Tình yêu bất tận - Chương 23
Melody 1: Meet
Ta đi tìm em, vượt qua không gian và thời gian. Ta chợt nhận ra xung quanh chỉ có bóng đêm bao phủ. Em như vầng trăng trên cao, dù cố vươn tay đến thế nào vẫn không thể nắm bắt.
Từ lâu…rất lâu về trước, ta quên mất bản thân là ai. Thứ duy nhất tồn tại trong trí óc trống rỗng này, là em. Không biết từ bao giờ, tình yêu trong ta biến chuyển thành thù hận Ta hận em đã rời bỏ ta. Để ta nếm trải nỗi cô đơn triền miên hàng trăm thế kỷ. Ta hận tình yêu dành cho em qua thời gian trở nên mãnh liệt không thể cắt đứt, là gông xiềng trói buộc linh hồn hằn dấu vết sẹo mãi đậm sâu.
Ta hận em.
Yêu
Ta hận em
Yêu
Ta hận em
Yêu
Ta hận em
Yêu
Yêu
Yêu
Yêu
Yêu
Yêu
Yêu
Melody 2: Together
Note I:
“Ông quái vật, ông có thích ăn bánh nướng không? Con đem tới cho ông nhiều lắm, ba cái lận, tuy hơi nguội một chút!”
Hắc Long không thể hiểu nổi, đã nửa năm trôi qua, tại sao mỗi ngày hắn lại đến bờ hồ kiên nhẫn nghe đứa trẻ loài người lảm nhảm. Là vì cô độc lâu quá nên muốn nghe âm thanh ai đó bên tai? Hắc Long khóe môi cong lên nụ cười châm chọc.
“Ông quái vật, nãy giờ có nghe con nói gì không?” Bị phớt lờ như mọi lần nhưng bé không tỏ ra giận dỗi, vẫn cười hồn nhiên.
Đáp lại cho sự kiên trì là câu nói của Hắc Long. “Tên ta không phải ‘ông quái vật’.”
Dù không còn là con người nhưng bị kêu ‘quái vật’ ‘quái vật’ khiến hắn khó chịu.
“Gọi ta Hắc Long.”
Mắt bé sáng lên, vui vẻ kêu. “Hác Long.”
Hắc Long nghe xong vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng nhưng khóe miệng giật giật tiết lộ tâm tình chủ nhân. Hắn sửa đúng. “Là Hắc Long.”
Bé cố gắng đến mức mặt đỏ bừng, nhưng phát âm vẫn là…
“Hắt Long?”
Hắc Long nhíu mày, càng gọi càng kỳ cục. Hắn hiểu thời đại thay đổi, ngôn ngữ chân chính dần mất đi, con người thêm vào những thứ ngôn ngữ mới. Bắt một đứa trẻ con người đọc đúng tên hắn là rất khó khăn. Tuy nhiên, hắn không thể tha thứ cái tên bị gọi sai, đó là niềm kiêu ngạo của hắn.
Sau vài chục lần lập đi lập lại, Hắc Long cuối cùng nổi quạu. “H-Ắ-C – L-O-N-G! Hắc Long!!!”
Bé chớp đôi mắt to vô tội. Tuy trong thâm tâm bé không cho rằng hắn là kẻ xấu, nhưng bộ dạng hung dữ hiện giờ vẫn làm bé sợ co rụt đầu, nhỏ giọng kêu.
“Hắc Long…”
Rốt cuộc đã phát âm đúng.
Nhìn Hắc Long vừa lòng gật đầu, bé biết mình đã thoát hiểm, len lén thở phào, lầm bầm đọc lại tên hắn như để ghi nhớ. Hắc Long tiếp tục tình trạng ‘thế giới chỉ riêng ta’, dựa lưng vào gốc cây, để gió ru ngủ. Ngay lúc mi mắt hắn sắp sụp xuống, nghe bé than nhỏ.
“Tên gì mà thật khó kêu.”
Hắc Long nâng lên mi mắt, giải thích. “Là vì ngôn ngữ khác nhau.”
“Ông là người nước khác?” Bé tò mò hỏi.
Hắc Long khép mắt, không đáp, cũng không nghe thấy bé nói gì thêm.
Hắn cho phép bé ở bên cạnh cũng là vì tính cách này, bé không giống những đứa trẻ khác luôn quấn quýt làm người ta khó chịu.
Chợt nghe bé lại nói.
“Tên con là Cain, năm nay mười tuổi.”
“Ta không hỏi tên ngươi.” Hắc Long lười biếng nói.
Kỳ lạ không nghe tiếng khóc hay phàn nàn giận dỗi, Hắc Long mở mắt ra, kinh ngạc thấy bé thản nhiên chơi đùa tóc hắn. Là quá quen thuộc người ta bỏ qua sự tồn tại, không được gọi tên? Nghĩ vậy ngực Hắc Long đột nhiên nhói một cái. Hắn giật mình, cảm giác bất chợt này hắn không tin nổi sẽ xuất hiện với mình. Hắn không nên có cảm xúc vì một người khác.
