Truyện Gay Sinh Viên Sư Phạm - Chương 6
Phần 6
Những tháng cuối năm trời bắt đầu se lạnh hơn nó vẫn nằm đó nhìn tui không nói tiếng nào hai đứa 4 mắt nhìn nhau như một sự thách thức kiên nhẫn dành cho nhau đến giờ phút này tui cũng thực sự rất mệt mỏi nó muốn làm gì thì làm tui cũng mặc kệ.
Nó kéo gối sát gần gương mặt tui từng hơi thở của nó mang theo sức nóng và mùi men rượu tui nhắm mắt lại không muốn nhìn nó thêm một giây phút nào nữa. Nó lần tay tìm bàn tay đang bị cột rồi cởi ra, nó cột thì tự cởi tui cũng nằm im không thèm nói tiếng nào quay mặt về phía bên kia tường trong màn đêm mờ mịt quay lưng về phía nó. Đôi bàn tay rắn chắc đó cố ôm tui kéo sát vào lồng ngực nhưng tui càng cố đẩy ra thì nó càng siết chặt hơn đành buông xuôi cho nó muốn làm gì thì làm.
– Mai tao dọn nhà trọ ! – tui nói một cách lạnh lùng trong vô thức.
Nó vẫn nằm đó trong im lặng và ôm chặt tui không chịu buông ra. Tui cố nhắm mắt xem như một vừa trải qua một cơn mê, mệt mỏi với tất cả những rắc rối có lẽ sự ra đi của tui mọi thứ sẽ trở lại sự vốn có của nó. Tiếng dép ai đó đi lẹp xẹp bên ngoài phá vỡ đi sự yên tĩnh của màn đêm. Tui cảm nhận được cái lưng tui ươn ướt nơi mà nó gục mặt vào có lẽ nào… Mòn mỏi tui ngủ quên lúc nào không biết khi thức dậy chỉ thấy một mình, đồ thì được xếp gọn gàng không thấy cái cặp nó đâu mà hôm nay là thứ bảy thì đâu có đi học, chắc là nó về quê tui nghĩ vậy vì thấy hơn hai tuần rồi nó không về quê. Tui nằm tới trưa rồi đi mua cơm tiệm ăn luôn nay cũng làm biếng nấu. Buổi chiều mát mẽ nắng nhè nhẹ đi qua nhà trọ mấy thằng bạn chung lớp ở hẻm gần chợ bến Bắc đi vào vài trăm mét là tới thấy có mấy nhà trọ còn treo bảng có hỏi thử giá cũng 400, 500 nếu phòng có vệ sinh trong mà mới phòng cũ chung vệ sinh chủ thì 300 rẻ hơn xíu. Hỏi thử vậy thôi vì thấy ở đây xa lộ ít xe cộ ồn ào yên tĩnh như ở nhà xung quanh là vườn trái cây khá mát mẻ nên thích. Lớp tui tụi con trai ở kí túc xá vài đứa còn lại chung nhà trọ mấy phòng kế nhau nên quậy cũng dữ đi học cũng tiện thằng nào nghỉ là biết liền.
– Bên tao bị ngập cho tao qua ở ké 2, 3 bữa coi được không ?
– Um, qua ở cũng được để nói bà chủ nhà trọ một tiếng mắc công nửa đêm công an kiểm tra thì mệt. Bên tao phòng còn rộng hay qua ở chung luôn cho vui ?
– Ừm để tao ở thử coi sao được thì tháng sau dọn qua chung tụi bây.
Chiều tui về gom đồ với tập qua ở ké tụi nó cho thằng đó khỏi tìm tưởng tui dọn trọ đi thật và tui cũng tắt luôn điện thoại từ đó không muốn ai liên lạc làm phiền. Mà tui đi học là phải đi ngang nhà trọ của tui mà bên kia đường nên cũng xa không thể nào nó ngồi canh cả ngày được kệ nó. Ở chung nhà trọ tụi nó cũng vui mà thức khuya quá chịu không nỗi đánh bài ăn nhậu tới một hai giờ sáng bữa nào cũng lầy vậy có thằng thì coi sex. Má tụi trâu bò ghê muốn ngủ sớm chút cũng không yên với tụi nó toàn bị phá ở thêm vài ngày chắc chết sớm. Mấy lần thấy nó ở trường tui đều tránh không để cho nó thấy tui mới có hai ba ngày mà nhìn nó không ra đen hơn và già hơn thì phải. Tránh mặt nó mãi không phải là cách nên chiều nay học xong tui dọn về lại với tới tháng đóng tiền nhà nên về, tụi bạn l*n kêu réo không cho về kêu ở lại.
Lúc tui về thì thấy hai thằng kia trong phòng.
– Ông đi đâu mấy ngày không thấy vậy ?
– Đi chơi.
– Đã vậy.
– Mệt chứ đã con khỉ. Nó đi học rồi hả ?
– Ai ? Anh Trọng hả ?
– Um.
– Đi học rồi, mấy nay nhìn ổng ớn hỏi gì cũng không nói.
