Tình yêu bất tận - Chương 3
Ballad 3: Mưa trong tim
Trong một căn phòng bốn phía bao bọc bởi bức tường thủy tinh trong suốt. Mười người mặc trang phục đen nghiêm cẩn đứng thành hai hàng sau lưng Hắc Long. Hắn vừa săm soi khẩu súng vừa nói.
“Tiêu diệt băng Trường Thái chưa?”
“Vẫn chưa, thưa đại ca.” Người vừa trả lời là gã đàn ông đứng gần hắn nhất bên tay phải, có quyền lực thấp hơn Hắc Long một bậc, Bùi Tất Thành. Khuôn mặt trung niên, má hóp miệng mỏng, toàn thân toát ra khí thế uy nghiêm đáng tiếc đôi mắt hẹp giảo hoạt phá vỡ cảm giác kính sợ.
“Tại sao chưa xong?” Hắc Long vẫn ngữ điệu ôn hòa, nhưng chỉ mỗi động tác chỉa họng súng thẳng hướng hồng tâm, tiếng gạt mở chốt an toàn đủ khiến những khuôn mặt lầm lì toát mồ hôi lạnh. “Lộc phụ trách chuyện này?”
Bị kêu trúng tên, bất đắc dĩ Lộc phải bước ra. Hình vóc gã xem như cao lớn trừ cái bụng bự minh chứng sống hưởng thụ, giọng hơi run rẩy bẩm báo. “Đại ca, băng đó thế lực không nhỏ. Hơn ba chục năm nay chúng thống trị hơn phân nửa địa bàn thành phố và một số tỉnh thành. Từ khi chúng ta xuất hiện chúng đã rút bớt nanh vuốt nhưng không dễ đối phó. Đại ca thông cảm cho vài ngày…”
“Việc nhỏ không làm xong, giao Braisi giải quyết.” Hắc Long nhích ngón trỏ, tiếng nổ vang lên, bia bắn ngay chính giữa thủng một lỗ nhỏ.
Khuôn mặt Lộc nhăn nhúm biến sắc, nhiệm vụ chuyển sang kẻ khác là bản án tử hình dành cho gã. Hắc Long tuy rất tốt với đàn em, cho họ ăn sung mặc sướng nhưng hắn đòi hỏi họ nhất định phải hoàn thành công việc giao phó. Nếu thất bại thì chỉ có con đường chết hoặc trục xuất. Chết thì người nhà kẻ đó có chút tiền sinh sống. Bị trục xuất chẳng những tàn phế, không ai dám chứa chấp ngươi, như con chó hoang lang thang đến lúc kiệt quệ chết trong tuyệt vọng thống khổ. Thủ đoạn tàn nhẫn của hắn khiến từ trước đến nay không ai dám phản bội. Hắn ngay từ đầu đã nói rõ, hắn không muốn đi nuôi những kẻ vô dụng. Lộc nhìn Thành cầu cứu. Thành nuốt nước bọt khan, tuy chẳng muốn dính vào chuyện này nhưng thường hay nhận quà cáp của Lộc, nên nói giúp vài lời.
“Đại ca, chuyện thâu tóm địa bàn không cần gấp gáp, cứ để Lộc lo liệu. Tên người Ý đó khá nguy hiểm, sẽ có ngày thành dao hai lưỡi, ta nên dùng người nhà hay hơn!”
“Vậy ngày mai ta không muốn nghe đến băng Trường Thái. Nếu không làm được…” Hắc Long nhếch môi lạnh lùng. “Tự xử.”
“Chuyện này…chuyện này…” Thành ấp úng, kín đáo liếc Lộc, hơi lắc đầu.
Hắc Long nhìn thấy tất cả nhưng không truy cứu, chỉ nói.
“Braisi tuy không phải người Việt Nam nhưng năng lực hữu dụng, là sát thủ số một chưa hề thất bại. Quan trọng nhất khi vào tay Braisi, lũ cớm sẽ không bao giờ tìm ra chứng cứ. Ta thích tính ít nói và trung thành của hắn.”
“Đại ca nói phải lắm!”
“Đúng là Braisi rất được việc!”
Nhàm chán nghe bọn đàn em nịnh nọt hùa theo, hắn nâng súng hướng bia bắn, nhàn nhạt nói.
“Mọi việc quyết định như thế, tất cả đi đi.”
“Dạ, đại ca!!!”
