2 Thằng Bạn Nứng Cặc - Chương 15
– Nếu lỡ có gặp cảnh sát giao thông thì mày cứ giả bộ ngất xỉu đi! Có gì tao với ông Trung giả bộ chở người bệnh đang đi cấp cứu.
– Ơ… Như thế có vi phạm pháp luật không?
– Cứ làm theo tao nói đi! Có gì thì tao chịu hết trách nhiệm cho!
Anh Trung ngồi phía trước, nghe lén hai đứa nói chuyện mà cười khúc khích. Nhưng mà ảnh hầu như lúc nào cũng im lặng. Tôi không biết thế là do tính ảnh nội tâm, hay là do anh mới biết tôi nên chưa thoải mái, cũng có thể là do cả hai. Tôi chủ động thử bắt chuyện xem sao:
– Anh Trung! Anh làm nghề gì vậy?
– Anh làm nhân viên ngân hàng Agribank.
Tôi lại tiếp tục tò mò.
– Gần đây hả anh?
– Anh ở Sài Gòn ấy! Con anh học trên trển.
Tôi nghe anh Trung nói mà tôi hoảng hồn. Ổng vậy mà có con rồi!?
– Con anh mấy tuổi!? Anh với vợ ở chung hả?
– Con anh mười lăm tuổi rồi. Còn vợ thì anh đó giờ không có vợ. Hòi anh mới hai mươi, anh lỡ làm con gái người ta có bầu. Lỡ rồi, nên anh cũng định cưới mà cuối cùng thấy cả hai không hợp nhau nên không cưới luôn. Rồi nhà bên kia đòi bỏ đứa con vô trại mồ côi, anh thấy tội quá nên tự nuôi nó luôn.
Vậy là ổng ba mươi mấy tuổi rồi…Trung niên này nhìn dâm nà ngon cơm quá!
– Nay con anh ở nhà hả? Nó tên gì vậy?
– Nó tên Đạt. Hôm nay nó đi Nha Trang chung lớp nó rồi, tới tận tối mai mới về. Nhà không có ai hết! Sau này Hùng có học đại học, anh cho ở ké căn hộ của anh.
Hùng ở đằng sau dựa vô mình tôi. Cái thân bự thế mà dựa dựa. Thích thì thích thật, nhưng nặng lưng quá!
Nảy giờ vừa nói chuyện, vừa nhìn xung quanh mà tôi thấy mọi người nhìn ngó hơi nhiều! Chở ba đã dễ gây chú ý, thế mà còn thêm cảnh tôi ngồi trên đùi Hùng rồi lại được ôm từ sau.
Cuối cùng bọn tôi cũng tới nơi an toàn, không bị công an giao thông bắt.
Hùng lùi ra sau rồi bỏ tôi xuống yên xe. Hùng cứ chật vật leo xuống vì cơ thể quá đồ sộ. Cũng nhờ anh Trung chống chân kỉ, nếu không là ngả xe luôn rồi!
Trời đất, quán nồng mùi thơm đồ ăn quá chừng! Nhìn lên cái bảng hiệu mà tôi sáng bừng mắt lên. Không ngờ anh Trung chơi lớn, chở bọn tôi vô ăn quán buffet đồ ăn Nhật.
– Vô coi trước đi! Anh đậu xe rồi anh vô!
Nghe vậy, tôi và Hùng vô quán trước.
Lúc vừa đi đến cửa thì nhân viên mời mọi người cởi giày dép ra, chỉ mang chân không vào. Có lẽ vì thế nên quán rất sạch sẽ.
Quay qua, quay lại mà tôi hoa cả mắt vì có quá nhiều món. Trước mắt là một cái bàn siêu to, siêu khổng lồ có băng chuyền mang các đĩa thức ăn đi vòng vòng. Bàn này rất nhiều người ngồi chung nên hơi bị nháo nhào.
Bên phía trong thì kín đáo và yên tỉnh hơn. Phía trong quán có nhiều bàn nhỏ, mỗi bàn có một cái nồi nấu lẩu. Đặc biệt là kế bên bàn cũng có băng chuyền như bàn lớn phía trước.
Tôi định ngồi phía trong cho yên tĩnh, còn Hùng thì muốn ngồi ở bàn lớn.
