Truyện Gay Sinh Viên Sư Phạm - Chương 5
Phần 5
Tao quên đem tiền theo rồi sao giờ.
– Bắt mày ở đây rửa chén trừ chứ sao hay hiếp dâm một cái trừ không chừng biết đâu người ta hứng thú…
Tao tán đầu mày nữa à, nói xàm thì giỏi. Đi theo không giúp được gì còn phá nữa.
– Ờ biết vậy nãy cho có đứa bị hiếp dâm khỏi về luôn.
Nó nhìn tui nhíu mày sâu róm của nó rồi im lặng, tui cũng thấy là không nên nhắc tới nữa nên thôi.
– Tui trả rồi ăn lẹ xong về còn tắm nữa mình hôi xìn đất quá rồi nè.
– Chắc tao thơm quá.
– Mà hôi đó giờ rồi, có tắm cũng không cải thiện hơn đâu…xìu xìu. Còn mấy cây nữa tới nhà vậy ?
Nó nhìn xung quanh rồi phán tầm 2 cây nữa chưa tính qua phà. Hơn 7 giờ tối mẹ nó rồi về thôi. Về tới trước nhà trọ không khí vẫn như cũ um sùm nhộn nhịp như lẽ vốn có của nó. Lúc nó gửi xe rồi đem mấy cục đất ra sau sàn nước thì tui không có về phòng mà đi lang thang lại chổ bán bánh mì. Mua 2 ổ bánh mì với ghé tạp hóa mua 2 cái trứng gà có gì tối đói ốp la nhét vào ăn chứ ăn cháo mau đói mà nấu cơm nữa đêm thì giống mấy con điên phòng đối diện mẹ rồi.
Vào phòng thì không thấy nó đâu, tui máng 2 cái bánh lên cái móc gần sào đồ để gần cửa chúng chôm nữa mắc công, nhà trọ đông đi qua lại phức tạp với mèo chuột nữa. Hai thằng kia cũng không thấy xác đâu chắc tối đi chơi café hay vào trường rồi chứ gì. Có tui là làm biếng đi vào trường buổi tối tụi nó học thể dục rồi mấy câu lạc bộ nhảy văn nghệ gì đó…..mệt nằm nhà cho khỏe. Đợi cả buối nó tắm xong mới có chổ tắm phải dành dật nhà tắm mệt ghê này nào cũng điệp khúc chờ đợi. Nếu ở nhà trọ riêng phòng vệ sinh trong thì không còn gì thú vị để nói nữa, biết đâu khi nào chán tui dọn đi không chừng. Tui tắm xong ngồi dành cái quạt máy với nó cho khô người, nó cũng xít vào trong cho tui ngồi ngoài bìa giường. Nó ngồi xốc xốc cái cặp lôi ra tờ 20 ngàn đưa tui.
– Thôi giữ đi, mốt đi ăn trả lại sau. – tui nói.
Không lấy nên tui nhét trả lại cặp nó vì không đáng bao nhiêu anh em ở chung trả qua lại thôi không tính toán với nó làm gì. Mà nó nhất quyết trả không chịu nhận thứ cứng đầu, tui biết nó không thích nợ ai thứ gì nhưng thẳng thắn quá cũng khó sống lắm.
– Giữ đi, mai đi chợ đưa cũng được. – tui nói.
Nó không phản đối nhưng quăng cái cặp xuống góc giường không cho tui nhét tiền vào nên thôi. Ngồi chút muỗi cắn quá nên tui kéo cái mùng lên bung ra giăng còn nó thì nằm nảy giờ rồi. Tối nay sao nó ngoan vậy ta không đi long nhong lên với tụi phòng trên mà nằm im. Lát tui thấy lưng nó ướt nhẹp ra mồ hôi hình như sốt rồi chắc cảm do hồi chiều ngâm nước về tắm nước lạnh nữa nên dính luôn chứ đâu.
