Summary
Nỗi đau ngự trị trong em, anh thấy được không anh, một nỗi đau mà em mang suốt một năm qua. Em yêu anh đến ngây dại, thương anh bằng tất cả sự chân thành và tin anh như một thằng ngốc. Đúng! Một thằng ngốc không hơn không kém. Nhưng suy xét lại cũng tại thứ gọi là tình yêu đó thôi, cái tình yêu mà tự em tự cảm động chính mình anh à. Ngồi lại bên cái ghế đá cũ, cũng chính nơi này, cái nơi mà anh nói lời yêu thương ,để em đắm mình vào chuỗi ngày hạnh phúc; nhưng rồi bao nhiêu thứ suy nghĩ lại hiện hữu trong khối óc, một bên lại tự trách mình sao lại quá tin vào anh, nhưng rồi tận sâu trong tim lại nhắc em biết nhũng ngày màu hồng khi có anh bên cạnh. Thật sự em không biết nên trách anh tàn nhẫn, hay tự trách em quá ngu si.