Truyện Gay Sinh Viên Sư Phạm - Chương 10
Phần 10
– Lạ chổ khó ngủ quá, muốn ngủ chung với anh hai.
– Lạ chổ thì biến về quê mà ngủ. Ai cho mày ngủ chung mà ra đây.
Tui cố gắng dở mùng nó chui vào nhưng nó lấy chân chặn lại không cho vào.
– Không cho tao ngủ chung tao ngồi ở đây luôn cho coi rồi sáng mai méc ngoại mà hút thuốc rất rất nhiều, ăn nhậu, đánh nhau….
– Im cái mỏ mày lại dùm tao cái, không đi ngủ ngồi đó nói lảm nhảm.
Vậy là coi như nó chịu thua tui trèo lên giường nằm mà rung rinh như muốn sập vậy trời.
– Trong nhà, ấm sao không ngủ ra đây lạnh muốn chết ?
– Tao đâu có kêu mày ra đây, rồi giờ than.
– Ờ coi như tao sai…chịu chưa.
Kéo cái mền nó đắp chung cũng không cho nữa, không có dễ thương chút nào hết. Nằm lát lạnh sương xuống lạnh hơn tui kêu nó vào nhà ngủ mà nó cãi cãi không à nên nằm luôn lát ôm nó cứng ngắt. Đúng là ý trời hơn nữa đêm xíu trời mưa chạy vào nhà không kịp lạnh cóng, mưa cũng nhỏ chứ không lớn nhưng có gió tạt vào. Trời lạnh mà bị gãy tay không nhức mới lạ cho dù chổ đó đã lành tui bị rồi nên biết bởi vậy mới kêu nó ngủ trong nhà cho ấm mà không chịu nghe.
Tui nằm úp mặt vào lưng nó như một con mèo ngoan vậy lát sau nó trở mình xoay người lại ôm tui ngủ tới sáng. Mới tờ mờ sáng phải dậy sớm ra chợ lo cái vụ bán đồ, cũng nhờ mấy thằng bạn cùng xóm nó ra phụ thì một xíu cũng xong căng tấm bạt che cái đống dưa hấu xanh và một ít trái vàng một đống dưa là bán muốn lòi họng mà bà dì nó còn gửi bán mấy trái bưởi với đu đủ dùm. Ở quê người ta chỉ mua những gì mà ở nhà không có hoặc không trồng thôi chứ mấy trái cây dễ trồng người ta tự hái chưng tết cho đỡ tốn kém rồi sẽ không mua tâm lí chung là vậy. Hoa nhà nó trồng bán tết thì đợi khoảng 27 tết rồi bán chứ nhổ bán sớm héo với ít người mua. Ở chợ này chỉ đúng 3 chổ bán dưa hấu thôi nên cũng được chủ yếu chổ bán thuận lợi đường đi với gái hợp lí người ta sẽ mua nên tui chọn bán trước trường học là vậy chạy xe ngang ghé vào mua dễ hơn vào chợ xuống sạp trái cây. Mấy bạn bán đồ tết cũng vậy nhớ dò giá mấy người bán giống mình có thì hạ chút ít phá giá nó đập khỏi ăn tết.
Mấy thằng bạn ở quê nó thằng nào cũng như trâu mộng dân làm ruộng mà có thằng chạy xe chở đồ thuê nhờ nó chở dưa dùm chỉ tính tiền xăng nên cũng đỡ. Nhờ cái mới lạ với gắng mác sinh viên bán kiếm tiền học nên cũng được bà con mua ủng hộ nhiều. Trưa vắng người mua hơn nên tui chạy về nhà coi cơm nước rồi đem ra cho nó. Sau khi ăn xong cũng hơn giữa trưa tui ra chợ đem theo cơm cho nó.
– Mày mệt thì ăn xong về nhà ngủ một giấc đi vì tối nay ngủ canh cái đống này nè. – tui vừa nói vừa chỉ vào đống dưa.
– Tao không sao mà.
Nó toàn cãi không à, nói không nghe tay bị vậy kêu về nghỉ cho khỏe không chịu. Giờ này trưa nắng ít người đi chợ nên tui đi lang thang xuống sạp bán rau củ của dì 7 nó sẵn coi tình hình trái cây mấy bà kia bán được không.
– Sáng giờ bán được không dì ?
– Cũng tạm tạm à con do tết mấy đồ hàng bông lên giá nên bán hơi chậm.
Sau đó bả rủ tui trèo lên sạp ngồi chung bả tâm sự loài chim biển…hết chuyện buôn bán rồi chồng con tùm lum nghe muốn rớt não, dì 7 có bán khô mắm châu đốc cũng ngon lắm thấy người ta mua còn nhiều hơn rau. Hết xong chuyện bả là chuyển qua tiết mục điều tra đời tư tui haha…hên cái anh hai Trọng gọi hỏi tui đi đâu mất tiu rồi có mấy người coi dưa nên triệu hồi tui về đống dưa. Tui tụt xuống sạp dì 7 chưa kịp đi kêu lại:
– Cho con với thằng Trọng mấy cái bánh ú ăn đỡ buồn miệng nè.
