3 Semes và 8 Ukes - Chương 37
Chapter 13.
Ban đầu họ không để ý, nhưng giờ đây Charlie và Jeremy đã nhận ra điều bất ổn đang xảy ra trong khu đại sảnh nhà Hino. Ryu nhìn Ren bằng ánh mắt đầy căm phẫn, tay đang chỉa súng về phía người đàn bà đó. PHONG cũng đã đứng dậy, và khẩu súng trong tay cậu cũng đang lăm le về phía Ryu. Đồng thời khi ấy, người đàn bà đã kịp túm lấy đứa bé trai ba tuổi làm con tin, và Siwon cũng không để yên cho mụ khi thấy Koji lọt vào tay của Ren, anh cũng đang nhìn về phía mụ, giọng lầm rầm nói đầy giận dữ. Còn về phần Touya, anh dường như bị mất thăng bằng, tâm trí anh như bị lọt thõm vào một xó xĩnh nào đó khi nghe được cái tin trời giáng rằng Ken đã ra đi vĩnh viễn. Mikage thì vừa lo lắng cho sự an nguy của Koji, cậu cũng đang cố lấy lại sự bình tĩnh cho người tình.
Ren mỉm cười gian xảo, nhưng trên khuôn mặt mụ cũng không giấu được sự tức giận khi âm mưu bị vạch trần nhanh chóng đến như vậy. Một tay mụ tóm lấy cổ của cậu nhóc, tay còn lại mụ ghim họng súng vào bên thái dương của Koji để uy hiếp mọi người. Mụ cười hề hề khoái chí khi trông thấy vẻ giận dữ trong bất lực của những kẻ đang nhìn về mụ.
“Sao, cảm thấy tức giận lắm à? Cảm thấy muốn chết cho rồi khi kẻ thù đứng trước mặt mà không thể làm được gì à?Ta biết bọn mi là một lũ đạo đức giả, giả vờ yêu thương che chở cho kẻ khác nhưng thực chất thì cũng là những kẻ giết người máu lạnh mà thôi.” Mụ đùa giỡn sự lo lắng của mọi người khi mà vòng tay mỗi lúc mỗi siết chặt hơn trên cổ Koji khiến bé khó thở và gào khóc không thành tiếng. “Ta cũng cảm thấy không vui vẻ gì khi bị vạch trần nhanh như thế, nhưng suy nghĩ lại thấy như thế cũng có cái hay, mọi thứ sẽ được giải quyết nhanh lẹ, không phải rườm rà cung cách nữa.” Ren Hino nở một nụ cười đắc thắng mãn nguyện.
“Sao mẹ lại làm thế?” PHONG tức giận quay sang hỏi người đàn bà, nhưng cậu vẫn không quên chỉa súng về phía Ryu đề phòng. “Vậy tất cả những gì đã diễn ra trước đây đều do một tay mẹ sắp xếp cả sao?”
“Không hẳn vậy con yêu? Đó là cả một câu chuyện dài.” Đôi mắt bà nhìn con trai trong sự buồn bã u uất kèm theo trong đó là sự giận dữ đến nỗi bà đã bán linh hồn cho quỉ dữ. “Ta đã tuyệt vọng và thề sẽ giết chết Aki và gia đình hắn.” Ren quay sang nhìn Ryu, một chút ngưỡng mộ, mụ đánh tiếng, “Ta khá ngạc nhiên khi người và Siwon tìm ra được điều bí mật mà chỉ có những người trong cuộc như bọn ta biết mà thôi. Tại sao lại như thế?”
“Tôi rất ân hận khi hôm qua đã không giết bà ngay khi biết được mọi âm mưu diễn ra đều do một tay bà sắp đặt. Chỉ bởi tôi không nghĩ rằng bà lại nhẫn tâm giết chết Ken, cho nên…” Ryu nghiến rằng giận dữ, mũi súng cậu vẫn chỉa thẳng về phía mụ và luôn sẵn sàng chực chờ bắn chết.
“Ren, bà thả Koji ra đi, nó không chịu nổi sự độc ác của bà đâu, tôi sẽ thay thế vào vị trí của nó. Bà thả nó ra đi.” Mikage lên tiếng, đôi mắt cậu vô cùng lo lắng khi trông thấy khuôn mặt đứa bé đỏ lựng, nó cố giẫy giụa và gào thét khản cổ. “Xin bà đấy, tôi sẽ đổi chổ với Koji.”
