Tình yêu bất tận - Chương 8
Ballad 8: Vì là yêu
Suốt đêm không chợp mắt, khi bầu trời màu đen nhạt dần, Phong Linh rời khỏi giường. Nhẹ nhàng mở cửa, ánh mắt anh dừng tại cánh cửa phòng Hắc Long, sau đó quay đầu đi xuống lầu, rời khỏi nhà. Sáng sớm không khí tươi mát, anh bước chậm rãi lắng nghe tiếng chim hót và gió thổi xao cành lá hai bên đường.
6 giờ sáng
Đi ngang một quán nước mở sớm, Phong Linh tiến vào, gọi một tách hồng trà, nhấm nháp từng ngụm, nhìn đám mây trắng ngoài khung cửa kính. Thời gian chậm chạp trôi qua, quán dần đông khách hơn, đó là những con người khoác lên bộ đồ công sở, học sinh. Nhìn nắng sớm yếu ớt rọi lên khung cửa kính, Phong Linh nghĩ về hắn.
Đã đôi lần anh gần như quên mất Hắc Long là Vampire.
Suy nghĩ cẩn thận thì hắn hầu như không thường đi đâu lúc ban ngày. Chỉ những khi trời âm u như sắp có mưa, hắn mới lôi kéo anh làm một cuộc ‘dạo phố’. Thừa biết cái tính độc đoán hoàn toàn không nghe người khác nói của hắn, anh đành thở dài đem theo áo mưa. Cũng lạ, những hôm đó bầu trời xám xịt, còn có sét đánh ầm ầm thế mà không giọt nước nào từ trên trời rơi xuống.
Anh nhớ hắn thường đứng ngây ra, nhìn bầu trời xám với đôi mắt xa xăm buồn. Có lẽ hắn đang hoài niệm, về một bầu trời trong xanh mà thuở là con người hắn từng thấy đến mức nhàm chán. Hiện giờ tuy hắn có thể đứng dưới nắng sẽ cảm thấy đau đớn, dù sao quái vật thể chất khác với con người. Hắn nói tự nguyện làm tất cả chỉ để gặp lại anh. Hắn đã chờ đợi bao lâu cuộc găp gỡ hư ảo này?
Tiếng ồn ào kêu gọi thức uống đánh thức Phong Linh khỏi trạng thái trầm tư, anh đứng dậy tới quầy tính tiền, bước ra ngoài con đường ngập nắng.
9 giờ sáng
Đi ngang qua một cái đồng hồ lớn cao quá đầu người, tự hỏi Hắc Long đã phát hiện anh ‘biến mất’ chưa, có phản ứng gì. Lo lắng, hốt hoảng đi tìm? Hay nhợt nhạt cười, xem như kết thúc một trò chơi nặng nề? Anh như đang thấy hắn co người trong vùng không gian tối đen, cô độc đến thắt lòng. Đêm qua lúc hắn được ôm anh nói chuyện, ánh mắt tha thiết tràn ngập bi ai khổ sở đó có lẽ suốt đời anh không thể quên.
Lắc mạnh đầu, anh thở ra tiếp tục bước đi.
12 giờ trưa
Đi mãi cũng mệt, anh dừng chân ghé vào một tiệm thức ăn nhanh. Bước ra với túi giấy đựng bữa ăn trưa, một đứa bé chạy vội tới đụng trúng người anh, bàn tay nhỏ nắm sợi dây giữ quả bong bóng khẽ mở, sợi dây tuột ra không cách nào níu giữ. Đứa bé khóc to, cuống quýt chạy theo quả bóng bay ngày càng cao.
“Thỏ ơi! Thỏ ơi!!!”
Không đành lòng nhìn bé khóc, Phong Linh hơi vận sức và lạm dụng chút xíu phép thuật, chỉ một cái nhún người đã lên cao cả thước. Khi chân chạm đất, anh mỉm cười đưa sợi dây giữ quả bóng hình con thỏ vào tay bé.
“Đừng khóc, của em đây.”
