Truyện Gay Sinh Viên Sư Phạm - Chương 11
Phần 11
– Mất dạy, tao mà con gái tao cho trai chịch nát l*on hết rồi chứ không tới lượt mày đâu con.
– Hổn, nói chuyện với anh mà chửi thề kêu con hả mậy.
– Lây từ mày chứ ai. À mà mày thấy hai thằng chung phòng mình thế nào ?
– 3 con bê đê chứ gì !
– Là sao ? – tui vân vê bắp đùi nó giọng ngây thơ hỏi.
– Mày biết mà còn hỏi gì nữa.
– Sao mày biết, 2 thằng đó bê đê thôi tao không có à nha mà dùng chữ gay đi nghe nó dễ chịu hơn bê đê nghe kì thị quá.
– Ừ mày không có bê đê mày chỉ bóng thôi há bữa đầu vào ở chung là tao biết rồi.
– Quần què, hay quá hén chắc mày không có.
– Tao bình thường nha, tao thích con gái.
– Đéo tin.
– Tùy mày thôi.
Tự nhiên không khí im lặng tui không biết phải nói gì hay ít ra là tui không muốn nói. Có lẽ vì nó đối xử quá thân thiết làm tui ngộ nhận tình cảm nó dành cho tui sao. Nó vẫn ôm tui trong một nữa vòng tay xoa xoa bàn tay nơi vị trí con tim. Cả tui và nó đều im lặng trong màn đêm, ngoài kia ánh đèn đường vàng vọt hiu hắt từng cơn gió lạnh thổi mấy chiếc lá bằng lăng khô xao xác. Lâu lâu mấy chiếc xe máy chạy ngang qua pha đèn chói cả mắt. Tui xoay người lại nhìn mặt nó rồi nhìn cái tay bó bột chắc nãy giờ nó mỏi rồi kêu nó nằm nghỉ cho khỏe.
– Tao xin…- nói định nói gì đó nhưng tui lắc đầu.
– Thôi bỏ đi, không có gì. Ăn bánh rồi ngủ, nó nguội hết rồi nè.
Mắt tui cảm thấy cay cay nơi bờ mi, sao đêm nay cảm thấy một sự cô đơn trống trãi đến lạ thường cho dù nó đang bên cạnh ngay lúc này. Nằm mãi không ngủ được tui rảo bước trên con đường đêm một mình mặc cho gió sương làm lạnh buốt. Một nỗi buồn không tên len vào hồn không biết vì sao tui muốn một mình nhưng không thể bỏ nó lúc này được. Nhìn lên bầu trời sao đêm nay lấp lánh một phương trời lòng chợt nhớ quê.
– Khuya rồi mày không ngủ ra đây đứng ?
– Tao hơi khó ngủ xíu thôi, mày ngủ trước đi ! Đang bệnh mà, mai còn bán.
Nó nắm tay tui đi trong đêm giờ này cũng chẳng còn ai mà để ý chắc chỉ còn tui với nó như hai thằng dở hơi lang thang trong đêm. Về lại cái lều dưa nó ôm tui trong vòng tay rồi chìm vào giấc ngủ. Hơn 3 giờ sáng phía trong chợ đã sáng đèn một số sạp đầu mới đã bắt đầu hoạt động chủ yếu nhập hàng hơn là bán cho người đi chợ tui thức rồi nhưng vẫn nằm không muốn dậy chút nào. Nhờ bán hàng vậy mới thấy được sự vất vả mưu sinh của dân lao động mua ghánh bán bưng họ vẫn âm thầm cuộc đời từng ngày. Khoảng 4 giờ 30 sáng bên mối trái cây ghé qua chổ tui giao trái cây như lời dặn hôm qua gọi cho dì 7, thêm hơn 100 trái dưa với quýt, mấy trái bưởi, thơm…Nhìn cái đống trái cây chưng hơn cái sạp trái cây nữa tính bán dưa thôi mà bà dì 7 kêu từa lưa.
Tui ngáp một hơi dài rồi gục xuống nằm trên đùi nó trời cũng sắp hừng sáng rồi.
– Hết đống này nghỉ không bán nữa mệt quá rồi ! – tui nói.
– Ừ tao cũng vậy !
– Bán hết xong đi bán hoa cho khỏe ngồi một chổ quài chắc chết. Hết cái dưa với quýt là khỏe mấy cái kia còn lại không hết đưa dì 7 ôm bán ai biểu bả kêu tùm lum haha.
Trời cũng tờ mờ sáng chợ đông đúc dần người đi chợ sớm tuy sương mờ vẫn còn dày nhìn xa không rõ. Tui chạy vào nhà bà dì 7 xin nước uống với đi nhờ vệ sinh thì gặp thằng con trai bả đẹp thiệt hình như học sài gòn về ăn tết được mấy ngày rồi hôm qua có nghe bả nói mà chưa thấy mặt.
– Bây ăn hủ tiếu bánh canh gì không lát sẳn tao gọi nó giao tới chổ luôn. – bảy hỏi.
– Vậy kêu dùm con 2 hủ tiếu bò viên nha 7.
