Tình yêu lạ - Chương 2
Tiết 02:
Tôi bảo đảm với các bạn rằng đấy là thực 100%, toàn bộ các Nơron thần kinh của tôi như bị chích điện và… chúng tê liệt mất khoảng chừng 1’ ấy. Tôi như muốn chết luôn, tim thì đập thình thịch liên hồi trong ngực, hổng biết nó có đòi nhảy ra bất thần ko nữa, não bộ thì bị ngừng hoạt động… tai tôi ù đi! Bây giờ, khi nhớ lại cái cảm giác đó tôi còn thấy mệt trong mình nữa là…, tôi dường như ko còn làm chủ được mình.
Và, tôi chỉ còn biết im lặng, giá mà có cái gì đó đánh mạnh vào gáy tôi 1 cái để tôi tỉnh lại cho được, nếu ko thì lát nữa đây tôi sẽ phải bỏ nước Việt Nam mà đi vì bọn quỷ kia. ~^_^~
…
– Vợ ơi!! Đâu rồi vợ?? – Tiếng thằng Khương thét lên trước cửa lớp làm tôi hết hồn, từ cảm giác tê liệt tôi bị dẫn đến cảm giác giật mình vì hết hồn.
Tôi giật tay 1 cái, tay tôi bắn lên cạnh bàn, ngày cái chỗ có cây đinh ghim ở trên và… @@ Hậu quả hẳn tôi ko nói ai cũng hình dung ra, cái tay tôi bị cây đinh ghim trúng. ( T_T) Đau muốn rụng tay. Tôi muốn nhảy dựng lên để cho hết hoả khí… Xưa nay, mỗi lúc tôi bị đau là tôi chỉ biết lăn lộn, khóc lóc, um sùm lên như con nít mặc dầu bi giờ tôi 17t rồi. Nhưng mà, trước mặt tôi là người tôi thích thì lẽ nào tôi lại hét toáng lên, làm thế còn gì sỉ diện của tôi nữa, mà tôi trọng sĩ diện lắm cơ!!!
– Zợ… xong rồi. Được mấy điểm?? – Thằng Khương bắn vô lớp 1 cái đùng, nó cười nhe hàm răng trông vô duyến hết sức.
Cũng nên nói thêm: cái danh từ Zợ mà thằng Khương xài là để gọi tôi. Cũng ko có zì ngạc nhiên cả, nó vốn ko phải là người thik con trai nhưng vì tôi hay la mắng, nhắc nhở rồi càu nhàu nó tội ở dơ, rồi mấy lúc ngủ gà ngủ vịt nó cũng ôm tôi mà ngủ nên danh từ này đc nó gắn cho tôi. Tôi ko thích mà trái lại thấy nhột nhột.
– Má, mày la lên tế ông cố nội tao hả zì mà dữ zị? Tao hết hồn!!
– Mày được mấy điểm? Tao quay bài con Mai được 8 điểm… héhé…
– Mày thì ngon, tội cái tay tao bị đinh ghim nè. Đi xuống căng – tin mua cái băng cá nhân cho tao coi!
– Mắc mớ zì tao? Động chút là dán là bịt, giống đàn bà quá mày ơi.
– Mày nhớ mặt mày đi, chơi kiểu đó… @@
Tôi tức điên lên, mắt thì hoa đi vì giận. Tôi chỉ còn 1 cách là gây hấn với thằng Khương để thằng Khoa nó lãng đi, dám mà nó bị lạc hướng thì quên chuyện hồi nãy, thề với lòng là tôi tin nó biết tôi bị tê liệt rồi. Thiệt tình!! Sống mà phải thấp thỏm, đối phó kiểu này sống ko đặng. Thương người ta mà ko đc nói ra thì khốn nạn thân mình, tôi còn ko biết mình kiềm chế được bao lâu nữa.
– Xuống căng – tin mua bánh ăn mày oy! – Thằng Khương kéo áo tôi xuống ghế. Nó mạnh như trâu, kéo 1 cái là tôi muốn tẻ ngửa ra ghế.
