3 Semes và 8 Ukes - Chương 34
Chapter 10.
Những kí ức vỡ vụn lộn xộn xuất hiện trong tiềm thức của Touya. Đôi khi anh thấy mình đang trò chuyện với Mikage, đôi khi anh lại thấy mình vờ ngủ để cho thời gian trong những chuyến đi câu cùng Ken qua nhanh một chút, hoặc đó là một đêm êm đềm cùng Ryu trò chuyện và nhấm nháp chút vang đỏ thượng hạng, hay có khi là việc anh cùng với Siwon chăm sóc những luống mẫu đơn nở rộ đẹp đẽ trong khu vườn quanh căn phòng phía tây khu biệt thự. Touya mê man, anh gọi tên từng bé yêu của mình, đôi môi khô khốc ấy cứ mấp máy, rồi run lên nhẹ nhẹ, rồi lại lẩm nhẩm. Chốc chốc, cơ thể Touya lại khẽ động đậy khi những vết thương buốt rát khiến cho trí não anh nặng nề. Touya rơi vào trạng thái vô định, anh không còn phân biệt đâu là thực tại, đâu là quá khứ, những thứ đang hiện ra trong tâm trí anh cứ gãy đổ rồi lại hàn gắn rồi lại vỡ vụn.
Hajime lặng im đứng nhìn từng nhịp thở nặng nhọc của Touya. Cậu muốn đến gần bên anh, lau những vết thương rướm máu hằn trên da thịt anh, nhưng điều đó là không thể. Hajime tự răn chính bản thân mình không được yếu mềm trước Touya, và có lẽ bởi những điều ràng buộc đó mà cậu đang đấu tranh nội tâm gay gắt. Hajime không quên lần Touya đã cứu cậu thoát khỏi sự truy sát của Siwon, cậu đã hứa sẽ đền đáp ơn cứu mạng đó, và giờ đây là cơ hội. Tuy nhiên, Hajime lại rất đắn đo, cậu không biết việc mình làm đó sẽ là đúng hay sai. Cậu mâu thuẫn bản thân, và điều đó khiến tâm trí hỗn loạn và kêu gào khốc liệt. Hajime quay đầu toan bước đi thì cậu giật thót người khi Shouji đã đứng ngay phía sau tự bao giờ mà cậu không hề hay biết.
“Ngươi có vẻ quan tâm đến hắn nhỉ?” Từng tiếng được nhả ra qua kẽ răng cắn khít của Shouji, con mắt lão đảo vòng xăm soi nét mặt của Hajime. “Ngươi định làm gì?”
“Tôi chỉ muốn trông thấy thành quả của Mikage thế nào mà thôi.” Hajime cảm thấy khó thở khi buộc bản thân phải nói dối trôi chảy, “Tôi không tin lắm vào những điều ta đã khiến của cậu ta tuân theo chúng ta. Vì thế tôi đến đây để kiểm tra.” Tim của cậu chàng đập nhanh và như muốn nổ tung vì căng thằng. Hajime vẫn cảm thấy bất an khi ánh mắt ngờ vực đầy ghê sợ của Shouji vẫn cứ xoáy sâu vào cậu. “Ông không tin à?’
“Tất nhiên ta tin con, con trai.” Shouji dịu giọng và thay đổi đến chóng mặt. “Ta chỉ hơi boăn khoăn và lo sợ tên sở khanh này ảnh hưởng đến con mà thôi. Thế nhưng bây giờ ta đã yên tâm và hiểu điều con đang làm là đúng đắn.” Nụ cười nham nhở hiện rỏ trên khuôn mặt gã, gã đưa tay vỗ nhẹ lên vai chàng trai đối diện vờ ân cần. “Chúng ta là một gia đình, ta phải tin tưởng con chứ.”
“Tại sao ta phải truy sát và giết tất cả người của dòng họ nhà Hino kia chứ?”
“Ta nghĩ con phải hiểu khi đọc những cuốn nhật kí mà ta đã đưa cho con chứ.” Ánh mắt Shouji tối sầm, gã nhìn Hajime tỏ chút giận dữ, “Con đọc và không hiểu lí do vì sao chúng ta lại sao như thế sao?”
“Tại sao lại là tôi?”
“Vì con là con trai ta.”
“Tôi chưa bao giờ là con trai ông cả.”
“Có chứ!” Khuôn mặt cao ngạo cùng với cặp mắt kiêu căng, gã nhìn chàng trai trẻ tỏ vẻ thách thức.
“Không! Tôi là trẻ mồ côi và ông đã đưa tôi về đây để nuôi dạy. Tôi rất biết ơn về sự cưu mang này. Nhưng tôi nhận ra ông chỉ đang muốn tôi thành cổ máy giết người thay ông.” Hajime giận dữ nhìn Shouji, “Tôi đã cố gắng nhân nhượng và làm theo những điều ông sai bảo, nhưng bây giờ tôi cảm thấy điều ấy không còn cần thiết nữa. Những gì ông dưỡng dục tôi trong những năm qua và những gì tôi đã làm cho ông có lẽ ta nên đánh đồng và xem nhau như những kẻ không hề quen biết. Tôi không muốn xen vào những việc của ông nữa.”
