Từ khi Anh đến - Chương 95
_Tại sao…tại sao chứ! Tôi có gì thua thằng đó, em nói đi! Em nói đi…Sao em không chịu hiểu tình cảm của tôi hả?
Hic, đúng là kẻ đang say, nói lên như gào vậy! Mà tui có phải bảo là không hiểu tình cảm anh ta đâu, tui chỉ…không chấp nhận thôi (Đúng là người đang say, nói năng lảm nhảm rồi)…
_Không phải em không hiểu, nhưng xin anh hiểu cho…Em đã trao con tim em cho người khác rồi, tình yêu không thể gượng ép được, anh hiểu không! Anh đừng tự so sánh mình với anh Hùng nữa!
_Không, em nói đi, tôi thua gì thằng đó! Hay thằng đó có tiền hả!
_Anh im đi, tôi yêu anh Hùng thật lòng! Không bao giờ tôi yêu ai chỉ vì tiền cả …!!! Xin anh đừng xúc phạm tôi như thế!
Hình như anh ta vừa nhận ra mình đã lỡ lời, anh ta im lặng một lát, rồi xin lỗi tui, nghe như đang khóc vậy…
_Anh…anh…xin lỗi! Anh …không có ý xúc phạm em…Chỉ vì anh…yêu em quá mà thôi! Tú ơi…em có hiểu không, anh …yêu em nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời, anh….
_Em…xin lỗi! Và em sẽ nói lại lần cuối cùng! Em không yêu anh…! Mà người em sẽ yêu trọn cuộc đời này là anh Hùng, xin anh hiểu cho…Chúc anh tìm được người xứng đáng hơn…
Nói xong rồi, tui vội vàng cúp máy luôn….Hic, tui như vừa trải qua một cú sốc lớn vậy..Giờ tui vẫn chưa thể tin rằng tự dưng lại có chuyện này…Giờ tui không muốn “đôi co” với anh ta, vì tui biết, có nói gì chăng nữa, thì tui vẫn không bao giờ, mãi mãi không bao giờ yêu anh ta, vì tui đã dành trọn trái tim này cho hắn rồi…Anh ta gọi lại cho tui vài cuộc gọi nữa, nhưng tui không bắt máy, anh ta vẫn không thôi, tui liền tắt máy luôn…Hic, sao anh ta không chịu hiểu chứ! Tình yêu không giống bất cứ thứ gì khác trên đời, nó thật thiêng liêng, cao đẹp, và không bao giờ có thể gượng ép mà có! Tui không yêu anh ta, làm sao vì anh ta mà tui có thể ép lòng mình phải chấp nhận anh ta, cho anh ta không buồn…Hic, tui không bao giờ làm thế, lí trí và cả con tim tui đều không cho phép làm thế! Tui yêu anh Hùng, và mãi mãi sẽ là như vậy…Tui đã hứa sẽ mãi mãi bên hắn, chăm sóc và yêu thương hắn cả cuộc đời này, hắn cũng hứa với tui như vậy…Giờ tui đang sống trong hạnh phúc, anh ta phải hiểu điều đó chứ! Sao anh ta lại so sánh mình với hắn của tui…Quả thực thì từ khi tui vào làm, thì chỉ có mỗi bác Nga và anh ta là tốt với tui thôi…Mà anh ta cũng hay quan tâm, hỏi han tui, hay trêu tui cười, lắm khi tui cũng quý anh ta, nhưng yêu thì không, không bao giờ…Dù hắn có không xuất hiện, thì tui biết con tim mình cũng sẽ không xao động vì anh ta…Hic, thôi, không nghĩ ngợi gì nữa, tui ngủ thôi, mai còn đi làm sớm…Hic, đi làm ư! Vậy là lại gặp anh ta, hic…Tui không biết ngày mai sẽ đối diện với anh ta như thế nào đây! Mong là khi anh ta tỉnh rượu, anh ta sẽ không nhớ gì chuyện vừa rồi cả, mong là như vậy! Dù sao thì tui cũng thấy tội nghiệp cho anh ta, chắc giờ anh ta đang đau khổ lắm…Nhưng biết làm sao được, tình yêu chứ có phải món đồ chơi đâu mà lúc trao cho người này, lúc lại trao cho người khác được….