Hắc Long chăm chú nhìn Cain, lần đầu tiên quan sát kỹ bé. Cain có thân hình nhỏ hơn số tuổi thật sự, có thể do thời gian dài không ăn đủ chất dinh dưỡng làm cơ thể đình trệ phát triển. Khuôn mặt trái xoan, mắt to như mắt nai lóe tia sáng ngời, gần khóe miệng trái có nốt ruồi nhỏ, khi cười trông như cánh bướm sắp bay lên. Giọng nói trong trẻo đem lại cảm giác như tắm trong con suối mát lành. Đó là một đứa trẻ xinh xắn, đáng tiếc bộ đồ rộng thùng thình cũ mèm đã che lấp tất cả. Điểm gây chú ý nhất nơi bé là đôi mắt tím, vì màu mắt đặc biệt này mà hắn lầm tưởng đã tìm được người ấy. Nhưng càng nhìn lâu hắn càng phát hiện chúng khác nhau. Đôi mắt Cain trong như viên thủy tinh, dường như thế giới qua đôi mắt cậu càng trở nên lung linh. Đôi mắt người ấy thì khác, cũng trong suốt nhưng giống như tấm kính, phản chiếu tất cả mà không đọng lại gì. Hắn không nên tìm kiếm mảnh vụn của người ấy qua Cain.
“Ông bao nhiêu tuổi rồi?” Cain thắc mắc.
Chưa thoát khỏi mớ suy nghĩ, hắn thuận miệng đáp. “Không nhớ, hình như là mấy ngàn gì đó.”
“Ôi trời!!!” Cain kinh ngạc há hốc mồm, lát sau nghi ngờ hỏi. “Nhưng trông ông đâu có già đến vậy? Trẻ và đẹp hơn cả anh Thomas!”
“Thomas là ai?”
“Anh Thomas là thợ đóng giày, năm nay đúng hai mươi lăm tuổi.”
“Ta là quái vật, đương nhiên khác con người.” Khóe miệng Hắc Long lại co quắp.
Thật không hiểu đứa trẻ này đãng trí hay đầu óc bị gì, đi so sánh hắn với con người?
“Con không nghĩ tới.” Cain thè lưỡi, cốc đầu tự trừng phạt mình.
Hắc Long ngẩng đầu nhìn bầu trời, không nói gì.
Sợ hắn chê mình ngốc, Cain vội vàng giải thích.
“Con quên tại vì ông không độc ác như các quái vật trong truyện kể. Ông đã cứu mạng con, lại có cánh, chắc chắn ông là Thiên Sứ!” Cain tiếp tục say sưa tự biên tự diễn. “Chắc hẳn ở trên trời ông làm lỗi gì nên Chúa mới trừng phạt đày ông xuống dưới mặt đất…”
Hắc Long ho khan, mắt trợn trắng. Thiên Sứ? Hắn mà là Thiên Sứ? Ai quen biết hắn nghe xong câu này chắc cười chết ngất.
Quyết định sửa quan niệm sai lầm ngay từ lúc bắt đầu. Hắn biến đổi màu mắt, nhe hàm răng nanh, kề sát mặt vào Cain.
“Nhìn kỹ, trông ta còn giống Thiên Sứ không?”
Cain lắc đầu.
Hắc Long hỏi tiếp. “Có sợ không?”
Bé lại lắc đầu.
“Tại sao không sợ?” Hắc Long ngạc nhiên.
“Bởi vì biết ông sẽ không làm hại Cain.” Bé khẳng định nói
Đôi mắt trong sáng chứa đựng tin tưởng làm Hắc Long dấy lên mong muốn phá hủy, hắn hừ lạnh nói.
“Sao ngươi tin chắc ta sẽ không?”
“Bởi vì ông đã nói không ăn con mà?” Bé hoang mang hỏi lại.
Hắn thất bại gục đầu. Không ngờ trên đời thật sự tồn tại một con người không bị vấy bẩn như Cain. Chẳng những không sợ hãi còn đi tin tưởng lời quái vật nói.
Hắc Long động lòng trắc ẩn, hảo tâm dạy dỗ quan niệm sai lầm của bé.
“Ngươi không biết một câu nói có thể tùy tiện hủy bỏ bất cứ lúc nào? Lời của quỷ lại càng không đáng tin.”
“Ông sẽ không gạt con!” Cain bất mãn cãi lại.
“Cho dù lúc này ta không ăn thịt ngươi nhưng một lúc nào đó khi đói, ta sẽ ăn!” Hắn nhe răng làm bộ mặt dữ tợn.