– Trưa nhớ vào ăn cơm khỏi mua ngoài ăn, trưa tao về sớm nấu có tụi nhỏ ra bán phụ khỏi lo mấy nay mệt quá.
– Mệt vậy nghĩ ngơi đi dì, nấu nướng chi cực khổ thêm.
– Cũng nấu cho nhà ăn thôi, hai bây ăn chung cho vui con cháu mấy khi ra đây.
– Dạ.
Từ nhà bà dì ra đi ngang chợ tui ghé mua thêm mấy cái bịt nilong loại to để đựng bán dưa cho khách, sẳn tiệm tạp hóa có bán sữa hộp pha sẳn loại bổ sung canxi tui lấy một lốc cho nó luôn, không uống cũng phải uống cho tui. Đợi nó vào nhà dì 7 ra thì nhỏ giao hủ tiếu cũng vừa tới. Tui với nó tranh thủ ăn cho xong lúc chưa có khách tới mua trái cây vậy mà đang ăn thì có khách tới thiệt, lựa một hồi còn trả giá như muốn cho không luôn vậy mới sáng sớm mà nản thấy sợ chắc nhìn mặt tui dễ ăn lắm vậy.
Hôm nay dưa có vẻ bán chậm lại do người ta mua cũng khá nhiều mấy ngày trước với lại còn giữ giá chưa hạ nên chậm nhưng bù lại quýt với mấy thứ khác lại dễ bán. Tới ngày 28 thì bán hết trái cây do năm nay không ai lấy về bán nhiều, không mua về sau không còn để mua nên ai bán trái cây cũng hết sớm. Tui ngồi banh cái đám bông vạn thọ, cúc vàng, tím ra và một số cắm trong cái xô nhựa cho nó tươi. Đám hoa này là bán dùm cho nó hy vọng xong trong ngày hôm nay mai 29 ở nhà dọn dẹp phụ nó còn đón năm mới chứ có ai ở nhà đâu ngoại nó lớn rồi. Hoa nhà trồng nên bán sao cũng được không sợ lỗ vốn như trái cây chỉ sợ lỗ công chăm sóc trồng hoa cũng vất vả tưới nước chăm sóc.
Do bán hết trái cây sớm nên kêu nó về nhà nghỉ ngơi có gì chiều ra với gửi tiền cho ngoại mua đồ tết. Ngồi bán hoa ế hơn tui đi bán thân nữa đó trời do hoa nhiều người cũng bán nên khó mà hạ giá nhiều quá thì sẽ lỗ. Cây nào đẹp 5 ngàn nhỏ hơn thì 4 ngàn…cúc thì mắc hơn xíu nhưng vẫn rẽ, thật ra biết tâm lí mọi người vẫn chưa có mua hoa sớm vì sợ héo đa số cận 29, 30 mới đi mua nên bán chậm thôi nên tui chỉ đem ra bán thử một ít chứ còn trên luốn cũng nhiều. Bán tết không hết thì bán mùng 8 cúng sao, 15 cúng rằm…không sợ bán không được nên giờ chờ cả buổi được một vài người mua. Gom mớ bông cho vào xô đem gửi cho bà dì 7 bán dùm tui về ngủ sẳn trả tiền bán trái cây dùm mấy hôm trước. Có thằng con bả ra ngồi bán phụ nên tui chọc.
– Nay có con trai ra bán chắc đắt hơn hả dì 7 ?
– Nó ra phá thêm chứ đắt khỉ gì mày ơi nhờ nó đi lấy đồ xíu cũng không được.
– Bông bán không chạy hay sao về sớm vậy con ?
– Dạ, ít người mua với mấy nay mệt rồi, cho con gửi mai bán tiếp dì coi ai mua bán dùm con giá……
– Um, mọi năm 29, 30 luôn bông mới hút hàng bây bán nay hơi sớm nên chậm phải rồi.
Bả quay qua chửi thằng con.
– Thấy con người ta không cũng sinh viên mà biết kiếm tiền tết còn mày làm biếng toàn xòe tay xin tiền nhờ đi giao đồ xíu cũng không xong.
Thằng con bả nhìn tui lườm lườm như kiểu muốn hiếp tui nếu được vậy haha.
– Mà con chừng nào về ?
– Chắc 30 đó 7.
– Ừ, tưởng con ở lại rủ đi chùa.
– Dạ để con coi sao, thôi con về.
Về đến nhà thì thấy hai anh em nó đang quét dọn nhà cửa bàn thờ, nhìn nó giống mẹ từ đôi mắt đến cái sống mũi. Tuy căn nhà cũ đơn sơ nhưng được dọn dẹp ngăn nắp và sạch sẽ. Tui mệt quá ra phụ anh em nó chút xíu rồi đi ngủ, mệt mỏi mấy ngày nay làm tui chìm trong một giấc ngủ khá dài. Trong giấc mơ có một người phụ nữ mặc áo trắng đang đến gần như cố nói điều gì đó thì tui bị thằng khỉ gió đó đánh thức hơn 5 giờ chiều rồi còn ngủ.