Tui đang ở đâu, đây là một nơi nào đó, như là tận cùng của thế giới vậy…Thật u ám làm sao, thật ảm đạm làm sao…Tự dưng tui thấy người mình thật nặng nề, tui không thể nào cử động nổi, dù chỉ là một chút…Tui thấy nghẹt thở quá, tui sợ quá, tui cố vùng vẫy kêu lên thật to, nhưng không thể nào cất nổi tiếng…Hic, sợ quá, sao bầu trời u ám như thế này…Sao mây đen phủ kín thế kia….Sao…sao tui lại như thế này…Huhuhu, sợ quá! Rồi hình như, tui thấy đằng xa chân trời kia, có một vầng dương sáng, sáng lắm, sáng chói….Rồi một tia nắng chiếu tới trước tui, và mây đen trên trời bị xua tan dần…Rồi tia nắng nữa, thêm tia nắng nữa, rồi cả một chùm nắng chiếu tới, tui thấy người mình nhẹ dần…Và…và tui chợt nhận ra…một anh chàng bước ra từ những chùm nắng đó…Phải rồi, đó chính là anh yêu của tui, hhuhu! “Anh ơi, anh tới cứu em đúng không, có phải chính anh là người đã mang bao tia nắng này tới để giải thoát cho cuộc đời u ám của em không!” Rồi anh bước tới bên tui, nắm lấy bàn tay tui, anh hôn lên trán tui và bế tui lên…Ôi, đúng rồi, chính là anh yêu của tui…Đôi mắt này, nụ cười này lại tỏa ra muôn vàn tia nắng rực rỡ…Bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu buồn đau, bao nhiêu khổ cực, bao nhiêu cô đơn, lạnh giá xung quanh đây dường như tan biến hết, giờ chỉ còn lại những tia nắng ấm áp, giờ chỉ còn lại hương hoa sữa, giờ chỉ còn lại những cơn gió vuốt qua tóc anh… “Huhuhuhu, anh đã đến trong cuộc đời em, anh đã làm thay đổi cuộc đời em, em yêu anh, hoàng tử của cuộc đời em! Em yêu anh, mãi mãi là vậy, đừng rời xa em anh nhé!…Ơ kìa, anh đi đâu thế, sao anh bỏ đi đâu thế! Anh đừng đi anh ơi, anh đừng để em lại một mình nơi đây, em sợ lắm, em sợ băng giá và bóng tối lắm, anh đừng đi, hãy quay lại đi anh ơi, huhu!” …Hình bóng hắn mờ nhạt dần, xa dần khỏi tầm tay tui… Rồi tui thấy mình bước hụt chân xuống một hẻm núi, và rồi………
_ A…….a.aaaaaaaa!
Hic, thì ra đây chỉ là một giấc mơ, một cơn ác mộng, huhuhu! Sao giờ tui thấy người tui lạnh thế này, trán tui đẫm mồ hôi và nước mắt tui nhạt nhòa…Tui đã khóc cả trong mơ, tui khóc ướt cả vạt áo, cả gối…Hhuuhu, sao dường như tui vẫn thấy sợ thế này, sao dường như tui vẫn thấy sợ hãi thế! Tui đã tỉnh rồi mà, huhu! “Anh ơi, anh đừng đi nhé! Đừng rời xa em nhé! Em sợ lắm!”…Hic, tui trấn tĩnh hơn rồi, bình tĩnh nào Tú ơi, đây chỉ là giấc mơ, một giấc mơ thôi! Nhưng sao tui thấy nó thực biết bao, cảm tưởng như nó vừa mới xảy ra thật vậy! Huhu, sợ quá! Mong là tui sẽ không bao giờ gặp lại cơn mơ này nữa…Hic, bình tĩnh nào! Giờ tui đang sống trong hạnh phúc mà, sao tui lại khóc chứ! Hắn vẫn bên tui, hắn có đi đâu mà tui phải sợ, phải khóc…Đúng rồi, người ta thường nói “giấc mơ trái với sự thật” mà! Thôi, bình tĩnh nào Tú ơi!
Và rồi, tui cũng chẳng thể ngủ nổi nữa…Giờ đã là hơn 5h sáng, nỗi khiếp sợ về giấc mơ đó vẫn ngự trị trong tui, giờ tui vẫn thấy chân mình run lẩy bẩy…Sợ quá! Mong cho tới lúc hắn gọi tui dậy quá! Giờ tui muốn gọi cho hắn lắm, nhưng tui không muốn đánh thức giấc mơ của hắn lúc này, hic, không biết hắn có gặp ác mộng như tui không nhỉ!? Thôi, có lẽ giờ tui nên dậy thui, tuy là trời chưa sáng, dậy thì biết làm gì, hic! Vả lại giờ lạnh quá, ngoài kia nghe tiếng gió rít lên khe khẽ, chắc lạnh thấu xương mất…Vậy là tui lấy tấm ảnh tui và hắn chụp chung trên hồ, nhìn thấy hắn trong ảnh, tự dưng tui thấy yên tâm luôn ^^! Hihihi, đúng rồi, anh yêu của tui vẫn ở đây mà, có đi đâu đâu mà tui phải lo chứ ^^! Nhìn vào đôi mắt và nụ cười của hắn kìa, thật hạnh phúc làm sao !!! Hic, mà giấc mơ hồi nãy, không biết cái gì đã mang hắn của tui đi nhỉ, hic! Tui chỉ nhớ là thấy hắn cứ xa tui dần dần, dần dần xa thôi, hic, liệu giấc mơ này có bao giờ là sự thật không >..