Tui kéo xoay người nó lại thấy mặt đỏ ửng đầu thì nóng sốt. Thôi xong, kéo cái balo lục mớ thuốc tui đem theo đưa cho nó uống hạ sốt. Đã sốt còn trùm cái mền cho nó sốt hơn nên tui kéo ra cho nó thoáng quạt máy thì xoay hướng khác vậy mà còn la này nọ. Bệnh cũng khó ưa, bỏ cho biết thân. Xong tui lờ mờ nhìn lên tấm vách cây của phòng trọ mà từ bữa ở tới giờ không để ý thấy có mấy nhánh xương rồng héo queo khô từ đời nào. Chui ra khỏi mùng tui đi lang thang ra phía trước dãy trọ để ý thấy mấy phòng con bánh bèo đều có treo hết trơn không biết kiểu mê tín phong trào hay trang trí cho đẹp mắt không biết nữa.
Bụi xương rồng không ở đâu xa kế bên nhà trọ đi qua chôm một nhánh mới được. Bẻ xong tui tự hỏi vậy còn cửa sổ lỡ nó không đi cửa chính mà chui cửa sổ thì sao ta. Vậy là bẻ thêm cọng nữa cho chắc, còn đầy mà lo gì. Vào phòng lấy cọng dây cột treo lên sau cánh cửa một nhánh, nhánh kia treo ngay cái cửa sổ. Mấy cái cửa cho có thôi chứ là lưới B40 phía trong là ván ép cũ hư và che cái lớp vải thun cho ở ngoài không nhìn được vào trong thôi nên dễ mất trộm là vậy.
Nói gì chứ sức khỏe tui cũng kém thấy bà, ớn lạnh sống lưng nhức đầu muốn cảm lúc về là tui uống thuốc trước nên cầm cự được tới giờ mà cũng còn mệt. Tui bật bếp gas nấu miếng nước sôi pha ly nước chanh nóng, còn dư nước tui quăng cái khăn nhỏ vào trụng lên xuống như đang luộc rau ấy đồng hồ điện thoại cũng hơn sắp mười giờ rồi. Hai thằng kia vẫn chưa thấy về phòng, nhà trọ tui khoảng 11 giờ có khi đá banh tụi nó coi khuya thì 11 giờ 30 khóa cổng. Vắt cái khăn nóng đắp lên trán cho nó tui nằm ngủ quên lúc nào không hay khi trở mình thức giấc cũng gần 4 giờ sáng thấy nó không còn sốt nên tui ngủ tiếp mở mắt không lên nỗi luôn uể oải thấy bà. Bên kia giường thì không thấy mùng của hai thằng kia tui thầm nghĩ trong đầu chắc tụi nó đi chơi khuya rồi ngủ lại nhà trọ bạn không chừng đi nhậu xuyên đêm ai biết được tụi này.
Hơn 8 giờ sáng tui thấy trống trãi hơn mọi khi quơ chân thì không đụng ai hết vậy là nó dậy trước và đi đâu mất rồi nhìn xung quanh không thấy bóng dáng ai cả, nay quái lạ cả phòng đi đâu hết. Tui làm biếng nằm lăn qua lại trên giường không muốn dậy tí nào cả muốn ngủ mãi thôi, nay có hai tiết chiều nên dậy sớm cũng không biết làm gì. Gần 9 giờ thì nó về mua theo mớ rau dền rồi mấy con cá điêu hồng kêu tui dậy kho cá cho nó với canh rau. Tui lèm bèm chưa chịu dậy thì bị nó lôi đầu rồi mà mình mẩy ê ẩm muốn bệnh ghê nên làm biếng vậy chứ bình thường không tới nỗi nào.
– Hết cảm chưa ?
– Rồi, còn hơi nhức đầu thôi.
– Um, lát uống thêm viên thuốc cảm là ok.