Chờ căn phòng không còn tiếng động, hắn đi đến góc phòng ngồi xuống ghế, khép hờ mắt. Khoảnh khắc đám đàn em quay lưng đi, Hắc Long nhìn thấy tia sáng kỳ dị chợt lóe trong mắt Thành khi nhắc đến Braisi, đây không phải lần đầu tiên. Trước khi hắn xuất hiện, Bùi Tất Thành nắm giữ quyền lực ngầm thành phố này, quá trình chinh phục gã đàn ông cao ngạo khuất phục dưới chân làm hắn bớt buồn chán. Nuôi một con cáo cũng thú vị, hắn rất mong chờ con cáo nhỏ sẽ giở trò hoa mắt nào trước mặt mình. Tuy nhiên, hắn càng không thích bất cứ ai lén lút thiết kế bẫy sau lưng. Hắc Long mở đôi mắt đen tràn ngập hưng phấn và giễu cợt, đút tay vào túi quần lấy ra máy điện thoại gọi một dãy số lạ.
“Quan sát Bùi Tất Thành và đám đàn em, mọi việc đều phải báo cáo tỉ mỉ.”
“Rõ!”
“Còn nữa, kêu Braisi lập tức xóa sổ băng Trường Thái.”
“Yes, sir!”
Cất điện thoại dẹp và mỏng như hộp quẹt vào túi quần, Hắc Long lộ vẻ hài lòng bước ra ngoài tòa cao ốc, ngồi trong xe hơi, ngả người dựa vào lưng ghế bọc da, nói với người tài xế.
“Đến quán bar Dreamland trên đường Nguyễn An Ninh.”
Chiếc xe nhanh chóng lăn bánh trên mặt đường, cả thành phố lúc này đã lên đèn, muôn vàn màu sắc và hình dạng. Tên tài xế không dằn được thắc mắc dồn nén bao nhiêu ngày, tò mò hỏi.
“Chỗ đó có gì hay sao ngày nào ông chủ cũng đi?”
Nhìn qua khung cửa kính hơi mờ bởi làn hơi thở, Hắc Long tâm tình vui vẻ đáp lời. “Đi cua trai.”
“Hả?!” Tên tài xế bất ngờ suýt lạc tay lái, còn may kinh nghiệm lái xe mấy chục năm theo bản năng ổn định lại. Gã muốn hỏi thêm nhưng nhớ tới hắn là người thân phận ra sao, đành khó chịu nuốt xuống nghi vấn.
Hắc Long nhìn ra ngoài mà thật ra chẳng để ý cái gì, toàn tâm nghĩ đến Phong Linh mỗi lần thấy hắn thì làm bộ mặt tức giận, phản ứng rất thú vị. Phong Linh là một người kỳ lạ. Cực đoan với tín niệm, là con chiên trung thành. Hắn đã tưởng tính cách như vậy sẽ rất khó khăn tiếp cận anh. Không ngờ dùng chiêu ‘đẹp trai không bằng chai mặt’ luôn xuất hiện trong tầm mắt Phong Linh, tuy anh mặt mày cau có nhưng không phớt lờ hắn, thỉnh thoảng đáp lại vài câu. Phong Linh, rốt cuộc con người thật của anh là gì?
TV………………TV
Phong Linh đang tỉ mẫn lau những ly rượu, ngước đầu lên nhìn thấy vị khách vừa bước vào, chân mày liền cau lại. Phong Linh nói với giọng không mấy thân thiện.
“Lại là ông?” Dù không hề muốn nhưng anh chẳng thể kêu Hắc Long bằng ‘ngươi’ trước mặt khách. Bởi vì trong thế giới này, Hắc Long là một ‘con người’ rất tài hoa và đầy quyền lực, Phong Linh chỉ là nhân viên nhỏ nhoi đương nhiên không thể ăn nói thô lỗ với đại gia như hắn. Mấy ngày nay tâm tình anh cực kém. Tên Vampire này không biết tốt xấu, anh không đánh nhau cùng hắn không có nghĩa vui vẻ khi hắn chai mặt mỗi ngày quấn quýt lấy anh. Nhiều lúc muốn thông báo cho giáo hội nhanh chóng đem ‘tai họa Hắc Long’ giải quyết, nhưng lòng tự trọng và nhiều lần bị hắn khiêu khích nên anh chưa làm cái gì. Cứ thế Phong Linh sống trong mâu thuẫn giữa lựa chọn ‘kêu đồng bạn hợp sức giết Hắc Long’ hoặc ‘chịu đựng con ruồi đáng ghét quấy nhiễu’.
“Tên ta là Hắc Long, nhìn ta đâu già đến nỗi khiến em gọi bằng ông?” Hắc Long nghiêng đầu cười tình tứ.
Dằn mạnh ly rượu whisky trước mặt Hắc Long, Phong Linh nghiến răng. “Ngừng cái giọng kinh tởm đó lại, không được gọi tôi là em!”
“Muốn vậy thì phải xưng hô sao cho đúng.” Nụ cười ngọt ngào không thay đổi.
“Miệng là của tôi, tôi thích gọi sao thì gọi!!!” Phong Linh không lùi bước, hạ giọng càng trầm.