“Con nghĩa Ayumi Hamasaki là ai chứ?”
Hajime không nói gì.
“Ayumi là em gái của Seto, và là người ta rất yêu quí. Con chắc biết điều ấy mà, đúng không?” Giọng Shouji trầm xuống, đượm một chút buồn man mát. “Và bà ta chính là mẹ con, Hajime!”
Hajime vẫn im lặng, đôi mắt cậu mở trừng nhìn người đàn ông với bộ mặt khổ sở đang đứng trước mặt mình. Cậu nhếch môi cười khinh bỉ, rồi trả lời.
“Shouji, tôi nghĩ khiếu tưởng tượng của ông đủ phong phú để có thể làm một điều đó khác với việc ông đang làm bây giờ. Tôi đã xem tất cả tài liệu về Ayumi, và tôi dám khẳng định với ông là tôi và bà ấy không hề có quan hệ huyết thống gì cả.”
“Con vẫn không tin điều ta nói sao?” Ánh mắt buồn bã của Shouji nhìn Hajime đầy chờ đợi. Đôi mắt gã ướt át, đôi môi run lên khe khẽ, “Con đã quyết định cắt đứt mối quan hệ của chúng ta bao năm qua chỉ vì một gã sắp chết như thế này à?”
Hajime ngập ngừng, cậu hướng mắt nhìn về phía Touya đang bị trói bên trong. Cậu quay trở lại nhìn Shouji và định nói quyết định cuối cùng của mình.
Tiếng súng vang lên.
…
PHONG đã có suốt một đêm không ngủ đề nhìn con người đang ngồi đối diện với cậu. Người phụ nữ mà đã bao năm cậu kêu là mẹ, trong trí nhớ cậu bà vẫn đẹp rạng ngời và kiêu sa lộng lẫy thì nay lại hốc hác và xanh xao. PHONG cảm thấy tim mình nhói lên từng cơn đau đớn khi chứng kiến một ngoại hình khác xa với người mẹ của cậu khi xưa. Khó lắm, PHONG mới có thể nói nên lời.
“Trông mẹ tiều tùy quá, bao năm nay mẹ đã ở đâu vậy?”
Người phụ nữ nhìn cậu con trai mà ánh mắt cũng long lanh những giọt nước mắt lưng tròng. Bà muốn làm một điều gì đó, nhưng lại thôi, rồi cái thứ đó nó như thoi thúc bà mãnh liệt khiến bà muốn làm nhưng rồi cuối cùng bà cũng quyết định ngồi yên và im lặng.
Ken ngồi cách đó khá xa, cậu cũng im lặng và muốn cho cả hai một khoảng không gian riêng để tâm sự. Thật sự cậu đã muốn ra ngoài, tuy nhiên PHONG đã yêu cầu Ken ở lại, và thế là cậu phải ngồi đó, chứng kiến một cuộc gặp gỡ mủi lòng trong lặng thinh.
“Con cứ ngỡ rằng bố đã…” PHONG ngập ngừng, cậu bỏ lửng câu nói vì điều muốn nói đó khiến cậu cảm thấy rùng mình cho dù đó đã là quá khứ, “Mẹ đã đi đâu, làm gì trong suốt thời gian qua? Tại sao mẹ lại không kiếm con? Tại sao vậy?”
Ren Hino vẫn không nói được thêm một lời nào. Người đàn bà đau khổ vẫn ngồi đó, im lặng và nhìn đứa con trai nhỏ bé ngày nào giờ đã trưởng thành và đang gào thét vì sự biến mất không dấu vết của mình. Bà cố nở một nụ cười, nhưng nó đắng chát và nó biến mất ngày lập tức khi vừa xuất hiện.
“Nếu mẹ không nói chuyện đó thì hãy cho con biết thật ra ở Penguin Sina của chúng ta đang che giấu bí mật gì thế? Có phải ngay cả bố Seto cũng muốn tìm và chiếm giữ nó?” PHONG hầm hừ nói.
Ren lại một lần nữa nhìn con trai, bà cũng không quên đưa ánh mắt sang nhìn chàng trai còn lại có mặt trong căn phòng. Bà nhận ra đó là người quen, một người đã gắn bó bên cạnh đứa cháu trai Touya nên bà đã không ngần ngại và quyết định nói ra sự thật mà bao năm nay nó đã bị giấu kĩ. Ren bắt đầu câu chuyện bằng một khung cảnh thật đẹp.
Nhà Nakashima tổ chức một buổi tiệc đứng và khách tham dự buổi tiệc lần này toàn là những nhà tài phiệt, những vị thương nhân nổi tiếng, và có cả những người nằm trong bộ máy cấp cao của nhà nước. Ren rất mong muốn được tham dự buổi tiệc này để làm quen thêm một một số đối tác nhằm đưa vị thế của công ty nho nhỏ của dòng họ Hino tiến thêm một bậc. Và cô đã được toại nguyện, nhưng tất nhiên đó không phải là thiệp do ông chủ nhà Nakashima gửi, mà nó được mời từ cô con gái cưng của ông, Ayumi Nakashima. Ren nhận được mục đích chính có là thiếp mời này, Ayumi không hề quan tâm đến việc kinh doanh của Ren và Aki, việc cô quan tâm chỉ là cô có thể trông thấy Aki trong buổi tiệc, và cô được nhìn ngắm anh chàng càng nhiều càng tốt. Mặc, Ren không thèm nề hà nguyên nhân cô được mời đến đó, cô tâm niệm, chỉ cần được ở đó, tương lai về sau của dòng họ sẽ sáng lạng hơn. Và tất nhiên, cô và Aki đều có mặt tại buổi tiệc đứng ở nhà Nakashima.