“Thật sao?” Bé tròn xoe mắt.
“Ừ!” Hắc Long chắc chắn gật đầu, xem ra kết quả giáo dục tuy gian khổ nhưng đã thành công.
Bé suy nghĩ một lúc, ngẩng đầu lên, cười tươi nói.
“Vì Cain rất thích Hắc Long, nên lúc đó nếu Hắc Long đói thì cứ ăn Cain đi.”
Hắc Long hoàn toàn triệt để úp mặt xuống đất.
Tại sao sói ăn thịt dê con? Đừng vội trách sói. Là lỗi dê con ngây thơ tự tìm đến.
Nhìn bầu trời dần chuyển sang màu đỏ nhạt, Cain hốt hoảng đứng lên.
“Chết, đã trễ quá rồi, con phải về nhà!”
Vẫn úp mặt trên cỏ, Hắc Long phất tay. “Tạm biệt, Cain.”
Hy vọng không phải tạm biệt mà là vĩnh biệt_Tiếng lòng của Hắc Long
Không nghe tiếng bước chân rời đi, Hắc Long ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi bé đứng ngây người.
“Làm sao vậy?”
Vốn là một câu chào bình thường, lại khiến Cain hốc mắt đỏ bừng. Bé vội lắc đầu, cho hắn một nụ cười thật tươi để lộ lúm đồng tiền hai bên má.
“Hẹn mai gặp, Hắc Long!”
Nhìn bóng lưng nhỏ bé dần khuất, hắn khó hiểu lầm bầm.
“Không phải tên Cain sao? Tại sao phản ứng kỳ lạ quá vậy.”
TV…………………..TV
Cain khe khẽ ca khúc đồng dao, bước tung tăng trên con đường mòn về nhà. Nghĩ về Hắc Long, cậu cười tủm tỉm. Hắn tuy là quái vật, lời nói khó nghe, tính tình hơi xa cách, nhưng cậu biết hắn rất tốt, rất rất tốt. Chỉ có hắn là nói chuyện với cậu, gọi tên cậu.
Mẹ Cain thuở thiếu nữ nổi danh đẹp nhất làng, có một ngày xuất hiện người đàn ông từ bên ngoài vào làng, sau khi ông ta rời đi, mọi người phát hiện mẹ cậu không chồng mà có thai. Bị áp lực từ dân làng và gia đình xua đuổi, mẹ Cain kiệt sức chết sau khi sinh cậu. Sau đó em gái của mẹ Cain đã đem cậu về nuôi. Là đứa con hoang lại có màu mắt khác thường, trước khi hiểu chuyện Cain đã bị dân làng xa lánh, thậm chí dì dượng của cậu đã không gọi tên cậu mà chỉ kêu quái vật mắt tím, tạp chủng, khắc tinh, sao chổi, thằng nhãi.
Cain tuổi nhỏ đã hiểu thế gian lạnh lẽo như thế nào.
Ngày suýt chết đuối, Cain không vẫy vùng, cậu nghĩ đó là giải thoát để cậu không phải sống khổ sở thêm nữa. Nhưng Hắc Long xuất hiện, cứu cậu, cho cậu năng lượng sống tiếp. Ngày đó Cain khốn khổ đã chết trong hồ nước, Cain hiện tại chỉ vì Hắc Long mà sống.
Nghĩ đến Hắc Long nói sẽ ăn thịt mình, Cain âm thầm quyết tâm, cậu phải cố ăn thật nhiều để trở nên mập mạp, như vậy hắn có thể ăn no.
TV…………….TV
“Mày đi đâu giờ này mới về?!”
Cain vừa bước vào sân nhà đã bị người đàn ông cao gầy, khuôn mặt đỏ bừng quăng cho một cái tát.
“Dượng…”
“Công việc bận ngập đầu mà mày bỏ đi chơi, muốn chết đói hay sao?!”
Lại một cái tát mạnh giáng xuống. Cain lùi lại vài bước, mắt hoa lên, chờ không còn thấy choáng váng, cậu mới ho khan nói.
“Con xin lỗi.”
Đây là câu nói thường xuyên mỗi khi ông dượng nổi giận cho dù cậu có làm sai hay không. Bởi vì chỉ có nói như vậy, ông ta mới không đánh cậu nhiều thêm.
“Xin lỗi, xin lỗi, chỉ biết nói xin lỗi! Thứ ngu đần như mày phải ăn đòn mới học khôn được!” Ông ta lại giơ cao tay.
Lúc này một giọng nữ the thé cất lên giúp cậu tránh khỏi đòn đánh.
“Thằng kia, không mau vô làm việc nhà, đứng đó làm gì?!”
Người đàn bà mập mạp từ trong nhà bước ra, híp con mắt ti hí đay nghiến Cain.
