Tình yêu tìm thấy - Chương 1
– Đến trường, cấm được tỏ ra quen biết tui nghen …Duy nhìn Phong vẻ đe dọa.
– Rùi tui bít rùi, Phong gật đầu.Nhìn Duy phóng xe đi, Phong thở dài.. “người ta vẫn nói người đẹp xấu tính quả không sai”.
Phong từ một miền quê nghèo lên thành phố học..vì nó thi đỗ vào một trường chuyên..cũng may nhà nó có người họ hàng ở trên thành phố chứ không thì tiền trọ chắc nó học trường quê cho đỡ. Cô chú thì rất nhiệt tình, thế nhưng hai đứa con trai của họ thì có vẻ không ưa nó. Người anh – Nguyễn Đăng Hải đang học đại học năm 1 một trong những trường hàng đầu của nước, còn đứa út thì bằng tuổi Phong, tên Nguyễn Đăng Duy.Hải đẹp trai, manly, lạnh lùng, còn Duy thì có nét dễ thương, xinh hơn con gái lun. Lần đầu nhìn thấy hai anh em họ, Phong cứ ngẩn người ra, và nó đã cảm cái thằng có nét mặt dễ thương với những cái nhíu mày, cái nhí nhảnh kiêu căng khiến cho nó giận ấy giận mà thương thì vẫn rất thương. Nhưng người ta vẫn nói.. “người đẹp thường xấu tính”, Phong lần đầu đã nếm trải, cái vị đắng đó.Nhìn thấy Duy có nét xinh, dễ thương, trông như thiên thần vậy, thật dịu dàng, đáng iu, Phong lắp bắp :- Chào… em
– Em cái gì, bằng tuổi tui mà đòi làm anh hả, kiu tui là Duy thui. À mà học cùng trường tui đó nha, đừng có nói chuyện với tui ở trường, tui không mún ai bít tui quen một tên nhà quê vậy đâu.Duy nhíu mày, sau đó bỏ mặc nó đứng sững như Từ Hải. Duy bỏ mặc nó để đi lên làm đẹp, cụ thể là dưỡng da hay đại loại như vậy. Nó biết khi cô chú dẫn nó đi xem phòng, có qua phòng Duy.- Nó là vậy đó, dù có vẻ đẹp tự nhiên nhưng từ nhỏ đã rất biết cách chăm sóc giữ gìn.. vậy mới dễ thương được như vậy đó. Cô Thu nói mỉm cười đầy tự hào. (có đứa con đẹp như vậy ai mà không iu chứ >.<)Anh Hải thì khác với Duy, tức là coi như nó không ảnh hưởng gì đến anh, như là không khí vậy..chỉ tập trung học và nghe nhạc. Anh hầu như ở trong phòng của ảnh, và chỉ ra khi cần thiết (cụ thể là ăn cùng cả nhà).Nghe cô chú nói, tiêu chuẩn của anh khá cao, phải xinh hơn thằng em trai của anh >.<..nên vẫn chưa có cô nào lọt vào mắt xanh của anh cả. Người Duy nhất có thể khiến cho anh để mắt tới là đứa em trai bé bỏng đáng iu của anh.Ngày đầu tiên đến trường đã vậy rùi, dù cô chú bảo Duy chở Phong đi cùng nhưng mà Duy đã phóng xe đi tuốt sau khi đưa cho Phong ít tiền bảo tự kiu xe ôm chở đi. Mắt giận dữ. Phong dúi tiền trả lại Duy:- Không cần cậu chở tui có tiền, tui tự đi được.Duy nhìn Phong ngạc nhiên, cười một cách “đểu“ (vậy mà vẫn không thể giận được)- Tốt thui, nghèo mà sĩ diện.