Tình yêu bất tận - Chương 25
Melody 4: Selfish
Note I:
Lá xanh úa vàng, dòng sông đóng băng.
Tuyết bay lất phất vương trên sợi tóc vàng. Cain ở trong sân chẻ củi dự trữ cho mùa đông lạnh giá. Cain miên man suy nghĩ cố quên gió lạnh vờn quanh thân, chiếc áo rộng cậu mặc vốn là đồ cũ của ông dượng, nó không đủ ấm áp. Cậu nghĩ, không biết Hắc Long có quàng khăn len năm ngoái cậu đưa. Cậu đã để dành số tiền suốt mấy năm mua sợi len về. Nhờ dì bắt cậu học may tự vá quần áo nên bây giờ mới có thể khéo tay đan cho Hắc Long.
Nghĩ đến Hắc Long, khóe môi Cain cong lên nụ cười khổ. Mỗi ngày gặp mặt trong suốt mười hai năm, đủ để hai người xa lạ trở nên thân thiết. Nhưng Hắc Long vẫn giữ thái độ xa cách, hắn đề phòng như một con dã thú sợ bị tổn thương. Ngoài mặt nhe nanh múa vuốt đe dọa, khi cậu muốn quay lưng thì lại nhìn bằng ánh mắt cô đơn, khiến cậu luyến tiếc rời đi, muốn làm cho hắn điều tốt đẹp nhất. Là cậu quá lòng tham?
Nhớ lúc mới gặp, chỉ cần hắn đồng ý ở lại, cậu đã rất thỏa mãn. Nhưng bây giờ cậu càng khao khát nhiều hơn. Muốn Hắc Long để ý đến mình, muốn Hắc Long trong mắt chỉ có mỗi hình bóng cậu tồn tại, muốn Hắc Long mãi mãi ở bên mình.
“Cain!!!”
Một giọng nữ the thé cắt ngang suy nghĩ của Cain, cậu xoay người lại, cúi đầu nói.
“Thưa dì, con đã chẻ xong củi, con lập tức đi cho gà ăn!”
Bà dì vội vàng nắm tay Cain giữ lại, khuôn mặt đầy mỡ cố nặn ra nụ cười ‘hiền hậu’. Nó khiến Cain rùng mình, sợ sệt giương mắt nhìn bà.
“Vất vả cho con, thật là cháu ngoan của dì.” Vừa nói bà vừa rút khăn tay lau mồ hôi trên trán Cain.
Cain lùi ra sau né tránh, lắp bắp nói. “Đây…đây…là bổn…bổn phận con…con…con…phải làm…!”
“Mau vào trong nhà, chúng ta có khách muốn gặp con!” Không quan tâm Cain phản ứng, bà nắm tay lôi cậu đi.
Cain nghi hoặc đi theo, không hiểu là ai muốn gặp mình? Không thể là Hắc Long. Chẳng lẽ là…người cha cậu chưa từng thấy mặt? Nghĩ đến suy đoán này, tim cậu đập mạnh, hồi hộp bước vào trong nhà. Nhưng khoảnh khắc thấy người đàn ông ngồi trên ghế, Cain vừa thở phào vừa có chút thất vọng. Đó là một người đàn ông béo mập mặc bộ đồ lấp lánh đầy ngọc và kim cương, râu tóc bạc trắng, gương mặt căng hồng không đủ che lấp tuổi thật của ông ta, Cain đoán ông khoảng chừng sáu mươi, bảy mươi tuổi. Nghe nói cha cậu nhỏ hơn mẹ cậu đến mười tuổi, nên ông già này chắc chắn không phải.
Ông dượng vừa thấy cậu mắt liền sáng lên như thấy miếng thịt béo bở, Cain tự hỏi có nên quay lưng bỏ chạy ngay bây giờ. Nhưng cậu chưa kịp quyết định đã bị ông dượng đẩy đến trước mặt khách.
“Đây là ngài Carter, nhà buôn lớn đến từ thành phố!”
“Chào ngài.” Cain cúi đầu lễ phép chào.
Carter giương đôi mắt ti hí nhìn Cain từ trên xuống dưới đánh giá, ánh mắt ông ta làm cả người cậu nổi gai. Đến lúc Cain gần như hết chịu đựng nổi thì ông mở miệng.
“Khá đấy, nhưng hai mươi đồng tiền vàng thì hơi mắc.”
“Không thể bớt! Ngài xem chúng tôi nuôi nó xinh đẹp thế này phải tốn bao nhiêu tiền, hai mươi đồng là quá rẻ. Nếu ngài không chịu thì thôi, vẫn còn nhiều người hỏi thằng bé!” Ông dượng làm bộ kéo Cain đi.
“Chậm đã!” Carter vội vàng nói, lại liếc nhìn Cain hồi lâu, cuối cùng gật đầu. “Được rồi, hai mươi thì hai mươi.”
