2 Thằng Bạn Thân Là Sao ? - Chương 4
“Phong, cái túi màu hồng hôm bữa có đứa đưa tao đâu rồi ?”-Luân chợt nhớ ra cái túi đó, lay lay người tôi hỏi.
“..sao tao biết, mày không dùng thì tao vứt đi thôi. Bây giờ hỏi thì làm gì được”-Thật ra cái túi đó tôi để trong ngăn bàn bí mật của tôi rồi, trứng rung đó cũng đâu rẻ gì mấy mà nỡ vứt chứ :))
“Ờ..mà..trong đó có gì vậy ?”-Luân tò mò hỏi.
“Tao..tao không biết, tao cứ vậy mà đem vứt thôi…tao..mày đừng hỏi nữa”-Tôi không muốn nói dối Luân đâu, nhưng vì chuyện nhạy cảm nên đành thôi.
“..Bé yêu, mày có giấu tao chuyện gì không đó ?”-Luân xoay người tôi lại, mặt đối mặt hỏi tôi.
“Không..tất nhiên là không có !”
“Nói dối. Chơi với nhau bao nhiêu lâu rồi, tật xấu của mày tao nắm rõ. Nhanh trả lời thật lòng thì còn có thưởng”-Luân siết chặt tôi hơn, tay nó tùe tùe di chuyển vào áo tôi, sờ nắn khắp lưng tôi.
“Không..không có thiệt Ah !”-Lời chưa nói xong, tay nó nhanh nhẹn cho vào trong quần tôi.
“Có hay không ?”
“Ư..đã bảo không có là không có !! Sao mày nhây vậy”-Tôi có chết cũng không khai, đỡ phải xấu hổ.
*Em khi nào mới ngoan ngoãn thật lòng với anh đây hả ?*-Luân nghĩ trong lòng.
“Ờ, tao không giỡn với mày nữa. Tao đi học bài đây”-Nó bỏ tôi ra, đứng dậy đi lại bàn ngồi. Thằng này học được gì chắc tôi tự tử.
“Tks, chán rồi chứ gì…đi siêu thị với tao”-Tôi cũng không nỡ nhìn nó như vậy đâu~ T^T
“…tự đi đi”-Nó không thèm nhìn tôi lấy một cái.
“Tao đâu biết chạy xe, chở tao đi đi”
“Đi taxi hay xe bus đi”
“Không ! Tốn tiền lắm~chở tao nha ?”-Tôi năn nỉ nó, tôi đây cũng chúa nhây không kém.
“…”
“Anh yêu à, chở em đi lần này nha ?”-Tuyệt chiêu cuối luôn :))
“…”
“…”
“Được thôi !! Không cần mày tao cũng tự đi được !”-Tôi quát lớn.
Hơn 10 giây thằng Luân không cử động cũng không nói gì. Tôi thở dài rồi tự mình đi ra ngoài mua đồ.
“Mày nghĩ tao cần mày chắc ?! Thứ bạn như cờ hó ! Thứ ăn cháo đá bát…thứ như l-Haizz”-Tôi từ khi lên xe bus đến giờ đã không ngừng thầm rủa thở dài biết bao nhiêu lần. Đây xem như là lần đầu tôi sôi máu đến vậy đi.
“Pttt..”
Tôi xoay người nhìn ra phía sau, bây giờ trời đang mưa nên ít ai đi ra ngoài vào giờ này. Xe bus lát đác vài người, khoảng 7 người là cùng..nhưng tôi lại nghe có ai đó đang cười mình, nụ cười thâm thuý như thằng Luân vậy. Mà thôi đi, thằng đó đâu rảnh đến nỗi đi theo dõi tôi chứ (?)
Sau hơn 15 phút ngồi xe, tôi mệt mỏi bước xuống đi thẳng vào siêu thị. Nhưng…cảm giác lạ cũng bắt đầu từ đó, ánh mắt bị theo dõi.
