2 Thằng Bạn Nứng Cặc - Chương 11
Chưa gì hết mà hôm nay đã là thứ Bảy rồi! Tuần trước Hùng có hẹn tôi học nhóm vào chiều hôm nay.
Hôm qua, tôi đã tìm được nhà của Hùng khi sẵn tiện đi học về. Lúc đó, tôi đói bụng lắm, nhưng cứ nghĩ đến tinh dịch là quên luôn cơn đói. Tôi chạy qua chạy lại tìm theo địa chỉ thì cuối cùng cũng ra nhà Hùng.
Ngôi nhà khá gần trường. Hèn chi, tôi không thấy Hùng đi xe đạp bao giờ. Thấy bữa nào Hùng cũng đi học trước tôi, rồi hay ngồi trên bàn giáo viên, ăn bánh mì vương vãi khắp nơi, bầy hầy quá chừng! Cơ mà cái thái độ bất cần của Hùng lại đáng yêu lắm!
Hôm qua, lúc mà tìm được nhà Hùng, tôi thấy ông nào ngồi chồm hỗm phía trước nhà sửa cây quạt máy. Tôi cứ nhìn vào do to mò. Không biết ổng có tưởng tôi là ăn trộm đang rình rập không nữa!?
Cái ông đó chắc là cha Hùng. Hai cha con nhìn mặt y chang nhau. Cơ mà cái đầu ổng trọc lốc, chắc do hói rồi nên cạo luôn. Ổng mặc bộ đồ đá banh làm tôi nhớ tới mà phát nứng hoài. Thân hình ổng mặc dù không đô con như Hùng, nhưng trông cũng rắn chắc và cân đối lắm.
Thường trung niên ít ai mặc đồ đá banh ở nhà như trai trẻ lắm. Thấy ổng phong độ và ăn mặc trẻ trung khiến tôi nhìn thoáng qua lại tưởng ổng là anh Hùng, nhìn kỉ mặt mới suy ra ổng đáng tuổi cha.
Cả ngày hôm qua đến nay, tôi cứ tò mò xem con cu với hai hòn dái của ổng có hình dạng ra sao. Trời nóng như vầy chắc dái ổng chảy xệ và thơm nồng. Cứ nghĩ tới là tôi phát thèm!
Còn mặc đồ đi học hồi sáng, nhưng đã cởi quần lót ra để giải phóng đùm cu dái, tôi lăng xăng gom tập vở, chuẩn bị đi. Con cu tôi cương lên u một cục trên quần do quá phấn khích. Sợ mọi người thấy, tôi dắt con cu lên phía trên, theo hướng mười hai giờ, cho nó nằm bên dưới dây nịch, rồi mặc áo khoác che lại. Xong hết, tôi ra khỏi phòng rồi dắt xe đạp nhè nhẹ, không dám đi nhanh vì sợ con cu nó thụt xuống khỏi dây nịch đang bó. Cả con cu, từ trên xuống dưới, kể cả hòn dái, tất cả cứ ma sát vào quần khi đặt cu hướng lên trên.
Mẹ tôi đang coi cải lương ỏm tỏi. Còn cha tôi thì đang đi đám tiệc, chưa kịp về. Trời nóng mà nghe cải lương là tôi buồn ngủ. Con cu tôi đang áp sát vào quần, cảm giác y chang khi tôi áp con cu vào gối ôm mỗi tối.
Tôi đang cảm thấy buồn ngủ thì mẹ tôi hỏi lớn làm tôi giật mình, tỉnh luôn.
– Ê! Trưa nắng mà con đi đâu đó? Mẹ nhớ chiều này con đâu có học gì!?
– Con qua nhà thằng bạn để học nhóm.
– Thằng nào vậy? Có phải tụi bây học nhóm thiệt không đó!?
Tôi trề môi, giỡn với mẹ.
– Con đi vô khách sạn với gái đó! Chín tháng sao mẹ sẽ có cháu bồng. Chịu không?
Mẹ tôi biết tôi đang đùa, nên chọc theo:
– Mẹ cũng mơ có cháu bồng đó! Con mà dẫn dâu về cho mẹ được, mẹ cho hai tụi con mười cây vàng với miếng đất để làm ăn!
Nhìn lên đồng hồ, tôi thấy đến giờ phải đi thật rồi, không rảnh giỡn nữa.
– Thôi con đi học nhóm đây! Đợi vài chục năm nữa rồi mẹ cho con chục cây vàng, thêm miếng đất cũng được!
Tôi vừa đạp xe ra đường, mẹ lại hỏi:
– Mấy giờ mày về?
– Tối con về!