– Tốt bụng zị, bữa nay rủ rê nữa. Mọi bữa tao ko mua cho mày hốc vô họng thì thôi sao hôm nay siêng năng zữ? – Tôi liếc xéo nó.
– Hehe… hết tiền rồi con. Bao đi! – Thằng Khương lại cười cái kiểu nhe răng. Nó là vậy đó.
– Biết ngay ko tốt lành mà.
– Khoa đi hong mày? – Nó kéo tay tôi, 1 tay kia chỉ chỉ xuống căng – tin ra dấu cho thằng Khoa.
Thằng Khoa ko nói mà chỉ lắc đầu, nó đơ cái bản mặt ra khiến tôi cảm thấy ghét hơn là thấy thích nữa, lúc tôi thích nó lắm nhưng cũng nhiều lúc thấy ghét bản mặt nó, lì lợm quá chừng!!
Đó cũng là lần đầu tôi nắm tay nó, bị nó gây tê. Cái cảm giác này khiến tôi nhớ hoài và đêm đó, tôi trằn trọc ở trên giường ko ngủ đến 12h đêm (^_^!).
….
Giờ ra chơi hôm nay thật nhộn nhịp, nhộn nhịp đến mức mệt ná thở vì tôi phải chạy ù ù như con sóc để chơi trò bắt rượt với mấy đứa trên hành lang, chạy đến độ tôi sắp chết vì đứt hơi, phải thú nhận rằng tôi ko có năng khiếu chạy maratông hay chạy bền đường dài… nó ko phải là nghề của tôi.
Tôi chạy trốn thằng Nguyên Mập, nó rượt sát bên luôn, vậy mà cũng chạy thoát được. Tôi mà ko cố chạy là chầu nhậu tuần này tôi phải khao vì đứa nào bị chộp nhiều nhất sẽ lãnh 1 chầu nhậu vào thứ 5. @@ Tôi đã bị mấy lần rồi, chầu nào cũng bị chặt đẹp và phải chịu cảnh viêm xương vì hết tiền.
Tôi ù qua hành lang và bắt gặp thằng Khoa đứng ở cuối dãy, nó ở góc hành lang và bịt cái lỗ tay nói chuyện bằng fone của mình. Nó có vẻ quạu quọ và tỏ ra ko vui, dám chừng đang bận bịu hay bị con nào xỏ lắm?!
– Cái gì? Nói vậy nghe được hả? Hồi tối cũng nói vậy, zờ cũng nói vậy… – Thằng Khoa thét lên. Lần đầu tôi thấy nó giận dữ như thế.
Mãi chạy và chú ý về thằng Khoa khiến tôi ko nhìn đường, tôi ù 1 cái và tông thẳng về phía trước. Hic, cuộc đụng độ này tôi tin rằng ông trời đã khéo léo sắp đặt cho tôi chứ ko phải do ngẫu hứng của ổng tạo ra đâu. Vì sao hả? Nghe tôi kể tiếp đi!
Uuyyỵch…
Tôi chẳng thể biết zì hơn là thấy mình nằm 1 đống trên mình người kia, tôi nằm như con cóc bị đạp chết weo dưới đường, 2 chân 2 tay giang thẳng ra. Hic… @@ Tội cho người kia dễ sợ, tôi nặng 45kg nhưng ko phải là nhẹ với hắn. Tôi ko biết có đụng phải người wen ko nữa, nếu là người wen thì dễ xử, đứng lên nhe răng hay cười còn được xí xoá nếu gặp mấy thằng ông cố nội ở trên khối 12 đi ngang mà tông zô là tôi hết đường về luôn.
Tôi lồm cồm bò dậy và xoa tay xoa đầu, cẩn thận kiểm tra xem có chỗ nào bị chấn thương ko nữa.