– Chắc đang bị điên tốt nhất hai ông đừng chọc coi chừng bị cắn.
– Ghê vậy.
– Ờ hên xui à.
Đi một vòng coi mấy cái nồi trống trơn vậy là không có nấu cơm nước con mẹ gì mấy nay hết, đồ cũng không giặt nhồi một nùi dưới sàn trong cái thùng giấy carton bê bối dữ vậy trời. Nhìn cái giường như ổ heo mền mùng tùm lum bụi cát.
Còn chưa tới một tháng nữa là tới Tết rồi sắp thi kết thúc môn tùm lum luôn nhìn ngán gì đâu mới ngày nào vào học mà giờ mấy cuốn giáo trình học xong mẹ mà biết gì chết liền có dạy nhiêu đâu toàn bắt sinh viên tự nghiên cứu. Chắc phải học từ từ mấy môn thi trước rồi không còn nhiều thời gian nữa…nằm dài trên giường coi mấy bài tập hóa đại cương thì xíu thấy bóng dáng nó ngoài cửa. Lột quần áo quăng lên sào đồ phía sau cánh cửa thấy tui nằm mở miệng ra nói móc.
– Nói dọn đi luôn mà ? – nó nói.
– Cuối tháng dọn đóng tiền rồi ngu gì đi sớm.
Nó không nói gì thêm mặc áo thun rồi đi ra ngoài, tui cũng không thèm để ý. Hai thằng kia nhiều chuyện hỏi vào.
– Ông dọn đi thiệt hả ?
– Um để coi, vui ở buồn dọn à, thiếu gì chỗ ở.
– Tui thấy ở đây cũng được đi học gần mà, dọn chi đi học xa ?
Nằm lăn qua lăn lại suy nghĩ coi chiều nay ăn gì, giờ mà nấu cơm là không có rồi đó chợ dẹp mẹ hết bán tạp hóa còn cũng mắc chắc là phải ăn tiệm rồi, cơm, hủ tiếu, bánh canh…Hai thằng kia bữa nay siêng nấu ăn vậy ta năm 12 tháng chắc được ngày quá. Tụi nó mời ăn cơm nhưng tui từ chối thật ra mời cho có chứ ai mà ăn chung kì vậy thân thiết gì đâu. Phòng kế bên nấu canh chua thì phải nghe mùi là biết mà phòng đó không thân lắm tin học với anh văn khó chơi chung cũng đóng cửa suốt, xóm trên thì thể chất âm nhạc khỏi phải nói toàn ăn tiệm và ghi nợ mới ghê. Trời tối nhanh vãi mới đó gần 6 giờ tui mặc quần tây đi lang thang kiếm quán cơm mà nay sao dẹp sớm vậy trời không lẽ ăn hủ tiếu nữa sao? Đi ngược lên phía bưu điện rồi dài lên toàn quán ốc với nhậu có khỉ gì ăn đâu hồi xưa bán ít lắm không như giờ muốn ăn gì cũng có cho dù nữa đêm.
– Lên xe chở đi ăn nè ? – nó kêu.
– Không cần, tui tự đi được.
– Đi không ? Mệt rồi nha.
– Không. – tui đứng lại dưới một gốc cây ven đường nhìn nó.
– Không ăn cũng được nhưng đi theo tao chút.
– Đi đâu kệ mấy người liên quan gì tui.
Tui nhây nó bắt đầu nổi điên nạt tui giữa đường ai đi ngang cũng nhìn tưởng sắp đánh lộn thấy quê quê nên xuống nước ngồi cho nó chở đi đâu thì đi. Gió lạnh mà ngược gió nữa chứ nỗi cả gai óc lên. Thấy nó chạy ra hướng trung tâm thành phố rồi qua khu chợ đêm lần đầu tiên tui ra đây luôn buổi tối khá nhộn nhịp có một khu bán đồ ăn đêm và một khu bán quần áo cũng khá dài. Nó dừng xe ngay trước quán ăn đêm thấy cái bảng ghi bánh cống, xèo, khọt, hột vịt lộn….bán gì mà hơn 7 món vậy trời làm sao kịp mới ghê. Tui kéo ghế ngồi đối diện nó nhìn ra phía ngoài đường để tiện coi xe luôn chứ ở đây cũng không an toàn lắm vì không có bảo vệ dễ mất đồ nên xe ai nấy giữ.
– Ăn gì thì kêu đi. – nó nói.
– Bánh cống là bánh gì vậy ? – tui hỏi.
Quê tui đâu có bánh này nghe tên lạ làm tui tưởng tượng bậy bạ chắc bánh này ngồi ăn trên cái ống cống…hay đại loại như vậy.
– Muốn biết thì ăn rồi biết hỏi nhiều quá.
– Không nói thì thôi. Khó ưa…- tui lẩm bẩm.
– Cô ơi bánh cống bán sao vậy ?
– Một dĩa 12 ngàn 4 cái. Con lấy mấy dĩa ?
– Cho con 2 dĩa, một ly đá me.
