Summary
Tôi là đứa con xa nhà. Xa quê đất nẻ những mới trẻ thơ vui đùa, những luống đất dấy lên một hàng giàn cháy nắng, những con kênh nối dài xanh tận ngõ – nơi mà tôi hay nghịch đùa cùng thằng em nhỏ mỗi lần đi tắm sông chạng vạng.
Khu đất ấy buồn lắm, tối sập đến nhà nhà đều khít cửa, ánh đèn tắt rụi. Nhà nào đó, không kêu vang, không chút động tĩnh, giấc ngủ chập chờn theo những mùa lúa lên đồng.
Quê tôi nghèo lắm, cả làng ngày có hai chén cơm là vui mừng hết cỡ. Họ phải tảo tần sớm chiều trông tội nặng nề.
Tôi cũng không quên một hình dáng của người mẹ hiền niềm nở khi bội thu vài bạc lẽ từ giàn đậu đũa sau hè. Tôi lại càng không quên ánh mắt của thằng Út em tôi chạy lon ton khắp xóm khoe rần rần “nhà tao mới trúng đậu”. Cầm ít tiền trên tay mẹ tôi mặt nhăn nhúm lại lo đủ điều, thuốc trừ sâu, hạt giống mùa tới, sạp gạo nhà kêu lọc cọc.
Lúc đấy, tôi bắt gặp được ánh mắt của mẹ tôi đang nhìn hai anh em.