Từ khi Anh đến - Chương 86
Hic, sao hắn không để tui khóc nốt đi chứ, giờ lại trêu người ta…cười được rồi nè ^^! Thôi, khóc làm gì nhỉ, người ta khóc khi buồn thôi mà, tui đang vui, vậy thì việc gì tui phải khóc, tui đã có hắn bên mình rồi, tui đang hạnh phúc lắm ^^!
Và rồi, chúng tui sau một hồi ăn uống rồi nghỉ ngơi, đã bắt tay vào học…Chà, hôm nay đúng là các môn học thấy khó “nhai” quá luôn! Vật lý đối với tui là môn mới, hình như trước kia tui học, là nó thuộc về môn Khoa học ở cấp Một thì phải, tui không nhớ rõ lắm…Rõ ràng là trước kia, khi nghe hắn của tui giải thích về các hiện tượng tự nhiên, tui thấy đam mê và thích thú môn này lắm! Vậy sao giờ bắt tay vào học bài bản, thì tui lại thấy khó thế nhỉ! Mãi sau một hồi giảng giải, rồi giải thích kết hợp ví dụ minh họa nè, tui mới hiểu ra được vấn đề, rõ ràng là vừa rồi tui không tập trung, tui chỉ nghĩ tới những điều mà trưa nay hắn nói, giờ tui đã hiểu bài này rồi, thấy vui quá! Sinh học thì quả là một vấn đề, nhưng tui dường như thấy mình yêu môn này, vì tui học đến đâu, là dường như hiểu luôn ngần đó. Có lẽ kiến thức này chỉ hơi khó đối với học sinh lớp 6 thứ thiệt, còn tui thì đã 17 rồi, học dễ là đúng rồi…Nhưng có lẽ nói đến môn thú vị, thì tui thấy thích Lịch Sử nhất luôn! Bài này là “thầy” dạy tui về lịch sử từ khi loài người ra đời, tức là từ cái thời tiến hóa của loài vượn cổ, cho tới những bước đi chập chững của loài người, cách sống của họ, cách tổ chức của họ và những hóa thạch mà người ta đã tìm thấy…Rõ ràng là quay ngược lại dòng lịch sử, mới thấy có bao điều thú vị…Ngoài ra, hắn còn kể bao chuyện “ngoài lề” cho tui, những chuyện mà từ trước khi loài vượn người xuất hiện cơ…Đó là từ vụ nổ Big Bang, cho tới khi Trái Đất được hình thành như thế nào, trải qua những thời kì nào, và sinh vật trên Trái Đất xuất hiện như thế nào ^^! Tui nghe “thầy” kể mà như quên đi cả thời gian….Thú vị thật, thế giới quanh ta quả muôn vàn điều thú vị. Tui thấy mình thiệt thòi ghê, giờ những kiến thức này tui mới biết, hic! Nhưng không sao, muộn chứ không phải là không biết, giờ tui biết rồi, tui sẽ dần dần tìm hiểu sâu hơn, tất nhiên là như thế…Và hơn cả, là tui phải cố gắng học hành, để không phụ lòng “thầy” tui! Và tự dưng, đã có một thoáng tui nghĩ, rồi sẽ có ngày mình học hành nên người, khi đó tui sẽ thi đại học, và rồi tui sẽ kiếm được cho mình một công việc, chứ không phải như bây giờ nữa ^^! Hihihi, và có lẽ, công việc tối nay của tui, là làm cho xong đống bài tập này, ôi, giờ tui không sợ gì nữa, tui chỉ muốn lao ngay vào làm bài cho xong luôn thôi ^^!