Nhưng sao tôi thấy có zì lạ quá!! Hic ( T_T ), ko khí đột nhiên im lặng đáng sợ. Nếu là thường ngày thì tụi kia nó sẽ cười lên 1 cái rầm để tôi mắc cỡ, sao hôm nay ko có vậy ta? – Tôi chỉ còn biết tự hỏi bản thân.
– Ái da… có sao hông? Xin lỗi… lỡ…
Zê su ơi, tôi biết là linh cảm mình ko nhầm. Tôi đụng phải 1 thằng ở trên khối 12, thằng này cao lớn và đô con thí sợ luôn… @@ Và, tôi biết nó là ai rồi!! Phen này tôi sẽ bị bóp cổ, chặt tay, bẻ zò, móc mắt, bị cho uống rượu bằng lỗ rèng, rồi bị nhét mì sợi vô lỗ mũi luôn. Áaaaaa
– Chết thằng Phong rồi. Số nó ăn zì mà sao xui quá!!
– Ông nội này đánh là ko biết đường chừa.
– Bữa thứ 7 nghe nói nó xuống Bán Công uýnh lộn, đập thằng kia 2 chai vô đầu. Tê tê luôn.
– Rồi có sao hok?
– Đi bịnh ziện chứ sao! Thằng này ghê lắm! Phe này thằng Phong mà ko bị đạp cũng bị đấm à. Đụng nó mạnh mà còn nằm chổm lên mình nó. Nó quạu quọ dữ lắm!! Chúa xà mâu đó.
Chết tôi rồi, thảm cảnh!! Thảm cảnh!! Tôi chưa biết rằng lát nữa diễn biến sẽ ra sao nhưng khi nghe mấy đứa nhiều chuyện ở hành lang nói thì tôi đã lờ mờ hình dung ra thảm cảnh của mình. Mấy đứa này ko phải nói đại, cũng hong có nói tầm bậy mà phải có lí do để tụi nó nói như thế. Trước mặt tôi là người đáng sợ nhất mà tôi đã biết qua. 1 thiên thần nhưng lại ẩn chứa dòng máu quỷ dữ. (@_@) Dám thề với lòng là tôi ko thoát hắn.
…
Tôi phủi mông đít đứng dậy, lấy vẻ tự tin để đỡ mất mặt rồi tôi kéo áo hắn và lôi hắn đứng lên, híc… 1 hành động mà ai cũng cho là 1 cách xử sự ngu ngốc với tên đó, tôi còn cảm thấy mình ngu nữa là.
Hắn đảo 2 con mắt lạnh tanh đáng sợ nhìn tôi, đôi con mắt long lên 1 màu đỏ vì bực mình. 2 tay tôi chạm vô vai hắn rồi kéo dậy, lúc kéo lên tôi nhìn rõ ra cái bảng tên của hắn: “Tướng Quân – 12C…” – Tôi biết hắn tên Quân từ lâu nhưng có nào ngờ hắn có chữ lót oai zị chứ?! Cha mẹ nào lại mê phim kiếm hiệp Hòng Kong mà đặt cho con cái tên nghe tếu thấy sợ – Tướng Quân, nếu ko vì tình thế đang căng thẳng là tôi đã phá lên cười và… lăn lộn dưới đất vì mắc cười rồi. Nhưng mà, zờ này tôi khóc còn ko ra tiếng nữa là.
– Cho… cho… sin… í lộn… xin lỗi!! – Tôi giơ 2 tay núp núp để ra vẻ mình yếu đuối và mong sự khoan hồng của hắn. Tôi hong biết làm vậy có công hiệu ko nữa.
– Ừh… đi chỗ khác đi!
Ặc, tôi có nghe lầm ko nữa?! (@_@)
– Chòy chòy… zụ zì zạ chòy??
– Trùi ơi là trùi… thằng này kiếp trước ăn chay trường hay sao ấy.
– Chắc kiếp trước thằng Phong nó ở hiền nên kiếp này có báo đáp. Đại Tướng Quân mà còn tha cho nó nữa, phải công nhận là nó hên thấy sợ…
– Zụ zì vậy Thuỷ??