Ông Nakashima cũng có để ý tới Aki, ông đánh giá cao thực lực của chàng thanh niên này bởi vì trong thời buổi cạnh tranh khốc liệt hiện này, việc một chàng trai nhỏ tuổi bắt đầu ăn nên làm ra và tạo dựng sự nghiệp là điều khiến ông hài lòng. Vì thế, suốt cả buổi tiệc, việc để tâm thuộc loại hàng đầu của ông là quan sát anh em nhà Hino. Ông cũng nhận thấy Ayumi có cảm tình với Aki. Ông không lên tiếng phản đối, nhưng có vẻ ông cũng không hài lòng lắm cách nhìn đắm đuối của con gái mình trao cho chàng thanh niên ấy.
Về phần Ren Hino, cô tranh thủ trò chuyện, làm quen với những người có mặt trong buổi tiệc hòng mở rộng mối quan hệ để việc tìm đối tác làm ăn sau này dễ dàng hơn. Nhờ ngoài hình kiều diễm, cách nói chuyện đầy lôi cuốn và những quyết đoán mang tính chiến lược, cái tên Ren Hino đã để lại ấn tượng với rất nhiều thương nhân lẫn chính khách có mặt trong buổi tiếc này. Tất nhiên, cô hài lòng với những gì mình đã làm được. Trong đầu Ren Hino lúc này đang hiện ra một cơ ngơi đồ sộ của dòng họ, cô cảm thấy thích thú và phấn chấn thêm nhiều hơn.
Buổi tiệc đúng là cột mốc thay đổi của đời của hai con người trẻ này. Ông lớn Nakashima bắt đầu đặt những cuộc nói chuyện làm ăn với Aki, còn Ren thì được những nhà chính khách săn đón để bàn bạc những mối làm ăn hợp tác dài lâu và mang về một khoản siêu lợi nhuận khổng lồ. Cái tên Aki và Ren ngày càng phổ biến trong thương trường.
Và tình cảm Ayumi dành cho Aki cũng mỗi lúc một mãnh liệt hơn.
Ren bắt đầu tự lên kế hoạch, cô giả mạo danh tính của anh trai để viết thư mời Ayumi đi dạo, dùng bữa, và điều ấy khiến cô nàng nhà Nakashima chết điếng vì hạnh phúc và sung sướng còn Aki thì cứ ngơ ngác mãi.
..
“Anh có điên không hả Aki? Tại sao anh lại từ chối chứ hả?” Ren gào lên điên tiết.
“Anh không thể làm chuyện đó, Ren ạ! Em phải biết đó đâu phải là thứ để đánh đổi vì tham vọng đổi đời của chúng ta.” Aki cố gắng giải thích nhẹ nhàng.
“Cô ấy thích anh, ông Nakashima thích anh. Tương lai mà anh đang đi đang được trãi thản đỏ rãi đầy hoa hồng đấy. Anh có biết là muốn được như thế là rất khó không hả?”
“Chúng ta sẽ làm cách khác để tạo dựng cơ ngơi mà không phải dùng đến cách này. Anh không muốn lợi dụng tình cảm của bất cứ ai để làm thỏa mãn khát vọng của mình.”
Ren ôm đầu vì cơn tức đang khiến cô như muốn lao vào để đập cho ông anh mình một trận. “Ayumi cũng xinh đẹp, nhà cô ta thì giàu có. Anh cưới cô ta thì có mất mát gì kia chứ?”
“Cái cốt lõi là anh không có tình cảm với cô ta. Người anh yêu là một người khác.”
“Lại thế đấy!” Ren nói giọng khinh khỉnh.
..
Aki đã từ chối thẳng thừng ngay lần đầu tiên Ayumi thổ lộ tình cảm của cô dành cho anh. Với anh, đó là cách tốt nhất để cho cô không nuôi thêm hi vọng cho một mối quan hệ tình cảm vốn dĩ không phải là tình yêu, và anh hi vọng cô mau thoát khỏi suy nghĩ đó. Nhưng đó không phải là điều mà Ayumi hiểu và thông suốt. Cô cảm thấy xấu hổ, cảm thấy đau khổ và chán chườn vì bị từ chối. Rồi từ đó cô trở nên trầm cảm và rồi như hóa điên khi thơ thẩn một mình và một ngày kia cô trốn đi mất biệt. Ông Nakashima cũng vì buồn rầu việc con gái nên cũng đã lâm bệnh nặng mà qua đời, cơ ngơi nhà này dần tuột dốc và phá sản không lâu sau đó.