Còn nó kêu 2 bánh xèo với hột vịt lộn xào me. Một dĩa rau sống bự được dọn ra còn nguyên cành ướp đá lạnh nhìn lạ không có lặt sẳn mà mình ăn bao nhiêu thì tự lặt bấy nhiêu có mấy lá cây bằng lăng nữa ăn cũng ngon hơi chát chát. Lần đầu ăn bánh cống mới biết nó ngán dữ dội vậy biết vậy nãy kêu 1 dĩa thôi hai dĩa tới 8 cái lận ăn lòi họng cũng không hết nữa nó nhiều dầu quá với béo. Bánh ngon ghê mà ngán ăn kèm với rau sống thì ngon hơn bánh xèo theo tui là vậy.
– Bánh cống ngon lắm ăn thử đi. – tui dụ nó vì ăn hết nỗi rồi bỏ thì sợ nó chửi.
– Ngon thì ăn đi. – vừa nói nó vừa ăn bánh xèo cũng gần hết xong.
– Ờ, không ăn thì thôi.
Tui ráng ém còn 3 cái cuối ngán lòi họng ăn xong năm sau hết thèm bánh cống luôn, ăn này tới mai còn chưa đói luôn quá. Đá me ngon thiệt vừa uống mà tui thích nhai mấy hột me là chính thôi à. Còn một cái bánh tui ăn nữa là ói liền tại chỗ nên gắp bỏ qua dĩa nó.
– Bánh ngon ăn còn cái cuối để dành cho nè. – tui nói giọng chảnh =)).
– Ngon thì ráng mà ăn đi bỏ qua đây chi.
– Nói chứ ăn dùm đi, ngán quá rồi.
– Ăn hột vịt không ? – nó hỏi.
– Thôi ăn đi, tui không ăn hột vịt lộn.
– Ăn xong qua công viên chơi không ?
– Sao cũng được.
Bánh cống là một đặc sản của Sóc Trăng và du nhập qua nhiều tỉnh thành nên nó sẽ biến tấu khác đi với nhiều nguyên liệu phù hợp với khẩu vị của từng địa phương, thường nó làm bằng bột gạo một ít bột mì, đậu nành, đậu xanh, thịt, khoai môn, trứng vịt, tôm…người ta sẽ cho bột vào trong cái khuông hay gọi là cái cống và chiên ngập trong dầu tới khi vàng, khi ăn để nguyên cái hay cắt ra tùy người ăn kèm rau sống với nước mắm.
Ăn xong nó chở vòng qua phía công viên Văn Miếu, tui đi bộ dọc theo bờ hồ có mấy cây liễu đỏ trong khi nó đi gởi xe chưa qua tới. Nhiều cặp ngồi kín mẹ nó hết bang ghế đá mà đa số là sinh viên trong phường 6 ra đây chứ đâu nhìn mặt toàn quen quen biết đâu lát gặp tụi chung lớp không chừng. Tui trèo lên đồi cỏ nằm dài ở một khoảng trống không có ai nhìn lên bầu trời đêm, gió thổi hiu hiu sương lạnh xuống dần.
– Ở đâu vậy ? – nó gọi hỏi.
– Trên đồi cỏ.
Lát sau nó mò lên tới ngồi kế bên tui chứ không nằm. Trong không gian càng lúc càng vắng chỉ còn ánh đèn vàng hiu hắt tui nhắm mắt lại nằm đó chứ không ngủ.
– Mày dọn nhà trọ thiệt hả ? – nó hỏi.
– Tui nghe nhưng không trả lời.
Ngồi được một lúc chắc mỏi lưng nên nó cũng nằm dài xuống bãi cỏ đối diện tui rồi khoanh tay trước ngực im lặng không hỏi thêm điều gì. Không gian im lặng cứ thế trôi qua, thật ra cũng muốn hỏi nó vài điều nhưng rồi lại thôi thật ra từ lúc biết nó tới giờ không biết gia đình nó ra sao chỉ biết nó còn đứa em gái.
Nó rít một hơi dài rồi thả một làn khói bay mờ mịt vào khoảng không, từ hồi ở chung tui phá riết thấy nó cũng ít hút thuốc lại bớt và cũng bớt ho hơn. Hết một điếu nó định thêm điếu nữa nhưng bị tui chụp tay lại không có nó lấy thêm điếu thuốc. Bàn tay nó rắn rỏi và chai sạn của dân lao động thấy tui nắm chặt nên nó thôi không cố lấy gói thuốc lá. Bàn tay trái nó có một vết sẹo dài hằn lên khá rõ, tui sờ lên rồi hỏi:
– Sao bị sẹo này vậy ?
– Té.
Tui biết nó nói xạo, không ai té mà sẹo dài và sâu như vậy hết. Có lẽ khi về tui sẽ tìm hiểu thêm về gia đình nó coi sao chứ hỏi nó sẽ không bao giờ nói ra đâu chắc tụi nhà trọ sẽ biết dù sao cũng ở chung hơn 2 năm mà.