Vừa ngồi kho cá vừa nói chuyện với nó cho đỡ chán đó mà, thật ra nó kho cũng được mà mình nó ăn luôn chứ tui ăn ói liền nên rút kinh nghiệm nó đưa tui nấu là vậy trừ mấy món chiên là nó làm ăn chung được còn lại là thua luôn. Nó ngồi xếp giấy thủ công origami nhật bản theo yêu cầu của giáo viên về nhà, thật ra xếp cũng khó có năng khiếu sẽ làm mấy cái này dễ hơn tui xếp mấy lần ra xấu òm nó chê nên quê không xếp nữa. Cơm nước xong nó thì ngồi làm bài tập tiếp:
– Tối qua mày thấy có gì lạ không ?
– Chuyện gì lạ mới được chứ ?
– Không có gì ?
Tui thấy nó có vẻ cau mày định nói gì đó nhưng lại thôi và thật sự tui cũng lờ mờ nhận ra được ý nó muốn hỏi là gì nhưng thôi không muốn khơi gợi ra lúc này, chắc chắn điều đó sẽ trở lại nhưng tui chưa biết nó là gì và ai đứng đằng sau tất cả chuyện này.
Chiều nay thấy chán chán học xong tui không về nhà trọ mà đi lang thang theo mấy thằng bạn chung lớp chơi cũng nhờ tụi nó nhắc mới nhớ ra là hôm nay phải đi học võ karate mà hôm bữa đăng kí. Học xong cả đám đón xe bus ra trung tâm thành phố Cao Lãnh chơi đến chiều tối về thì ghé trường lấy đồ học võ luôn chứ không có ghé vào nhà trọ. Hôm bữa xung lên đi đăng kí tào lao giờ học không chung thằng nào hết chán thiệt được cái có mấy đứa khoa khác nhìn cũng dễ thương nên coi như an ủi phần nào. Học có mấy thế đứng tấn thôi mà la như bị ai hiếp dâm vậy thấy đuối gì đâu. Hôm nay làm quen được một thằng nhóc cũng dễ thương nó rủ đi ăn kem quán đối diện gần trường nhưng chưa tới khúc quân khu 9. Trời xui thế nào lại gặp mặt hắn với con nhỏ nào là lạ chắc không phải chung lớp nó đâu cũng đang ngồi bàn đối diện. Tui vờ như không thấy để xem hắn có phản ứng gì không nhưng không có gì cả chỉ đôi lần hắn nhìn sang thôi. Cũng chán không muốn về nhà trọ nên tui đi lang thang một mình ngồi trước quân khu 9 mà hên xui cũng có bữa bị đuổi có khi không. Ánh đèn vàng vọt gió lành lạnh về đêm một mình suy tư lại hay cuộc đời mà đôi lúc không biết mình nên làm gì và như thế nào ?
– Mày đâu rồi ? Không về à ? – nó nhắn tin tui.
Tui xem xong định nhắn lại nhưng rồi lại xóa cất vào túi không muốn trả lời, muốn được yên tĩnh một mình lúc này thôi. Ngồi được một lúc thì cũng có vài cặp ngồi tâm sự ôm ấp gì đó làm phá vỡ bầu không khí yên tĩnh thậm chí mấy chổ khuất bóng cây tối tối còn mò mẫm sờ nhau đây là lí do hay bị tụi lính cảnh vệ ra đuổi.
Thấy điện thoại sáng lên và….số nó đang gọi tui không thèm nghe máy mà để cho nó chờ rồi tự tắt. Nếu bình thường có lẽ tui sẽ nghe máy nhưng hôm này khùng khùng chẳng muốn làm gì. Mà ngồi ngoài đường giờ cũng khuya rồi về thì không muốn mà chẳng có chổ nào để đi. Tui có đi ngang nhà trọ nhưng không vào mà xuống bến Bắc lên phà đêm ngắm sông Tiền thôi, gió mênh mông trong màn đêm đi được vài chuyến thấm lạnh tui mới lếch xác về. Về tới trước cửa nhưng bị khóa, cái quần què gì vậy trời, tui chửi thầm trong đầu. Hôm nay thứ 6 cuối tuần nên hai thằng An Giang về quê mẹ ròi chỉ còn mình và hắn thôi, xui rồi kì này mệt tới nơi. Lấy điện thoại ra định gọi thì có tin nhắn. “Không nghe máy đừng hối hận.”
