, cố lấy hết sức lực còn lại gầm lên, nhưng âm thanh nghe cứ như một tiếng rên rĩ: “Cút đi! Cút…”
Quân khẽ thở dài: “Tôi để điện thoại trước mặt cậu nhé.” Cậu ta đặt chiếc di động xuống đất rồi lặng lẽ rời đi.
Còn lại một mình, tôi cố xoay người lại, quơ tay với lấy chiếc điện thoại.
Không thể gọi về nhà. Tôi không muốn gây thêm phiền phức nào hết. Nếu gọi cho Tuấn, cậu ta hẳn sẽ lao đi tìm bọn chúng tự sát. Trong vô thức, tay tôi bấm những số quen thuộc.
“A lô?” Giọng Uyên ngái ngủ vang trong điện thoại.
Tôi lấy hết hơi sức, thều thào:
“Mày lại nhà thi đấu đa năng ngay. Tao chết mất.”
Hình như giọng tôi nghe thê thảm lắm nên Uyên hét ầm lên trong điện thoại lo lắng, nhưng tôi chẳng còn hiểu nó nói được gì cả. Đầu óc tôi quay cuồng, tay chân tôi lạnh toát.
Một lúc lâu sau Uyên đến nơi, thấy bộ dạng tôi nằm thoi thóp trên sàn nhà nó lại lắp bắp hỏi đủ thứ, tôi vẫn chẳng nói năng được gì. Nó dìu tôi ngồi lên chiếc cúp 50 của nó rồi rồ máy. Uyên kéo hai tay tôi quàng qua người nó dể giữ tôi khỏi ngã. Tôi gục đầu vào lưng Uyên, nhận thấy máu mình loang dần trên nền vải trắng tinh của áo nó.
Tôi lầm bầm trong cơn mê sảng:
“Đừng chở tao về nhà. Đừng nói cho ba mẹ tao biết. Đừng…”
Tôi dần tỉnh ra khi nằm trên chiếc giường trắng toát ở một trạm xá. Tôi loáng thoáng nghe cô y tá nói phải khâu lại trán tôi. Nhìn mũi kim lăm le trước mặt, người tôi run lên.
Uyên giữ lấy tay tôi, trấn an: “Không sao đâu. Không sao mà.”
Tôi nghe tiếng kim đâm phập vào trán mình, từng mũi, từng mũi một.
Tôi lịm dần.
Quạt trần uể oải đánh vòng. Mùi chua của cồn sát trùng nồng nặc. Tôi mơ màng nhận ra Uyên đang nhìn mình lo lắng. Tôi lẩm bẩm:
“Tao chết chưa?”
Nó phì cười: “Chưa. Nhưng mà sắp.”
“Tao nằm được bao lâu rồi?”
“Vài tiếng thôi.”
Tôi cố ngồi dậy, nhận thấy sợi dây nước biển quấn quanh tay mình. Uyên cằn nhằn: “Mày nằm yên một chút đi.”
“Tao không muốn nhà tao lo.” Giọng tôi chỉ nghe được hơi.
“Cần thì tao gọi về nói mày ở nhà tao chơi đến tối. Mày cứ nằm yên đi.”
Tôi gật gù, ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn nó áy náy:
“Xin lỗi đã làm phiền mày.”
Nó nổi cáu: “Mày điên à? Bạn bè để làm gì hả?”
Tôi cười như mếu nhìn nó cảm kích. Nó thở dài:
“Tao xin lỗi.” Nó nhìn sang một chỗ khác. “Tao thật là ngốc khi đã đối xử với mày như vậy. Tao hối hận lắm. Tao chia tay Tân rồi. Cái thằng ấy cũng thật là nông cạn. Chẳng hiểu sao tao có thể thích một thằng như thế.”
Uyên rươm rướm nước mắt, tôi có thể đoán được nó đau khổ thế nào khi phải chia tay cái thằng mỏ nhọn ấy. Tôi im lặng nhìn nó, lòng lâng lâng. Bao nhiêu muộn phiền trong mấy ngày qua tan biến hết. Tôi dang tay ra, mỉm cười gọi:
“Lại đây.”
Nó cúi xuống ôm lấy tôi thút thít:
“Tao nhớ mày lắm.”
Tôi thều thào: “Ngực mày đè tao đau muốn chết.”
Uyên cốc nhẹ vào đầu tôi. Tôi giả vờ hét lên đau đớn, thế là nó sợ lấm lét xin lỗi.