Nhận túi vàng từ tay Carter, ông dượng cười toét miệng. Bà dì hấp tấp mở túi ra lấy một đồng vàng đưa lên miệng cắn, sau đó thỏa mãn cười. Như chợt nhớ ra bỏ quên một người, bà quay lại nói với Cain bằng giọng thương tiếc.
“Cain, con hãy nghe đây, tuy dì dượng không muốn xa con, nhưng ở lại cái làng nhỏ này thì con không có tương lai. Con đi nghe ngài Carter học làm ăn, sau này ở nhà sang có kẻ hầu người hạ, thành ông chủ lớn, lúc đó người mẹ đã chết của con cũng vui mừng.”
Cain muốn khóc.
Cậu không phải tên ngốc, vừa nghe đã biết đó chỉ là những lời dối trá. Đôi mắt ông khách kia như muốn lột sạch quần áo trên người cậu, đã nói lên số phận sau này của cậu. Cain không tin dì dượng không biết. Là họ bán cậu, túi vàng kia giống như khối băng đông lạnh tim cậu. Cho dù họ đối xử khắc nghiệt đến thế nào, thì trong lòng cậu luôn xem họ là người thân ruột thịt, chẳng lẽ đây chỉ là một mình cậu ảo tưởng?
Lạnh quá, thế giới sao lại lạnh đến như vậy?
Rộng quá, rộng đến mức cậu không nhìn thấy gì xung quanh ngoài chính bản thân mình.
Có ai đó làm ơn cho cậu một chút hơi ấm không? Chỉ cần một chút thôi, cậu sẽ nâng niu giữ gìn nó. Hơi ấm. Cậu cần hơi ấm.
Hắc Long.
Khuôn mặt hắn hiện lên trong đầu, chưa bao giờ cậu khao khát hơi thở lành lạnh của hắn như lúc này.
Ông dượng tinh mắt phát hiện Cain lùi dần ra cửa, rống lên.
“Mau đóng cửa lại!!!”
Nhưng quá muốn, Cain đã chạy đi. Ba người trong nhà vội vàng đuổi theo, tiếng ông dượng rít gào sau lưng Cain.
“Thằng nhãi! Mày mau đứng lại! Để tao bắt được tao cho mày một trận! Tao sẽ chặt chân mày! Đứng lại, thằng con hoang!!!”
TV……………………..TV
Cain cố chạy nhanh hết mức có thể, hô hấp ngày càng khó khăn, bước chân càng lúc càng nặng nề. Cậu không cảm thấy đau đớn khi cành cây khô quẹt vào da hoặc nhiều lúc vấp chân té ngã. Cain chỉ biết một điều, cậu phải chạy, chạy, chạy không ngừng.
Đột nhiên Cain vấp phải một thứ gì đó làm cậu ngã nhoài, cậu lăn xuống một con dốc, khi ngừng lại cả người đã đầy vết thương, ngón chân tươm máu. Cain lật đật bò dậy, nép mình dưới gốc cây. Những tiếng chân từ xa ngày càng tiến tới gần kèm theo giọng đàn ông cộc cằn chửi thề.
“Thằng con hoang đó trốn đâu mất rồi?! Khốn kiếp!!!”
“Ông có im đi không? Để dành hơi sức tìm thằng kia!” Người đàn bà gắt gỏng.
“Hộc…hộc…phải…phải tìm ra….nó…hộc…nếu…nếu không thì….trả tiền….tiền lại…!” Một giọng già nua vừa thở vừa đứt quãng nói.
“Chúng ta ra bên kia tìm!!!” Người đàn ông lớn tiếng ra lệnh.
Nghe tiếng động ngày càng nhỏ cho đến khi mất hẳn, Cain mới dám buông tay che miệng, mồm to thở dốc.
Khi thả lỏng tinh thần cũng là lúc cảm giác đau ập đến. Quần áo cậu dính đầy bùn đất và vài chỗ ướt bởi máu rỉ ra. Cain cắn chặt môi, cuộn người, hai tay ôm sát chân, cằm đặt lên đầu gối, hốc mắt đỏ bừng nhưng không giọt nước nào lăn ra.
Cain tự hỏi.
Có phải vì cậu ích kỷ muốn Hắc Long mãi mãi ở cùng mình, nên thánh thần trừng phạt cậu phải rời xa Hắc Long? Lẽ ra một đứa trẻ xấu xa, một đứa trẻ sinh ra đã bị nguyền rủa với đôi mắt màu tím là minh chứng, không nên có khao khát gì. Nhưng cậu không muốn từ bỏ Hắc Long, không muốn rời xa hắn.