Tôi nôn nao đạp xe đạp cọc cạch. Khi tôi đạp xe, lưng quần tôi cử động theo nhịp đạp, khiến con cu tôi cứ cạ cạ vào vùng dây nịch, chỉa liên hồi vào rốn, chảy nước ướt cả bụng và mu.
Cả người tôi đẫm cả mồ hôi. Trưa nóng, con đường hừng hực như bốc lửa. Miệng tôi khô khốc, cổ họng càng khô hơn. Bây giờ, tôi thèm thuồng dòng sữa đàn ông hơn bao giờ hết.
Càng nghĩ tới tinh dịch thì cu tôi càng chảy nước, nước miếng tôi càng tuôn ra, đủ để miệng đỡ khát hơn. Mặc dù nước đái không độ của Hùng ngon ngọt, thanh mát, chả khác gì nhãn hiệu C2 hay Dr. Thanh, nhưng chính tinh dịch của Hùng là thứ khiến tôi mê mẩn nhất.
Do không tập trung nên mất tay lái, tôi vội quẹo trái để né vật phía trước. Nhưng đã quá trễ rồi, tôi tông vô mấy chậu cây nhà dân trồng.
Hên là tôi đang chạy xe đạp chứ nếu chạy xe máy là mọi thứ đều tan tành xí quách hết. Tôi thấy mấy chậu cây còn nguyên vẹn nên cũng đỡ cảm thấy tội lỗi. Vì sợ bị chửi, tôi đã đạp nhanh, phi xe khỏi hiện trường
Đường không đông nên tôi chạy nhanh khá tiện! Lâu lâu thì có vài chiếc xe chạy ngang. Người nào người nấy trùm kín mít như ninja vậy, nhận diện sẽ rất khó.
Chạy sắp tới nhà Hùng thì tôi chạy ngang ba người già bán vé số. Họ đi bộ, chân mang đôi dép tổ ong cũ đến nát bét cả ra, vừa đủ dày để bảo vệ bàn chân khỏi bị bỏng bởi mặt đường. Tôi mua ủng hộ mỗi người một tờ. Nếu có trúng số thì tôi sẽ dùng tiền đó để lập ra nhãn hiệu tinh dịch đóng hộp đầu tiên trên thế giới, đặt tên là “Vinacum”.
Mua xong thì lại tiếp tục đạp, sau một lúc thì tôi cũng tới nơi.
Nhìn căn nhà thì tôi đoán là gia đình Hùng khá giả chứ không thiếu thốn. Mặc dù nhà không ở mặt tiền, nhưng vẫn cao hai tầng và có bề rộng.
Có điều lạ là nhà mở cửa toang hoác, nhưng tôi không thấy ai ở trước nhà hết. Tôi hì hục khóa xe lại rồi đứng trước nhà, ngó đầu vào, kêu lớn:
– Hùng ơi! Tao tới rồi nè…Hùng ơi!?
Đợi một lúc phía trước cửa, tôi vẫn không nghe thấy ai trả lời.
– Có ai ở nhà không!?
Gọi mà không ai đáp, tôi bực bội đi luôn vô nhà, tìm ghế ngồi rồi để nghỉ mệt trước!
Tuy nhiên, vừa đi vào, chưa kịp cởi áo khoác ra thì tôi nghe được những âm thanh lạ kỳ đang vang vọng từ phía sau nhà. Càng vào trong nhà, tôi càng sợ hãi bởi âm thanh rùng rợn ấy.
Đó là tiếng rên la thảm thiết của giọng nam rất trầm, như giọng mấy ông trung niên. Tôi có thể cảm nhận được sự đau đớn trong âm thanh man rợ ấy.
Tôi hoảng loạn, lo rằng cha Hùng bị đột quỵ hoặc bị tai nạn mà không có ai ở nhà để giúp. Tôi vừa đi, vừa run rẩy kêu lên:
– Con là bạn Hùng nè bác ơi! Bác bị sao vậy? Bác!?
Đi theo tiếng động vang lên, tôi lần theo được đến căn phòng kế nhà bếp. Tay tôi run rẩy, nắm chặt lấy điện thoại, để nếu có gì thì gọi cứu thương hoặc gọi Hùng.
Khi sự hoảng loạn sôi sục đến tột cùng, tôi mạnh dạn dùng hết sức lực của một cậu con trai mười tám tuổi để đạp cửa thật mạnh.
Thì ra cửa chưa khóa mà lực đạp quá mạnh nên tôi đã mất thăng bằng, té nhào xuống đất. Còn cánh cửa đập vào tường, tạo tiếng động lớn, gây đinh tai nhức óc.
Khi ngóc đầu dậy, những gì đang thấy được đã khiến tôi sốc toàn tập!
Cảnh tượng loạn luân của hai cha con lõa thể đang đập vào mắt tôi, giữa ban ngày ban mặt!