– Má ơi!! Mày biết zì hong, thằng Phong bên B…, lớp con Hương đó. Hên thí sợ.
– Zụ zì mà hên?
– Nó đụng trúng thằng Quân trên C… mà đc tha kìa. Hồi nãy tao tưởng đâu thằng Quân đập nó gãy cổ chứ.
– Gì mà kỳ dạ? Thằng Toàn lớp B1 quẹt trầy xe nó có 1 cái mà nó nện cho gãy tay, bữa sao bó bột đi zô học mà sao thằng này đc tha bổng trời? (@_@) Có nhầm lẫn zì chăng? Hay thằng Quân bữa nay ăn chay?
Phải chi mà bạn có ở đó để nghe “thiên hạ đàm tiếu”, từ nhỏ đến giờ tôi mới hình dung ra bốn chữ đó. Cái miệng thiên ha đúng là đáng sợ nhưng mà cũng nhiều lúc đáng thương, họ hổng hề hay biết mình bị người ta chê bay đến độ nào nữa.
– Vậy, ông… có sao ko hả?? – Tôi vừa hỏi vừa run, tôi sợ khiếp luôn. Nãy giờ nghe tụi kia nói quá chừng, đâm ra tôi cũng hoảng theo.
– Mắt mũi để ở đâu mà đi với đứng kiểu đó hả? Muốn chết sao? – Gã vừa nói vừa hỏi tôi, mặt mũi hiện ra chữ hung thần.
– Lần sau hổng… hổng có nữa đâu. Xin hứa!! Xin hứa!!
– Còn lần sau nữa thì chớ có trách.
Tên Tướng Quân phủi phủi lại cái áo rồi bước luôn lên cầu thang, mặt hắn hầm hầm tỏ vẻ bực mình. Giá mà tôi biết hắn nghĩ gì trong đầu.
…
– Hồi nãy làm gì mà tụi con Khánh Nhung với con Trang xì xầm dữ zạ?
Con Nhung đi lẽo đẽo kế bên tôi, 2 đứa đang cầm 2 ly nước ngọt tu ọc ọc. Tôi thì thích uống Sôcôla còn con Nhung thì thích Chanh sữa. Hầu như, giờ ra chơi nào tôi cũng uống nước với nhỏ, 2 đứa tôi bồ bịch cũng mới đây thôi, nhưng tình cảm thì có thừa, tràn trề như nước sông Cửu Long tháng 7 ấy chứ. Tôi với con Nhung có nhiều chuyện cảm động để nói, cũng có thể nói là vui vẻ lẫn lộn trong buồn vui để kể cho các bạn nghe, nếu tôi sẵn sàng kể ra cũng đủ đến sáng mốt mới hết. Nhưng mà thôi, tôi biết các bạn ko thích gì cho lắm mấy câu chuyện tôi yêu đương với con gái… mà chuyện đó thì ko dính gì tới cái chuyện yêu đương ở thế giới thứ 3 của tôi. Tôi sẽ kể cho các bạn nghe chuyện của tôi và con Nhung nhiều hơn nhưng sẽ ko đi sâu, cái chuyện yêu đương đó tôi thấy ko nên kể thì hay hơn.
– Đâu có, lỡ đụng phải thằng Quân. Mấy nhỏ đó pà 8 thấy sợ. Có nhiu đó mà đi rêu rao dữ dội. Bảo đảm sáng mai tui sẽ được cả trường này biết tên với biệt dạnh: “Người may mắn nhất trong tháng” cho xem.
– Híhí… vậy sao? Để người ta đàm tiếu cũng là 1 chuyện hay. Cả trường sẽ biết mình, được nổi tiếng trong phút chốc.
– Kiểu này hổng ham đặng. Mà làm như diễn viên điện ảnh í, được lăng – xê ko bằng.