Nhận lại quả bóng, khuôn mặt bụ bẫm bừng sáng, bé cười toe ríu rít cảm ơn rồi chạy đi. Bất giác Phong Linh cũng mỉm cười, mất đó rồi được đó, vừa cười vừa khóc, trẻ em ngây thơ đến đáng thương, bởi vì sự ngây thơ kia không biết khi nào sẽ bị thế giới nhuộm đen.
Anh lại nhớ tới Hắc Long.
Hắn cùng từng vui mừng như được quả bóng khi ăn những bữa cơm anh nấu. Chỉ bỏ công trong bếp một chút, không ngờ hắn cười không khép lại miệng. Không đúng, thật ra mỗi lần Phong Linh nhìn Hắc Long sẽ thấy hắn luôn tươi cười, đôi mắt phản chiếu mỗi hình bóng anh.
Trước nay anh chưa từng nghĩ, Vampire vốn dĩ không ăn như người bình thường. Vampire không cần thịt hay rau, máu mới là thức ăn bổ dưỡng chúng muốn. Nhưng hắn hầu như cả ngày bám sát theo anh, chưa bao giờ ngửi thấy mùi máu trên người hắn. Khi nhai những món anh nấu, hắn cảm nhận được mùi vị gì? Có mặn, ngọt, chua, cay, đắng như người bình thường? Hay chỉ là vị lạt thếch?
4 giờ chiều
Anh ngồi trên băng ghế đá trong công viên, chút nắng chiều chẳng lọt nổi qua hàng cây rậm lá. Từng cơn gió mát thổi xua tan phiền muộn bám víu trong lòng. Từng tốp người đi ngang qua anh. Có những đôi thanh niên nam nữ vai kề vai dựa sát vào nhau. Có vài ba người tụ thành nhóm tập thể dục. Có cả những cặp vợ chồng già dắt tay nhau tản bộ.
“Bà xã, tối nay bà này nấu món gì cho tui ăn đây?” Một ông cụ tóc bạc phơ, lưng còng hỏi vợ mình.
“Lưng tui hôm nay đau nhức, nên đã kêu con dâu nấu.” Bà cụ chậm rãi đáp, bước từng bước sóng đôi cùng chồng mình.
“Tui ăn quen mấy chục năm khẩu vị của bà rồi, ăn người khác nấu, khó nuốt lắm. Thôi, lát về để tui lấy dầu gió xoa bóp cho bà.”
“Cái ông này, nói chuyện be bé chút.”
“Ầy, lớn chừng này rồi bà còn đỏ mặt mắc cỡ sao?” Ông lão cười móm mém, khẽ kêu đau xoa thắt lưng mới bị vợ nhéo.
Đoạn đối thoại của cặp vợ chồng già lọt vào tai Phong Linh, anh khẽ cười.
Ai bảo tình yêu không thể vĩnh cửu? Có những người họ gặp rồi yêu, sống với nhau đến cuối đời. Giận hờn thì chắc có rồi, nhưng yêu quá giận mấy cũng làm lành thôi.
Tuy nhiên, trên thế giới hàng tỷ cuộc tình có bao nhiêu trở thành vĩnh cửu? Lại có bao nhiêu mỏng manh đến mức khẽ chạm vào sẽ tan vỡ như bọt nước?
Ta yêu em.
Giọng Hắc Long vang trong tâm trí anh.
Lời yêu hắn nói mãi cho đến tận bây giờ anh không để tâm, thậm chí thầm giễu cợt. Bởi vì anh đã từng trải qua, cả cuộc đời bị thứ gọi là tình yêu gây hại, anh vốn dĩ chẳng tin tưởng có thứ tình yêu chỉ ‘cho’ mà không cần ‘nhận’. Nói yêu một người, mong đợi người đó đáp lại cũng là một loại đòi hỏi ‘nhận’. Vì vậy anh cố ý phủ định tất cả những gì hắn nói. Không phải cho đi nhiều thì cũng sẽ nhận lại được đồng giá, tình yêu vốn là cuộc trao đổi không công bằng. Nhưng mà yêu vốn dĩ đối lập với sự tính toán. Nghĩ kỹ lại, ngay từ đầu hắn đã nói chỉ cần cho hắn yêu anh là đủ, hắn cam nguyện mãi mãi ‘cho’ đi không ‘nhận’ lại. Yêu như vậy, hắn không thấy mệt mỏi sao?