“Chúng ta không dư cơm nuôi thứ vô dụng!”
Cậu cúi đầu, nhỏ giọng. “Thưa dì…”
“Còn không mau đi?!” Bà ta nhéo bắp tay Cain.
“Dạ! Dạ!!!”
Vội vàng chạy vào nhà, cậu loáng thoáng nghe tiếng dì dượng
“Bà cản tôi dạy nó làm gì? Nhìn mặt thằng nhãi dã loại đó đã khiến tôi nổi nóng! Tại vì mẹ con nó mà chúng ta không mặt mũi nào sống trong làng!”
“Tôi không cản, lỡ ông đánh chết nó hoặc bị thương nặng, lấy ai làm việc? Ông chỉ biết uống rượu cả ngày, thượng cẳng chân hạ cẳng tay với người làm, giờ đâu còn ai dám làm việc cho ta?”
“Hừ!”
“Hơn nữa nó làm việc không đòi tiền công, cho nó ngày ba bữa cơm và quần áo mặc là được. Nếu không vì vậy, ông tưởng tôi muốn nuôi dưỡng thứ sao chổi đó?”
Nhìn bọt xà bông nổi trên thau quần áo, Cain nở nụ cười chua xót. Đấy mà là dì dượng, người thân ruột thịt duy nhất của cậu sao? Họ bắt cậu làm tất cả việc nhà, nếu không phải còn tuổi nhỏ, cậu đã phải phụ giúp công việc đồng áng nặng nhọc. Ngày ba bữa cơm, nhưng mỗi bữa chỉ một chén lưng, quần áo thì mặc đồ cũ ông dượng, bà dì vứt đi, vậy mà họ luôn nhắc cậu phải biết ơn họ đã cưu mang cậu.
Hắc Long, cho dù hắn luôn nói hắn là quái vật, nhưng cậu không sợ, hắn còn tốt với cậu hơn tất cả mọi người. Nghĩ đến ngày mai sẽ được thấy hắn, nụ cười vui vẻ lại nở trên môi Cain.
Note II:
Ngày ngày, tháng tháng, thời gian lặng lẽ trôi. Ngôi làng nhỏ yên bình sinh hoạt như mọi ngày. Cây vẫn xanh sau khi thay lá vàng, gió vẫn thổi vờn quanh ngọn cỏ.
Cảm giác có vật mềm mại cọ mu bàn tay, Hắc Long mở mắt ra, là một con thỏ con. Có lẽ nó thấy Hắc Long dựa lưng vào gốc cây lâu không cử động, tưởng hắn là một phần của cây nên cả gan tới gần. Sinh vật màu trắng luôn làm người ta có dục vọng phá hủy, nhất là sinh vật đó vừa bé nhỏ vừa đáng yêu. Hắc Long nắm lỗ tai con thỏ nhấc nó lên, đăm chiêu suy nghĩ cách khi dễ nó. Nhàn rỗi là đồng lỏa khiến người ta nảy ra ý định phạm tội.
“Hắc Long, đang làm gì vậy? Oa, con thỏ dễ thương quá! Làm sao bắt được vậy?”
Cain tròn xoe mắt, trong mắt lấp lánh ánh sáng như nói muốn sờ thỏ con, muốn có nó.
Hắc Long nhìn con vật trong tay lại nhìn Cain, quyết định đưa nó cho cậu.
“Nếu thích thì lấy đi.”
Cain kinh ngạc trợn mắt, dường như không hiểu hắn đang nói gì.
Hắc Long trực tiếp quăng con vật vào lòng Cain.
Cain cẩn thận ôm trong tay thứ sinh vật mềm mại ấm áp, một thứ vô cùng đáng yêu, xinh đẹp.
Hắc Long nói hắn tặng nó cho cậu, hắn cho cậu…
Cain cúi đầu, giọt nước ấm lăn khỏi mi mắt rơi trên đầu con thỏ ngơ ngác nhìn cậu. Cain sẽ không bao giờ quên giây phút này. Dù thời gian trôi qua bao lâu, cậu sẽ ghi nhớ mãi món quà đầu tiên được ai đó tặng, món quà đầu tiên Hắc Long đưa cho cậu.
Dù đã cúi đầu, Hắc Long vẫn biết Cain khóc. Từ khi gặp nhau, Hắc Long chưa bao giờ nghĩ cậu có nước mắt để khóc, cho nên hắn giật mình hồi lâu mới hắng giọng nói.
“Ngươi…đặt tên cho nó đi.”
Thành công chuyển lực chú ý của Cain. Cậu nghe vậy lập tức ngẩng đầu hỏi.
“Đặt tên?”
“Cái tên là chứng minh ngươi sở hữu nó, làm nó trở nên đặc biệt hơn những thứ có hình dạng giống hệt.” Hắc Long giảng giải thêm. “Tên rất quan trọng.”