Ren đồng ý với lời đề nghị của Mikage, sau khi đã bảo cậu chàng tháo bỏ tất cả vũ khí và những món đồ nghề mini luôn cất giữ trong áo ra, Koji được thả ra và thay vào đó mụ chỉa súng thẳng vào Mikage và tiếp tục câu chuyện của mình.
“Mụ nghĩ mụ có thể thoát khỏi nơi đây hôm nay sao, vô ích thôi, rồi mụ sẽ là một cái xác không hồn nằm trong một bể máu loang lỗ vì những gì sai trái mụ đã gây ra trong quá khứ.” Jeremy lên tiếng, anh đang cố khiêu khích sự giận dữ trong Ren, anh cũng muốn khiến mụ phân tâm để làm một điều gì đó, nhưng anh lại khựng lại khi thấy PHONG đang chỉa súng về phía mình. “Cậu đang làm gì thế?”
“Ngươi nghĩ ta sẽ đứng yên để người làm gì thì làm với mẹ ta à.” Giọng PHONG lạnh lùng, sắc đá, vô cảm và cũng tràn đầy sự thất vọng và nhục nhã.
“Giỏi lắm con yêu.”
“Bà im đi!” Cậu quát lớn vào mặt mẹ mình, “Tôi chỉ làm điều này vì tôi là thứ đã bị bà ném ra cuộc đời này. Bà có biết tôi đang rất căm hận bản thân mình như thế nào không hả? Cha cũng không ra gì, mẹ, người mà tôi luôn kính trọng, luôn thần tượng thì bây giờ cũng đang như vậy đấy. Bà hả dạ rồi chứ gì?” Đôi mắt hai màu lục lam của PHONG tràn đầy sự giận dữ, cậu nhìn người đàn bà đã sinh thành mà lòng ngập trong sự phẫn uất. “Tình thân mà, cho dù người đó có làm sai gì thì đó cũng là tình thân mà.” Cậu cười khẩy khi nhắc đến điều này, điều mà cậu đã nhiều lần nghe cả Touya, Siwon, Ryu hay Ken và cả Charlie đã khuyên cậu và Mikage khi biết được Seto là kẻ đứng sau câu chuyện của nhiều năm trước. “Tôi sẽ cố gắng để giúp bà trong sự có thể của mình để rồi sau này tôi sẽ trở thành kẻ không cha mẹ mãi mãi.” Giọng PHONG lãnh đạm vô hồn đôi mắt cậu nhìn xoáy vào người đàn bà, nước mắt chảy ràn rụa.
“PHONG, tôi hiểu những gì cậu đang phải trãi qua vào lúc này, nhưng, Ren đã làm quá nhiều điều…”
PHONG cướp lấy lời của Jeremy, “Không lẽ cậu bắt tôi đứng đó mà nhìn mọi người vây lấy và bắn giết mẹ tôi à. Tôi không thể làm thế cho dù bà đã làm sai. Tôi cũng căm giận bà, nhưng tôi không thể là một kẻ vô cảm mà nhìn người khác xâu xé mẹ mình.”
“Ren, bây giờ bà hãy bỏ súng xuống và chúng ta sẽ nói chuyện và giải quyết mọi vấn đề theo cách làm của người nhà. Tất nhiên tôi sẽ không khoan nhượng việc bà đã sát hại Ken, nhưng tôi chắc chúng ta sẽ có cách giải quyết ổn thỏa và bà chỉ chịu mức án nhẹ nhất có thể.” Ryu đang tìm cách để thương lượng với kẻ thù nhằm bảo vệ sự an nguy của Mikage, “Bà không thấy Sora đang đau khổ như thế nào sao? Không lẽ bà nhẫn tâm để nhìn cậu ấy dày vò chính mình như vậy à? Bà chịu nỗi việc đó sao?”
“Mày im đi nhóc con, mày biết gì mà lên lớp dạy đời tao hả?” Ren quát lớn vào Ryu, “Bây giờ đời tao không còn gì nữa cả, tao chỉ muốn hủy hoại tất cả những gì mà lão Aki luôn cố gắng bảo vệ, rồi sao đó tao có chết cũng mặc. Tất nhiên trong những việc nằm trong kế hoạch tao đang thực hiện, việc đày đọa, dày vò thằng Touya là chuyện rất quan trọng.”
“Bà vẫn còn có Sora đấy thôi. Không lẽ bà cũng muốn mất luôn cậu ấy? Không thứ gì có thể đánh đổi được chính đứa con của mình cả. Bà không biết điều đó sao?” Ryu nhỏ nhẹ khuyên ngăn, nhưng sao đó giọng cậu đanh lại, “Bây giờ bà vẫn còn một sự lựa chọn đấy. Nếu bà vẫn muốn thực hiện những ý định giết hại Touya thì bà đừng trách tại sao tôi không nương tay. Chính tay tôi sẽ giết chết bà.” Ryu hâm dọa.