Aki không hề biết việc Ayumi bỏ nhà đi, nên sau khi đến chia buồn vì sự ra đi của ông Nakashima, anh lại tiếp tục lao đầu vào việc kinh doanh của mình. Sự nghiệp của anh cũng ngày càng thuận lợi. Anh cưới người con gái anh yêu, sinh được hai cậu nhóc kháu khỉnh. Phần Ren, sau cái chế của ông Nakashima, cô nhận ra mình không thể dựa dẫm một ai đó để thăng tiến, bởi nó cứ như một lời kí sinh vào chủ thế, và khi chủ thế không còn nữa, thì mình cũng sẽ bị tiêu diệt. Từ ấy, Ren lại suy nghĩ hướng làm ăn theo hướng cộng sinh để hai bên cùng có lợi, hoặc tự túc đi lên bằng khả năng của chính mình. Cô cũng cưới chồng không lâu sau đám cưới của anh trai, đó là chàng thư kí riêng mà cô tuyển dụng không lâu.
..
“Thế việc bố Seto là việc cho mẹ là có mục đích từ trước à?” PHONG đau đớn hỏi.
Ren Hino gật đầu nhẹ khổ sở.
PHONG như muốn trút hơi thở cuối cùng khi thấy hành động tán đồng của mẹ mình. Cậu không thể tin rằng mình là kết quả của một cuộc tình dối trá, lừa đảo được tạo nên bằng những toan tính và âm mưu. Cậu đã ngỡ mình hạnh phúc khi có người mẹ đẹp đẽ thông mình, và người cha nhất mực yêu thương cậu và gia đình. Những tất cả giờ đây đã sụp đổ khi đó chỉ toàn là sự dối trá. PHONG không nói được thêm gì cả, cậu như chết trân, đôi mắt hai màu được thừa hưởng từ cha mẹ đang nhìn chằm chằm người đàn bà ngồi đối diện, thù hần, oán trách, giận dữ.
.
.
.
Ryu vỗ nhẹ tay vào đầu để định tâm khi cố đọc hết những sự việc đã xảy ra trong cuộc đời của Seto Nakashima. Cậu không ngờ ông là một người sống độc lập, không muốn phụ thuộc vào cái bóng quá lớn của cha mình nên đã bỏ trốn để tạo dựng sự nghiệp riếng. Tuy nhiên Seto vẫn là một người nhất mực yêu thương cha và em gái. Ryu tiếc cho con người này, vì sự thù hận không đáng gì đã hủy hoại tâm trí ông, và cậu cũng cảm thấy buồn cho ông khi đã cố sống một cuộc đời giả tạo. Vợ của Seto không thể chịu đựng nổi việc phát hiện ông âm thầm cưới một người phụ nữ khác tên Ren Hino, nên đã âm thầm ra đi mang theo cậu con trai bé bỏng khi mà trong người đang mang một căn bệnh hiểm nghèo. Người đàn bà tội nghiệp biết rằng mình không thể sống lâu thêm nữa để nuôi dạy đứa nhỏ nên đành nhờ những nhà hảo tâm lo giúp bà công việc ấy. Seto biết được sự việc, khi ấy ông cho rằng đây là một thuận lời nên cứ để đứa trẻ được nuôi dưỡng trong ấy, và cứ hàng tháng ông lại gửi tiền đến chu cấp cho con trai mình. Ryu cảm thấy xốn xang, anh đang nghĩ thầm khi biết sự việc này Mikage đã phải chịu đựng những nỗi đau xé lòng đến mức độ nào. Anh thở dài, rồi gấp tờ giấy lại.
“Mọi chuyện nên được giải quyết nhanh hơn nếu không sẽ càng có nhiều người bị tổn thương vì việc này.” Charlie nói khẽ, anh vỗ nhè nhẹ lên vai Ryu động viên. “Dẫu gì anh vẫn không tin Mikage lại vô tình đến độ vứt hết mọi chuyện mà làm hại Touya đâu. Chắc cậu bé có nỗi khổ riêng.”
“Nhưng nếu lỡ Arca…” Ryu không dám nói thêm một lời nào, cậu cảm thấy bấn loạn khi một lần nữa phải chịu đừng cảnh người yêu rơi vào tay kẻ thù. “Lần trước, bé cưng đã bị tra tấn dã man một lần. Khi ấy em đã thề sẽ không để sự việc này tương tự xảy ra một lần nữa, vậy mà…” Ryu ôm đầu rối bời, “Khi ấy em không ngờ người làm việc ấy lại là Arca, tại sao chúng ta luôn bị làm đau đớn, và những điều ta chịu đựng toàn do những người thân xung quanh ta gây ra thế này.” Ryu gục mặt vào lòng bàn tay chán nản.
“Em nên biết bây giờ việc chúng ta nên làm là cố giữ bình tĩnh để đưa ra những phán xét đúng đắn. Một chút xíu nữa, Lion sẽ fax cho ta địa điểm cụ thể căn nhà nơi mà khi xưa Seto Nakashima đã sinh sống, chúng ta sẽ mau chóng tìm ra Touya thôi mà. Ryu, con người cương quyết, cứng rắn mỗi ngày của em đâu rồi, tại sao giờ trông em ủy mị như thế chứ!”