- Tức quá..Phong giận dữ, nó quyết không quan Tâm đến cái thằng đẹp đáng ghét đó nữa..hừ hừ. Bây giờ đến trường bằng cách nào đây. - Để anh đưa đi một lần, lần sau tự lo lấy nhé, có cái xe đạp của anh trong kho vẫn còn mới. Anh Hải nói. (câu đầu tiên với Phong, dù nó đã ở nhà anh được hai ngày rùi )- Cám ơn anh. Phong mỉm cười. Hóa ra anh Hải cũng rất tốt đó chứ, dù vẻ ngoài hơi lạnh lùng. - Đừng hiểu lầm, tui chỉ không muốn Duy bị ba má trách vì không đưa Phong đến trường thui, nhỡ đâu lạc thì nó sẽ bị vạ lây. Hải có vẻ đọc được suy nghĩ của Phong, nên lạnh lùng nói với nó. “Vậy đấy”. Mặt Phong méo xệch. Ngồi sau xe anh Hải, thỉnh thoảng nó thấy những ánh mắt ngưỡng mộ của những cô gái nhìn anh, “ngày đầu tiên nhập học của nó, liệu còn điều gì tệ hơn không?”Quả là học hành thi cử vất vả để vào được cái trường này thật không uổng, Phong ngỡ ngàng khi thấy ngôi trường đẹp như thế, xây kiểu kiến trúc pháp, cổ kính.Có vẻ sắp trễ rùi, nó phải tìm cho được cái lớp 10A2 ở cái trường rộng lớn này.Đang loay hoay tìm đường , nó nghe thấy tiếng nói dịu dàng :- Tìm lớp hả em. Em học lớp nào.Phong quay lại, chàng trai có gương mặt thư sinh, đẹp trai đang cười với nó, có lẽ đây là người thành phố đầu tiên thân thiện với nó:- Ah. Vâng, em tìm lớp 10A2 anh ạ . - Em đi dọc hành lang, lớp gần cuối đó em. Mà em cũng học giỏi quá nha, lớp nhì của trường rùi. - Dạ, có gì đâu anh. Phong đỏ mặt. - Thui anh vào lớp nhé, lớp anh ở tầng trên, anh tên Long. Rất vui được gặp em.Phong chưa kịp nói lời cảm ơn thì anh đã biến mất nhanh đến nỗi nó chỉ mới thoáng thấy nụ cười dịu dàng của anh.- Cũng có người đẹp người đẹp cả nết đó chứ, Đâu phải ai cũng giống anh em nhà đó đâu. Phong vừa đi vừa mỉm cười.Bước chân vào lớp, nó đỏ mặt bối rối khi các bạn quay ra nhìn nó, chỗ ngồi lộn xộn vì cô chủ nhiệm chưa vào, tất cả mọi người đều còn lạ lẫm với nhau. Phong choáng váng một lúc nhưng nó cũng nhận ra một chỗ trống bên cạnh một cậu bạn đang chú Tâm vào đọc một quyển sách (có cần phải học ngay từ ngày đầu tiên thế không?)- Mình ngồi chỗ này được chứ bạn? Phong hỏi lịch sự. - Bạn cứ tự nhiên. Tên này còn không thèm nhìn lên để xem đang nói chuyện với ai nữa - Buông tui ra..không tui la lên à nghe. Phong nghe tiếng lí nhí sợ hãi quen quen, giống tiếng Đăng Duy ghê, tiếng phát ra sau một cánh cửa . Thật lạ , đây là nhà vệ sinh nam mà. - Kưng chảnh lắm nha, anh rình mãi mới chụp được đó. Anh thích kưng thiệt mà, kưng dễ thương lắm nha, đừng nói với anh kưng không phải là gay nhoa, làm người iu anh nha. giọng một tên kon trai nghe ghét quá đi. - anh điên ah..tui không có gay gì hết trơn áh. giọng Duy sợ sệt thấy rõ. Hai tiếng con trai thì không bình thường rùi. Phong giật tung cánh cửa, trước mắt nó, là Đăng Duy mặt tái nhợt đang ra sức đẩy một tên con trai khá đẹp trai. Sự xuất hiện của Phong làm gián đoạn cái màn tỏ tình vô duyên đang diễn ra. - Xin lỗi nha, nhưng anh đang làm khó người ta đấy. sao không chọn chỗ khác mà tỏ tình chứ. - Mày là thằng nào mà dám xen vào chuyện của tao hả. thằng con trai kia có vẻ xấu hổ xen lẫn sự giận dữ. - Phong.. Duy mở to mắt nhìn Phong, vẻ ngạc nhiên và cũng xấu hổ. - Anh đang làm phiền Duy đó, người ta là hoa đã có chủ rùi nha. Phong vừa nói, vừa gạt tay tên khốn kíp kia ra, trong khi hắn vẫn còn đang bất ngờ, nắm chặt tay của Duy, kéo đi.