Truyện Gay Sinh Viên Sư Phạm - Chương 12
Phần 12
– Giận tao hả, nảy tao có rủ mà mày không đi chứ có bắt mày ở nhà đâu ?
– Có giận cái quần gì đâu ngủ đi.
Sáng tui dậy sớm khi còn tờ mờ tranh thủ sờ mó cặp mông căng tròn của nó một chút mà nó vẫn nằm im re, nhiều lúc thấy thương mà nhiều lúc thấy ghét nó vô cùng không hiểu sao dính vào nó làm gì cho mệt. Hôn lên mặt nó một cái cho bỏ ghét nó mở mắt ra nhìn.
– 50 chục 1 cái hôn đi lát tính tiền.
– Quần què, phải chi đẹp trai giá đó không tiếc, xấu đen, khó ưa…cho không thèm. Má, quên ra nhổ thêm mớ bông đem ra chợ bán nay 29 rồi.
– Từ từ trời còn sớm mà giờ này có ai đi chợ nhiều đâu.
– Mày hay nữa.
Nó nằm kẹp hai chân ngang hông trong khi tui đang ngồi trên giường.
– Tao bóp cu à, bỏ ra nè ! – tui nói.
– Bóp đi, cho đó.
Biết tính thằng quỷ đó không có dễ ăn vậy đâu nên thôi không thèm, đi làm việc khác còn có ít hơn.
– Không thèm, tao cũng có tự bóp của tao còn sướng hơn.
– Nay chê hả ?
– Ừ. Cho con nào xài thì xài đi tao không cần nữa. Đứa nào dậy sau thì xếp mền mùng.
Sáng lành lạnh ra tới nơi chổ tui ngồi bán dưa nay bị con bánh bèo nào đó không biết luôn cướp chổ rồi nó cũng bán bông nên thôi kiếm chổ khác bán vậy. Riết bán hoa cũng bị dành địa bàn nữa cuộc sống thật khó khăn quá mà, kế bà bán bắp còn chổ trống hỏi qua tiếng xin bả cho ngồi ké xíu lát về mua mấy trái ủng hộ cho.
Thằng Trọng mặt nó không được vui cho lắm, tui kêu thôi bỏ đi ai ra trước người đó bán có đóng tiền mua chổ bán như trong chợ đâu nói người ta ghét chứ được gì. Tui tính nhờ nó xuống sạp dì 7 coi mấy cây bông hôm qua tui gởi coi bả bán được cây nào không có gì đem lên bán rẻ luôn, mà nhớ lại nó có tay à xách bất tiện nên tui tự đi giao cho nó bán mà đi vài bước tui quay trở lại. Tay nó vậy sao gói giấy báo cột lại nên đợi xíu bán xong đi cũng được.
Bà kế bên nghĩ sao tết bán bắp trời ai mua bắp ăn tết bao giờ.
– Bắp nhà chị trồng hay sang lại bán vậy ?
– Nhà trồng em, không bán qua tết nó già nên phải bẻ bán nè.
– Bắp ngon quá há mới bẻ nấu ăn ngọt lắm nè.
– Ừ mua mở hàng chị đi lấy rẻ cho.
– Chị mua bông mở hàng lại em đi haha…em lấy rẻ cho.
Tui mua 5 trái to hạt đều ghê ngon có 15 ngàn à. Bán lại cho bả 4 cây vạn thọ bự với mấy cây cúc nhỏ cái này giống trao đổi hơn mua bán vì bán xong không có tiền. Nó ngồi kế bên chửi tui tào lao rồi bỏ đi về hướng chợ không biết đi mua gì nữa.
Ngồi nói chuyện với bà bán bắp được xíu cũng có khách mua bông xong bị tui với bà bán bắp dụ mua bắp dễ sợ thật…lát hồi mệt bả rao bán bông dùm tui luôn mới ghê. “Ai mua bông – bắp tưới rói quẹo lựa, quẹo lựa bà con ơi”. Muốn lạy bả luôn làm người ta tưởng bán bông của cây bắp =)) mà nhờ vậy nhiều người tò mò lại mua.
Hơn 9 giờ sáng đã bán hết bông tính về nhà lấy thêm mà trời cũng nắng nên hoa dễ héo khó bán nên để chiều ra bán thêm một ít còn lại sáng mai bán là xong. Xuống sạp dì 7 không thấy bả đâu chỉ có thằng con bả đang coi sạp.
– Kiếm anh hả cưng ? – nó nói giọng đểu đểu.
– Anh có quần, dì 7 đâu rồi ?
– Đi gom tiền rồi chờ chút đi, muốn nhanh thì về nhà với anh…
Thằng chó này nay nó nhanh vậy ta, không lẽ nó biết tui gay rồi hay gì mà nói chuyện kiểu nửa nạc nửa mỡ vậy kìa. Nó ngang tuổi tui thôi mà giở giọng láo láo là ghét rồi có mẹ nó giả ngây thơ lắm như không biết gì, phải cẩn thận với thằng này mới được.