“Tôi cũng sẽ không để anh làm điều mà anh mong muốn.” PHONG chỉa mũi súng về phía Ryu cảnh báo.
Hajime xuất hiện, cậu thông báo với mọi người một tin khẩn rất quan trọng. Ren mỉm cười khi biết rằng kế hoạch luôn nằm trong tầm kiểm soát của mụ. Hajime kể một mạch và khi mọi người nhìn ra bên ngoài, có cả hơn vài trăm trên sát thủ của Death Phantom đang kéo tới. Nhóm bạn Touya đang bị bọn sát thủ hoa Mẫu đơn vây lấy trong chính ngôi nhà của họ.
“Sự việc càng lúc càng hay ho rồi đấy.” Ren Hino cười thích chí, mụ nhìn đám thủ hạ của mình với những khuôn mặt hung tợn đằng đằng sát khí đang đi vào bên trong gian đại sảnh. “Kịch hay đây rồi!”
“Phải chặn bọn chúng lại ngay thôi.” Siwon nhìn mọi người, “Bây giờ tôi sẽ làm nhóm trưởng, mọi người hãy làm theo những gì tôi sắp xếp. Ryu sẽ ở lại đây để trông chừng Touya, Koji và cả Ren. Charlie, Jeremy, Hajime, các cậu hãy cùng tôi xông ra ngoài ngăn chặn bọn Death Phantom, nhất định không để chúng vào bên trong, bởi càng hỗn loạn việc kiểm soát Ren sẽ càng khó khăn. Mọi người rỏ rồi chứ?” Siwon vừa nói vừa xông ra ngoài, trước khi rời khỏi, cậu cũng không quên nói với PHONG một điều cuối, “Tôi hi vọng cậu sẽ không hối hận vì quyết định của mình.”
Thế là Siwon, cùng nhóm bạn Charlie, Jeremy và Hajime xông ra ngoài cản phá hàng trăm tên sát thủ Death Phantom. Sự sống chết họ đã không còn màng tới, giờ đây điều mà họ bảo vệ là thứ chính họ sẽ trả lời trong tiềm thức, có thể đó là tình yêu, có thể là tình bạn, một sự tin tưởng cao quí, hay một phần của cuộc đời cần được lên tiếng bảo vệ. Họ quyết dù có gục xuống, dù cho máu có bị vắt kiệt khỏi thể xác, thì họ sẽ vẫn sẽ không ngừng chiến đấu. Bởi trong tất cả con người họ điều có một niềm tin và lí tưởng.
Touya ôm Koji vào lòng, đôi mắt anh trắng dã, đầu óc quay cuồng. Anh thật sự bị sốc, có quá nhiều điều đã đến với anh, dồn dập, tàn nhẫn, những thứ đó như đang cười chế giễu vì sắp làm anh gục ngã. Ken đã chết, anh sẽ vĩnh viễn không còn một cơ hội nào để còn có thể gặp lại người yêu bé nhỏ này. Người giết chết bé Gà, kẻ đứng sau mọi chuyện lại là người cô đáng kính mà anh luôn yêu thương. Kẻ luôn đòi giết chết cha anh, anh và những người liên quan đến nhà Hino lại là một người của nhà Hino. Tất cả khiến anh đau lòng, anh thấy mình như đang đứng trước một dốc lớn và bên dưới là vực thẳm. Anh tự hỏi tình thân là gì? Là một sự dối trá và đánh đổi bằng máu và tiền bạc hay sao?
“Sao cô lại làm như thế, Ren?” Touya chậm rãi hỏi, anh gượng đứng dậy, đôi mắt buồn xám xịt nhìn thẳng người cô của mình, đôi tay anh quàng lấy bé Koji. “Con không ngờ, con không bao giờ tin đó là cô. Tại sao cô lại điều này? Tại sao cô lại giết Ken? Tại sao chứ?”
“Những câu hỏi này mày hãy đem xuống âm ty mà hỏi bố mày, tao không muốn nhắc lại những chuyện đó thêm một lần nào trong cuộc đời tao. Bây giờ mày chỉ cần biết là mày sẽ phải chết, dưới tay của tao.” Ren toan cóp cò, mụ định bắn vào Touya.
Ryu luôn ở tư thế sẵn sàng, “Mụ đừng ép tôi phải làm điều này, Ren.”
