Summary
Em à, ngày mai anh phải đi xa rồi. Bằng nhiều cách, anh nghĩ mình khó có thể quay lại nơi này. Em nhìn lên cao đi, có thấy chiếc ban công gần nhất với cây cột đèn này không? Thật ra ngày nào, anh cũng đứng ở đó, nhìn em.
Em thật đặc biệt khi đêm nào cũng đứng ở đây, anh rất muốn làm quen với em. Anh biết là em có nhiều chuyện buồn lắm phải không?
Anh rất mong trên tay em đang cầm bức thư này. Nào, em cứ nhìn lên đi, anh đang đứng ở đây. ”
“Muốn nói với nhau nhiều điều, mà kết cuộc thì cũng đâu có nghĩa gì, em nhỉ. Bức thư này anh sẽ vẫn để ở đây. Như có một ngày bất chợt, em ngang qua, đọc được, thì, em hãy nhìn lên nhé.
Tạm biệt em. ”
Nghe lạnh buốt lên trên não. Cơn mưa phùn càng lúc càng lún sâu vào lòng đêm. Em chẳng biết mình lạnh nhói trong tim, hay lạnh ướt át trên da thịt. Chỉ biết rằng, những nạn rứt mơ hồ vừa đủ để hứng trọn một cơn mưa…