Truyện Gay Sinh Viên Sư Phạm - Chương 8
Phần 8
– Ủa mà về quê nghỉ tết luôn hay còn xuống học ?
– Còn học một tuần mới nghỉ.
– Ừ ăn cơm rồi hả về.
Nó có mấy bộ đồ đi học thôi nên có về hay không về nhà thì cũng không mang theo cái gì với từ Cao Lãnh lên Thanh Bình cũng không xa lắm nên nó muốn về lúc nào chẳng được. Bữa nay nó ngoan ăn cơm xong tui nhờ rửa chén dùm mà nó cũng làm, mọi khi chén nó ăn còn không thèm rửa nói chi chén người khác. Ăn xong nó leo lên giường nằm gác chân nhịp nhịp miệng thì ngậm cây tăm xỉa răng nhìn muốn đạp nó một cái ghê luôn.
– Nghỉ tết xong đi thực tập luôn hả ? mà đi gần hay xa có trả nhà trọ không – tui hỏi.
– Chưa biết, đi theo nhóm 4, 5 đứa, trường cho tự chọn chổ mà lo gì.
– Ờ, vậy cũng được đi gần gần xa mắc công mướn nhà trọ tốn tiền hay về mấy trường gần nhà xin cũng được.
– Um tụi nó cũng tính vậy.
– Đứa nào chung nhóm chắc cũng xui…
Tui nói xong bị nó đá đít cái nhưng tui nhanh tay chụp được chân nó, còn chân kia nó đạp làm tui khó mà xấn vào được, hai thằng lôi qua lại xém rớt nó xuống giường nên tui buông tay đợi nó sơ hở sẽ ra tay. Giỡn cho đã nó nằm phè háng ra bấm điện thoại tui tưởng nghe nhạc hay chơi game như mọi khi vì thấy nó cắm tai nghe. Lát tui thấy cái quần thun đá banh nó độn lên một cục u to tướng tui mới hỏi nó coi cái quần gì vậy nó mới nói coi sex. Tui còn không tin, tưởng nó nói chơi nên kéo cái điện thoại nó qua thì thấy hai thằng nhật sáu múi đang chịch con bánh bèo bị che mờ mờ chổ nhạy cảm. Lợi dụng cơ hội tui tính chụp thằng nhóc của nó thì bị nó phát hiện lấy gối kẹp lại cái thứ gì đâu. Tui đánh vào mông nó chửi:
– Đồ dâm tặc coi bậy bạ.
– Má, không coi cái này chứ coi đéo gì thằng xàm lo*n ?
Ờ mà nó nói cũng đúng không coi trai gái chịch không lẽ tui xúi nó coi hai thằng con trai chịch nhau, bậy ghê há.
– Ờ mà coi một mình là không tốt =)), coi phải rủ bạn nha hông ?
– Cái quần…biến cho tao nhờ, mất hứng mẹ.
Nó tắt cái điện thoại rồi mặc cái quần tây vào rồi lấy cái cặp theo trong sự ngỡ ngàng của tui.
– Ủa đi đâu vậy ?
– Về, đéo ưa mặt mày rồi.
– Thứ chó, biến đi mày, không tiễn.
Nó đi rồi căn phòng lại yên tĩnh đến lạ một lúc sau hai thằng kia mới học về thấy nói chuyện thi cử gì đó tui chẳng quan tâm lắm vì không liên quan nó học ngoài sư phạm mà. Lấy mấy môn thi ra coi ngủ quên lúc nào không biết cho tới khi tụi bạn nó gọi qua phòng hỏi bài gì đó thì thấy nó đứng trước cửa phòng mẹ rồi.
– Kêu qua ở chung tụi tao phòng mới không ngon hơn ở đây giống chuồng heo nhà tao quá mậy ?
– Mày tin lát hồi mày không ra khỏi nhà trọ này được luôn không, bớt nói đi thằng chủ nhà nghe được là mệt.