Nghe tiếng gió thì thầm cùng cây cỏ, Phong Linh nhắm mắt. Anh suy xét lại mọi sự việc trải qua một cách công bằng, không phải theo định kiến luôn tồn tại trong ý thức.
Hắc Long có thể là Vampire, có thể không giống như con người.
Nhưng động vật còn biết yêu thì tại sao hắn không thể có?
Hắn đã yêu linh hồn của anh, yêu anh từ cái tiền kiếp xa xôi nào đó, theo đuổi trong vô vọng.
Anh không biết hắn đã bao nhiêu lần nhận ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt từ ‘anh’?
Trường hợp của hắn cũng tương tự như một trường hợp anh từng chứng kiến. Một cô gái có người yêu chung thủy, hai người yêu nhau rất đậm sâu. Nhưng cô lại mắc căn bệnh suy thoái não, cứ như bộ nhớ máy tính nặng quá tự động xóa. Kỳ lạ là cô chỉ quên mỗi một mình chàng trai, sự việc mãi lặp lại không ngừng. Anh đã nhìn thấy nỗi bi thương của người bạn trai khi nhiều lần cô gái giương đôi mắt ngơ ngác lạnh nhạt hỏi.
-Xin lỗi, tôi có quen anh sao?
Người bạn trai sẽ gượng cười và lại lần nữa làm cô gái yêu mình, sống trong nỗi lo sợ một ngày gần nhất người yêu sẽ mất trí nhớ. Người bạn trai này và cô gái đều là thành viên giáo hội, xem như số ít trong danh sách bạn bè của Phong Linh. Phong Linh từng hỏi chàng trai, nếu đã đau khổ như vậy sao không bỏ đi? Chàng trai cười buồn trả lời.
-Đã yêu rồi không cách nào quay đầu. Cả thế giới này không ai khiến tôi cảm thấy hạnh phúc bình yên như khi bên cô ấy.
Hắc Long có như thế không? Ở một góc thế giới bao la này, hắn có đau khổ tìm kiếm anh trong ngàn vạn con người lướt qua, chỉ bởi ‘đã yêu rồi không cách nào quay đầu’?
Người bạn trai đó còn may mắn khi biết người mình yêu ở chốn nào. Hắn thì dùng thời gian dừng lại của mình đi tìm kiếm những kiếp luân hồi của anh. Mỗi lần bắt đầu lại là một lần tổn thương, những kiếp trước kia anh có xua đuổi, muốn giết hắn như bây giờ?
Anh chợt nhận ra Hắc Long rất can đảm, rất…con người.
Hắn can đảm vì chấp nhận những sự bắt đầu không bao giờ có kết thúc. Nếu là anh sẽ không chịu nổi khi người mình thương yêu xem như kẻ xa lạ, tất cả những ký ức cùng trải qua giờ đây chỉ riêng mình ghi nhớ. Vô hình trong mắt người yêu thương, là một chuyện rất đau lòng.
Hắn con người vì đã không thể thoát khỏi những cảm xúc bế tắc, đi tìm giải thoát từ cánh cửa ‘buông bỏ’.
5 giờ chiều
Phong Linh rời khỏi công viên, chuyển hướng về nhà Hắc Long. Cả ngày nay suy nghĩ, anh vẫn không giải đáp được hắn tồn tại đối với anh là cái gì? Kẻ thù? Chủ nhà? Hoặc mối quan hệ khác? Nhưng ít nhất anh đã hiểu một chút cảm giác của hắn, dù không hoàn toàn, dù sự thật hắn là Vampire còn anh là linh mục. Nếu cứ tiếp tục hiện trạng, có lẽ sẽ xảy ra điều gì đó tệ hại. Nhưng nếu rời đi, anh như thấy hắn trở nên điên cuồng tìm kiếm mình, hơn nữa trong tâm dấy lên một tia lưu luyến. Thôi thì hãy để tất cả như cũ, anh sẽ chậm rãi làm hắn từ bỏ tình yêu vô vọng này.