Cain suy nghĩ, hai hàng chân mày gần như dính vào nhau. Sau cùng cậu giương đôi mắt đáng thương nhìn Hắc Long, rụt rè nói.
“Gọi là con thỏ được không?”
Thấy Hắc Long sắc mặt quái dị, Cain cúi đầu xấu hổ nói.
“Xin lỗi, con không biết chữ nên không nghĩ ra được cái tên nào…”
Nghe xong, Hắc Long cảm giác trong ngực có thứ gì đó trở nên mềm mại một chút. Cain, đứa trẻ này nên có nhiều yêu thương. Hắn buột miệng nói.
“Ta sẽ dạy ngươi.”
Cain vụt ngẩng đầu, không dám tin hỏi lại.
“Sao cơ?”
“Ngày mai hãy đến đây, ta sẽ dạy ngươi học chữ.” Hắc Long quay đầu đi, hình như là ngượng ngùng. Tuy vậy, thấy vẻ sung sướng nhanh chóng lan rộng trên mặt Cain, Hắc Long hài lòng với quyết định của mình.
Đột nhiên Cain nói. “Hắc Long, có dao hay thứ gì cắt được không?”
Hắc Long không hỏi cậu định làm gì, lấy từ trong áo một dao găm nhỏ khắc hoa văn cổ xưa. Cain nhận lấy, rút dao ra khỏi vỏ. Lưỡi dao mỏng, một chiếc lá rụng khỏi cành cây rơi xuống bị cắt làm hai. Cain từ từ hạ con dao xuống, một nhát cắt, một dúm lông trắng rơi ra. Sau đó Cain buông tay để con thỏ chạy đi.
“Tại sao ngươi làm vậy?” Nhận lại con dao, Hắc Long thắc mắc.
“Không nên nhốt sinh vật tự do.” Cain lắc dúm lông thỏ trong tay, mỉm cười. “Có thứ này làm kỷ niệm là tốt rồi. Con sẽ tết nó thành sợi dây đeo cổ.”
Lời Cain nói làm Hắc Long chấn động.
Không nên nhốt sinh vật tự do…Không nên nhốt sinh vật tự do…Không nên nhốt sinh vật tự do…..
Phải chăng năm xưa nếu hắn cũng nghĩ như vậy, thả tay cho Thiên Sứ bay đi thì mọi chuyện sẽ khác?
Hắc Long lắc đầu.
Không. Cho dù kết quả như thế này, hắn không hối hận, có được lựa chọn lại một lần thì hắn vẫn sẽ làm vậy.
Nếu đã yêu quý phải giữ chặt trong tay, dù sẽ làm nó nát vụn.
Đó là cách hắn yêu
TV………………….TV
Ngày hôm sau, Cain háo hức đến chỗ hẹn. Hắc Long vẫn như mọi khi, nhắm mắt ngồi dựa gốc cây như đang ngủ. Nhưng cậu biết chỉ cần tới gần hắn trong vòng năm bước, hắn sẽ mở mắt ra ngày.
Hôm nay gần chân hắn có thêm quyển tập, cây viết lông ngỗng và lọ mực.
“Bắt đầu thôi.” Hắc Long ngồi dậy.
Cain nghiêm chỉnh ngồi xuống trước mặt hắn, háo hức hỏi.
“Con phải làm gì?”
Vừa dứt lời, thân thể Cain bị nhấc lên, chớp mắt sau đã ngồi trong lòng Hắc Long. Cậu bối rối mở to mắt. Lần đầu tiên cùng một người tiếp xúc thân mật như vậy, trái tim cậu đập vừa nhanh vừa hỗn loạn.
Không còn cách nào khác, lần đầu tập viết phải có người cầm tay.
Chỉnh bàn tay Cain cầm bút đúng tư thế, bàn tay Hắc Long bao lấy tay nhỏ bé chuẩn bị viết chữ đầu tiên trên giấy. Bỗng Cain khẽ rên một tiếng.
“A…”
“Sao vậy?”
“Không…không có gì. Bị kiến cắn thôi. Chúng ta tiếp tục.” Cain cười cười.
Nhưng lời nói dối không thể che đi khuôn mặt bỗng chốc tái nhợt . Hắc Long giấu nghi ngờ vào trong lòng, tiếp tục cầm tay cậu đi từng nét chữ. Mỗi lần hắn hơi dùng sức nắm cổ tay cậu, vai cậu sẽ hơi co rụt, mím môi như cố nén không kêu ra.
Trời ngả màu hoàng hôn, Cain vô tư đi về nhà mà không biết Hắc Long theo ngay phía sau.
“Mày đi đâu giờ mới về?!” Người đàn ông cao gầy quát.
Hơi thở nồng nặc mùi rượu của ông ta làm thân thể Cain run rẩy. Mỗi lần say rượu, dượng sẽ đánh cậu.