“Tôi đã từng phải đứng nhìn cha mình gục xuống như thế nào, chết như thế nào, Ryu ạ. Và tôi sẽ không cho điều đó lặp lại tương tự một lần nào nữa, tôi sẽ làm điều đó thật sự nếu như anh gây bất lợi cho mẹ tôi.”
“PHONG, cậu không thể phân biệt đâu là đúng, đâu là sai à? Cậu có biết mình đang làm gì không? Cậu đang tiếp tay cho kẻ xấu làm điều xằng bậy đấy.”
“Kẻ xấu làm điều xằng bậy ấy là mẹ tôi.” PHONG quay sang nhìn mẹ, “Tôi hi vọng mẹ sẽ suy nghĩ lại, nếu bây giờ mẹ từ bỏ mọi thù hận này, tôi sẽ giúp mẹ đi khỏi đây, thoát khỏi sự truy đuổi của nhà Hino, của cảnh sát. Được chứ?” Cậu nhìn mẹ khẩn khoản cầu xin.
“Ta xin lỗi con, con trai.” Ren ngập ngừng, “Ta không thể, cho dù ta có chết ta cũng nhất quyết phải đạp đổ dòng họ Hino này.”
“Tại sao chứ? Không phải mẹ cũng là người của nhà Hino sao?”
“Đó là của ngày trước thôi.” Giọng Ren buồn bã.
“Cô Ren, nếu cô không muốn nói ra cũng không sao, nhưng con xin cô, xin cô hãy là Ren Hino của ngày xưa, được không cô.” Touya lên tiếng, đôi mắt anh chờ đợi một điều gì đó xa xăm, vô vọng lắm.
“Ngày xưa ư, mày nghĩ còn có thể à, quá trễ rồi nhóc ạ.”
“Con không biết bố Aki đã làm những gì gây tổn thương cô sâu sắc đến nỗi cô muốn trút tất cả lên con và dòng họ chúng ta, nhưng chúng ta đều là người thân mà, đúng không cô? Con cũng rất hận cô vì chính cô là người đã giết chết người yêu của con, nhưng chuyện đó đã là một thực tế không thể chối cãi. Giờ chúng ta cứ níu kéo mãi những cái quá khứ đau buồn ấy thì cũng không bao giờ hạnh phúc được. Chúng ta hãy cùng nhau xóa bỏ mọi thù hận, cùng nhau tìm kiếm một gia đình hạnh phúc bên người thân, được không cô?”
“Điều mày nói cứ y như điều mà Aki lão đã nói với tao. Tình thân, hạnh phúc, gia đình, có không đấy.” Ren chua chát nói, “Tao không cần những thứ ấy, tao cần cái thực tế hơn, mày phải chết.”
“Bà không được làm thế, bà không nên phạm thêm sai lầm.” Ryu gào lên, “Tôi sẽ nổ súng thật đấy.”
“Ryu, anh mà làm gì mẹ tôi, tôi sẽ giết chết Touya của anh.”
“Ren! Cô hãy nhớ lại những gì chúng ta đã có với nhau trong quá khứ. Cháu không tin đó chỉ là giả dối, là giả tạo, đúng không cô? Gia đình chúng ta đã vui vẻ bên nhau thật sự, tiếng cười nói của từng thành viên chính là hạnh phúc cho những người con lại. Cô đau, cha con đau, hay bất cứ ai khác trong gia đình ta đau con cũng cảm thấy đau. Con không nói ngoa để làm giảm sự căm phẫn trong cô ngay lúc này, nhưng đó là sự thật.” Đôi mắt với sự chân thành mãnh liệt trong đôi mắt của Touya nhìn Ren khiến cho người đàn bà đau khổ này cảm thấy chùn tay. “Có thể mọi thứ đã đi quá xa tầm kiểm soát của mỗi chúng ta. Có lẽ chính chúng ta lại gây đau cho chính chúng ta, nhưng, dừng lại dẫu muộn cũng khiến cho những người xung quanh bớt đau khổ hơn, cô có nghĩ như con không? Xin hãy nghe con, Ren. Xin hãy quay về là Ren Hino của con, người mà con luôn luôn kính trọng. Nụ cười duyên dáng dịu dàng của cô đâu rồi? Đôi mắt hiền hòa chan chứa của cô luôn khiến con cảm thấy mẹ con đang gần bên đâu rồi? Cô của con đâu rồi?” Đôi mắt Touya đầy nước, mắt anh đỏ gay rồi sự quá sức khiến cho những giọt nước trào ra, “Con xin cô đây!”