– Thì Tướng Quân, người đẹp cũng cỡ diễn viên Hàn mà. – Con Nhung chếch lưỡi tiếc rẻ. – “Nhưng mà… nói ra cũng tiếc. Phải chi là tôi thì thích lắm, được đụng trúng người đẹp trai như vậy, thần tượng của con gái khối 12 đó. Đẹp trai phải biết híhí…!!!”
– Ê, bà là bồ tôi hay bồ nó mà nói kiểu đó? Ko sợ tôi giận hay sao?
– Có zì đâu mà giận. Nói chơi thôi mà. Hihihi, tại ông xấu hơn ổng chứ bộ.
– Tôi mà xấu, bây giờ bà buông tôi rôi xem… có tá con đi theo.
– Xí, cho hổng thèm. – Con Nhung vừa nói vừa bĩu môi ra, cặp môi kiểu thấy ghét của nó.
– Vậy hả? Sao có người thèm kìa. – Tôi vừa nói vừa quăng cái lon nước ngọt vô thùng rác rồi đủng đỉnh vô lớp.
Trống tiết 3 nối bước chân của tôi phía sau.
————–
Giờ ra về.
Hẳn bạn phải hình dung ra được cái giờ ra về nó lu bu, lộn xộn và ồn ào cỡ nào. Ai mà ko từng đi học chứ, mà trường nào ko có cái giờ tan trường này dù ít hay nhiều học sinh, và cái giờ ra về ở đâu mà ko giống nhau… y như 1 cái chợ trời sắp tan giờ họp.
– Con lạy mấy mẹ, lạy mấy cha. Mai nhớ đi sớm dùm con. 1 mình con khiêng cái tủ ấy ko nổi đâu. – Thằng Đẳng, cũng tức lớp trưởng lớp tôi vừa đi vừa nói, nó chắp tay vái vái ra bộ như cầu khẩn lắm.
– Biết rồi con, mai má đi sớm cho con nhờ!! Háaháh – Con Uyên Heo cười phá lên, nó là con nhỏ tôi thấy ghét nhứt trong lớp. Vừa xí xọn vừa xấu xí nữa. Làm giọng riết thấy ghét. Hồi xưa, nó từng là bồ tui rồi xù tôi, tôi hổng biết là tôi ghét nó tại nó hay xí xọn hay tại nó xù tôi nữa. Mà thây kệ nó!
– Mai chị đi sớm cho kưng. Nhớ bắt con gà mập mập để đãi chị là được rồi!! – Con Diệp lùn chen vô. Nó giơ tay ra dấu.
Cả đám tụi tôi là thế, đi học chỉ thích đi chơi và hay tụ tập bàn tán xôn xao xem khi nào sẽ đi nhậu và nhậu ở đâu. Như đã có nói, ai bị bắt dính nhiều nhất trong cuộc rượt bắt sẽ bị đãi nhậu và lần này tới thẳng Đẳng, tụi tôi sẽ vô nhà nó để nhậu và nhà nó thì ở tuốt trong kênh. Tôi thấy tội cho nó hơn là thấy mừng vui, nó đâu có biết cái lần vô nhà con Nhung của tụi tôi, cây trái nhà nhỏ thì binh thiên lũ ra nhưng mà chỉ cần tụi tôi đến trong 1 buổi có mấy tiếng đồng hồ mà lúc tụi tôi ra về thì chỉ còn trơ trọi được vài nhánh cây. (*_*) Tụi tôi còn bị ướt nhẹp chèm nhem vì bơi xuồng ra ngoài ruộng, giỡn đã rồi té xuống nước, phải bơi chủm chủm vô, đã vậy còn bị đĩa đeo nữa. Quần áo tả tơi cả… Đó là những hồi ước và kỷ niệm đẹp của tụi tôi.
– Nhắc mới nhớ, mai con Kiều đi được hong Khương? – Con Bế nó ra hiệu để hỏi thăm. Nhỏ nì dễ thương lém!! ^_^
– Để coi, mai vô rước chắc được?!
