Summary
Lệ Ngọc là nữ diễn viên cải lương, không phải nổi tiếng nhất nhưng được nhiều người yêu mến. Lệ Ngọc không có khuôn mặt xinh đẹp điên đảo lòng người, nàng chỉ có giọng hát ngọt ngào cùng đôi mắt đen bí ẩn. Thoáng nhìn đôi mắt ướt nước ngây thơ, lại nhìn sẽ trầm luân trong vực thẳm. Lâm kế thừa đôi mắt hút hồn từ mẹ. Lâm không có họ, vì mẹ của anh cũng không có, cái tên Lệ Ngọc là nghệ danh ông bầu đặt cho lúc nhặt bên đường. Không ai biết cô gái hiền lành ngoan ngoãn Lệ Ngọc tại sao không chồng mà có con. Hỏi cha đứa trẻ, Lệ Ngọc kiên quyết không nói, nàng dịu dàng gọi bé trai một chữ Lâm.
Cuộc sống bôn ba cực khổ, bữa đói bữa no, nhiều khi chịu đựng ánh mắt khinh thường ‘xướng ca vô loài’ của người đời. Nhưng Lâm luôn vui vẻ cười, mọi người trong đoàn hát rất tốt, quan trọng nhất là có người mẹ thương yêu ở bên.
Lâm theo đoàn cải lương đi khắp đất nước, ngày kia dừng chân ở một ngôi làng hẻo lánh tại Đà Lạt. Đoàn cải lương bất hạnh bị nhiễm độc bệnh trong làng. Độc bệnh lan tràn rất nhanh, chỉ một tuần cả làng biến thành làng chết. Lệ Ngọc cũng không tránh thoát khỏi. Trước khi chết, nàng nói cho Lâm thân thế thật sự.
Lúc nàng diễn ở sân khấu thành phố, luôn có vị khách ngồi nghe và tặng những đóa hoa hồng. Lần đầu tiên vị khách tiến đến mời đi ăn, Lệ Ngọc biết mình đã yêu, mối tình đầu tiên cũng là cuối cùng.
Nàng thích người ấy mềm nhẹ vuốt mái tóc và thì thầm: em như đóa sen, tuy ở phong trần mà không nhiễm bẩn.
Nàng thích người ấy chạm nhẹ vào môi, nụ hôn dịu dàng trân trọng.
Nàng thích người ấy từ sau lưng ôm lấy, bao thân thể mảnh mai vào trong lồng ngực rộng lớn. Phong trần mệt mỏi, chỉ nguyện một nơi an tâm dựa vào.