– Thôi con lấy hai cái thôi.
– Lấy hết đi dì còn nè. Rãnh rãnh vào nói chuyện chơi bây, thằng dễ thương.
– Dạ, thôi con ra bán nó la nãy giờ.
Tui lấy dưa bỏ vào túi nilong cho khách bán cũng được hơn 5 trái dưa chưng ngon 1 trái hơn 3kg. Dưa vàng bán lại mau hết hơn vì tết màu vàng may mắn nên dù giá cao hơn chút nhưng nhiều người vẫn sẳn sàng mua. Sau khi khách đi nó cằn nhằn la tui bỏ nó một mình không coi dưa…mới lại dì 7 nó có xíu mà la rồi. Ghét không thèm nói chuyện tui ngồi ăn bánh ú một mình.
– Bánh đâu ăn vậy ?
– Trai thấy tao dễ thương nên cho đó được không ?
– Không được ăn.
– Thằng lãng ghê ai cho thì tui ăn mắc gì cấm tui.
Nói xong nó dựt cái bánh trên tay tui không cho ăn, thằng ghen bậy bạ ghê mợi hên chưa cưới cưới về nó trói xích ở nhà 24/24 chắc chết. Nó tính quăng cái bánh vào đống rác bị tui cản.
– Bánh của dì 7 cho đó thằng chó mày quăng đi tao méc dì cho coi.
– Mày mà nói xạo tối đéo có cho ngủ chung. – Nó vừa nói vừa dằn mặt tui.
– Mua dưa đi dì ơi, dưa ngon mới về chưng tết rất đẹp để lâu không sợ hư giá rẽ có 8 ngàn một kí… – tui mời gọi mấy bà dì bên kia đường còn đang phân vân nhìn đống dưa của tui.
Dụ dỗ mấy bả coi dưa xong tui hứa mua nhiều sẽ giảm giá với tính giá rẽ hơn chổ khác tâm lí mấy bả thích mua liền người 2 trái…có mấy má ác bắt phải xẻ trái dưa cho coi mới vừa lòng bán không lời nhiều mà còn làm khó. Chiều với tối nhiều người bắt đầu đi chợ tết nên bán hàng kha khá mới đó mà đống dưa vơi một nữa còn hơn 3 ngày nữa mới hết bán mà tình hình này có lẽ hết sớm. Hơn 9 giờ xíu tui với nó gom dưa lại một chổ rồi lấy tấm bạt che lại. Do dưa không thể chở về nhà được nên phải ngủ giữ dưa ngán lòi họng cảnh này mà coi như là một trãi nghiệm ở nơi xứ lạ với tui đâu có ngủ một mình nên không ngán. Có vài người bán cách chổ tui không xa cũng ngủ giữ đồ. Tui về nhà trước tắm rửa rồi mang đồ ra cho nó với đem theo cái mùng, tấm bạt lót để ngủ cái mền….đem nhiều mắc công sáng dọn nhiều chứ làm khỉ gì. Cũng hên cái nhà dì 7 gần chợ đi bộ chưa tới 500m nên nó qua đó tắm khỏi về nhà chứ nó có một tay cũng không dám đưa xe cho nó chạy nữa. Thấy nó tắm mà lâu ra chắc là ở chơi với bà dì rồi. Tui gom dọn sơ sơ lại chổ tối nay ngủ trãi tấm bạt sát vào tường lấy cái mùng ra giăng rồi chui vào ngồi cái điện thoại bỏ nhà sạc đầy pin lúc nảy về tắm mới lấy. Tin nhắn đâu quá trời vậy hơn đòi nợ tui nữa lướt nhanh thấy tin nhắn một người ở quê lâu rồi không muốn nhắc tới. Nó hỏi tui về quê chưa, tui không trả lời mà xóa luôn. Bóng dáng nó xa xa đang tiến lại gần chổ tui không thể nào nhầm lẫn với ai được trên tay còn cầm theo cái bịt gì đó với chai nước.
– Gì đó cu ? – tui hỏi.
– Bánh bao, đói chưa ăn đi.
– Chưa bỏ đó lát ăn, vào đây ngồi nói nghe nè.
– Ờ đợi xíu.
Nó với tui gom đống tiền bán dưa ra đếm coi được nhiêu để biết tình hình mà tính tiếp ngày mai. Nói chung là có lời sau khi đếm qua lại trừ chi phí này kia với tình hình hiện tại cũng được tiền ăn tết. Tui hỏi nó lấy thêm dưa bán không chứ có thể hết dưa sớm vì năm nay dưa không có lấy nhiều mấy người kia cũng còn ít mà giờ láy bỏ nó cũng lên giá nên khó bán. Sau khi thống nhất là lấy thêm dưa vàng thôi dễ bán tết hơn dưa xanh với thêm quýt, mãng cầu, dừa nhà nó có mấy cây dừa xiêm trái nhỏ nhỏ bán cũng được không mua chưng thì mua kho thịt cũng ngon vậy. Liên hệ cho dì 7 nhờ bả lấy đồ dùm mới rẻ chứ tui với nó mới người ta chém giá cao bả rủ trưa mai vào nhà bả ăn cơm mới ghê.