“Vậy em không có quyền cấm ta. Theo quyền lợi bình đẳng, ai sao ta vậy.” Thong thả đưa ly rượu lên môi, hớp một ngụm nhỏ, nheo mắt hưởng thụ vị thanh nồng.
Trán Phong Linh nổi gân xanh gần như sắp nhảy ra ngoài. Mỗi lần anh nghe hắn gọi ‘em’ là bao tử quặn lên muốn ói, gian nan khắc chế xúc động liều mạng đi giết hắn. Đã vậy hắn được nước làm tới, cứ lẩm nhẩm bên tai đòi anh đổi cách xưng hô. Vấn đề này càng khiến Phong Linh thêm máu nóng sôi trào, đau đầu nhức óc. Nếu không thể kêu hắn là ‘ngươi’ hoặc ‘ông’, vậy chỉ còn lại kêu tên hoặc ‘anh’. Anh. Chữ này vừa hiện ra trong đầu khiến Phong Linh rùng mình nổi gai. Thay đổi xưng hô dù là gọi hắn hay được hắn gọi, với anh đều khủng khiếp như nhau. Không muốn kéo dài vấn đề dễ sợ này, anh thở dài nói.
“Tôi đi rửa tay, tốt nhất khi quay lại sẽ không thấy mặt Hắc Long nữa.”
Cánh cửa thông đến mặt sau quán che khuất bóng dáng Phong Linh. Hắc Long ý cười từ đôi môi tràn lên khóe mắt lan sang cả khuôn mặt, trong phút chốc tất cả ánh sáng đều như bị lu mờ. Hắn tưởng phải tốn nhiều thời gian thay đổi xưng hô, không ngờ Phong Linh đáp ứng nhanh như vậy. Tuy hắn vẫn muốn hai người xưng hô ‘anh, em’, nhưng thôi, không nên tham lam, nghe anh gọi hai chữ Hắc Long cũng rất là thỏa mãn rồi. Hắc Long tâm trạng lâng lâng như bay trên mây, hoàn toàn bỏ qua những người trong quán ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn.
Tạt làn nước lạnh buốt vào mặt, tâm tình xáo trộn trong Phong Linh dần dịu lại. Anh ngước đầu, kính sát trong màu đã gỡ ra, gương phản chiếu đôi mắt thạch anh tím mê hoặc tâm thần. Trong hơi nước, thạch anh tím mông lung tỏa sáng tinh khiết, bắt mất linh hồn bất cứ ai nhìn vào nó. Khe khẽ thở dài, tay uể oải gắn kính sát tròng vào mắt, màu tím lui vào bóng tối. Giờ đây mỗi khi nhìn vào gương anh lại liên tưởng đến hắn. Hắc Long. Chân mày Phong Linh dính vào nhau, khuôn mặt có khó hiểu, nghi hoặc, rối rắm, trộn lẫn những cảm xúc phức tạp. Phong Linh không hiểu nổi hắn có mục đích gì, tại sao hắn luôn xuất hiện trước mặt anh? Trong mắt một Vampire thì linh mục như anh có gì hấp dẫn? Nhìn thấy hắn, Phong Linh chỉ hận không thể lập tức nghiền hắn thành tro bụi đem phát tán đi khắp thế giới. Lý do ư? Chỉ có một, hắn là quỷ, chức trách của anh là diệt quỷ. Nếu thêm một cái lý do thì hẳn là, hắn một rồi lại hai, tiếp theo ba và nhiều lần khác ‘xâm phạm’ anh cả thể xác lẫn tinh thần.
Theo lẽ thường, Hắc Long phải nên cùng Phong Linh đấu đến kẻ chết ta sống. Đằng này hắn bám dính anh như nam châm, dùng vũ lực hay chửi mắng đều tách không khai, còn luôn miệng nói cái gì yêu anh, không thèm để ý xung quanh có những ai. May mắn quán bar này anh chủ quản, mọi sự liên lạc bên giáo hội đều thông qua máy móc dưới tầng hầm, nếu không lời ra tiếng vào để giáo hội biết mình được Vampire đeo đuổi, anh chết một trăm lần cũng không tẩy nổi oan khuất.
Phong Linh hít một hơi thật sâu, chỉnh lại đồng phục ngay ngắn, lê những bước chân nặng trĩu về phía quầy pha chế. Còn cách mười bước anh đứng khựng lại, cau mày nhìn cảnh tượng trước mắt. Gần chỗ Hắc Long ngồi vốn trỗng rỗng nay có thêm hai cô gái ăn mặc hở hang gần như chẳng có miếng vải nào, không khí tràn đầy ám muội. Phong Linh lặng lẽ nắm chặt vũ khí, sẵn sàng đợi Hắc Long dụ dỗ con mồi sẽ liều mạng giải cứu họ.