– Nó thì sao anh không biết nhưng anh có hứng thú với cưng đó. À nảy anh thấy nó với con bồ cũ đi chung với nhau giờ này nối lại tình xưa rồi không chừng.
Đang nổi điên còn gặp thằng chó châm thêm dầu vào lửa nữa, tui lấy điện thoại gọi coi nó đang ở đâu thì không nghe máy. Được lắm tui về quê muốn làm gì thì làm dù sao thì cũng có người lo cho nó rồi không cần tui quan tâm nữa. Đang tính về thì bà dì cũng vừa về tới sạp nên ở lại nói chuyện một chút cái vụ gửi hoa bán dùm với bả hỏi có về quê không thì đi chùa chung bả đi bao xe không tốn tiền sáng mùng 1 đi sớm chiều về trong ngày. Tui cũng không có tâm trạng cho lắm giờ muốn về quê thôi nên từ chối khéo có gì mai gọi điện thoại cho bả sau. Lấy xe nó chạy về nhà luôn cho nó đi bộ về lát sau chưa tới 10 phút là có gái chở về tận nhà rồi mà, con người mà có người lo. Đang gom đồ nhớ tới vụ lá chuối cho ngoại nên tui lấy cái dao đi ra bờ ruộng sau hè chổ mấy cây chuối lựa lá già rọc xuống. Ở trong nhà cho hai đứa nó muốn làm gì làm không thèm quan tâm.
Tui ngồi phụ ngoại cột lại mấy đòn bánh tét rồi làm dấu nó nhân gì để khỏi bị lộn sau khi bỏ vào nồi nấu. Trời cũng tối dần tui vác cái nồi bằng gang to ra một bên góc hè gần mấy bụi chuối rồi lấy 3 cục gạch xếp thành cái bếp để nấu bánh. Bếp than đỏ rực sẳn nướng mấy cái bánh phồng thơm mùi nếp sữa ngon tuyệt. Thấy nó đi lẹt xẹt qua lại tui nói móc:
– Nay không đi chơi với người yêu à ?
– Lát nữa đi sao không.
– Ừ đi đi…thứ mê lo*n…đi luôn đi ở với nó luôn đi nha.
Từ qua nay không thèm nói chuyện mà cũng không thấy nó đi gặp con nhỏ đó nữa coi như cũng còn được mà con nhỏ cũng mặt dày ghê đã nó không đi mà cứ gọi điện thoại quài. Hình như thiếu trai nó không chịu được hay gì đó hay bồ cũ nó làm nó không sướng rồi giờ mò về quê xài hàng việt nam chất lượng cao không biết tính dành trai với tui nó mới chịu.
Đêm nay nữa thôi mai tôi về quê rồi xa rời mảnh đất và con người nơi xa lạ này nhưng sao thật khó ngủ tui nằm lăn qua lại trong khi nó vẫn thở đều đều. Phía xa tít trên bầu trời cao kia đầy trời sao lấp lánh riêng chỉ mình tui cảm thấy lẻ loi trong một cuộc tình không có lối thoát. Có lẽ tui sẽ là người bỏ cuộc đôi khi có những thứ ta cứ ngỡ sẽ là của mình nhưng thật ra không thuộc về mình.
Tui về quê ở đây nó muốn hú hí gì với con kìa thì làm qua tết xuống nhà trọ biết tay với tui. Xe bus về lại Cao Lãnh nắng hanh vàng trong trời chiều lấp lánh dòng sông Tiền mênh mang nỗi nhớ xa quê. Mua xong vé lên xe ngồi chờ giờ khởi hành điện thoại có tin nhắn mở ra coi thì của nó chỉ vỏn vẹn: “Cảm ơn mày”. “Chỉ vậy thôi sao hả thằng chó, ăn tết vui vẻ.” trả lời lại cho nó.
Những ngày đầu của tháng 2 nắng gay gắt và làm biếng xuống trường để học lại nên tui còn ở nhà mặc cho tụi nó đã vào học lại. Nó gọi điện thoại hỏi:
– Sao nay chưa xuống trường học ?
– Ba má bắt nghỉ học, ở nhà lấy chồng chăn vịt rồi.
– Chó chưa chắc lấy mày chứ thằng nào lấy, tao hỏi thiệt không giỡn.
– Thiệt không tin thôi, mày không chịu cưới nên giờ ba má bắt lấy chồng xa rồi tuốt Cà Mau luôn. Thôi tắt máy đây chồng tao nó ghen lát đánh tao nữa, tạm biệt.
Mặc cho nó gọi điện nhưng tui không bắt máy lát sau có tin nhắn nó chửi thề kêu tui ở nhà luôn đi đừng có xuống. Để tạo niềm tin là tui đã lấy chồng nên moi ra chiếc nhẫn trơn vàng 18k hồi đó cũng rẻ mấy phân không nhớ mà hơn một triệu ra mang vào ngón áp út tay trái trước khi đi xuống trường. Do sau tết cũng không có học gì nhiều nên xuống trễ xíu cũng không sao mà có tui cũng không sợ chán học rồi.