– Đau, buôn tai tao ra coi. – tui vừa ngáp vừa la nó.
– Thức dậy đi ngủ lát mặt trời đè.
– Mày đè tao còn không sợ nữa ở đó mặt trời, trăng, sao gì cũng dẹp.
– Thằng chó, nằm đó luôn đi tao đi.
– Ê đi đâu vậy ?
– Đéo nói. Hỏi lần cuối dậy không ?
– Tui mệt quá à, dậy không nỗi, hôn cái đi biết đâu dậy nỗi.
– Ờ để tao hôn.
Biết ngay thế nào nó cũng giở trò à không tử tế gì đâu, nó kề sát mặt nó vào mặt tui rồi bất ngờ cắn lổ tai. Hai thằng giỡn qua lại muốn sập giường thì nhỏ em nó ra kêu ăn cơm. Nó thấy thằng anh hai ngồi trên mình tui thì méc ngoại là tui bị anh nó đánh =)). Lát vào nhà có thằng bị ngoại chửi hehe.
Sau ăn cơm chiều xong tui với nó ngồi tính lại tiền bán mấy hôm trước, tui chỉ lấy lại tiền gốc bỏ ra còn bao nhiêu đưa nó mà nó không chịu nhận đòi chia đôi. Cuối cùng tui chỉ lấy đủ tiền xe về quê thôi chứ cũng không có xài gì nên đưa nó với cho ngoại coi như lì xì và em nó nữa. Còn mấy luống hoa sau nhà tui sẽ bán dùm nó để dành chút tiền qua tết còn đi thực tập tuy không nhiều nhưng cũng có mà sử dụng lúc cần.
Năm nay ngoại gói vài đòn bánh tét cúng ông bà với có vài người đặt mua nên có nhờ tui với nó sáng ngày mai cắt một ít lá chuối còn nếp với nguyên liệu ngoại mua sẳn hết rồi. Hơn 8 giờ tụi bạn nó rủ đi café chợ huyện nó hỏi tui đi chung không tụi bạn nó chở luôn mà tui nói mệt muốn ở nhà nên nó đi một mình. Nhà ở quê ban đêm buồn chỉ toàn tiếng ếch nhái dế kêu. Ngồi cạnh ngoại nó trên cái đi văng gỗ ghép nhặt mấy hạt gạo tẻ lẫn trong nếp và nghe ngoại kể chuyện về nó lúc nhỏ cũng khá thú vị. Nhỏ em gái nó cũng ngoan lắm tui hỏi sau này lớn lên em muốn là gì thì nó nói làm cô giáo được mặc áo dài đẹp…đúng là con nít mà. Hồi xưa cỡ tuổi nó ai hỏi tui lớn lên con làm gì tui không biết đâu. Nghe kể lại hồi thôi nôi người ta sẽ bỏ nhiều món vào một cái mâm, cho trẻ chọn và nó sẽ ảnh hưởng ít nhiều đến nghề nghiệp sau này tui cũng không tin lắm nhưng giờ suy nghĩ lại thấy cũng đúng. Tui bóc cây viết với cuốn tập tưởng lớn lên làm chủ hụi hay biên số đề không đó chứ giờ học sư phạm cũng cần tập viết vậy =)).
Nghe ngoại nói lúc trước nó có dẫn đứa con gái về nhà cũng hơn 2 năm hình như hồi thi xong cấp 3 rồi sau đó không thấy tới. Ngoại có hỏi nó chỉ nói là bạn bè học chung thôi nên không hỏi nữa. Tính tình nó điên điên chắc cũng có liên quan đến con bạn gái cũ này không chừng để từ từ tui tìm hiểu xem sao. Ngồi lựa gạo nếp, gạo tẻ lựa xong ngoại sẽ gả hoàng tử cho tui, à không gả thằng cháu ngoại chứ mà không biết nó chịu không nữa haha. Tui kêu ngoại nằm nghỉ ngơi sớm cho khỏe, ngồi hoài đau lưng mà cũng có vài hạt nhặt xíu xong rồi tui gom lại vào túi. Đi vòng vòng ra sau hè tui gọi điện thoại về nhà hỏi thăm tình hình coi sao rồi đó mà, tính tết này trốn nhà theo trai mà bị la nên suy nghĩ lại vì nhà cũng không có ai.
Giăng cái mùng lên chui vào nằm bấm điện thoại chơi game lát ngủ quên vì ở quê yên tĩnh nên rất dễ ngủ. Lúc nó vào mùng đụng tui mới biết nó về còn kèm theo mùi bia nữa chứ chắc bị tụi kia dụ dỗ nhậu rồi chứ gì. Thấy nó cũng còn tỉnh queo chắc là uống ít chứ không nhiều. Nó nằm xuống kế bên xoay mặt ra hướng đồng ruộng đưa lưng vào mặt tui nằm bấm điện thoại không biết giờ này còn nhắn tin cho con nào, mền tui để dư ra một bên không chịu đắp thì thôi. Nằm được một chút quay qua ôm tui, ghét đẩy nó ra mà quên trúng tay đau của nó nên thôi không thèm nói muốn làm gì làm.