“Em sợ mình sẽ mất Touya quá, Chuck! Linh cảm lần này của em rất xấu, và em trông thấy sự thù hận không phải dối trá trong cặp mắt của Arca. Em sợ những điều chẳng lành sẽ đến với Touya, em sợ…” Ryu bỗng run lên.
Charlie nhíu mày khó xử, cậu khẽ kéo Ryu lại và ôm cậu chàng vào lòng mình. “Sẽ không có chuyện gì đâu, hãy tin anh.” Tay Charlie xoa xoa vài của Ryu để trấn an, “Em phải biết Touya càng nguy hiểm thì chúng ta phải càng cứng rắn đấu tranh để bảo vệ cậu ấy. Em càng không được yếu đuối và đánh mất chính mình. Anh luôn tin tưởng ở em Ryu, em là “bà lớn” nhà Hino mà, mọi việc phải có em xốc vác chứ.”
Ryu im lặng một hồi lâu, rồi cậu bỗng lên tiếng, “Nhưng em đã cố vờ cứng rắn quá lâu rồi, em không…”
“Em có thể mà, Ryu.” Charlie đẩy Ryu ra, hai tay anh nắm chặt hai vai của Ryu, đôi mắt cương nghị của chàng trai xứ Scolt nhìn thẳng vào người đối diện, “Thực ra những việc em đã làm từ khi nhỏ không phait là chịu đựng, mà chính là bản chất em cứng cỏi, và em đã tự mình vượt qua tất cả để có được ngày hôm nay. Touya đã bảo với anh như thế. Em đã rất kiên cường đấu tranh để được sự chấp nhận của bố, em đấu tranh để có được tình yêu và lại càng cố gắng để gìn giữ nó. Đó không phải là những gì em chịu đựng để có, tất cả là bởi em dám tin, dám làm và nhận kết quả. Cho nên…” Đôi mắt Charlie lại không cihuj buông khỏi Ryu, “… anh không chấp nhận việc nhìn thấy một Ryu Tamaki yếu hèn. Đó không phải là người anh quen, càng không phải là bé cưng của Touya Hino.”
Ryu nhoẻn miệng cười khi thấy sự nghiêm trọng mà Charlie đang cố giải bày để trấn an cậu. Cậu mỉm cười, gật đầu rồi lại ngã người ra sau suy nghĩ. “Những em sẽ phải làm gì đây chứ?”
“Ta sẽ có câu trả lời ngay thôi mà.”
Brad tìm kiếm tất cả thông tin về ngôi nhà, kể cả những kẻ ra vào nơi đấy cũng chẳng có gì khả nghi. Cậu đã hai lần bí mật lẻn vào bên trong, dò la từng phòng nhưng cũng không hề có gì đặc biệt. Brad đặt câu hỏi là liệu có cơ quan bí mật nào ở đây không, và cậu chuyển sang hướng dò tìm một địa đạo trong căn nhà. Nhưng dường như không có gì tiến triển và khả quan.
Trong khi đó, Siwon cùng Jeremy vẫn cố lục lọi thêm thông tin cần thiết để có thể cung cấp cho nhóm của Ryu và PHONG. Vẫn chưa có tiến triển gì, và thông tin về Touya vẫn còn là một ẩn số khó đoán.
“Mọi người có thể cho tôi biết thật ra chúng ta ở lại đây có mục đích gì không? Tại sao những người kia phải xông pha khói lửa còn ta thì cứ ung dung ngồi đây hưởng thụ thế này.” Giọng Chihuahua mang đậm vẻ phàn nàn chán chườn, “Tôi đã chịu hi sinh khi xin nghỉ dài hạn không làm chương trình TARGET và phải nhường cho người khác chỉ để đến đây ngồi ăn uống thế này sao?”
“Chúng ta trông bé Koji ấy chứ anh.” Kitty lên tiếng vui vẻ, cô nàng đang chơi đùa cùng bé trai ba tuổi kháu khỉnh. “Em thấy chúng ta cũng có việc cần làm mà, anh đừng có kêu ca lắm điều như thế. Với lại, chúng ta cũng đã sắp hoàn thành xong mục đích khi sắp lôi cái nhóm sát thủ Death Phantom ra ngoài công lí rồi. Anh mau chóng suy nghĩ để làm một tiết mục đặc biệt cho chương trình của chúng ta đi.” Kitty nói những vẫn không thèm để tâm đến ai cả, cô hướng đôi mắt như biết cười của mình vào Koji và chỉ biết vui đùa với bé. “À, một cảnh báo đáng báo động đấy Chihuahua, tỉ suất rating của chương trình đang xuống dốc dữ lắm. Có lẽ chúng ta cũng nên mau mắn hơn, nếu không thì TARGET sẽ sụp đổ trong tay con mụ khốn khiếp kia.”