Hôm nay là một ngày xui xẻo bắt xe về Cao Lãnh mà bị tụi nó sang xe rồi bỏ dọc đường 2, 3 lần đi bộ cũng có nên tâm trạng không có được vui cho lắm mệt như chó. Gần 5 giờ chiều mới bước xuống xe bus đi bộ về nhà trọ đầu thì nhức và sốt luôn.
Không thấy nó trong phòng đi đâu rồi không biết tính nhờ nấu dùm nồi cháo ăn mà cũng không xong. Tự mò ra ngoài đi ăn cơm rồi uống thuốc vì nồi cơm nó cũng không nấu gì thằng làm biếng hết sức. Tối thui nó mới mò về tui nằm một đống nhắm mắt mà nó không thèm hỏi tới, tắm rửa xong xách ca*c đi tiếp không biết đi đâu mà thấy mặc áo thun thể thao.
Nằm xíu có điện thoại của thằng của tụi bạn chung lớp gọi đi ăn sinh nhật thằng trong lớp hẹn nhau ở karaoke Mộng Yến mà tui quên tính không đi mà bực mình nó nên đi cho khuất mắt. Đầu vẫn còn nhức vào trong phòng kín tụi nó hát ầm ầm muốn xỉu nằm dài cũng bị ép uống mấy ly bia. Chịu được một lát là vào nhà vệ sinh ói gục luôn trong đó lâu quá không thấy ra tụi nó vào hốt ra cho nằm dài.
Hơn 11 giờ rồi mà còn hát ầm ầm tụi nó cũng ngà ngà hết mà chưa chịu về. Hết chịu nỗi nên cầu cứu nó tới rước về nếu không tụi bạn sẽ lôi tui về nhà trọ tụi nó nữa mắc công. Không lâu sau đó nó xuất hiện lôi đầu tui về và được nghe nó chửi mà có hơi bia tui cũng khó chịu lắm xàm xàm đòi nó làm chồng tui mới chịu theo nó về. Về tới phòng thấy nó giăng mùng có cái bàn trong đó với mấy cuốn tập chắc đang làm bài hay học gì đó. Nằm được xíu chạy ra ngoài ói tiếp, nó thấy vậy thảy cho tui chai dầu kêu tự xức đi. Chóng mặt quá tui té cái rật xuống đất nó kéo lên giường.
– Đu* má, tao cấm mày đi nhậu, đéo biết uống thì ở nhà, bày đặt uống với người ta.
– Mày có thương tao đâu mà cấm tao.
Nói xong tui nằm khóc như một con điên cũng hên là bữa đó hai thằng chung phòng không có về nếu không bể bóng cả đám. Khóc quài không chịu im nó không học được tức mình nó đập bàn cái ầm rồi tắt đèn, dẹp cái bàn ra ngoài.
– Nữa đêm rồi đó mày quậy đi. – nó la lên.
Tui lì khóc tiếp mà kiểu hết nước mắt để khóc…kiểu hức hức đó mà chắc thấy tội nên nó nhỏ giọng năn nỉ.
– Mày ngủ đi đừng khóc nữa mai còn đi học, nói không nghe tao bỏ luôn đó.
– Bỏ đi, tui người dưng khác họ mấy người mà liên quan gì nhau.
– Mặc kệ mày làm gì làm.
Nó nằm quay mặt vào tường không quan tâm tới tui nữa. Nằm được xíu tui thấy lạnh vã mồ hôi khó thở nên khều nó.
– Tao mệt quá, khó thở…
Thấy nó im re không trả lời nên thôi không kêu nữa có gì chết cho nó vừa lòng. Tưởng nó bỏ mặc luôn nhưng nằm xíu nó quay lưng lại bật cái đèn lên thấy tui ướt nhẹp mồ hôi, mặt xanh lét. Nó ngồi dậy lấy dầu xức 2 bên đầu cho tui.
– Mày thấy sao rồi đi bệnh viện không ? – nó hỏi. Tui lắc đầu.
– Giờ làm sao ?
– Pha cho tui ly nước đường.
– Chờ chút.
Đợi nó pha xong ly nước đường nóng tui sắp đi theo ông bà luôn. Tui chóng mặt nên không ngồi dậy uống được bắt nó đút cho tui được cái đang bệnh nên nó cũng làm theo chứ bình thường là bị ăn đạp của nó rồi. Nó xoa xoa hai bên thái dương cho tui rồi ngủ quên luôn do quá mệt không còn nhớ gì. Sáng dậy đã không thấy nó rồi chắc đi học sớm mà bị tui hành cả đêm thấy có lỗi với nó ghê. Nhìn thấy mấy cuốn tập tối qua thì ra nó soạn giáo án chuẩn bị đi thực tập sắp ra trường rồi nhanh quá còn tui thì vẫn lông bông sắp xa nó rồi. Hai thằng chung phòng tối qua đi hú hí chịch đâu giờ mới về thấy vui vẻ tui trùm mền quay đầu vào tường ra vẻ không quan tâm tụi nó vậy.