– Được cái chửi của ổng pả. Híhí…
Đám tụi tôi cứ thế lũ lượt kéo nhau ra về, sân trường giờ tan học mới đẹp làm sao với nắng vàng mây trắng… các lớp học im lặng 1 cách đáng sợ. Tan trường mà lị!!
…
Ko như mấy đứa khác trong lớp phải chen chúc ở bãi giữ xe vào giờ tan trường để lấy xe về nhà, tôi và con Diệp Lùn thường đi bộ về nhà vì nhà chúng tôi rất gần trường. Chỉ đi bộ chừng 5’ là tới thôi! Tôi thì sáng nào cũng phải đi học trong giấc ngủ nên tôi hay ngủ gục dọc đường, giờ lên lớp luôn trễ mặc dầu nhà tôi rất gần trường, cái tổ của tôi và thằng Khoa cứ thi nhau quét lớp vì tôi với nó luôn đi trễ… con Diệp Lùn thì thuộc dạng siêng nên sáng sớm bảnh mắt là nó đã lội đi rồi. Cũng có hôm tôi dậy sớm sang rủ nó đi học, nhà tôi và nhà nó ở sát vách nhau chứ xa xôi zì, tụi tôi làm hàng xóm đc 17 năm rồi hì hì.
Hôm nay, như mọi khi tôi vẫn quen thói vừa đi vừa giỡn với nó, mọi lần tụi tôi lê la đến hơn 20’ mới lết về nhà vì vừa đi vừa nói chuyện, ghé chỗ này chỗ kia. Bữa nay, trời xui đất khiến thế nào làm tôi và nó ko có hứng đi lê la, thế là 2 đứa băng 1 mạch về nhà.
– Mày coi tao đi ngược mà ko té nè. Hây. – Tôi xoay người lại và bước đi ngược, 1 mắt tôi trợn lên để chọc con Diệp Lùn.
– Đi zị có bữa té thí pà mày luôn! Xe tông zờ!!
– Làm zì c…
A – Giọng ai đó thét lên!
Hic hic… ( T_T ) con nhỏ nói linh như thần, tôi chưa kịp trả lời dứt câu là tôi đụng 1 cái độp vô ai đó từ phía sau. Sau hôm nay tôi xui xẻo thế nhỉ??
– Thằng nào đụng tao zị? – Tôi hỏi con Diệp.
– Mày way lại coi thì biết! – Con Diệp trề môi, nhún vai rồi thở dốc. Nó làm ra 1 cái vẻ nghiêm trọng lắm.
– Có cái zì mà sợ. Để tao coi đứa nào…. – Tôi quay người lại để xem đụng trúng ai, chắc lại là người wen như mọi khi và tôi lại được dịp chọc phá.
Nhưng mà, hỡi ôi! Tôi đúng là xui đại nạn.
– 2 lần.
Lại là cái giọng nói ấy, tôi thề với lòng là suốt đời ko bao zờ tôi wên được giọng nói trầm trầm mà ngọt ngọt lẫn lạnh tanh như trái xoài sống bị nhét vô tủ lạnh đó. >_< Cái số tôi nó khổ thế đấy. Lại là Tướng Quân khối 12. - Ơhơ… anh zai. Khoẻ hong anh zai?? – Tôi bắt đầu luýnh quýnh đến độ nói ko ra tiếng nữa. Nặn đc câu nào xổ luôn câu đó hi vọng dập tắt cơn thịnh nộ của hắn. Tôi ít nhiều hồi sáng đã làm hắn bực mình, mà tôi còn hứa ko đụng hắn nữa. Hổng biết sao zờ tôi lại đụng phải. Đúng là xui tận mạng. - Chết mày rồi con. Thằng Quân này nổi tiếng hung dữ. Nó xé xác mày ra chỉ trong vòng 2’ thôi đó con. – Con Diệp nhào tới bên tôi rồi xì xầm giọng dữ tợn. (>_<”) Có lẽ nó nói đúng. Hồi sáng tôi đc hưởng ân huệ 1 lần rồi zờ ko còn dịp may nữa đâu. - Anh