Một cô nàng có mái tóc nửa vàng nửa nâu lả lơi nói.
“Anh đẹp trai, sao ngồi đây một mình buồn vậy?”
“Phải đó, ra nhảy với tụi em đi.” Cô gái có mái tóc tém màu xanh lá cây cũng phụ họa bằng giọng nhão nhoẹt, tay không an phận vuốt ve lưng Hắc Long, vẻ mặt si mê.
“Không hứng thú.” Hắc Long lạnh lùng đáp, không thèm liếc nửa con mắt. Nhưng hai cô gái không dễ dàng bỏ cuộc, ép sát vào người hắn như rắn quấn, cố kèo nài.
“Nếu không thích nhảy thì chúng ta đi chỗ khác.”
“Em biết nhiều nơi rất tuyệt vời…”
“Xin lỗi, là ta không hứng thú với hạng người như các cô.” Hắc Long không kiên nhẫn cắt lời.
Phong Linh nghe xong đoạn đối thoại trong lòng chợt nảy lên cảm xúc là lạ. Một nửa bất bình hắn thái độ khốc liệt, một nửa chẳng hiểu sao nhè nhẹ vui sướng
Hai cô gái vốn dĩ da mặt rất dày, chắc một phần nhờ lớp phấn son, nhưng hiện giờ trên khuôn mặt cũng xuất hiện màu đỏ xấu hổ. Trong quán này ai không nói hai nàng có sắc đẹp yêu mị chỉ có người gỗ mới không động tình, lần đầu tiên có người đàn ông ngay mặt từ chối. Có câu: quê quá hóa giận. Cô tóc tém lập tức thay đổi sắc mặt mềm mại, cất giọng chua ngoa.
“Các chị thấy mày ngồi một mình mới tội nghiệp đến nói chuyện, tưởng cao giá lắm sao? Thằng nhóc miệng còn hôi sữa!”
Bề ngoài mặt Hắc Long đoán trên dưới hai mươi tuổi mang một phần đàn ông thành thục rồi lại có điểm thiếu niên ngây ngô đầy mị hoặc, không ngờ bây giờ thành chủ đề người ta châm chọc. Hắn hơi nhướn mày, hứng thú muốn nghe tiếp những lời có sức công kích mạnh hơn. Lâu lắm rồi không còn ai dám chửi hắn dù là lén sau lưng, thật chờ mong.
“Tưởng chị đây không biết mày đang theo đuổi thằng Bartender mặt như xác chết kia à?! Rõ ràng là lão già gần ba mươi lại không biết xấu hổ làm như thanh niên trung thực, nhìn đã tởm lợm! Thật không hiểu bộ dáng xấu xí đó mê người ở chỗ nào, chắc mắt người đó bị loạn thị!” Cô nàng hậm hực, thật ra mới đầu Phong Linh cũng nằm trong tầm ngắm của các nàng, nhưng dở đủ chiêu tán tỉnh chỉ thấy thái độ xa cách gần như là miệt thị khiến lòng tự trọng bị thương tổn, nay lôi ra tính sổ luôn.
“Ha, ngó bảnh trai vậy mà đi đeo đuổi nó, đồ quái thai!”
Những câu nói đanh đá chẳng khác nào cây gai ghim vào lòng Phong Linh, bàn tay siết chặt cây thánh giá lạnh buốt len lỏi vào lồng ngực. Đúng vậy, anh chẳng là gì cả, tướng mạo không đặc biệt, gia thế không ra gì, nếu không có thân phận thuật sư, sợ rằng anh không đủ tư cách để người ta liếc mắt một cái.
Muốn chết, dám sỉ nhục Phong Linh!_Hắc Long trong lòng thầm mắng, trên môi càng tươi cười ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng khiến băng phải tan chảy.
“Phong Linh còn hấp dẫn hơn hạng gái không biết sỉ diện, ăn mặc lố lăng.”
Hai cô gái vốn nhìn ngây ngốc nụ cười quyến rũ của Hắc Long, nghe xong hắn nói sắc mặt chuyển màu xám tro, cả người run rẩy.
Tiếng cười nổ ra khắp quán, có nhiều người huýt gió, gào to.
“Đúng vậy! Anh chàng này chỉ thích mỗi bartender Phong Linh, mau đi đi khỏi mất mặt!”
“Em gái, nếu không ngại qua bên đây ngồi đi. Anh chàng si tình đó không biết thưởng thức mỹ nhân!”
“Điên, mỹ nhân cái gì? Quỷ dạ xoa thì có!”
“Dù sao là phụ nữ, ấm giường một đêm cũng tốt!”
“Sai! Tôi thà rằng chọn bartender Phong Linh!”
