Summary
Rồi chúng ta sẽ tiếp tục cùng nhau rong ruổi, đi đến bất kì nơi nào em muốn trong cuộc đời này. Anh cũng sẽ bỏ hết mọi thứ, chỉ có em, anh sẽ cùng em đi đến tận cùng thế giới. Như khi em còn bé, anh đưa em đến những vùng miền xa lạ. Nhưng có hai chúng ta, không nơi nào là cô đơn hết. Anh không mong chờ được em đáp lại, anh cũng không trông chờ vào điều gì hết. Anh chỉ cần bên em, chỉ cần lặng thinh bên em mà thôi.
Nguyên, tình yêu của anh là như vậy, chỉ quay quanh em mà thôi.
Nhưng mà, em không hiểu, Vũ Nguyên trả lời, nhưng mà em không biết. Rằng tại sao con người chúng ta cứ phải đau đớn dày vò bản thân giữa ‘yêu’ hay ‘không yêu’ như thế? Yêu thì cứ yêu thôi, còn không yêu thì cũng đã thế rồi. Cũng có điều gì khác đi đâu anh?
Vậy tại sao, em lại ra đi?
Cuối cùng, Đông An hỏi.
Vũ Nguyên không trả lời.
Bởi lẽ, Vũ Nguyên nghĩ, bởi lẽ dường như em còn mong mỏi một điều gì khác nhiều hơn tình yêu nữa. Đông An, cá tính anh như vậy, anh sẽ chẳng thể nào hiểu được đâu.
Trong em dường như vẫn trông mong một điều gì đó, đêm ngày em vẫn luôn chờ đợi. Một thứ gì đó còn nhiều hơn cả tình yêu nữa.
Để rồi bỏ lại tất cả mọi thứ sau lưng, em đã nghĩ, anh không hiểu đâu.
Đông An, khi anh yêu một người nào đó, rồi chia tay, có bao giờ anh cảm thấy chua xót trong lòng chưa. Khi cầm tay người mình yêu thương, nói lên những tâm tư trong lòng, có bao giờ anh mong mỏi giây phút đó sẽ là mãi mãi?