zai ơi! Lỡ đụng trúng thôi mà. - Mi từ sáng tới zờ cứ xâm phạm cơ thể ta là sao hả? Mi lì lợm vậy? Lỗ tai cây hả? – Tên Quân vừa nói vừa nghiến răng trèo trẹo. Tôi nghe trong giọng hắn chỉ có hình như là… 1 chút xíu… chỉ 1 chút xíu bực mình thôi chứ hok có tức giận đâu. Thiệt đó!! ( T_T ) - Tại lỡ chứ bộ. - Xin lỗi nó đi! – Con Diệp chỉ trỏ ra hiệu cho tôi phải xin lỗi nó. Nhưng, tôi còn tí can đảm nào đâu mà nói nữa. - Mi học lớp mấy rồi? – Tên Quân lại bẻ tay nghe rôm rốp, hic hic >.< cái nắm tay sao mà to thế?!! - Học… học 11 rồi. - Vậy mi có biết chữ hông? - Hỏi ngộ. Học 11 mà ko biết chữ sao lên lớp chòy. - Vậy chứ mi biết chữ “đau” viết ra làm sao ko? Tôi dám chắc rằng hắn đang hăm he đòi đập tôi nhừ xương chứ còn gì nữa. Nhưng mà… Tên Quân bực mình thét lên, hắn chỉ tay xuống đất cho tôi xem. - Áh… - Tôi giật mình thét lên khi thấy chân tôi nãy zờ nằm gọn lỏn trên chân hắn, đã vậy còn đạp lên 1 lúc lâu nữa. Tôi tự nghĩ chắc là đau lắm. Thằng nào mà đạp chân tôi như zị tôi còn bực huống chi là hắn – cái tên xà mâu xí mọn đó. Hắn là chúa quạo. - Mi giẫm nát chân ta, có biết đáng tội gì hong? - Tha… tha đi mà!! – Tôi rụt cổ lại khi thấy cái tay hắn co lại như muốn cốc đầu tôi. Hắn cốc chắc đau lắm!! Phen này chắc chết?!!! Ring… ing… ring… Con dế của ai ráy inh ỏi giữa lúc căng thẳng zị trời? Thì ra là con dế của hắn! Hắn móc cái fone tai ra rồi kề lên tai nghe 1 lúc, chẳng biết nghe đc cái zì mà chỉ thấy ậm ừ tỏ vẻ ko vui. - Tha cho mi đó, bữa nay ta bận rồi. Lần sau ta gặp lại sẽ lột da mi ra. Coi chừng ta đó!! Tên Quân móc chìa khoá ra rồi tra vào xe, hắn đội cái nồi cơm điện lên đầu rồi rồ ga phóng đi 1 cái vù. Gió 2 bên thổi 1 cái ào để tiễn chân hắn, tôi cứ tưởng là tôi bị gió kéo đi luôn rồi chứ. Thiên địa ơi, có đời nào học sinh CIII đi học bằng xe đua phân khối lớn ko trời. Cái xe đua này ít nhiều cũng hơn 20m, đó là ít nhất thôi chứ tôi ko dám nói ít hơn đâu. Tôi thề với lòng là trước khi đi hắn còn đá lông nheo với tôi nữa. Đá 1 cái thiệt tình thiệt dạ. Thiệt mà!! @@ - Sao kỳ zạ? - Tao cũng hổng hiểu luôn. Số tao nó sao đó mầy ơi. Xui bất chợt rồi hên cũng bất ngờ. - Chắc kiếp trước mày có đi tu. ------------------------------ Bữa sau đó. Quả đúng như tôi dự đoán, hôm nay đi học là 1 ngày hết sức bận rộn cho tôi. Thử hỏi ko bận sao được khi mà gặp ai cũng phải chào 1 cái để lấy lệ, hic hic… ai gặp cũng nhìn tôi trân trân như quái thú dị nhân xổng chuồng vậy đó. Tôi dự đoán ko sai mà, bữa nay tôi sẽ là tâm điểm để cho cái khối sáng trong trường này hết bàn rồi tới coi, hết coi rồi tới soi mói. Thiệt là