“~~~ở nhà còn thiếu gì nhỉ ?”-Tôi kiểm tra mọi thứ trong giỏ trước khi đi ra quầy tính tiền.
“Ah ! Bánh ! Bánh”-Tôi lướt nhanh đến quầy bánh kẹo, mua đại vài cái rồi đi ra quầy.
“Hehe, Luân chắc chắn sẽ khen mình cho xem..à mà khoan, Sao mình lại mua cho nó chứ ?!”-Tôi đúng là ngốc, đang giận nhau mà đi mua bánh cho nó khác gì là quà tôi xin lỗi nó đâu chứ ?! Nó có lỗi trước mà.
Đi mà quên nhìn giờ, hơn 12 giờ rồi, xe bus đã đi từ lâu. Chỉ còn cách là tự lết bộ về nhà mà thôi, taxi tôi còn không trả tiền nỗi nữa là.
“À cậu ơi, cậu là..Phong ?”-Một bác taxi chạy lại chỗ tôi.
“Dạ ?”
“Uhm, cậu Luân đã đặt taxi cho cậu, cậu ấy cũng đã trả tiền trước cho tôi rồi. Mong cậu đi với tôi”-Bác ấy cười cười chỉ về phía chiếc taxi.
“Hả ? Luân ?”-Tôi ngạc nhiên, sao nó có thể biết được tôi sẽ ra về giờ này chứ ?!
“Xin cậu đấy, cậu ấy đưa tôi hơn 500k lận, còn nói nếu cậu không chịu lên xe liền gọi điện cho cấp trên của tôi đuổi việc tôi~”-Bác ấy có vẻ hơi căng thẳng khi năn nỉ tôi.
“Cái gì ?! 500k ?! Đúng là…cái thằng này điên rồi. Cháu..cháu đi mà, bác không cần van xin làm gì”-Tôi như muốn nổ tung vậy, 500k cho một chuyến đi về 10 phút, nó có phải là sinh viên không vậy.
“À mà, sao bác biết cháu là Phong ?”-Tôi thắc mắc.
“Cậu là bạn cùng phòng với thằng Luân phải không ?”
“Dạ”
“Nó kể về cậu suốt, haha”
“Kể về cháu ?”
“Cậu Luân thật ra là cậu chủ khi xưa của tôi. Tôi làm tài xế nhà cậu ấy, bị đuổi cũng 3 năm rồi. Nay lại nhận được cuộc gọi từ thằng Luân bắt đi tìm cậu, làm tôi cuống cả lên”
“Cậu chủ gì cơ ? Nó ăn bám cháu đây này”-Chuyện này tôi cũng không ngạc nhiên lắm, gia thế Luân tôi không nắm rõ được. Chỉ biết nó là đứa nhà giàu mà thích ăn bám tôi thôi .-.
“Cậu không biết đó thôi. Cậu Luân như vậy chứ khiêm tốn lắm”-Bác tự hào kể về nó.
“..”-Tôi khá đỏ mặt khi nghe người khác nói về Luân, cảm giác như tôi đã yêu đúng người.
“Cậu vào cẩn thận, lần sau muốn thì cứ gọi tôi chở đi cho. Gửi lời hỏi thăm thằng Luân giùm tôi nhé !”
“Dạ, bác đi cẩn thận”-Tôi vẫy chào bác rồi vào nhà.
Tiếng cửa vừa mở ra, Luân nhảy cẩng bế xốc tôi lên.
“Bé yêu nghe lời tao rồi đó nha~”-Nó vùi mặt vào trong áo tôi, cánh tay lợi dụng bóp mông tôi.
“Bỏ tao xuống. Không thì đừng hòng ăn bánh”-Tôi thật ra cũng đâu muốn xuống muốn ôm nó mãi cơ =v=
“Hehe, biết rõ mày sẽ mua bánh cho tao mà”
“Ăn xong rồi thì vào phòng gặp tao”
“….”-Luân im lặng nhìn tôi, nó biết chắc sẽ có điều không lành xảy ra rồi.