Tối tới rùi, giờ là lúc tui phải làm cho xong bài tập…Hic, sao chiều nay học thấy dễ hiểu vậy, mà giờ tui lại thấy như toàn kiến thức lạ lẫm thế này…Bình tĩnh nào, môn Lý là môn của thực tế đời sống, hắn đã bảo với tui như thế mà. Đúng rồi, vậy mà tui lại quên đi, hihi! Có thế thôi, làm chút phép tính là xong…Chà, có lẽ từ mai tui phải mua cho mình cái máy tính bỏ túi thui, tính tay như thế này mất thời gian ghê…Hic, sao bài này làm mãi không ra nhỉ, chẳng lẽ tui nhầm ở bước nào, hay là hắn cho sai đề bài…Hic, tự dưng tui thấy nản lòng quá, chỉ với thực lực này của tui mà thi đại học, thì có mà…..Tui ngước lên, và như thấy một điều gì đó! Đúng rồi, chú mèo máy lật đật Doraemon mà đêm sinh nhật tui, hắn đã mua tặng tui, nó đang mỉm cười nhìn tui ngay bên cạnh tấm ảnh chụp chung của tui và hắn … Đúng rồi, nó không bao giờ ngã, nó không bao giờ đầu hàng, nó giữ được niềm tin của nó, nó không bao giờ bỏ cuộc, tui cũng phải như vậy! Hắn đã tặng tui con lật đật này, chỉ mong là tui có thể giữ được niềm tin và không bao giờ ngã như nó! Phải rồi, tui phải cố lên, phải giữ mãi cho mình niềm tin, tui sẽ không chịu thua, tui sẽ không chịu gục ngã…..Đúng rồi, vậy là ra kết quả rồi, tuyệt quá, khớp với nhau luôn ^^! Ôi, tui thấy yêu cuộc đời này làm sao, tui thấy như tất cả bầu trời sao đêm nay, tui như thấy tất cả tình yêu của hắn dành cho tui vậy ^^!
Ngôi sao Thanh Bình của cậu bé bán sách bé nhỏ vẫn lóe sáng trong đêm…Và dường như, nó sẽ tỏa sáng, tỏa sáng vào một ngày nào đó chăng?
Và trong suốt những ngày còn lại của tháng này, và sang cả tháng 10 nữa chứ, tui sống trong bao nhiêu ngập tràn hạnh phúc, bao nhiêu bến bờ xa lạ nhưng cũng đầy thú vị, bất ngờ của “biển kiến thức”. Ngày nào cũng vậy, từ sáng sớm, là hắn yêu của tui đã tới bên tui, và chúng tui tuy không còn có thời gian chạy bộ nữa, vì thời gian làm việc của tui là khá sớm mà; nhưng tình cảm của chúng tui thì ngày một khăng khít, tui có cảm tưởng là giờ không một ai, không một điều gì có thể chia rẽ nổi chúng tui nữa! Hắn ngày nào cũng tới đón tui đi làm, ngày nào cũng tạm biệt tui bằng câu nói “Anh yêu Em” rất ngọt ngào, và ngày nào tui cũng chìm đắm trong men say hạnh phúc, chìm đắm trong đôi mắt và nụ cười ấm áp của hắn! Càng ngày tui càng thấy đôi mắt đó, nụ cười đó của hắn càng đẹp làm sao! Giờ nó đã không còn ấm áp nữa, mà đã là ấm nóng rồi ^^! Lúc nào tui nhìn vào đó, tui lại thấy mình thật bé nhỏ, tim tui lại thấy thật bồi hồi, ngập tràn hạnh phúc vô bờ bến! Giờ nếu như một ngày thôi mà không được bên hắn, không được nghe hắn nói, không được thấy hắn cười, là tui thấy như mình không còn là mình nữa! Tui nhớ có một lần, hắn bận đi thăm bác hắn ở Đà Lạt, hắn đi có hơn một ngày thui, nhưng mà tui cảm tưởng như đã xa hắn cả tháng trời vậy! Tui nhớ hắn, nhớ đến da diết, cồn cào ruột gan, tui làm việc không