Ren Hino nhếch mép cười, mụ đẩy Mikage ra và bóp cò súng. Ryu chỉa thẳng súng vào Ren và bóp cò. PHONG rối bời và cậu chỉ còn biết làm theo điều mà cậu đã gào lên, viên đạn được phóng ra lao về phía Touya.
Ba tiếng “ĐOÀNG! ĐOÀNG! ĐOÀNG!” vang lên khiến cho toàn không gian ngập trong sự im lặng chết chóc. Tiếp đó, phá vợ sự tang tóc đó là tiếng khóc nức nở của Koji. Ryu lao tới, anh ôm lấy Koji, úp mặt bé vào ngực anh để tránh những cảnh đổ máu đang diễn ra.
Ở phía ngoài, nhóm Siwon cũng không còn tâm trí đâu mà chiến đấu với bọn Death Phantom, cả bọn lao vào bên trong xem sự tình như thế nào. Và những tiếng súng ấy phát ra từ đâu.
Brad Romano cũng đã đến, cậu đi cùng với Chihuahua và Kitty chạy vào bên trong sảnh đường xem vừa xảy ra việc gì khi vừa đến bên ngoài đã nghe những tiếng súng thất kinh. Về phần Death Phantom, bọn chúng đang cật lực đấu với tay chân đàn em của cha Brad, và sau một lúc những kẻ còn sót lại đều bị tóm gọn.
Mikage nằm trên sàn, máu chảy ra thấm ướt cả chiếc áo sơ mi màu kem cậu đang mặc. Touya thất kinh, anh há hốc mồn, mắt trợn ngược, tay ôm chầm lấy Mikage mà gào lên khi thấy người yêu đang tái nhợt rồi lịm dần. Về phần PHONG, cậu chạy lại bên mẹ, ôm chầm lấy bà và khóc nức nở, Ren đã tắt thở. Tiếng gào thống thiết của cậu tràn ngập cả tòa nhà của dòng họ nhà Hino.
…
Mộ của Ren được chôn cất đàng hoàng trong khu mộ của nhà Hino. Trong buổi tang lễ, tất cả đều có mặt để chia sẽ nỗi đau của PHONG, ai cũng giác đau lòng khi thấy PHONG tìu tụy, gầy ốm một cách nhanh chóng. Sau khi chôn cất xong xuôi, PHONG biến mất, không ai trông thấy cậu ấy một lần nào cả. PHONG đã biến thành một cơn gió và bay đến một nơi nào khác để tìm kiếm sự bình yên.
…
Ryu đến công ty để điều hành Penguin tiếp tục, Siwon ở nhà để trông bé Koji.
Touya sau khi thay mới hoa calla trong các bình thủy tinh ở phòng của Ken, anh đến phòng của Mikage. Touya ngắm người tình nằm hôn mê trên giường với những mớ dây chằng chịt xung quanh. Đôi mắt hiền dịu anh đổ dồn vào bé Arca, Touya cúi xuống hôn nhẹ lên đôi môi đẹp đẽ của người tình.
Touya ngồi gục mặt bên giường bệnh của Mikage nhớ đến sự việc diễn ra của ngày hôm đó. Anh không ngờ sự việc lại diễn ra như thế, tất cả quá nhanh, trong cái tít tắc khốc liệt và rồi kết quả cuối cùng là sự thương tâm. Touya nhớ đến sự lưỡng lự của Ryu khi cậu luôn nhìn vào ánh mắt dữ dội của PHONG. Ryu đã phải chịu áp lực rất lớn khi đối diện với PHONG trong chuyện này, bởi chính cậu đã giết Seto, và giờ lại đe dọa mạng sống mẹ của PHONG. Touya hiểu điều mà Ryu đắn đó nên phát súng đầu tiên Ryu bắn là một góc lệch cảnh cáo Ren. Nhưng theo phản xạ, PHONG đã chỉa súng về phía Touya mà nổ súng, và Mikage đã lao ra đỡ gọn viên đạn đó. Ren đã đưa súng lên, thay vì bắn Touya, bà lại tự kết liễu đời mình.
“Sao cô lại làm như thế hả, Ren? Mọi chuyện điều có hướng giải quyết, tại sao cô lại chọn cái chết để kết thúc sự việc này chứ?” Touya ngẩng lên nhìn Mikage mê man nằm trên giường bệnh, anh đưa tay vén những sợi tóc lòa xòa trước trán người yêu rồi lướt bàn tay mân mê khuôn mặt xanh xao của cậu. “Em ngốc lắm, Arca!”