- Nè được rùi, buông tay tui ra, đau quá nè. Duy cự nự. - Tưởng ngon lắm, ai dè bị thằng đó làm cho tái mặt. Phong nói và buông tay Duy ra. - Ai biết được, mấy vụ tỏ tình này, bình thường tui vẫn từ chối, ai dè tên đó còn bám theo cả vào nhà vệ sinh chứ, mà hắn mạnh hơn tui mà, lại là lớp trưởng lớp tui nữa, tui không thể nào làm rộn chuyện này lên được. Mặt đỏ như trái gấc, Duy vẫn cố ương bướng như thế. - Ai cần đằng ấy giúp, tui cũng xém thoát được, chỉ hơi hoảng thui chứ, à. mà dù sao cũng cám ơn, nhưng nhớ không được nói với ai nghe không. Duy giơ ngón tay lên vẻ đe dọa (cũng có tác dụng lắm với tên ngố đang cảm nắng cảm gió người ta , Phong chỉ nghe vậy đã thót tim rùi. ai dám làm mích lòng người đẹp chớ >.<) - tui… Giọng của Phong vẫn còn đang lí nhí chưa thoát ra khỏi miệng thì Duy đã đi xa mất tiu rùi. - Nè,, đừng có thấy người đẹp là cuống cả lên thế chứ, đúng là đồ dại trai. - Hức..giọng ai vô Duyên vậy. Phong tức giận , nó ngó ngang để tìm cái nguồn vừa phát ra âm thanh đáng ghét đó. - Anh nè em, quên anh rùi sao? - Anh Long. - Thằng nhóc đanh đá ban nãy nó nói mà em không nói gì sao? em hiền quá đấy. anh Long nói vẻ tức giận. - Không sao đâu anh, Duy là em họ em, nó cũng không đến nỗi xấu tính như cái biểu hiện của nó đâu anh. Phong biện hộ, nó không thích ai chê người trong lòng nó. - Em thích nó phải không, chưa gì đã bênh rùi. Anh Long nói, nhìn nó một cách sắc sảo. - Em….đâu có ah. Phong đỏ mặt. - Khi yêu thì người ta thấy cái gì của người ấy đều tốt cả, anh hiểu mà, em không cần phải giấu. Anh không kì thị chuyện hai tên con trai yêu nhau đâu, chuyện này chỉ có một số người có tư tưởng hẹp hòi mới không chấp nhận thôi. Anh Long cười , nụ cười thật ấm áp, an ủi nó. - Em.. - thật ra anh cũng thích một người con trai, hơn anh 2 tuổi, khi anh vào trường thì anh ấy đang học lớp 12, bây giờ anh ấy đã ra trường rồi. Anh chưa từng nói cho người đó biết là anh thích người đó rất nhiều,.. giờ chẳng biết người đó đang ở đâu làm gì nữa. Anh Long thở dài. - Em xin lỗi vì đã làm anh nhớ tới chuyện buồn. anh thử cố gắng tìm xem, biết đâu lại gặp lại người đó. Phong mỉm cười với anh Long, nó cảm thấy sự đồng cảm của những người đang trong cùng Tâm trạng đơn phương. - Uhm..cảm ơn em nhìu nha, rất vui được nói chuyện với em. Anh Long cười.- Em đang chờ ai đó. Phong quay lại, thì ra là anh Long. Nó đang đứng chờ anh Hải đến đón. Duy xấu tính, không thèm cho nó quá giang về nhà, chắc nghĩ là nó đến trường được thì tự về được. (ghét quá đi >.<) - Em chờ người nhà đến đón anh à. - Anh chờ cùng em, nếu người nhà không đến thì để anh đưa em về. Anh Long đỗ xe, tươi cười đứng cạnh nó. Hai anh em đang nói chuyện thì một giọng nói ngắt ngang. - Xin lỗi em, anh quên mất , về thấy em chưa về nên quay lại đón. - Không sao đâu anh . ah đây là anh Long, em mới quen ở trường mới. Phong ngước lên và mỉm cười. - Là Hoàng Long phải không? anh Hải ngạc nhiên. Phong ngạc nhiên nhìn anh Hải rồi quay ra nhìn anh Long, vậy là hai người quen nhau. Nhưng càng ngạc nhiên hơn nữa là anh Long đang đứng hình luôn, không nói được