yên, như ngồi trên đống lửa…Tui về nhà rồi, không thể làm nổi bài tập, lúc nào mắt tui cũng hướng về tấm ảnh của chúng tui, rồi ngắm nhìn hắn, rồi lại tủm tỉm cười…Lúc nào tui cũng nhìn ra ngoài ngõ, như ngóng chờ tiếng xe thân thuộc của hắn…Lúc nào tui cũng như thấy hắn đang ở bên tui….Rồi khi hắn về, tới chỗ tui ngay liền à, tui đã ôm chầm lấy hắn, mà siết chặt vòng tay cho vơi đi nỗi nhớ mong…Mà hình như là hắn cũng nhớ tui lắm, hắn ôm tui cũng chặt lắm, lại còn liên tục nói lời yêu thương với tui, lại còn…hôn tui…đến 5 phút chứ có ít đâu ^^! Đợt đó, tui có cảm tưởng như mình nghẹt thở, nghẹt thở trong hơi thở nồng nàn, nam tính của hắn, nghẹt thở trong men say tình yêu, tui càng ngày càng thêm yêu hắn…Lần đó hắn đi Đà Lạt về, mua tặng tui một con thuyền nhỏ làm bằng vỏ ốc biển và vỏ sò, trông đẹp vô cùng luôn ^^! Hắn bảo đó là con thuyền ước mơ mà hắn muốn tặng tui, mong cho ước mơ của tui sẽ vươn xa như con thuyền này…Giờ con tim tui đã trao cả về hắn, và tình yêu trong nó đã quá lớn, dường như tui thấy mình sắp không thể kiểm soát nổi nữa rồi! Việc học hành của tui thì được hắn nhận xét là không gì có thể tốt hơn…Có thể nói là tui học xong chương trình lớp 6 một cách chóng vánh quá luôn, giờ tui đang học tới nửa chương trình lớp 7 rồi…Hắn nói với tui là cứ đà này, hết năm sau là tui …học xong chương trình cấp Hai luôn ^^! Chắc các bạn ngạc nhiên về điều này lắm, ngay cả tui cũng thấy ngạc nhiên với bản thân mình nữa mà ^^! Tui chỉ biết là ngoài thời gian nghe giảng trên “lớp” ra, là thời gian buổi tối, tui rất chăm làm bài tập…Đã có ba, bốn lần gì đó, vì quá mệt mỏi và nản chí, tui như muốn buông xuôi tất cả! Nhưng cứ nhìn vào con lật đật và con thuyền kia, cảm nhận thấy niềm tin trong tui đang chảy, cảm nhận thấy tình yêu bao la của hắn dành cho tui, cảm nhận thấy ước mơ đang tới gần, là tui lại như thấy bao sức mạnh trong tim dâng trào…Hắn đã đặt niềm tin vào tui, hắn đã trao cho tui biết bao niềm tin và sức mạnh, thì không có nghĩa lý gì tui lại buông xuôi…Đó là chân lý, khi bạn có được niềm tin từ người thân yêu, bạn sẽ có thể làm được tất cả những điều bạn muốn. Hắn đã nói với tui như thế, và hắn đã nói với tui, khi mà tui bày tỏ ước mơ mai sau muốn thi vào đại học của mình như thế này:
_Anh nè, liệu mai sau, mai sau em có…thi đại học được không ạ ^^?
Hắn nhìn vào mắt tui đầy thân thương, trìu mến. Tui lại có cảm tưởng như mình chìm ngập trong đôi mắt ấm nóng tình yêu đó ….
_Em có đôi mắt chan chứa cả một vùng trời mơ ước! Anh tin là em yêu của anh sẽ làm được! Hãy mãi giữ vững niềm tin em nhé! Hãy mãi là “Miu yêu lật đật” của anh nha ^^!
Hắn vừa nói vừa véo má tui. Tui ngả vào lòng hắn, tui yêu hắn quá đi thôi! Hắn đâu có biết rằng, có câu nói này của hắn, thì dẫu có bị mất chú lật đật đó đi, thì tui tin là tui vẫn có thể giữ vững được niềm tin cho mình ^^!
