Summary
Vẫn cái bài cũ từ hồi tôi bắt đầu thân với thằng này: lấy gương ra soi, thở dài, bắt đầu ca tụng sắc đẹp của mình rồi lại lảm nhảm đau khổ, thánh thiện rằng mình đã làm tổn thương người khác vì nhan sắc trời cho này. Nhìn muốn ói.
“ Mày có cần tao giúp nhân loại loại trừ đau khổ không? “ Tôi lấy trong túi ra cái dao rọc giấy, nhìn nó cười đầy thiện chí.
“ Không! “ Nó nói dứt khoát như bao lần “ Tao thà làm người khác đau khổ còn hơn là làm mình buồn. Mày biết tình yêu của tao đối với bản thân nó lớn lao đến cỡ nào mà? “
Giờ thì tôi đã hiểu lý do tại sao mấy thằng con trai nhìn tôi với ánh mắt khâm phục khi thấy tôi nói chuyện (khá là) bình thường với cái thằng vĩ cuồng này được. Đến tôi còn khâm phục sức chịu đựng của mình nữa chứ huống chi ai.
“ Muốn ca tụng bản thân thì về nhà đóng cửa tự sướng nhé, bây giờ quay lại vấn đề chính hộ tao đi. Tao phải làm gì với nhỏ bây giờ? “
Bách Đa có vẻ như bị tôi làm cho cụt hứng, nó nhún vai không nói gì, rõ ràng biểu lộ cái hàm ý “liên quan gì đến tao”.