– Sợ đéo gì đuổi thì đi.
– Ờ, mà ở đây cũng có cái thú vị…mà qua đây làm quần gì không ở bển học bài đi qua đây quậy phá gì nữa.
– Hỏi mấy bài tập nè giờ không nhớ cách làm.
– Tụi bây không nhớ chắc tao nhớ quá há, tao ngu bài tập nhất không đi hỏi tụi con gái đó.
– Hỏi mày cũng như không, qua bên tao chơi nằm đây chi chán thấy thấy bà.
– Làm biếng đi, ai cõng tao đi…
– Biến mày.
Mấy thằng bạn vừa về thì hai thằng chung phòng cũng gom đồ vào ba lô về quê trời ơi chán vậy là tối nay ở một mình sao ta. Nhắn tin hỏi coi thằng quỷ kia về tới nhà chưa.
– Về tới nhà chưa ? Hai thằng kia về luôn rồi tối nay ngủ một mình chán quá lỡ ai vào hiếp chắc chết.
– Về rồi đang đi làm, mặt mày ai thèm hiếp.
– Làm gì vậy ?
Chờ mãi im ru không thấy nói trả lời lại nên thôi đi lang thang qua phòng anh Toàn nhiều chuyện tiếp cái tự nhiên nhớ ra vụ kia mới hỏi ảnh.
– Anh biết nhà Trọng không ?
– Có lên một lần hồi đám giỗ mẹ nó cũng lâu rồi.
– Ủa, mẹ ổng mất rồi hả ?
– Ở chung mà nó không nói mày nghe à ?
– Không anh, hỏi gì cũng im ru à lát bực cái chửi luôn không chừng. Mà giờ ổng sống với ai ?
– Ở với bà ngoại và nhỏ em gái.
– Vậy ba ổng đâu ?
– Nghe nói mẹ nó mất là bỏ đi biệt xứ qua campuchia với không thuận gia đình bên nội không ai nhìn nên về bên ngoại ở.
– Ờ, éo le vậy ta mà đó giờ không biết tội hén…
Nghe xong thấy buồn buồn sao không nghĩ hoàn cảnh nhà nó éo le vậy hén, về phòng cũng chán nên ở lại coi anh Toàn soạn giáo án lát mới về phòng. Ổng hỏi có bạn gái chưa này kia nói xạo có rồi mà ở quê cho khỏi nghi ngờ hihi. Chiều đón xe bus đi lang thang ra thành phố đi siêu thị chơi rồi ghé qua miếu ông bà chủ chợ Cao Lãnh xin một quẻ xăm là xăm xấu hình như sắp có gì đó sẽ xảy ra.
Chiều nay bầu trời mờ mịt, mưa rơi lất phất gió se lạnh tui bước xuống xe bus mà lòng miên man sao nhớ nhà quá ước gì giờ ở quê nhỉ, nhà trọ vắng tanh vào cuối tuần. Bóng tối đang len dần vào căn phòng nhỏ hẹp tui chẳng thèm bật đèn nằm ôm gối một mình ước gì có nó ở đây chắc tui sẽ ôm nó tự nhiên cảm thấy sao yếu lòng quá. Nằm coi bài thi ngủ quên lúc nào không hay luôn trong giấc mơ tui thấy những người mặc áo trắng kín cả người đứng vay quanh khi tui đang nằm. Nhưng lạ thay họ không làm gì tui cả giống như đang đứng xung quanh để bảo vệ vậy. Trong lúc đang thắc mắc thì đột nhiên giật mình dậy nhưng vẫn còn nhớ được chi tiết giấc mơ đó vậy nó có ý nghĩa gì chăng ?
– Tao sợ quá không ngủ được mày ngủ chưa ? – tui nhắn tin.