Việc học của tui trong thời gian này là như vậy, nhưng trong công việc thì dường như mọi chuyện không được mấy suôn sẻ…Càng ngày, mấy bà chị kia càng nói xấu tui nhiều hơn, tuy họ không còn “công khai” nhiều như trước kia nữa, nhưng tui vẫn biết, họ luôn ghen tị với tui! Hằng ngày hắn vẫn đưa đón tui tới nơi làm việc, và cũng ngần đó lần, là mấy bà chị kia lại được dịp xuýt xoa (kệ họ), rồi được dịp “nguýt” tui, kích bác tui! Nhưng có sao, kệ họ. “Mấy chị có miệng thì cứ nói đi, dẫu có thế nào, mọi người cũng chẳng thể chia rẽ nổi tôi và anh Hùng đâu!”. Rõ là như vậy rồi, vì hắn của tui có thích gì bọn họ chứ, các bạn biết mà ^^! Nhưng bọn họ không phải là nỗi lo của tui, mà chị Nguyệt kia mới “xứng đáng” làm tui lo hơn…Vì càng ngày, chị ta càng quá quắt với tui, càng trở nên trơ trẽn hơn mỗi khi chị ta gặp hắn của tui! Rõ là ….Mà có một lần, tui bắt gặp cô ta (Thủy) đi vào quán này ăn sáng, chết thật! Cô ta mà biết tui làm ở đây, thì sẽ kiếm chuyện với tui cho mà xem…Lần đó, tui giả vờ nhức đầu, để khỏi phải cho cô ta thấy mặt…Thế là chị Nguyệt kia ra phục vụ! Hihihi, cô Thủy kia thì khó tính, kênh kiệu có phần, còn “chị Nguyệt nhà ta” thì cũng chẳng vừa, cũng có thói tiểu thư đỏng đảnh, chanh chua…Thế là lần đó, “khẩu chiến” xảy ra, tự dưng “bát đĩa biết bay” ^^! Về sau, bác Nga phải đích thân ra xin lỗi cô ta, nếu không thì chị Nguyệt kia chắc biết tay cô ta quá! Mà tui đã nhiều lần tự hỏi rằng tại sao, bấy lâu nay cô ta lại không tìm tui “tính sổ”??? Rõ ràng rằng chúng tui đã yêu nhau được một tháng ngay rồi, đáng lẽ ra thì cô ta phải tìm tui từ lâu rồi chứ! Vậy sao tới giờ tui vẫn chưa thấy cô ta có ý định gì “phá” chúng tui cả! Hic, tui đúng là dở hơi rồi, cô ta không tìm tui thì tốt chứ sao, chả nhẽ tui lại mong cô ta tìm tui à! Có lẽ cô ta đã biết ăn năn chăng? Hic, hơi khó tin, nhưng tui mong là cô ta sẽ hiểu được như vậy! Tình yêu đâu thể gượng ép, nếu đã gượng ép thì làm gì còn tình yêu! Hắn đâu có yêu gì cô ta, chẳng qua là cô ta tự hão huyền với hắn, cứ nghĩ rằng “dẹp” tui đi là cô ta có thể chiếm trọn trái tim hắn ư! Thực ra thì cũng có một lần tui hỏi hắn, hỏi khéo hắn rằng dạo này cô ta như thế nào, hắn nói lại là từ giờ, cô ta sẽ không dám tìm tui nữa, vì hắn đã “hăm dọa” rằng: cô ta mà dám tìm tui một lần nữa thì cô ta đừng có mơ mà gặp hắn dù chỉ là một lần!”. Rõ ràng cô ta dù có là “quỷ máu lạnh”, thì khi nghe người mình yêu nói thế, tui tin là cô ta cũng biết sợ. Nhưng sợ thì không đồng nghĩa với việc cô ta sẽ bỏ cuộc. Với tính cách của cô ta mà chịu bỏ cuộc, thì quả là khó tin, thậm chí là không tin được…Nhưng giờ cô ta không tìm tui, là tui đã “biết ơn” cô ta lắm rồi…Có lẽ mong là cô ta đã nghĩ thấu! Tui thì giờ không còn sợ hãi gì cô ta nhiều nữa, vì tui tự tin khi có hắn bên mình, chứ không phải “đơn thương độc mã” như trước, khi mà tui chẳng có chỗ dựa nào cả! Vả lại, giờ tui đã cứng rắn hơn, tui không dễ để cô ta bắt nạt tui nữa…Nhưng dù có nói sao, thì tui vẫn thấy áy náy vô cùng với ba mẹ hắn! Tui đã làm gì, tui chẳng làm gì cả…Tui chỉ yêu con trai của họ, và con trai họ yêu tui, có thế thôi! Nhưng đó là tình yêu không được công nhận, đó là tình cảm mà mọi người cho là không bình thường….Liệu rồi sau này tui có trở thành kẻ phá hoại hạnh phúc của gia đình hắn không? Đó là điều tui luôn trăn trở…Nhưng điều trăn trở lớn lao đó, lại chưa bao giờ chiến thắng được tình yêu chân thành của chúng tui dành cho nhau…Tui yêu hắn, và mãi mãi là như vậy, tình yêu chúng tui sẽ vượt qua tất cả, tui tin là như thế! À, miên man quá, giờ tui quay lại điều tui vừa nói hồi nãy, rằng chị Nguyệt kia là “nỗi lo” của tui…Hic, mong là các bạn đừng nghĩ rằng chị ta đủ sức để khiến cho hắn của tui thay đổi, sẽ không bao giờ là như vậy! Sau bao nhiêu hành động lẳng lơ, trơ trẽn mà chị ta “phơi bày” trước hắn không hiệu quả, thì chị ta “giận cá chém thớt”, chị ta tìm tui để “trả đũa”. Tui có làm gì cho chị ta đâu, mà chị ta cứ suốt ngày bắt móc, chì chiết tui, như thể tui là một đứa vụng về lắm vậy! Chỉ có tên Dũng kia là hay bênh vực cho những oan ức của tui, lắm khi tui cũng thấy mên mến anh ta, nhưng chỉ là lúc anh ta bênh tui thui! Còn lại, tui không ưa tính anh ta, hơn nữa, anh ta nhìn tui rất lạ, và tui sợ cái nhìn đó, cái nhìn có gì đó thèm khát, tui thấy sợ….Tui vẫn luôn cảnh giác với con người này…Mà thui, kệ anh ta đi…Có lẽ công việc của tui sẽ yên ổn hơn, nếu như chị Nguyệt kia không làm cho tui một phen điêu đứng….
Chuyện là:
Sáng hôm đó là một ngày chủ nhật đẹp trời, thời tiết giờ đã se lạnh, không còn ấm áp nhiều như trước nữa…Và là chủ nhật thì rõ ràng là đông khách rồi…Mọi người được nghỉ ngơi, người ta đi chơi, ăn uống cho thư giãn…Và hôm đó với tui thật quá là bận bịu…Tui không nhớ là mình đã chạy bao nhiêu vòng nữa, nhưng tui vẫn thấy thật vui khi hôm đó, tui đã rất tận tình, có lẽ là vì tui đang tính, rằng khi nhận được tháng lương đầu tiên này, tui sẽ mua cái gì đó tặng hắn yêu của tui ^^! Vui quá, tui cũng chưa biết mình nên mua gì nữa nè ^^~! Và trưa hôm đó, tui ra về hơi muộn….Lúc đó các anh chị kia đã về hết, chỉ còn tui và chị ta ở lại, đang tính tiền… Chị ta thì như thường lệ, đang tính toán số tiền thu được xem có khớp với các món đã phục vụ không, còn tui thì đang thay đồng phục, chuẩn bị ra về, hôm nay hắn tới đón tui hơi muộn thật….Chị ta tự dưng bảo tui đợi ở đây một lát, để chị ta lên lầu có chút việc…Hic, người đâu mà đoảng vô cùng, đang đếm tiền mà dám để tiền ở đây…Tự dưng tui nghĩ chị ta lên lầu, chắc là để…trang điểm, rồi ra ….đợi hắn của tui đây mà, hihi ^^! Thế nhưng tui không ngờ, lần này chính lóng tốt của tui mà tui bị chị ta cho vào bẫy…
_Được chưa chị? Em xin phép về, anh Hùng đợi em ngoài kia rồi!
_Uhm, được rồi!
Rồi khi tui chưa kịp lên xe theo hắn, thì bị chị ta gọi giật lại:
_Tú, từ từ đã! Lên đây chị bảo!
_Dạ, có chuyện gì không chị?
_Chị hỏi thật, nãy em có lấy tiền từ trong này không?
Tui nghe chị ta hỏi vậy mà thấy choáng cả người! Nãy giờ tui không hề được động vào bất kì đồng nào cả!