Jeremy ngáp dài khi nghe một mình cô nàng Kitty độc thoại dài lê thê, anh lườm mắt hết Kitty rồi đến Chihuahua. Đôi khi anh thấy cả hai như là những người bạn đồng đội thực sự, đôi khi họ như những kẻ lắm điều vô tích sự. Jeremy có lúc muốn chia sẻ nhiều hơn với họ, nhưng cũng có đôi khi anh muốn đá cả hai ra khỏi nơi này. Anh lắc đầu mỉm cười vì cái suy nghĩ lạ lùng ấy cứ lẩn quẩn trong đầu mình. Jeremy nhận được điện thoại của Brad.
“Alo!”
“Thật ra tôi không muốn gọi cho anh đâu, nhưng vì điện thoại của Siwon đang bận nên tôi đành gọi vào số của anh. Tôi không muốn mọi chuyện bị chậm trễ.”
“Nói đi!” Jeremy gầm gừ.
“Nơi đây không có gì khả nghi cả, tôi có thể nói là đã lục tung mọi thứ chốn này rồi. Có vẻ như chổ này chỉ là một nơi nhằm đánh lạc hướng chúng ta mà thôi.”
Cùng lúc ấy, Siwon đang nói chuyện với Ryu, và cậu cũng nhận được thông tin không có gì khác ngoài một căn phòng trống trơn, mục nát ở Osaka. Cậu quay sang nói với Jeremy thông tin đó. Và tất cả hướng thẳng mục tiêu đến Penguin Sina.
“Brad! Nghe đây, bây giờ cậu hãy mau chóng đến Penguin Sina, có lẽ bọn chúng đang giấu Touya ở đấy.” Jeremy nói nhanh vào điện thoại.
“Nhưng tôi không biết nó ở đâu.”
“Ôi trời! Sao cậu ngu đến như thế hả!”
“Tôi thề là nếu bây giờ anh đang ở trước mặt tôi thì tôi đã bắn anh nát óc rồi đấy. Đồ con lợn.”
Jeremy tức điên cả lên vì Brad gác máy khi mà anh vừa tính chỉ tọa độ của Penguin Sina cho cậu. Anh quay sang nhìn Siwon.
“Có vẻ như một trong hai ta phải sang ấy ngay thôi. Vẫn chưa hề nhận được tin tức gì từ nhóm của PHONG, có lẽ họ đã tìm gặp thứ gì, hoặc đang lâm vào tình cảnh nguy hiểm.”
“Tôi hi vọng anh cùng với Chihuahua sẽ làm tốt việc này. Phần còn lại ở đây tôi và Kitty sẽ lo.” Siwon lên tiếng.
“Vậy tôi đi ngay đây!”
Jeremy không nói thêm lời nào nữa cả, cậu rời khỏi chổ ngồi đi nhanh ra cửa, không quên túm lấy Chihuahua kéo theo trong tiếng gào thét tức tối của gã.
…
Hajime không ngờ vào sự thật mà mình vừa chứng kiến. Bao nhiêu năm qua, cậu vẫn tin chắc nịch rằng mình không phải là con của Shouji Tenou, nhưng cậu vẫn tâm niệm rằng bao nhiêu thời gian ấy cũng có thể giúp cho tình cảm của cả hai ở một mức độ nhất định nào đó. Thế nhưng khi nghe được lời rút lui thôi không làm việc cho gã nữa, ngay lập tức Hajime đã bị Shouji dí súng vào người, và nếu không phải nhờ Mikage thì mạng sống của cậu đã bị gã khốn khiếp ấy cướp mất.
Shouji nằm gọn trong vũng máu chảy ra lênh láng dưới mặt sàn, cơ thể hắn cựa quậy vài cái rồi bất động hẳn. Hajime vẫn còn sững sờ khi Shouji đột ngột ngã phịch xuống rồi chết tươi trước mặt cậu. Cậu quay sang và trông thấy đôi mắt lạnh tanh của Mikage cùng với họng súng đen ngòm đang chỉa thẳng về hướng cậu.
“Tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện của hai người. Tôi sẽ bắt mình tin anh một lần, tuy nhiên nếu anh có làm điều gì nguy hại với Touya, thì xem như anh sẽ chết dưới tay tôi.”
Mikage cất súng, nhanh chóng chạy lại và cởi trói cho Touya. Tiếng rên rỉ nhè nhẹ của người yêu khiến cậu đau lòng đến tột độ. Mikage hôn vội lên khuôn mặt hốc hác lấm lem máu của Touya, cậu xuýt xoa, một chút bối rồi.
“Em xin lỗi, bé cưng. Tại em mà anh phải ra nông nỗi này.”
“Ar…r…ca!”
Touya như nghe thấy giọng nói của Mikage, anh cố giương to mắt để ngắm nhìn khuôn mặt của người yêu. Nhưng mí mắt anh đã quá nặng trịch, anh không tài nào mở lên nổi nên chỉ cố nhoẻn một nụ cười yếu ớt để cho người yêu yên lòng.
“Hãy giúp tôi đưa anh ấy ra ngoài. Nhanh lên nào!” Mikage quát to như ra lệnh.
Hajime lập tức làm theo lời của Mikage. Giờ đây cậu đang làm điều này với một tâm trạng lo lắng khác, cái lo lắng không phải là sự đấu tranh giữa nên hay không nên làm một điều gì đó. Đây là một cảm giác âu lo cho một ai đó mà với cậu thì họ là người quan trọng của đời mình. Lòng Hajime cảm thấy nhẹ tênh và một chút vui pha trộn với những bối rối lạ kì.
Cả hai dìu Touya ra khỏi nơi u ám này.
Xác Shouji nằm cứng đờ dưới sàn nhà hôi hám với mùi máu tanh bốc lên.
…
Ryu và Charlie lập tức trở về Penguin Nippon nhanh nhất có thể. Cả hai cũng nhận được điện của Mikage trong sự sửng sốt đến tột cùng. Họ không tin vào người đang nói trong điện thoại, họ cũng lo lắng khi biết được tình trạng sức khỏe không mấy khả quan của của Touya. Giờ đây, cả Charlie và Ryu chỉ mong sau mau chóng về nhà.
…
Kitty đã đưa Touya về phòng, và gọi bác sĩ đến để điều trị cho anh ta. Dưới phòng khách, cả Brad cùng Siwon đang ngồi đối diện với Mikage và Hajime, cả hai vẫn còn hoài nghi và chưa tin vào thiện chí cho sự có mặt của hai con người này tại nơi đây.
“Chuyện gì đã xảy ra?” Siwon hỏi nhanh.
“Mikage đến gặp Seto, nhưng thay vào đó cậu ấy đã gặp Shouji và biết được tin cha mình đã mất từ lâu. Cậu ta đã kiên quyết từ chối và nhất mực quay trở về với Touya. Nhưng trên đường về nhà, Mikage đã bị Shouji giăng bẫy, sao đó hắn đã dùng liệu pháp thôi miên tẩy não và biến cậu ta thành một tay sát thủ không tính người.” Hajime giải thích ngắn gọn về chuyện đã xảy ra với Mikage trong thời gian qua.
“Thế tại sao bây giờ cả hai lại ngồi tại đây?” Giọng Siwon vẫn còn chứa đầy sự ngờ vực.
“Siwon, chính em đã gây ra những vết thương cho bé cưng, nhưng em không hề có chủ đích muốn làm như thế. Em đã hành hạ bé cưng, khi ấy em cảm thấy sung sướng tột độ khi anh ấy quằn quại đau đớn. Nhưng…” Giọng Mikage nghẹn lại đau khổ khi hình dùng Touya đang nằm mê man trên kia, “Khi em nghe thấy giọng anh ấy yếu ớt kêu tên em, rồi những giọt nước mắt đau đớn chảy trên khuôn mặt đầy những vết bầm do em tạo ra, em nhận ra rằng, anh ấy là điều tuyệt diệu nhất trong cuộc đời này của em. Khi ấy em lúng túng, em căm ghét cảm giác đó, và em muốn giết chết kẻ đang đứng trước mặt, nhưng em không thể. Cuối cùng em cũng lấy lại được kí ức của mình.”
“Câu chuyện cảm động nhỉ!” Siwon nhếch mép vô cảm, đôi mắt cậu vẫn cảnh giác cao độ nhìn hai con người đang ngồi đối diện mình. “Thế Shouji đâu, hắn không ngăn cản cả hai mang Touya về đây sao?”
“Hắn chết rồi, chính em đã giết hắn.”
“Thế à?”
“Tôi tin họ!” Brad nói xen vào.
Siwon quay sang nhìn Brad cảnh báo, nhưng anh chàng tóc đỏ như chẳng thèm để ý đến việc người kia đang nhìn mình ra sao, cậu bắt đầu nói.
“Tôi khá ấn tượng vào những việc đã diễn ra suốt thời gian qua khi tôi đến đây. Tôi không ngờ kẻ địch nằm ngay trong ta mà mình vẫn không hề hay biết. Thì ra Death Phantom lại đặt căn cứ ngầm ngay dưới trụ sở của Penguin, vì thế việc dò la của chúng ta cứ bị đánh lạc hướng một cách tài tình. Bây giờ để chứng thực mọi chuyện, việc đầu tiên ta cần là xem có đúng là Shouji đã chết chưa, sau đó là việc điều trị cho Touya. Những việc râu ria khác bây giờ không quan trọng nữa. Tôi không nghĩ hai người này đủ hay để diễn xuất thật như thế, tôi tin họ.” Brad đứng lên, và cậu bước nhanh về phía cổng, anh xoay người lại nhìn Siwon, “Tôi sẽ đi xác thực cái chết của Shouji ngay bây giờ. Tôi tin tưởng tài năng của anh, nếu như tôi lầm, tôi không muốn khi quay về anh là một cái xác.” Chàng trai mỉm cười rồi biến mất.
Siwon vẫn cứ xem xét vẻ mặt của Mikage và Hajime đầy cảnh giác.
…
Ryu và Charlie cuối cùng cũng đã về.
“Touya đâu?”
“Trên phòng!” Siwon đáp ngắn gọn.
Không thèm chào hỏi ai đang có mặt trong phòng, không thèm biết lí do vì sao Mikage và Hajime có mặt tại đây. Điều quan trọng nhất đối với Ryu trong lúc này là trông thấy Touya và biết được tình trạng sức khỏe của anh ta. Ryu chạy thẳng một nước lên tầng trên.