Không biết tại sao, anh không còn muốn tổn thương hắn. Điều này đại biểu cái gì Phong Linh không dám tưởng. Giờ khắc nào anh cũng lặp lại thôi miên.
Hắc Long là Vampire. Phong Linh là linh mục. Cả hai là kẻ thù.
TV…………………TV
Mở cửa bước vào nhà, Phong Linh đứng trước chiếc ghế dài nơi phòng khách, chiếc ghế Hắc Long đang ngồi gục đầu, dưới chân là những vỏ chai rượu rỗng ruột.
“Định biến thành thùng đựng rượu à? Bây giờ tôi mới biết Vampire giỏi uống rượu như vậy.” Phong Linh bắt đầu như mọi ngày mở miệng châm chọc.
Đột nhiên trước mắt Phong Linh tối sầm, cả người rơi vào vòng tay ôm ấp của Hắc Long. Anh nhíu mày định đẩy ra chợt phát hiện cơ thể hắn run nhè nhẹ, đôi tay siết chặt mạnh đến mức làm anh ngộp thở, đành thở dài mặc hắn ôm.
Ngón tay Hắc Long sờ từng đường nét trên khuôn mặt anh sau đó ngây ngô cười. Phong Linh thật không hiểu cái kẻ sống mấy ngàn năm như hắn, tại sao thường có biểu hiện ngu ngốc? Vẻ vô hại đó rất nguy hiểm, khiến anh không ít lần hạ bức màn phòng thủ, hậu quả là bị hắn thừa cơ hôn trộm hoặc ôm như vừa rồi. Nguy hiểm quá, từ giờ anh phải cảnh giác hơn, làm thật nhiều bức tường chắn để hắn không thể cướp lấy trái tim.
“Ta tưởng em không bao giờ trở lại.”
Hắn dúi đầu vào cổ Phong Linh, thở ra thỏa mãn. Một đêm hắn chưa hề nhắm mắt, biết rõ sáng sớm anh đi cũng không ngăn cản. Hắn biết anh cần thời gian, chính hắn cũng cần khoảng trống suy nghĩ cẩn thận những điều hôm qua anh nói. Nhưng thời gian dần trôi, hắn càng bất an chờ đợi, nỗi sợ hãi anh biến mất xâm lấn từng tế bào cơ thể. Hắc Long tìm rượu uống mong say để tạm thời quên đi, chết tiệt chính là, càng uống càng tỉnh táo, làm Vampire cũng thật bi ai. Nhiều lúc muốn lao ra cửa tìm kiếm, nhốt anh lại, không để anh rời đi khỏi tầm mắt. Nhưng một lần rồi một lần hắn thầm nhủ, đi cũng tốt, có lẽ không dây dưa cùng hắn, Phong Linh sẽ sống vui vẻ hơn.
Phong Linh ngượng ngùng tránh khỏi hắn ôm ấp. “Tôi buồn ngủ!”
Hắc Long nhìn Phong Linh bước lên lầu, nghiêm túc nói.
“Câu hỏi hôm qua của em xin cho ta thêm thời gian, ta chắc chắn đưa em một đáp án rõ ràng!”
Phong Linh hơi khựng một chút, tiếp tục leo lên từng nấc thang.
TV…………TV
Hắc Long sau vài ngày suy nghĩ cẩn thận, kết quả tạm thời là: dù Phong Linh có khác biệt lớn lao thì vẫn là linh hồn ‘người đó’, trong sâu tiềm thức sự thiện lương không hề thay đổi. Tách ra so sánh là chuyện vô nghĩa. Hắn hy vọng ngày có được trái tim anh sẽ không còn xa. Sau đó khi thọ mạng con người chấm dứt, anh sẽ tuột khỏi tay hắn, trò chơi tìm kiếm lại lần nữa bắt đầu.
An tâm Phong Linh sẽ không đột ngột biến mất khỏi tầm mắt, Hắc Long tâm trạng còn có chút bực bội bởi người con gái tên Vân. Hắn không cho phép bất cứ ai tiếp cận Phong Linh, huống gì là ‘bạn gái’, hai từ khiến hắn hết sức chói tai. Vừa lúc hắn định giải quyết Vân thì thấy anh ra khỏi nhà sớm hơn giờ đi làm, hắn liền âm thầm bám theo, trong lòng tám chín phần đã đoán ra điểm đến. Quả nhiên đi vòng vèo nửa thành phố, anh dừng lại nhấn chuông cửa nhà Vân. Hắc Long vểnh tai nghe tiếng cánh cửa mở.