Quả nhiên, một cái tát mạnh làm mặt Cain nghiêng đi, răng cắn trúng môi, máu chảy ra khóe miệng.
“Mất dạy! Tao hỏi mày dám không trả lời?!”
“Xin lỗi dượng, con không cố ý…”
“Im! Bây giờ còn dám trả treo? Có phải lúc gần đây tao tử tế quá nên mày lên mặt, không coi ai ra gì?!” Ông dượng không thương tiếc kéo lỗ tai Cain.
Cain sợ hãi liên tục lắc đầu.
“Mày lắc đầu ý nói tao không dám?!” Ông dượng híp mắt nguy hiểm, rút sợi dây nịt ra quất tới tấp lên người Cain. “Cho mày biết tao có dám hay không! Thằng con hoang chết tiệt! Mày không nên sinh ra! Mày sống làm gì báo đời hả?! Nếu không phải thằng khốn kia tới dụ dỗ Anna, sinh ra thứ tạp chủng như mày, thì tao đã cưới được nàng! Thằng khốn kiếp! Dám cướp Anna của tao! Tao đánh chết mày! Đánh chết mày!!!”
Cain co người chịu những cú đá đạp, dây nịt quất. Nếu cậu khóc lóc xin tha chỉ càng khiến ông ta thêm hưng phấn ra đòn lâu hơn. Nước mắt lặng lẽ rơi, Cain nhắm mắt tự dối gạt mình, tất cả rồi sẽ nhanh chóng quá đi, cậu không đau, không hề đau…
Giữa lúc ông dượng hăng say đánh, bà dì mở cửa bước ra ngoài sân, lớn tiếng nói.
“Ông đánh vừa vừa thôi chứ! Đánh kiểu đó lát nữa sao nó làm công việc nhà được!!!”
“Hừ!” Ông dượng cụt hứng thu lại dây nịt, đạp thêm một cái lên lưng Cain. “May cho mày đó!”
“Này, ông lại đi đâu?”
“Uống rượu!!!”
“Tối ngày chỉ biết rượu, rượu, ông có giỏi đừng quay về nữa!” Bà dì tức giận rống theo ông chồng đi ngày càng xa. Bà quay lại đá Cain. “Mày nằm ăn vạ đến bao giờ? Đi làm việc mau lên! Không làm xong hết thì đừng hòng ăn cơm!”
Cain cố nén đau đớn gượng ngồi dậy, khập khiễng đi vào nhà.
Hắc Long đứng trên cây chứng kiến tất cả, nhếch môi cười lạnh.
Sau đó không lâu, xảy ra một chuyện lạ. Mỗi lần ông dượng hay bà dì có hành động hành hạ Cain, thì y như rằng buổi tối sẽ gặp ác mộng không ngủ được, kế tiếp gặp toàn chuyện xui rủi. Dần dần, họ tuy ngoài miệng vẫn mắng chửi nhưng không dám động tay chân đánh cậu, cũng không bắt cậu làm việc quá sức.
Cain chỉ cảm thấy may mắn, không suy nghĩ sâu xa về chuyện này.
TV………………………TV
Thời gian lặng lẽ trôi, Cain ngày càng quyến luyến Hắc Long. Nghĩ đến ngày mai hoặc ngay một lúc nữa hắn sẽ ra đi, cậu càng trân trọng mỗi giây phút gặp gỡ Hắc Long. Cậu cẩn thận từng lời nói đến cử chỉ không làm hắn mất hứng.
Hắc Long thấy Cain rụt rè thận trọng khi tiếp xúc với mình, hắn không thích nhưng cũng không nói ra. Một đứa trẻ loài người không là gì với hắn, không cần phải quan tâm.
Hắc Long không biết, một người ngay từ đâu không có gì, nếu có một bàn tay đưa ra trước mặt, cho dù đó là bàn tay ma quỷ, người đó sẽ bất chấp tất cả nắm lấy. Bởi vì con người không thể sống cô độc, cần có một lý do và lực lượng duy trì.
Tình trạng như gần như xa này cứ thế tiếp diễn cho đến mùa thu.
Một ngày Cain sợ hãi hỏi.
“Hắc Long sẽ ở lại đây bao lâu?”
“Có lẽ ta sẽ sớm ra đi. Nơi đây chỉ là một chốn tạm dừng chân.”
“Không thể…ở lại sao?” Cain không hy vọng gì hỏi.
Hắc Long lắc đầu, khó được giải thích. “Ta đang đi tìm một người, đúng hơn là linh hồn chuyển thế. Ta đã đi tìm rất lâu, rất lâu…ta không thể ở lại mãi một nơi.”