– Không bán hay sao mà trưa rủ con ăn cơm ?
– Có chứ, kêu thằng con ra coi hàng dùm chút có sao đâu.
– Dạ…thôi con ngủ mệt cả ngày.
– Hai đứa có gì thì gọi dì nha.
Tắt máy xong quay qua thấy nó mất tiu tui lò mò ra khỏi mùng đi kiếm nó coi đâu rồi. Nó đang đứng hút thuốc cũng mới được 1 chút vì điếu thuốc còn khá dài.
– Bỏ thuốc đi vào ngủ nè.
– Mày vào trước đi, không thích mùi thuốc ra đây làm gì.
– Kiếm mày chứ làm gì.
Chổ nó đứng là một khoảng tối không có ánh đèn đường nên nếu có xe chạy ngang qua cũng không thấy rỏ ai là ai đâu. Tui ôm nó từ sau lưng.
– Bỏ đi đừng hút nữa bệnh chết giờ.
– Chết khỏe, tao chán cuộc đời này rồi.
– Nói bậy bạ…đừng suy nghĩ nhiều quá làm gì cho mệt cuộc sống vẫn phải sống và đối mặt với mọi thứ thôi.
– Buông tay ra đi người ta thấy bây giờ.
– Thấy kệ người ta làm gì được nhau.
– Mày hay quá, đi nè!
Nó quăng điếu thuốc đang cháy dở xuống đất rồi bước đi về cái cái chòi tạm che bằng bạt mà đêm nay tui với nó phải ngủ canh dưa. Tui nhìn xa xa về một khoảng trời đêm đen ngòm như vô tận bầu trời đêm nay sao âm u quá hy vọng sẽ không có mưa, từng cơn gió rít mang cái lạnh qua người. Mặc cái áo khoác vào tui với nó người tựa lưng vào bức tường hàng rào kế bên là đống dưa. Xém tí xíu nữa tui quên mất một việc quan trọng khi tới chổ lạ rồi. Lò mò lấy cái túi có bó nhang nhỏ với gói bánh. Ra khỏi mùng tui cúng rồi cắm nhang hơi xa một tí lỡ có gió nó bén rơm cháy chắc chết.
– Mày mê tín vậy ?
– Cái gì cũng có âm dương mà thì con người cũng vậy.
– Là sao không hiểu ?
– Bỏ đi, nói không biết đâu.
– Đó giờ tao không sợ gì hết. Hồi trước còn nhỏ ngủ có thấy mẹ tao mấy lần giờ không thấy nữa.
– Tay nay đỡ chưa, mai tao mua cho mấy hộp sữa canxi uống cho mau liền xương qua tết còn đi thực tập nữa.
– Đỡ rồi tháo bột cũng được, mua chi tốn kém tao không uống sữa.
– Tào lao, mới tuần tháo đi rồi nó gãy luôn hết cầm cu đái.
– Tối ngày trong đầu mày toàn là cặc với dái không hả ? – nó vừa nói vừa tán đầu tui.
– Ờ, bị ám ảnh của mày.
– Muốn coi không ?
– Ai cho thì coi.
– Đéo, nghe nói mê lắm. Qua đây ngồi nè !
Nó vừa nói vừa vỗ cái tay nó xuống tấm bạt ngay giữa hai chân, tui đi vòng qua rồi cởi cái áo khoác đưa nó khoác vào vai chứ không xỏ áo. Trời lạnh nó ôm choàng tui sau lưng tới, đầu vào ngực nó. Tui kéo cái mền bung ra trùm chân hai đứa cho khỏi bị lạnh giờ mà có mò gì thì cũng không sợ ai thấy đâu hihi.
– Chừng nào mày về, hỏi thiệt không giỡn nha. – nó hỏi tui.
– Chắc chiều 29 hoặc sáng 30, năm nay có 30 mà sợ gì ? Mà coi tình hình bán đồ cái đã, để mai tao gọi về nhà báo, mấy nay quên luôn.
– Mày lì quá, nhai lổ tai mày cho bớt lì. – nó vừa cuối người xuống cắn tai tui.
– Ờ cắn đi tao rên cho banh cái chợ nghe. – Ơ, ơ….ư..ư.
Nó lấy tay bịt miệng tui lại rồi chửi tui dâm tặc này nọ, tui chỉ dâm với nó một chút thôi mà. Cạ cạ cái lưng vào háng nó nảy giờ cứng lên hihi mà nó không cho tui rờ biết mặt nó lắm.
– Cho tao rờ xíu hén, ở ngoài thôi cũng được. – tui đề nghị.
– Đéo, đừng có dụ tao, mày con gái đi tao cho.