“Mấy ngày nay không thấy anh, gặp chuyện rắc rối sao?” Vân lo lắng hỏi. Từ lúc cả hai quen nhau, Phong Linh luôn tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, khiến cô bất an tìm cách giữ chặt anh, nhưng điều cô làm chỉ càng khiến khoảng cách hai người xa hơn. Hiện giờ anh đột nhiên tới gặp, cô không mong dự đoán trong lòng thành hiện thực.
“Không có việc gì. Hơi mệt mỏi nên đi một chút.”
“Thế mà em cứ tưởng…còn định đến thăm anh. Nhưng chợt nhớ ra anh chưa bao giờ cho em địa chỉ hay số điện thoại liên lạc.” Vân hơi giận dỗi.
“Trước đây tôi chưa từng cho ai biết.”
“Vì sợ phiền phức?” Vân cao giọng.
“Đúng.” Phong Linh thản nhiên thừa nhận.
Vân cố gắng áp chế lửa giận, lấy giọng bình tĩnh hỏi.
“Hôm nay anh tới tìm em có việc gì?”
Phong Linh hôm nay tìm Vân bởi vì không muốn lôi kéo người vô tội vào cuộc sống hỗn loạn của mình, huống chi anh không yêu cô. Anh không biết mình có thể yêu ai, chỉ có điều chắc chắn người đó không phải Vân. Nếu tiếp tục, đó là làm hại Vân. Phong Linh kiên định nhìn cô gái trước mặt, nói từng chữ một.
“Chúng ta chia tay đi.”
Vân sợ hãi mở to mắt. Hắc Long núp ở góc khuất gần đó cũng há hốc mồm. Trước đây bị anh nhiều lần cự tuyệt hắn nghĩ do bản thân là Vampire mới khiến anh ghét. Bây giờ hắn thêm hiểu rõ anh, dù với ai anh cũng đối xử lạnh lùng, không hề vì khiến người khác tổn thương mà do dự. Nhưng mà Phong Linh như vậy càng hấp dẫn, hắn càng yêu anh nhiều hơn.
Bên kia Hắc Long suy nghĩ lung tung, bên này Vân khiếp sợ đứng không vững, hồi lâu chỉ nói được hai chữ.
“Tại sao?”
“Trước đây tôi không yêu Vân, chẳng qua một phút sai lầm khiến chuyện xảy ra thế này.” Phong Linh nói, thẳng thắn sẽ làm ít đi phiền toái, đây là phương châm sống của anh.
“Một phút sai lầm?” Vân đỏ hốc mắt, biểu tình bị tổn thương.
Phong Linh nghĩ cũng là anh làm lỗi nhận lời Vân mới khiến cô đau buồn, nếu ngay từ đầu anh từ chối sẽ không như vậy. Nghĩ thế anh dịu giọng.
“Sai là tôi. Cứ tiếp tục sẽ chỉ làm Vân đau khổ, chia tay tốt hơn.”
“Vì tôi?” Vân cười khẩy, thanh âm trở nên gắt gỏng. “Vì tôi hay cái người tên Hắc Long đeo đuổi anh một cách trắng trợn?”
Phong Linh chẳng những không phản bác còn gật đầu thừa nhận.
“Cũng do hắn ta một phần. Hắc Long rất xấu tính, kéo dài không chừng sẽ làm chuyện gì đó tổn hại Vân.”
Trong một góc bức tường, Hắc Long kinh ngạc không ngờ anh hiểu rõ ý định của hắn, hắn tin tưởng bản thân không yếu kém đến mức để người khác dễ dàng nhìn thấu mình. Niềm vui như ngọn lửa làm ấm lòng, vì có quan tâm người ta mới biết suy nghĩ một ai đó, dù loại quan tâm kia là gì đi nữa.