“Đúng, đúng! Cả người đầy mùi nước hoa cùng phấn son đủ khiến nghẹt mũi! Vẫn là đàn ông tốt hơn!”
“Anh chàng bartender tuy mặt không xuất sắc nhưng tính tình đủ khơi máu chinh phục!”
“Ngu ngốc, muốn bị anh chàng si ngồi ở quầy bar kia giết hả?! Đó là trân bảo trong lòng của người ta, ai dám tranh? Coi chừng người ta liều mạng đâm cho một nhát!”
“Ha ha, giỡn thôi!”
Dưới sự nhạo bán và khinh miệt của mọi người, hai cô gái tức uất hổ thẹn cúi đầu chạy nhanh ra khỏi quán.
Hắc Long vẫn giữa nụ cười ôn hòa nhưng trong mắt ý cười kết băng. Hai cô gái cùng những người hôm nay có mặt trong quán bar, đừng mong sống khá giả. Dám bàn tán đến hắn và Phong Linh bằng ngôn ngữ hạ lưu, bọn chúng chết chắc rồi. Nên dùng phương thức trừng phạt nào đây? Là dày vò tinh thần hay thể xác? Hắc Long nghiêm túc suy nghĩ số phận của đám người đáng thương đã bước vào cánh cửa địa ngục vẫn vô tư không biết.
Phong Linh từng thấy Hắc Long có khí thế ngạo nghễ như đạp mọi người dưới chân, cả dáng cách giống cún con hoặc thằng ngốc vây quanh anh. Có lẽ hắn ẩn dấu một mặt tàn nhẫn, khát máu, nhưng anh chưa từng nghĩ hắn sẽ giống như hiện giờ. Có người nói đối xử người khác bằng thái độ lạnh lùng là một loại tàn nhẫn, bây giờ anh biết tất cả mọi người sai lầm rồi. Sự dịu dàng mới là tàn nhẫn nhất. Mỉm cười cho đối phương ảo tưởng có được một phân tình cảm để rồi họ nhận ra đó chỉ là trăng soi đáy nước, vĩnh viễn không thể nắm bắt. Giấu trong ôn nhu là tàn khốc lạnh lùng. Ngực Phong Linh đột nhiên nhói đau, không muốn hắn có biểu tình như thế. Chầm chậm cước bộ nặng nề tiến gần đến quầy pha chế.
Hắc Long ngẩng đầu lên bắt gặp Phong Linh đi tới, lập tức khôi phục khuôn mặt tươi cười, là cười trong mắt chứ không phải nhếch môi giả tạo. Nhìn thấy hắn như vậy, Phong Linh cảm giác thỏa mãn kỳ lạ, chính là anh làm hắn cười thật sự. Phong Linh giật mình trước suy nghĩ và cảm xúc kỳ quái này, anh mờ mịt không hiểu đây là sao? Bối rối anh nhanh tay cởi áo khoác đồng phục, vội vàng lao đi.
Cơn gió đêm thổi rát vào mặt hai người đi một trước một sau trên con đường vắng, bây giờ đã là nửa đêm. Phong Linh chỉ làm việc từ sáu giờ chiều đến mười hai giờ đêm, khoảng thời gian sau đó là thời khắc ma quỷ hoạt động, thời gian săn quỷ.
“Phong Linh! Phong Linh, đợi với!! Phong Linh!!!” Hắc Long vừa gọi lớn vừa đuổi theo, nhờ chân dài rốt cuộc đã bắt kịp. Hắn bước nhanh sóng đôi cùng anh, cười giả lả nói. “Đi nhanh quá không tốt đâu, lỡ bị vướng cái gì vấp té thì…”
“Không được theo tôi!!!” Phong Linh dừng lại, trừng mắt nhìn hắn.
“Trời khuya đi một mình ngoài đường nguy hiểm lắm, ta đưa em về.” Hắc Long làm như không thấy hơi thở nguy hiểm toát ra từ Phong Linh.
Phong Linh vung tay chộp cổ áo của hắn, cao giọng cảnh cáo.
“Tôi không phải con gái yếu ớt cần bảo vệ! Còn đi theo nữa tôi sẽ giết đấy!!!”
“Phong Linh, ta không muốn làm em mất hứng. Nhưng em cũng biết rõ với năng lực hiện tại không thể làm gì được ta.” Cười bình thản, hắn nhẹ nhàng gỡ từng ngón tay anh nắm chặt cổ áo, hắn không thích cảm giác ngộp thở.
Phong Linh nghiến răng muốn sái quai hàm, mắt tóe lửa nhìn Hắc Long. Hai bên đấu mắt không một chút lùi bước, gió lạnh thổi qua trung gian không làm sao dập tắt hỏa vô hình. Một hồi lâu thật lâu sau. Không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, anh lôi hắn vào con hẻm nhỏ tối tăm.