– Nè Hùng! Sao không ngồi bàn nhỏ cho dễ nói chuyện?
Hùng ngạc nhiên khi nghe tôi hỏi vậy, quay sang đáp:
– Ngồi đây ăn Sushi này nọ đi, rồi chừng nào ăn lẩu thì qua bàn nhỏ ngồi. Mới vô mà ăn đồ nước đầy bụng lắm!… Ê mày! Thằng anh của tao vô rồi kìa!
Hùng bất ngờ khoác tay lên vai tôi. Tôi đỏ hết cả mặt, trong khi Hùng thì giống như đang xem tôi là huynh đệ, chứ không phải người tình.
Hai đứa tôi đi đến quầy tính tiền, rồi đứng cùng anh Trung để người ta biết đây là một nhóm đi ăn chung. Ảnh chọn mua ba suất cho nhóm ba người đi cùng nên được giảm giá mười phần trăm. Nghe giá thôi mà tôi cảm thấy ngại quá chừng! Giá tới tận hai trăm nghìn đồng một người. Nhờ giảm giá nên anh Trung chỉ tốn năm trăm tư cho ba người.
Anh nhân viên tính tiền cứ tự nhiên nhìn ngơ ngác. Tôi cũng nhìn theo coi làm gì mà ngơ ngác vậy!? Thì ra là do Hùng mặc cái quần bó cơ của dân gym mà không mặc thêm lớp quần khác ở ngoài. Chiếc quần hơi mỏng, màu đen, dài đến cổ chân, ôm sát vào da thịt, làm u lên đùm trứng dái khổng lồ nằm phía bên phải ống quần. Mặc dù cu Hùng chưa nứng nhưng trên quần đã nổi gân, hiện rõ cả ngấn đầu khấc. Vì quần mỏng mà còn bị giãn ra hết cỡ nên thấy được cả màu xanh, màu tím của gân cu Hùng.
Tôi thấy vậy nên đứng che Hùng liền. Thật là ngại quá chừng! Hùng cứ lo bấm điện thoại, không quan tâm tới chuyện gì đang xảy ra.
Sau khi ảnh thanh toán rồi lấy hóa đơn xong, chúng tôi quyết định ngồi bàn lớn như Hùng quyết định. Chúng tôi xin nước tương, mù tạt và sốt trứng để chấm cùng Sushi.
Tôi và anh Trung chưa kịp chọn món nữa mà Hùng đã nhóp nhép hết bốn dĩa thức ăn trên băng chuyền. Trời đất!
Anh Trung thấy tôi ngạc nhiên mà ảnh cười:
– Đi ăn buffet với ai, chứ với thằng Hùng là chỉ có lời thôi, không bao giờ lỗ. Nó đang nạp đạm để lên cơ đó. Một ngày nó ăn cỡ một ký đạm mới đủ đô, rồi còn uống thêm creatine, whey nữa.
– Hùng giống Thánh Gióng quá!
Hùng nghe mình bị chọc mà cười khúc khích, cười xong rồi miệng vẫn tiếp tục nhai như cái máy không ngừng nghỉ. Tôi thì ăn từ từ chứ không ăn nhanh được, chủ yếu để cảm nhận hương vị ẩm thực.
Sushi ở đây đủ thứ loại. Nhìn mà tôi muốn thử hết món, không chừa một cái nào hết! Sushi có cục thì nhìn như lát bánh tét; có cục thì tròn vo như trái banh; có cục thì chỉ gồm lát cá nằm phía trên cục cơm;… còn thêm cả chục loại nữa. Màu sắc và cách trang trí đều khác nhau. Tôi thấy những cục có rong biển là ngon nhất!
Ba bọn tôi ăn ngán sushi rồi nên chuyển sang bàn lẩu ở phía trong. Ngồi trong đây kín đáo, nói chuyện sẽ thoải mái hơn, không lo bị người lạ nghe.
Trời đất! Lúc anh Trung đứng dậy mà tôi lại thấy bìu dái lại lấp ló qua mấy cái lỗ trên quần jean. Còn Hùng thì trên quần vẫn nổi gân cu với ngấn đầu khấc.