“Tôi không muốn lôi kẻ ngoài cuộc vào phiền toái giữa tôi và Hắc Long.” Phong Linh giải thích rõ ràng.
Vân nghe xong tâm càng đau. Kẻ ngoài cuộc, Phong Linh nói cô là ‘kẻ ngoài cuộc’. Chẳng lẽ anh nhận lời tỏ tình của cô thật chỉ là do một phút bốc đồng? Hoàn toàn không chút để ý đến cô? Cố nén giọt nước mắt không rơi, cô chưa từ bỏ hy vọng.
“Không phải anh ghét hắn ta sao? Anh thường tỏ ra phiền chán khi hắn cứ quanh quẩn bên anh!” Đúng vậy, cô và mọi người đều thấy mỗi khi Hắc Long xuất hiện trong quán thì Phong Linh dễ dàng nổi nóng, quát mắng người, không còn bộ mặt tươi cười thân thiện. Cô không muốn thừa nhận mình đố kỵ Hắc Long, bởi vì chỉ có hắn mới làm Phong Linh lộ ra phản ứng thật tình mà không phải biểu hiện hiền hòa nhưng không thể thân cận.
“Đúng vậy, một con cún phiền phức.” Phong Linh không nhận ra khi nói câu này khuôn mặt anh trở nên nhu hòa.
Hắc Long đứng gần đó vui sướng mỉm cười, xem như đó là lời khen từ anh. Ít ra thì con cún đáng yêu hơn quái vật nhiều, không chừng bỏ thêm ít công sức, chắc không bao lâu hắn sẽ thăng lên đẳng cấp con người trong mắt anh.
“Thế mà vì hắn ta anh đòi chia tay em!?” Vân lớn tiếng áp chế trong lòng bất an gia tăng.
“Tôi đã nói không muốn lôi người ngoài cuộc vào.” Phong Linh nhíu mày, chưa từng có ai ngang nhiên lớn giọng trước mặt anh. Cảm giác bị nạt nộ không dễ chịu, anh thầm hứa sau này sẽ bớt gắt gỏng với Hắc Long. Nghĩ lại dù sao hắn cũng là đàn ông, có tôn nghiêm, suốt ngày bị chửi mắng thật mất mặt.
“Tiếp tục dây dưa cùng Hắc Long, anh muốn nghe hắn nói lời yêu thương, hôn hít sao? Như hắn luôn làm với anh ở quán bar!” Vân trong giọng nói đầy khinh miệt.
“Tôi cũng ghét nó, nhưng…” Phong Linh ngập ngừng, trong đầu một giọng nói đang âm thầm đáp trả lời của Vân.
Đúng vậy, tôi ghét khi hắn chạm vào mình, ghét hắn nói yêu tôi, ghét hắn hôn tôi, ghét hắn ôm. Nhưng tại sao không thể bỏ mặc?Nếu phải lựa chọn giữa Vân và Hắc Long, tôi thà chọn hắn. Không phải vì mớ lý trí chết tiệt, mà ở bên hắn đơn giản là rất thoải mái, không lo quan sát phản ứng của người khác, đôi khi còn vô cớ trút bực bội lên hắn.
Phong Linh nhìn thẳng vào Vân, ánh nhìn cương quyết. “Hắc Long yêu tôi, tôi không có quyền cấm cản. Hắn yêu ai, không liên quan Vân. Chúng ta từ nay không quan hệ.”
Vân hoàn toàn không nghe Phong Linh nói, cô như phát điên lên, gào thét.
“Thật ra anh đâu có yêu hắn, phải không? Anh chỉ là thấy tội nghiệp nếu từ chối! Đừng để hắn mê hoặc, quen em là đúng đắn nhất! Tin em đi, hắn sẽ đưa anh vào con đường tội lỗi! Sai lầm! Dơ bẩn! Bất bình thường!”
Hắc Long nghiến răng, hắn ước gì có thể lao ra xé nát miệng Vân, làm giọng nói the thé đó đứt ngang chỉ bằng vài vết cào. Nhưng cuối cùng hắn chỉ hành hạ bức tường gạch thành mớ bột phấn, bởi vì hắn không dám làm gì trước mặt Phong Linh. Có thể nói trên đời này hắn là sinh vật có quyền năng lớn nhất, nhưng chỉ một ánh mắt của anh đủ khiến hắn buông tha tất cả.