Vầng trăng trên cao rọi xuống ánh sáng nhàn nhạt. Ánh trăng nhu hòa chiếu sáng những góc tối tăm nơi ánh đèn không thể chiếu tới.
“Ngươi không có lòng tự trọng sao? Ta nghĩ quái vật kiêu ngạo còn lớn hơn con người, tại sao ngươi không có? Đừng nói đến ta là con người, là đàn ông! Trước tiên ta là linh mục, là kẻ thù của Vampire, là tử thù đối đầu từ lâu thượng đế đã định! Vậy mà ngươi trước mặt mọi người công khai theo đuổi ta! Ngươi muốn sỉ nhục ta đến mức nào hả?!”
Hắc Long lặng lẽ đứng nhìn Phong Linh quát tháo xả cơn tức, chờ anh ngừng lấy hơi hắn dùng giọng ôn nhu đầy tình ý nói.
“Ta yêu em thì có gì là sai trái? Ta không cần biết cái gì là linh mục hay mấy thứ linh tinh thuộc về định kiến thế gian. Tại sao Vampire không thể yêu linh mục? Quy luật con người, thần linh đều không liên quan đến ta. Em chỉ cần tiếp nhận tình yêu ta dành cho em là đủ.”
“Thôi ngay đi!” Phong Linh cắt ngang, đôi môi run rẩy trắng bệch, khuôn mặt biểu hiện sẵn sàng liều mạng xông lên giết kẻ trước mặt. “Dù ta không đủ sức mạnh giết được ngươi, nhưng giữa ta và ngươi tuyệt đối không thể có cái gọi là tình yêu! Ngươi rõ chưa?! Còn tiếp tục quấy rầy, ta thật sự cùng đồng bạn hợp sức đối phó ngươi, lúc đó đừng trách!!!”
“Phong Linh, có lẽ em không tin nhưng chúng ta đã quen nhau từ thuở trời đất còn sơ khai. Từ kiếp xa xôi.” Hắn âm thanh như từ xa xôi vọng về, hư vô mờ mịt.
“Ngươi nói khùng điên gì vậy?” Phong Linh bối rối khi hắn đột nhiên nói sang chuyện khác, anh không biết hắn rốt cuộc muốn giở trò gì.
“Dù bây giờ em không còn nhớ ta, dù em có hình dạng khác thì linh hồn vẫn mãi là Michael, người ta yêu trọn trái tim.” Trong giọng nói Hắc Long chất chứa sầu muộn và mỏi mệt.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt hắn mờ ảo tựa cõi mộng, duy chỉ đôi mắt nhìn anh là tồn tại chân thật. Phong Linh nắm chặt ngực áo như muốn bóp chết trái tim đang đập loạn. Anh lắc mạnh đầu, không thể bị hắn mê hoặc, ma quỷ tất cả đều là dối trá ác độc, anh phải tỉnh táo lại.
“Thật bậy bạ! Làm sao ta có quan hệ với quái vật như ngươi chứ? Muốn nói dối hãy tìm câu chuyện thật hơn một chút!” Phong Linh cười lạnh. “Mà nếu đúng là kiếp trước ta có quen biết với ngươi, thì tất cả đã chấm dứt khi người trong tiền kiếp đó chết đi! Ta hiện tại là Phong Linh, kẻ thù của ngươi!”
Khuôn mặt Hắc Long vốn dĩ không hồng hào, bây giờ càng tái xanh. Hắn thật hận không thể moi tim ra để anh thấy rõ tình cảm hắn dành cho anh có bao nhiêu sâu. Nếu hắn là linh mục, có Vampire đứng trước mặt nói rằng yêu hắn từ rất lâu về trước, hắn sẽ không tin tưởng, cho nên hắn không trách Phong Linh. Nhưng mà hắn không còn cách nào khác hơn là không ngừng nói với anh rằng hắn yêu anh, nói trằm lần, ngàn lần, vạn lần, nói đến khi nào anh tin mới thôi.
Nhìn vào đôi mắt sâu thăm thẳm buồn, Phong Linh bất giác trái tim lạc mất nửa nhịp, anh cố gắng không để mặt lộ ra cảm xúc. Hắc Long tiến bước lại gần, anh cảnh giác la lớn.
“Đứng lại!”
Hắn thật ngoan ngoãn đứng im khi cách anh chỉ một tầm tay, âm thanh tha thiết gần như là khẩn cầu.
“Phong Linh, ta không mong em đáp lại, để ta được đơn phương yêu em là đủ rồi. Bây giờ em muốn giết ta cũng sẵn lòng.”
“Điên khùng!” Phong Linh không tin hắn giao mạng cho anh quá dễ dàng. Quái vật đa số không ham sống nhưng cũng không cầu chết, nhất là nhục nhã chết dưới tay linh mục.