Hắc Long là không khí, là ánh mặt trời, là nguồn nước mát lành, là tất cả thế giới của cậu. Nếu không có Hắc Long, cuộc sống trở nên mệt mỏi, trước mắt chỉ là bóng đêm.
Nếu mất đi ánh sáng, con người có thể sống sót?
Ngước nhìn bầu trời nhuộm dần màu hoàng hôn, Cain thầm mong trăng mau mọc. Vì khi trời tối họ sẽ không thể tìm ra cậu, sau đó cậu có thể chạy đến bên Hắc Long, nói cho hắn lúc này cậu có bao nhiêu sợ hãi.
Thời gian chậm chạp trôi. Ngôi sao thứ nhất, rồi thứ hai, thứ ba lấp lánh sáng trên trời đêm.
Cả người Cain run lên vì lạnh. Bỗng một vật màu đen bay xẹt qua mặt Cain, cậu hoảng sợ la lên.
“A…!”
Vừa la một tiếng cậu vội vàng bịt miệng, nhưng đã quá muộn. Gần như ngay lập tức, một bàn tay từ bóng đêm thò ra túm lấy cổ áo Cain, nhấc bổng cậu lên.
“Bắt được mày rồi, thằng quỷ con!”
Giọng ông dượng đắc ý tiến vào tai. Toàn thân Cain mất hết sức mạnh, mặc ông dượng nắm trong tay lung lay như con búp bê. Cain khép mắt, trong lòng thầm kêu một cái tên.
‘Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long… Hắc Long……..’
Ngay khi Cain tuyệt vọng định cắn lưỡi tự sát thì một cơn gió lốc ập đến. Nó thổi bay ông dượng lăn tròn mấy vòng đập mạnh vào một thân cây, bà dì thét to chạy vội đến đỡ ông chồng. Còn Cain thì rơi vào một vòng tay lạnh lẽo. Hàng mi run rẩy khẽ động. Giây phút nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc, toàn thân Cain lan dần ấm áp. Cậu biết chỉ cần ở trong vòng tay này, cậu không sợ thứ gì trên đời.
TV………………..TV
Hắc Long như mọi khi ở chỗ cũ chờ Cain, nhưng đến khi trăng lên vẫn không thấy cậu xuất hiện. Hắn sai đàn dơi tìm kiếm cậu. Đi theo lũ dơi chỉ vị trí Cain, vừa đến nơi, thấy gã đàn ông giơ tay định đánh cậu, hắn liền nổi giận bung cánh tạo gió lốc thổi bay gã đàn ông, nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Nhìn thấy khuôn mặt cậu tái xanh, thân thể run rẩy có lẽ bởi sợ hãi, trái tim vốn tưởng đã đóng băng lại bùng cháy ngọn lửa.
“Con người hạ đẳng, dám xâm phạm lãnh địa của ta?” Mắt xanh lạnh lùng quét ba người.
Ông dượng, bà dì và Carter nhìn thấy ánh mắt kia thì toàn thân như bị đóng băng, hô hấp cứng lại.
Bà dì là người lấy lại tinh thần trước nhất. Quan sát người thanh niên trước mặt, hắn đẹp một cách không giống người, hơn nữa mắt xanh và hàm răng nanh thêm vào đôi cánh đen, chỉ có một đáp án: quái vật trong khu rừng.
Không biết thì thôi, biết rồi càng thêm sợ hãi. Bà núp sau lưng chồng, run run nói.
“Xin…xin thứ…thứ lỗi…chúng…chúng tôi chỉ là truy bắt….bắt thằng bé kia….không…không dám…quấy rầy ngài….”
Hắc Long khinh thường hừ một tiếng.
“Từ nay cậu trai này là của ta. Các ngươi hãy cút đi trước khi ta nổi giận.”
Ông dượng, bà dì chỉ chờ mong có thể, lật đật xoay người chạy đi. Hai người chạy vài bước đã vấp ngã, liền vừa bò vừa lết tiến về phía trước, không dám ngừng lại một chút.
“Đứng lại!” Carter giang tay ngăn Hắc Long bước đi. Tuy hình dáng Hắc Long khác người nhưng không làm gã sợ. Carter đã thấy nhiều diễn viên xiếc có hình thù kỳ quái, gã nghĩ Hắc Long là một trong số đó. “Ta đã mua ‘nó’.” Carter chỉ vào Cain. “ Ngươi tốt nhất hãy buông ra, nếu không…” Carter bỏ dở câu nói kèm theo cái nhìn đầy đe dọa.
Hắc Long chán ghét lão già nhìn Cain bằng con mắt tràn đầy tình dục. Không muốn bẩn tay, Hắc Long cao giọng ra lệnh.
”Tên người này là bữa tối của các ngươi.”
Hắc Long giương cánh bay lên cao, phía dưới là hàng trăm con dơi bay thành vòng tròn cùng tiếng thét kinh hoàng.
……………………………………