tình!! Tôi bước lên lầu 1 để đến lớp học. Hỡi ôi! Cả đám học sinh gần hai chục đứa bu đen bu đỏ ở trước hành lang để coi… coi cái zì thì ai cũng đoán ra. Tôi biết chắc là đám này đến đây để coi kẻ hên rùa này là ai mà có bản lĩnh để được Tướng Quân tha mạng. Họ làm như tôi có tà công hay sao ấy?!! - Làm zì bu đen bu đỏ ở đây zạ? Bộ tính thôn tính lãnh địa của tôi hả? – Tôi chen vô đám người hiếu kỳ để lấy đất mà bước vô lớp. - Ko, tới đây coi cho biết. Thấy kỳ lạ!!! - Mày nghĩ coi nó có tài năng zì khống chế được đại ca vậy? - Chắc là bỏ ngãi của người Miên rồi. - Phải hông đó, hay là bùa Lỗ Bang?? - Bậy, tao nghe nói hồi nhỏ thằng này bị té sông mà ko chết, được bà Thuỷ phù hộ. - Tao thì nghe nói nó hay ngủ gục trong lớp nên gặp may. - Ngủ gục thì liên wan zì? Tôi hết biết nói sao trước đám dân nhiều chuyện này. Tụi nó đúng là cái đám chuyên đi soi mói người ta, chuyên đi xâm phạm đời tư người khác, chuyên đi làm phiền rồi cũng chuyên nói thêm mắm muối vô, wậy phá làm ô tục danh tiết của người khác. Mọi bữa, tôi coi đó là chuyện thường vì ko có dính tới mình. Ai ngờ, bữa nay dính tới mới biết khổ đau!! ( T_T ) Tôi thù cái đám phóng viên của báo tường với đám phát thanh viên này quá!! Rồi đây, giờ ra chơi đến là tôi bị đọc tên cho mà xem. - Aaaaaaaaaaa… mấy người điên hả? Nói xàm ko à, coi chừng bị quả báo!! - Ủa, hình như tao nghe nói nó lúc ra về còn đạp ông Quân 1 cái nữa. - Chưa hết, nó còn móc họng ổng. Trời ơi là trời, tôi nói hổng có xi nhan zì mà. Đến bây giờ tôi ngộ ra thêm 1 điều nữa: khi tôi coi phim thần tượng, mấy đứa vai chính toàn bị người ta soi mói, châm chọc thì tôi chỉ biết cười phũ phê cho sảng khoái. Nào ngờ, zờ mình lâm nạn mới biết thương người ta. Bị châm chọc đâu có sướng. Nhưng mà… mấy đứa trong phim còn đỡ, tụi nó còn có thần hộ mạng ở bên cạnh chở che, giúp đỡ mỗi lúc như vậy. Còn tôi, đào đâu ra 1 thiên thần hộ mệnh như zị. Aaaa, tôi chết chắc quá!! - Bu ở đây để đánh lộn hả? Tôi đang ở tận cùng của địa ngục tuyệt vọng thì giọng nói đó vang lên. Tôi chưa biết là ai vì tôi đang hoảng lắm, đang bực bội nữa… Tôi chẳng dám ao ước 1 vị thần hộ mệnh như trong phim, tôi cũng ko dám tin đó là chân mệnh thiên tử của mình.Giờ phút này đây, tôi đang ao ước chỉ là 1 người có thể cứu tôi. Và, người đó đã đến như tôi mong muốn, tôi cũng nào có biết người này mãi từ lúc đó cho đến bây giờ sẽ luôn là niềm tin của tôi. Ai?? Thằng Khoa hả? Ko đời nào, nó còn lo chưa xong thì tới lượt tôi ko có để mà bàn đâu. Thằng Khương?? Nó đi trễ còn nhiều hơn tôi, khỏi mong đi!! - Giải tán!! - Giọng nói đó lại vang lên.