Dường như biết suy nghĩ trong lòng Phong Linh, Hắc Long nhợt nhạt cười, không khí bao xung quanh hắn bỗng xao động như có gì đó dần thu lại.
Thường những Vampire hay quái vật cấp cao luôn có lưới bảo vệ bao phủ xung quanh, tùy theo sức mạnh mà bán kính rộng hay hẹp, lưới phép hạn chế tối đa những tổn thương kẻ thù gây ra. Hắc Long đã gỡ bỏ lưới bảo vệ quanh thân, Phong Linh cảm giác ra không khí xung quanh dao động. Bây giờ anh không phải tốn nhiều sức cũng sẽ giết được hắn. Cơ hội tốt như vậy nhưng Phong Linh chẳng những không tiến lên mà còn lùi bước.
“Ngươi là quái vật điên rồ nhất ta từng biết!!!” Phong Linh vừa lùi bước vừa lắc đầu, trong mắt tan rã ý chí.
“Phải, ta phát điên đều vì em.” Hắn giang tay ra như để anh dễ dàng đâm vào ngực, dù là bất cứ sinh vật nào thì điểm yếu trí mạng vẫn là trái tim. Đôi tay rộng mở lại như muốn ôm anh vào lòng. “Ta yêu em. Thậm chí nếu em không cần ta, ta vẫn mãi yêu em.”
“Điên…điên hết sức…!!!”
Phong Linh hét giữa tiếng mưa rơi hòa cùng tiếng sấm. Anh hoảng loạn quay lưng bỏ chạy khỏi con hẻm.
Đường phố đã thưa người nay càng vắng hơn, chỉ còn lại những người đi vội vã tránh cơn mưa tầm tã. Hắc Long bước chậm rãi trên con đường, mặc mưa rơi ướt áo, hạt mưa bay lất phất như tơ vương mái tóc đen. Hắn đứng lại, xoay đầu nhìn tấm kính nhạt nhòa hơi nước bên cạnh, nâng cánh tay, ngón tay vẽ giọt nước đọng trên kính thành dấu thánh giá. Nhưng không biết là hắn vụng về hay cố ý, hình dạng lại giống dấu nhân hơn, méo mó. Vành môi cong lên vẽ một nụ cười không trọn vẹn. Gió cuốn bay lời thì thào trong mưa.
“Hôm nay ta sẽ để em đi.”
TV…………….TV
Phong Linh chạy nhanh không để ý đến xung quanh, đạp những vũng nước đọng văng tung tóe bùn đất. Tim anh đập thình thịch, nhịp đập sợ hãi. Anh hoang mang, rất hoang mang, không biết làm sao nên đã chạy trốn khỏi ánh mắt nồng nàn tràn đầy yêu thương. Qua ánh mắt khao khát, tuyệt vọng và có chút điên cuồng, anh biết Hắc Long thật sự yêu mình. Không phải đùa cợt, không phải giả dối, là yêu, thật là yêu. Anh biết rõ bởi vì từng thấy một người có ánh mắt gần giống hắn, tuy không đủ thâm như hắn, khiến anh ám ảnh, lúc đó anh cũng đã bỏ chạy giống hiện nay. Phong Linh thật sự rất sợ hãi cái gọi tình yêu, tiếng yêu không khác nào bùa chú chậm rãi trói buộc mặc anh cố gắng vùng vẫy. Với anh, yêu hay được yêu đều là tổn thương.
Phong Linh đi như người mộng du, bước lên những bậc thang dẫn đến căn hộ anh thuê nằm ở tầng bốn tòa chung cư. Anh chỉ bừng tỉnh khi thấy bóng dáng một người đứng trước cửa nhà mình. Dưới chân người đó đầy tàn thuốc lá, có lẽ đã chờ đợi rất lâu.
“Anh Linh!!!” Tiếng kêu mừng rỡ, người đó lao đến ôm chầm lấy anh, vùi đầu vào ngực anh cọ cọ như con cún. “Anh Linh, em nhớ anh lắm, rất nhớ!” .
Phong Linh nghe như đất trời sụp đổ, sa vào vô tận tăm tối vĩnh hằng.
“Anh Linh?”
Trong khoảnh khắc khiếp sợ phục hồi lại, anh gắng tách khỏi kẻ ôm mình, cứng ngắc hỏi. “Làm sao Minh tới được đây?”
“Là mẹ nói cho em biết.” Nhật Minh cười tươi.
Phong Linh nghe xong thì tái mặt, thầm nói. “Lẽ ra không nên yếu lòng cho bà ấy biết địa chỉ. Thật tai hại!”
