Summary
Thế là tên hào trưởng cùng vợ run rẩy bước xuống giường. Cả hai ôm sát nhau ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé ra, một chiếc bóng đèn lúc thì đỏ rực, lúc thì xanh le đang chao lên lượn xuống trên cành nhãn trong khu vườn, vừa chao lượn nó vừa hú, vừa gào, vừa cười một cách đầy ghê rợn. Vợ chồng tên hào trưởng mặt mày tái xanh lại, tóc gáy dựng đứng lên, miệng lưỡi níu chặt vào nhau, toàn thân run lên bần bật. Nước từ đũng quần tên hào trưởng ồ ồ tuôn ra chảy lênh láng trên nền nhà.
Một trận gió lạnh thấu xương ùa tới đánh mở toang cánh cửa sổ vốn đang khép chặt. Chiếc bóng đèn xanh ngặt theo khe hở cửa sổ bay vào trong rồi chui luôn vào người vợ tên hào trưởng. Vợ hắn đứng lặng người một hồi rồi bỗng dưng trợn mắt nhìn chồng, nghiến răng:
– Tên tàn ác này, Vũ Hải Đăng và Nguyễn Trung Kiên có tội tình gì mà ngươi lỡ chọc mắt, chặt chân chúng? Hôm nay ta phải thay chúng bắt ngươi đền tội!
Nói dứt lời, vợ hắn xăm xăm chạy đến bên tường, rút lưỡi kiếm đang được treo ở đó ra khỏi vỏ, chăm chăm chĩa mũi kiếm về phía chồng. Tên hào trưởng hai chân run lên cầm cập, phân bua:
– Phu nhân, là…là tôi mà! Tôi…tôi là chồng phu nhân mà! Phu nhân đừng làm chuyện dại dột! Phu…phu nhân!
Vợ hắn ngẩng mặt lên trời cười vang:
– Ha ha ha ha! Ta mà là phu nhân của ngươi à? Ta là Hải Đăng và Trung Kiên đến đây bắt ngươi đền tội!
Tức thì vợ hắn thét lên một tiếng rồi chạy lại chọc thẳng lưỡi kiếm vào mắt trái tên hào trưởng. Rút lưỡi kiếm ra, vợ hắn lại chọc một nhát nữa vào mắt phải. Tên hào trưởng hai tay bưng mắt đau đớn kêu gào như bò rống rồi từ từ quỵ xuống. Vẫn chưa tha, vợ hắn lại dùng chân đè ngửa hắn ra đất rồi vung một nhát kiếm chặt đứt lìa hai chân khỏi đầu gối. Máu tươi trào ra xối xả, hắn gục xuống và ngất lịm.