câu nào. - Quên anh nhanh thế, hồi nào còn tham gia chi đoàn trường cùng nhau mà, anh Đăng Hải đây mà. anh Hải cười, quơ quơ tay trước mặt Long. - Ah vâng, em chỉ hơi bất ngờ thôi, không ngờ anh lại là người nhà của em Phong. Mất một lúc anh Long mới hoàn hồn trở lại, Tâm hồn anh vừa rời khỏi anh đi chơi đâu mất. Dọc đường về, anh Long nói chuyện tía lia với anh Hải, Phong ngồi sau xe mà cảm thấy họ nói chuyện với nhau rất hợp, dù rằng nhà anh Long ở đâu đâu ý, nhưng anh ấy nói là muốn biết nhà anh Hải, rảnh sang chơi. - Đến nhà anh rùi, Long vào chơi chút nha. - Thui để khi khác anh à, em về kẻo muôn. - Chờ chút anh Long. Phong chạy ra nói thầm vào tai Long. - Chắc anh gặp lại người ấy rùi ha.. - Em biết rùi hả. Long đỏ mặt, có vẻ niềm hạnh phúc và Tâm trạng khi tim thấy cái mà mình đã ngốc nghếch đánh mất làm cho anh trở nên bạo dạn tự tin hơn, cái cách mà anh tiếp cận anh Hải khiến Phong thấy rất dễ thương. - Có ngốc mới không đoán ra thui. Phong cười tủm tỉm. Cố lin nha ..em sẽ ủng hộ anh. - Thật hả… vậy cảm ơn em nhìu nha. Long cười sáng rỡ, kín đáo liếc anh Hải đang nhìn hai đứa tò mò ,rùi vui vẻ phóng xe đi. - Nè hai đứa nói xấu gì anh hả. Anh Hải tỏ vẻ không hài lòng. mà em cũng giỏi thật mới ngày đầu đã quen hotboy của trường đó. - Ủa, anh Long là hotboy của trường em hả anh. - Uh, ku đó học giỏi, thông minh, lại thân thiện.. đẹp trai từ khi mới vào lóp 10 đã được nhiều girl để ý rùi, anh nghe lũ bạn anh nói, nhưng tiếp xúc thấy đôi lúc ngốc nghếch. Anh nói mà chẳng ai tin, vì mọi người bảo nhóc đó rất có đầu óc, chỉ với anh là tỏ ra ngốc nghếch thế thui. Anh cũng không hiểu lắm, sao nhóc đó lại phải giấu tài với anh chứ, tuy nhiên nói chuyện với nó cũng hợp và khá vui. - Trước mặt người ta thì đương nhiên thiên tài cũng thành ngốc thui. YRML . Phong lẩm nhẩm cười một mình. - Em nói cái gì đó, không nhanh chân vào nhà, còn ăn cơm nữa. Anh Hải giục. - Nè. ngủ chưa. - Chưa, vô đi . Phong nói và ngạc nhiên khi thấy Duy chủ động vào phòng nó nói chuyện. - Nè chưa đi nói với ai đó chứ. - Chuyện gì nào? Phong giả bộ quên không biết tên này đang nói chuyện gì. - Đừng nói là quên rùi nha, hay đi nói linh tinh rùi nha, nhìn mặt là biết xấu tính rầu. Duy cự nự , có vẻ đang cố không tỏ ra chảnh. - Chưa biết ai xấu tính hơn, người ta không biết đường mà không thèm chở người ta đến trường, người ta giúp còn đe dọa với người ta nữa, và không thèm cho tui ké về, may mà có anh Hải. Phong làm bộ giận. - được rồi, tui sẽ chở trong vòng một tuần, coi như đền ơn đó. Người gì mà ghê gớm, bù lại không được mích với ai nha. Duy nói , mắt ngó đi đâu đâu, tránh nhìn Phong. (dễ thương thật, dù sao đây cũng là chuyện danh dự của nhóc, ai mà biết được chuyện bị một tên con trai tỏ tình thì đúng là quê mà ^^) - uhm.. vậy cũng được. - nhưng tui sẽ thả cách trường một đoạn đấy nha. - rồi.. gì mà nhìu chuyện quá đi. Phong nói và phẩy tay quay lại học bài, để Duy không nhìn thấy nó đang mỉm cười sung sướng như một tên điên.