Nhật Minh nắm tay anh, chớp đôi mắt tròn xoe đáng yêu. “Em vất vả đi nửa đất nước tìm đến đây kêu anh về nhà. Bố và dì rất nhớ anh.” Cúi mặt, e thẹn nói nhỏ. “Em nhớ anh nhiều nhất.”
Phong Linh giật mạnh tay ra trước khuôn mặt ngỡ ngàng của Nhật Minh, lạnh lùng buông từng chữ.
“Về nhà lập tức, đừng bao giờ đến đây nữa!”
Cánh cửa đóng sầm, cậu chớp mắt không hiểu, bước tới đập cửa.
“Mở cửa ra, anh Linh! Mình cùng về! Chúng ta có rất nhiều chuyện để nói! Mở cửa! Anh Linh, có nghe em nói không?! Mở cửa!!!”
Đập đến đau tay, Nhật Minh chuyển sang đá cửa, gào hét với âm lượng ngày càng lớn. Các hàng xóm xung quanh nghe tiếng ồn ào đều thò đầu ra xem, ánh mắt nghi hoặc khó chịu làm Nhật Minh không tiện tiếp tục, đành không cam lòng nói.
“Rồi em sẽ lại tới.”
Nghe tiếng chân ngày càng xa dần, Phong Linh kiệt sức ngồi phịch xuống nền gạch, lưng dựa vào cửa. Anh gục đầu vào hai tay, tại sao mọi chuyện không kết thúc?
Khi Phong Linh năm tuổi thì cha chết trong tai nạn, mẹ anh tái giá cùng ông giám đốc ngân hàng Bùi Tấn Phát. Ông ta không phải người xấu, mỗi tội hám tiền và đã lớn tuổi mà chưa có con dù quan hệ nhiều người đàn bà. Mẹ Phong Linh dùng mọi thủ đoạn lấy lòng ông Bùi, khi anh tám tuổi đứa bé trai đã ra đời. Khỏi nghĩ cũng hiểu ông Bùi vui mừng bao nhiêu, đặt tên đứa bé là Bùi Nhật Minh, hết lòng cưng yêu. Trong mắt ông ta, tiền và con trai nối dõi là quan trọng nhất, vợ chỉ là công cụ sinh con, đứa con riêng của vợ như anh lại càng không cần thiết. Mẹ Phong Linh chẳng phải phụ nữ hiền thục, bà giữ Nhật Minh như một con cờ để nắm lấy tài sản nhà họ Bùi, ngoài ra không cần bất cứ gì khác. Phong Linh ngộp thở giữa mối quan hệ ngoài mặt thân tình mà đầy rẫy tranh đấu mưu toan, niềm an ủi duy nhất là đứa em trai nửa dòng máu, dồn hết tình thương cho Nhật Minh.
Phong Linh thật không ngờ chăm sóc thương yêu biến thành tai họa không tưởng nổi. Nhật Minh sống trong gia đình phức tạp nên cũng chẳng phải nhân vật giản đơn. Bề ngoài là đứa bé hiền lành và ngây thơ, thật ra rất khó tính, suốt ngày chỉ quanh quẩn bên Phong Linh, không thích thân cận ai khác. Anh cũng ngỡ đó là tình anh em khăng khít, cho đến một ngày Nhật Minh thổ lộ nói yêu anh. Phong Linh kinh hoảng, tưởng như trời đất sụp đổ. Tội lỗi này anh không có can đảm tiếp nhận, thậm chí đối mặt cũng không dám. Anh đã chạy trốn, bỏ mặc tất cả, quay lưng thứ tình cảm đáng nguyền rủa kia.
Cứ tưởng thời gian sẽ sắp xếp ổn thỏa, không ngờ gút mắc vẫn còn đó.
Phong Linh đấm tay xuống nền gạch, âm thanh nghẹn trong cổ họng phát ra khàn đục.
“Chúa ơi, con đã làm nên tội lỗi gì?”
Không có tiếng đáp lời, bóng tối trong căn phòng vây lấy anh.
Phong Linh sau một lúc chìm trong khổ sở, bắt đầu suy nghĩ hướng đi sắp tới. Nhật Minh còn rất trẻ, có lẽ khi trưởng thành sẽ phát hiện phân tình cảm này là bao nhiêu buồn cười. Trước khi thời gian đó tới, anh phải giữ cho em trai mình không sa đọa. Nhật Minh đã biết chỗ anh ở, bây giờ anh chỉ còn cách đến một đất nước nào đó, một nơi xa thật xa cùng trời cuối đất.
Phong Linh nhếch môi cười giễu.
Cuộc đời anh chẳng lẽ toàn là chạy trốn?
Phong Linh thở dài phiền muộn.
Nhưng anh đã bị dồn ép đến mức không thể không chạy.
Tự hỏi
Thế giới rộng lớn mà sao không nơi nào dành cho anh?
Có chứ, chỉ là chưa tìm ra.