“Như vậy…ở lại lâu hơn một chút, có được không?” Cain chờ mong hỏi. Giây lát sau lại cường điệu một lần. “Chỉ lâu hơn một chút thôi…”
Hắc Long quay đầu nhìn Cain, không hiểu sao lồng ngực có cảm giác hơi đau. Đứa trẻ này đã lớn lên như thế nào chứ, không e ngại một quái vật như hắn, còn muốn hắn ở lại. Đôi mắt tím vừa quen thuộc vừa xa lạ, trong đó có chờ mong cùng sợ hãi bị từ chối, làm Hắc Long có trong thoáng chốc mềm lòng.
Thôi, đi lâu như vậy, cũng mệt mỏi. Có lẽ hắn nên dừng lại nghỉ ngơi. Mạng sống con người với hắn chỉ là một cái chớp mắt, chờ Cain chết đi, hắn lại tiếp tục hành trình vô vọng.
“Vì Cain ngoan, ta sẽ ở lại.”
“Thật…thật….thật…. không?!” Cain vui mừng đến nói không thành câu.
“Ta sẽ ở lại cho đến lúc ngươi không muốn thấy ta.”
Đứa trẻ rồi sẽ lớn lên, tâm hồn trong sáng sẽ bị dục vọng nhiễm bẩn. Khi đó có lẽ cậu sẽ thấy ghê tởm đã từng cùng một quái vật tiếp xúc. Môi Hắc Long cong lên nụ cười giễu cợt.
Cain vội vàng lắc đầu, hưng phấn nói hoặc như một hứa hẹn.
“Không đâu! Cain mãi mãi…mãi mãi…muốn nhìn Hắc Long!”
Mắt Hắc Long liếc đôi tay nhỏ bé nắm chặt tay mình, hắn thở dài nói.
“Ngươi là con người đặc biệt khiến ta muốn lưu lại. Chỉ mong ngươi vĩnh viễn đừng thay đổi.”
Vì hắn nói rất nhỏ, Cain hoàn toàn không nghe thấy, cậu chìm đắm trong vui sướng. Hắc Long nói sẽ ở lại. Hắn không đi. Vì điều này, cậu nguyện đánh đổi bất cứ thứ gì.
Cain chỉ có hắn, chỉ có duy nhất Hắc Long.
Một lời hứa, ràng buộc vận mệnh của một Vampire và một con người.
TV………….TV
Đã trải qua bao lâu rồi? Sáu mươi năm? Sáu trăm năm? Hay sáu vạn năm? Hắc Long không thể nhớ. Chỉ biết lâu đến nỗi hắn đã từ bỏ hết những gì từng thuộc về con người, thứ duy nhất sót lại là sự cố chấp ‘hạn chế hút máu người’. Đến lúc hoàn toàn kiệt quệ, giây phút đứng trước lằn ranh mỏng giữa lý trí và bản năng, hắn mới kề nanh vào những cái cổ mảnh để hút lấy thứ chất lỏng màu huyết dụ. Sau đó khi thanh tỉnh, hắn cười nhạo thứ gọi là ‘lí trí’ yếu đuối. Với con người, hắn là quái vật cần phải giết. Với Vampire, hắn cũng là đối tượng chúng né tránh, vì hắn hay ra tay giết chóc không cần lý do. Dù ở bất cứ đâu, trong thế giới nào, Hắc Long vẫn chỉ là một kẻ đơn độc. Hắn tự hỏi thế gian này quá rộng lớn, nhưng một nơi nhỏ bé dành cho hắn tại sao không có. Trước đây hắn từng ngu ngốc kỳ vọng, tưởng đã tìm được nơi chốn của riêng mình, rốt cuộc cũng chỉ là ảo tưởng như hạt cát trôi tuột qua kẽ tay.
Trong một khu rừng cây cối to lớn che kín bầu trời, hầu như ánh nắng không thể xuyên qua, giữa rừng lại có một hồ nước trong vắt thấy đáy phản chiếu màu xanh bầu trời, thỉnh thoảng nước gợn sóng bởi đàn vịt trời. Hắc Long nằm trên một cành cây, như mọi lúc khác, vẩn vơ suy nghĩ.
Hắc Long cau mày, kỳ lạ, tại sao hắn không thể nhớ ra ‘nơi chốn’ ấy? Hắn cố lục lọi trong trí óc một chút ấn tượng, nhưng vô ích, tất cả chỉ là khoảng trắng rỗng tuếch.
‘Xột xoạt, xột xoạt.’