Brad cũng trở về, anh đã cho người lo liệu thi thể Shouji và chứng thực với Siwon về cái chết của gã.
“Cả hai đã nói sự thật.”
Siwon vẫn không nói gì.
“Arca, chuyện gì đã xảy ra, sao em lại hành động như thế hả?”
“Chuyện dài dòng lắm Chuck, em thật sự cũng không muốn gây ra những thương tích như thế này cho bé yêu đâu.”
Giờ thì Mikage mới tìm thấy được một điểm tựa để an ủi, cậu cúi gục vào bờ vai của Charlie mà khóc nức nở. Brad đứng đó, cậu chỉ im lặng nhìn cả Charlie và Mikage. Siwon không nói nửa lời, cậu đứng dậy và bước về phòng của bé Koji. Hajime vẫn ngồi đó, cô độc một mình.
…
Ren Hino hẹn Ken ra một góc vắng để nói chuyện trong khi PHONG đang ngủ vì mất sức do vết thương trên tay gây ra. Cả hai cứ lầm lủi bước về phía trước, không ai nói gì, và nơi họ đang đến là Penguin Sina. Họ đi qua cổng lớn, rồi sau đó băng qua khuôn viên vốn dĩ trước đây được trồng rất nhiều hoa Mẫu Đơn nhưng bây giờ chỉ là một rừng cỏ mọc cao vút. Cuối cùng tòa biệt thự cũng hiện ra trước mặt họ.
“Tại sao chúng ta lại đến đây?” Ken đặt vấn đề.
“Ta muốn cậu biết được bí mật cuối cùng của dòng họ Hino. Ta đã không còn gì, và sau khi quay trở ra, ta sẽ cùng Sora đi đến một nơi nào đó không ai quen biết cả. Điều bí mật ấy ta sẽ nhờ cậu nói lại với Touya.” Đôi mắt người đàn bà nhìn chàng thanh niên như van nài, cầu xin, “Ta tin tưởng cậu, vì thế xin hãy giúp ta.”
“Thế tại sao bà không quay về Penguin Nippon để cùng xum họp với Touya.” Đôi mắt hiền dịu Ken vốn có đang nhìn người đàn bà tội nghiệp đi cùng, “Nếu biết bà quyết định như thế, chắc chắn anh ấy sẽ rất buồn.”
“Ta biết Touya rất yêu thương ta và Sora, nhưng đây là quyết định của ta, và ta tin nó sẽ hiểu cho ta.”
Người đàn bà dẫn Ken đi vào trong tòa biệt thự, rồi sau đó cả hai đến bên một bức tranh của treo hình của gia đình. Ren đưa hai ngón tay ấn nào hai bên mắt của Sora trong bức tranh, ngay lập tức một cơ quan bắt đầu xuất hiện. Ken theo bà ta vào bên trong.
Đó là một căn phòng trống trơn, mà bên trong chỉ vỏn vẹn một chiếc hòm nhỏ. Ren lấy một chiếc chìa khóa ra và tra vào ổ. Sau đó bà lấy một xấp giấy tờ từ bên trong.
“Cậu biết đây là gì không?’
Ken im lặng.
“Đây là hợp đồng toàn quyền sở hữu Penguin, nhưng nó chỉ là một phần tư văn bản. Nó không có hiệu lực khi chỉ một mình. Văn bản chỉ hiệu lực khi nào có tất cả bốn tấm, và bây giờ ta chỉ mới có hai mà thôi. Hai tấm còn lại cậu biết ai giữ không?”
Ken vẫn không nói gì.
“Một do nhà Tamaki giữ, tấm còn lại của Aki.”
“Điều này tôi chưa hề nghe qua. Có vẻ như Touya cũng không hề biết chuyện này.”
“Đúng vậy!” Ren gật gù, “Chuyện văn bản này chỉ có bốn người biết mà thôi, ngoài ta, Aki, Tamaki thì còn Nakashima. Nhưng họ đã chết hết rồi.” Ren thở dài chán nản. “Mà ta thì không biết được hai tấm kia được cất giấu ở đâu.”
“Có nghĩa là….” Ken dần nhận ra vấn đề.
“Cậu đã hiểu rồi đấy.” Ren mỉm cười nham hiểm, “Ta vừa được tin Shouji cũng đã không toàn mạng khi làm nhiệm vụ. Giờ đây ta đã chuyển hướng, ta sẽ làm cho Touya đau khổ, làm cho dòng họ nhà Hino đau khổ.”
Ken gục xuống, tay cậu ôm lấy vùng bụng ướt đẫm máu tanh. Ren đã đâm một nhát chí mạng vào cậu rồi bà bỏ đi. Cơ quan đóng lại, kín mít. Ken bắt đầu thấy toàn thân mình lạnh buốt, mắt cậu mờ dần, hơi thở gấp gáp. Cuối cùng, cậu đã tắt thở, hình ảnh cuối cùng trong tâm trí cậu là nụ cười thiên thần của Touya.