Vẫn không thấy hồi âm gì của nó không biết có chuyện gì không mà khuya rồi gọi sợ làm phiền nên thôi. Nằm xíu ngủ lại nhưng vẫn giấc mơ đó và tui thấy họ cố ngăn cản tui cứu một người không rỏ mặt là ai thì bất ngờ cái ầm giật mình tiếp. Cái lon trên giàn bị rớt xuống chắc con chuột làm rớt. Tui ngồi dậy coi lại ổ khóa cửa lần nữa cho chắc thì thấy một bóng đen qua khe cửa nhìn rất quen ốm cao đi về phía nhà tắm. Một lát sau một bóng nữ từ phòng dãy có gác cũng đi về đó chắc hẹn hò gì đó lúc khuya. Nhà trọ đây thú vị thiệt chứ chuyện gì cũng có thể xảy ra khi bóng đêm là đồng lõa. Nằm mãi trời cũng sáng mới ngủ lại được một giấc ngon lành mà tui thấy cái phòng này phong thủy cũng không ổn lắm nhưng chưa tìm ra chổ bất thường đó.
Tầm hơn 3 giờ chiều một số đứa ở quê lên nhà trọ nên cũng đông dần ồn ào trở lại mà sao vẫn chưa thấy thằng ôn dịch đó đâu hết, còn hai thằng kia cũng chưa lên luôn bỏ mình tui như con chó giữ phòng vậy. Gần 5 giờ trời sẫm tối mới thấy bóng dáng nó lên tới nhưng có gì đó không ổn lắm tay trái nó quấn miếng băng mặt có vẻ đau.
– Tay bị sao vậy ? – tui hỏi.
– Té.
– Có sao không ?
– Chắc không sao mua thuốc uống rồi.
– Ừ, thấy không ổn thì đi khám nha.
Tối đó nó không ngủ được cứ nằm lăn qua lăn lại mà chưa ngủ, tui hơi lo lắng chắc có chuyện không ổn rồi.
– Đau không ngủ được hả ?- tui hỏi.
Thấy nó im ru không trả lời, tui tức mình ngồi dậy bật đèn tháo cái băng quấn tay nó ra coi thì thấy sưng bầm đen không như kiểu bong gân hay cơ mà tui nghi nghi là gãy kín hên thì nứt xương. Tui ấn nhẹ chổ bầm nó nhăn mặt giật tay lại chửi tui nữa chứ. Tui nhìn mặt nó nói:
– Không ổn rồi, mai đi bệnh viện xquang đi gãy hoặc nứt xương đó mà khả năng nứt cao hơn, chứ gãy là giờ chịu không nỗi đâu, mà sao té chống tay hay bị gì đè lên vậy ?
– Chống tay.
– Có mua bảo hiểm y tế không ?
– Có.
– Vậy đỡ, mai đi một mình được không ? Mà tay vậy không chạy xe máy được đâu nha nó gãy nặng hơn đó, hay đợi tui thi xong rồi đi chung ờ mà đi khám sớm đi chờ tui thi xong lâu. Để coi mai có ai rãnh không nhờ sáng chở đi bệnh viện dùm cho.
– Hôi, tao không đi đâu.
– Nó không lành lỡ xui liệt luôn rồi sao lo mà đi khám ở đó cứng đầu, giờ đau khỏi ngủ kìa.
Tui nói đúng nên nó im không cãi nữa, chắc sáng mai coi anh Toàn có học sáng không nhờ ổng chở đi dùm cũng hên là nó thi xong rồi với bị tay trái cũng đỡ tay phải khỏi viết luôn. Tắt đèn cho hai thằng kia còn ngủ để sáng mai nó thi không được đổ thừa nữa, kêu nó để thẳng tay ra tui đưa cái gối của tui cho nó kê tay lên cho thẳng cái chổ đau ra để không ngay nó càng đau hơn. Thật ra mới tết năm trước khi còn ở quê tui cũng bị té xe gãy tay vào đêm giao thừa băng bột ăn tết nên biết cảm giác nó đau ra sau khi gãy xương chịu không nỗi nó nhức không ngủ được luôn cả tháng mới đỡ.