– Anh Khoa ơi có thấy thằng Trọng đâu không anh ? – Tui lại phòng 3 hỏi.
– Nảy anh thấy nó chạy xe đi đâu rồi, không nói em hả.
– Em ra ngoài chiều giờ. Ổng khóa cửa rồi điên thiệt.
– Vậy vào phòng anh nè nay cũng 2 thằng về quê rồi ngủ lại cũng được hay chờ lát nó có về không.
– Em cảm ơn. Phòng anh có giường tầng thích há, giường ai nấy ngủ thoải mái. Anh qua Tết mới đi thực tập hả ?
– Um em.
– Anh học sắp xong khỏe em mới vào ngán quá!
– Hồi anh mới học cũng vậy, thấy chứ loay hoay là tới ra trường liền.
Căn phòng hơi tối, tui nằm tầng dưới còn ảnh nằm tầng trên. Tầng dưới này của anh Toàn học Toán, Anh khoa học Tin học, còn 1 thằng Lý học nhạc với 1 anh học Sử. Thằng Lý lớn hơn tui là dân miền ngoài tui không ưa lắm mặt trên trời nên kêu thằng ai đàng hoàng thì kêu anh. Gọi cho hắn mấy lần không nghe máy dễ quê thiệt chứ. Tui nhắn tin ngắn gọn. “Không về thì tui đi ngủ chổ khác à”. Nằm trong phòng tối tối tui ngủ quên lúc nào không hay. Tui giật mình thức dậy là do thằng ông nội đó lôi đầu về phòng. Đang ngủ mà nửa tỉnh nửa mê hình như còn cái cặp bên phòng anh Khoa định sang lấy thì nó thảy lên giường cho tui rồi đóng cửa lại.
Mùi rượu nồng nặc của nó làm tui muốn ói theo, mệt nhức đầu tui nằm dài lên giường mặc cho nó làm gì thì làm không quan tâm nó là gì và tui là ai ở đâu luôn. Nó đá vào mông tui cái độp đau chứ không phải chơi tui tỉnh ngủ với nó.
– Biết đau không thằng chó, ăn nhậu riết khùng rồi hả muốn làm gì làm à ?
– Ừm, tao điên đó rồi sao, thích đánh mày đó.
Tui cũng tửng lên một giờ sáng đập nó luôn vật nó xuống giường nhưng không lại sức với nó bị nó cho thêm mấy bạt tay. Nó không chủ ý đánh vào mấy chổ hiểm mà chỉ đánh đau thôi. Còn tui thì canh chổ nào đập được thì đập. Nghe ầm ầm phòng kế bên nhiều chuyện chạy qua hỏi.
– Cái gì ầm ầm vậy tụi bây ?
– Đập mấy con chuột, không có gì. – Nó trả lời trong khi miệng tui bị nó nhét cái áo không la được gì nữa.
Nó đè lên người rồi dùng chân kẹp cứng tui lại không cử động được nó lấy cái khăn quàng cột hay tay tui lại, hai chân cũng bị nó cột bằng cái áo. Má thằng chó tao mà thoát ra được tao đập nát mặt mày tui thầm nghĩ trong đầu vì bị nó bịt miệng lại rồi sao chửi được mà đêm nay nó bị điên hay ai nhập nó vậy trời thường ngày có như vậy đâu. Có khi nào con ma nữ đó trả thù tui không ta ? Thoáng suy nghĩ vụt qua trong đầu tui im lặng bình tĩnh lại quan sát. Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt nó nhìn chăm chăm vào tui không rời đi giây phút nào cùng nụ cười sát lẹm lạnh ớn người. Lúc này tui thấy sợ nó hơn bao giờ hết ở chung nó cũng hơn ba tháng mà lần đầu tiên tui thấy nó như vậy.