“Thế nào là bình thường?” Phong Linh bắt đầu mất kiên nhẫn, anh không phải hạng người đứng yên nghe mắng. Khi nghe Vân sỉ nhục Hắc Long, không biết vì sao lòng anh khó chịu như bị gai đâm, khuôn mặt cô gái đứng trước mắt ngày càng trở nên đáng ghét. “Vậy nếu tôi là con gái thì Vân vẫn sẽ yêu chứ? Vân thích tôi vì yêu con người tôi hay chỉ vì tôi là nam còn Vân là nữ?”
Vân cứng họng, cô quả thật không nghĩ đến nếu Phong Linh là gì khác, liệu cô có còn tình cảm với anh? Bối rối nhưng cô vẫn không chịu thua, mạnh giọng hỏi lại.
“Anh nói gì vậy chứ? Chẳng phải anh là nam?!”
“Nếu là ta, dù Phong Linh là trai hay gái, là một vầng trăng cao xa hay người máy thì ta vẫn yêu.”
Hắc Long bước ra khỏi chỗ nấp. Nghe xong Phong Linh nói, trước mắt hắn bừng sáng, không còn bối rối bởi vấn đề: yêu Michael hay Phong Linh nhiều hơn. Sao hắn phải phân vân? Yêu là yêu thôi. Michael cũng vậy, Phong Linh cũng vậy. Tính cách, ngoại hình khác nhau thì sao? Chẳng phải cả hai đều khiến trái tim hắn rung động? Chỉ một điều này đã đủ chứng minh. Mặc kệ kiếp trước hắn yêu ai, lúc này đây gặp Phong Linh, trong tim của hắn chỉ có bóng dáng anh, chỉ nhìn một mình anh.
Khi hai luồng mắt giao nhau, rất nhiều lời Hắc Long muốn nói truyền đạt qua ánh mắt đến anh. Hắn biết anh hiểu.
“Anh Phong Linh…” Vân yếu ớt kêu gọi sự chú ý.
Phong Linh mỉm cười quay lại nhìn thẳng vào mắt Vân.
“Hắc Long yêu tôi vì là chính tôi.”
Anh bước ngang qua Hắc Long, khẽ nói.
“Ta đi thôi.”
Vân bất lực nhìn theo bóng hai người trong ánh hoàng hôn thẫm màu, nước mắt lăn dài ướt đẫm hai gò má. Khi Hắc Long và Phong Linh nhìn nhau, khi hai người đứng chung, như có bức tường vô hình chắn mọi vật không thể xâm nhập, chỉ còn lại hình bóng đối phương ánh trong mắt nhau. Cho nên dù không cam tâm, cô chỉ có thể im lặng nhìn bóng hai người trải dài trên mặt đất như hòa thành một dần khuất xa.
TV…………..TV
“Đi bình thường coi, làm gì nắm tay nắm chân? Gớm quá!” Phong Linh nhăn nhó đẩy Hắc Long ra.
“Đừng làm bộ nữa, lúc nãy em đã thừa nhận hai ta yêu nhau.” Hắn cười rạng rỡ, lòng ngọt ngào. Cuối cùng, cuối cùng hắn đã có được tình cảm của anh. Không uổng công hắn vất vả chịu đánh, chịu mắng lâu như vậy.
Không để Hắc Long kéo dài trạng thái lâng lâng, Phong Linh tàn nhẫn chỉ ra sự thật.
“Bộ ngu sao tin tôi nói thật chứ? Chẳng qua làm vậy để Vân bỏ cuộc, không bám theo gây phiền toái. Tự về một mình đi, tôi đến chỗ làm.”
Phong Linh nói xong lập tức dung nhập vào dòng người vội vàng đi trên đường. Hắc Long chưng hửng ngó theo, não chưa theo kịp thông tin vừa nhận. Một lúc lâu sau hắn xoa cái trán, cười khổ.
“Con trai…sao mà khó hiểu.”