– Ngoan đi nghe lời đừng có cãi mới thương, mai đi bệnh viện khám đó nha.
Tui nằm xoay mặt nhìn nó kêu nó ráng ngủ xíu được chút cũng đỡ. Sáng tui dậy sớm vì bữa nay thi tới hai môn liên tiếp mà thời gian lại lâu 90 phút một môn nên gần hết buổi sáng không thể đi bệnh viện với nó được. 6 giờ sáng mà phòng 3 còn đóng cửa ngủ tui bấm điện thoại gọi ổng 2 lần mới nghe máy còn đang ngủ mới dậy mở cửa.
– Anh khoảng tầm 7 giờ anh chở ông Trọng ra bệnh viện tỉnh khám dùm em tay ổng bị gãy hay nứt xương tối qua đau cả đêm nên không đi xe một mình được. Mà em gửi 500 ngàn coi có đóng tiền thêm chi phí gì không chứ ổng có bảo hiểm, em đưa ổng sẽ không nhận nên đưa anh có gì đóng cho ổng. Sáng nay em thi cả sáng nên không đi được vậy nha nhờ anh.
– Ờ, nói bị vậy mà im ru không nói tiếng nào, để đó xíu anh chở nó đi khám cho nay sáng anh ko có học.
– Dạ, em chuẩn bị đi thi đây, bye anh.
Nói xong về phòng thay đồ xong gom mấy tài liệu theo vào trường coi trước khi đi tui có dặn nó nhớ mang theo bảo hiểm với giấy chứng minh lát 7 giờ anh Toàn chở cho đi khám mà nằm im ru không trả lời nên ghét luôn. Mua vội ổ bánh mì vào trường vừa ăn vừa đi kiếm coi thi chỗ phòng nào vì quên coi lịch môn đó rồi thì thấy tụi trong lớp kêu réo. Lớp tui ngoại hình từ nam tới nữ xấu đều trong đó có tui không biết sao bao nhiêu cái xấu là hội tụ hết vào cái lớp này kì lạ thật nhưng được cái tụi nó học cũng khá trừ tui ra hihi. Thi xong môn đầu tiên chắc rớt mẹ nó mác lên nin cho 3 câu nhìn không biết chép ở đâu luôn dù cho đề mở, mở banh chành không có gì để coi xong môn thứ hai thì cũng giống y chang. Cho thi đề tính không ra số mẹ gì hết trơn bậy bạ ghê mấy đứa kia cũng y chang không cầu cứu được đứa nào. Thằng giảng viên hắc ám đứng đưa cái đùm nó trước mặt tui mà không chịu đi chổ khác chơi, không lẻ tui lấy cây viết chọt ngay háng nó cho mới đi.
Mà không biết giờ này nó đi khám bệnh chưa hay ở nhà luôn rồi không biết tính nó cũng trời thần dữ lắm không biết được. Nay toàn chuyện xui gì đâu không à, bực mình ghê nơi. Thằng giám thị mới đi ra cửa nên nhận được sự trợ giúp từ phía sau lưng nhắc được cái kết quả bài tập thì thằng quỷ đó kêu tên tui nhắc nhở còn đòi đánh dấu bài giỏi trừ đi chắc tao sợ. Tui quê ngồi canh me nó đi qua đi lại thấy cái thẻ coi thi nó Trần Văn Thắng chắc nó khoa khác nên tui không biết nhìn tay đeo nhẫn rồi chắc có vợ con nào lấy nó không biết mặt nó phải ế tám kiếp mới vừa. Từ đó cho tới hết giờ y như rằng nó đứng ngay chổ tui không đi đâu làm như tui là kẻ thù kiếp trước của nó vậy không bằng. Lúc hết giờ nộp bài thi tui nó với hắn một câu nhẹ thôi anh có giỏi thì gác thi hết toàn bộ mấy môn còn lại đi kèm cái liếc mắc ngênh mặt của tui rồi bỏ đi về một hơi.