Đôi tai Hắc Long khẽ nhích động, hắn vừa nghe được tiếng bước chân giẫm trên cỏ, không phải của thú vật, chắc chắn có người đang đến gần. Hơi nép mình sau tán lá của cành cây cao nhất, hắn quan sát kẻ lạ mặt gan dạ, bởi lẽ hắn đã phao tin đồn có quái vật để không bị dân làng quấy nhiễu chốn riêng tư. Hắc Long kinh ngạc khi một đứa bé gầy gò xuất hiện trong tầm mắt. Bé trai mặc bộ quần áo rộng thùng thình nhàu nát, tóc rối bù, chân tay lấm lem, bước chậm rãi đến bờ hồ. Đàn vịt trời thấy động liền hoảng hốt đập cánh bay đi, cậu bé ngẩng đầu nhìn. Khoảnh khắc Hắc Long thấy đôi mắt cậu bé, cả người hắn như bị sét đánh. Môi bất giác khép mở, không tiếng động phát ra một từ.
-Michael!
Cậu bé cúi xuống dường như định múc nước, bỗng nhiên toàn thân cậu nghiêng đi rơi vào hồ. Cậu bé không biết bơi, cánh tay gầy yếu quơ loạn làm xao động mặt nước.
Theo bình thường Hắc Long sẽ nằm trên cành cây xem như không thấy, nhưng lần này khác hẳn, hắn lập tức lao ra ôm lấy bé trai trước khi chìm sâu xuống đáy hồ.
Cậu bé ngồi bệch trên bãi cỏ, ngước khuôn mặt tái xanh nhìn hắn, mái tóc ướt dính bết hai bên thái dương để lộ đôi mắt màu tím biếc. Chính đôi mắt này khiến hắn không thể bàng quan nhìn đứa bé chết đuối. Màu mắt tím đánh thức ký ức phủ bụi, về một người quan trọng nhất, người hắn vừa yêu vừa hận. Hắc Long hành động như mê sảng, giật bung hàng cúc áo sơ mi nhàu nát, hắn thất vọng khi thấy khuôn ngực gầy gò với làn da trơn tru không một vết sẹo.
Không phải người đó, lầm rồi sao?
“Át xìiii….!!!”
Hắc Long giật mình tỉnh lại, lùi ra xa. Bé quẹt mũi, hai tay run rẩy co vào nhau, áo sơ mi kích cỡ rộng quá khổ dính sát vào thân hình nhỏ gầy. Bé nhìn Hắc Long nói.
“Cám ơn ông!”
“Điên! Có muốn chết thì đi chỗ khác, đừng gây rắc rối trong chỗ của ta! Có biết nước hồ sâu lắm không? Nếu không có ta thì ngươi chết chắc!” Hắc Long trong lòng như có ngọn lửa thiêu đốt nóng bức, quát mắng
“Xin lỗi, vì con không thể lấy nước trong làng nên mới tới hồ này.” Bé cúi đầu nhận sai, rất có điệu bộ bé ngoan điển hình.
Hắc Long giọng hơi dịu lại. “Người lớn không nói cho ngươi biết có quái vật trong rừng?”
“Có nghe, nhưng con không nghĩ quái vật lại xuất hiện ban ngày. Mà ông ở đây tức là cũng đâu sợ quái vật!”
Nhìn đôi mắt tròn xoe ngây thơ cùng giọng non nớt khẳng định, Hắc Long bỗng nảy tâm ác độc, muốn làm cho bé sợ khóc thét lên. Hắn hé ra hàm răng trắng nhọn,trầm giọng.“Chính ta là quái vật đây!”
Hắc Long vui vẻ khi thấy bé sợ đến mức ngơ ngác nhìn hắn. Qua một lúc bé đột nhiên lắc đầu. “Ông gạt con! Trông ông không có điểm nào giống quái vật!” Bé trai hấp háy đôi mắt tinh nghịch, mắt tròn xoe trông vô cùng đáng yêu
Gân xanh nổi lên, Hắc Long hết sức tức tối khi ‘lòng tự tôn của quái vật’ bị xúc phạm. Hắn nhếch môi lạnh lùng.
“Ai thèm lừa ngươi chứ?”
Đôi mắt xanh ma quái nhìn như thôi miên người đối diện. Mái tóc hóa màu lửa đỏ. Đôi cánh đen bung ra tạo nên luồng gió xoáy. Hắn đắc ý nghĩ lần này bé sẽ sợ đến mức nhũn chân, khóc lóc kêu cha gọi mẹ. Ai ngờ bé lại sững sờ một lúc, sau đó nhỏ giọng hỏi một câu làm hắn té ngửa.
“Ông quái vật, ông muốn ăn thịt con?” Rõ ràng đây là câu hỏi tò mò, hoàn toàn không mang chút sợ hãi.
Một lần nữa hắn cảm giác vô cùng thất bại, tự hỏi thằng bé này không biết đầu óc làm bằng gì, dù là người lớn gặp tình huống này đã sợ đến ngất xỉu, đâu có như bé mở to đôi mắt chờ mong đáp án. Đôi vai Hắc Long rũ xuống, chán nản nói.
“Ta không ăn ngươi, cút đi!”
“Ông đúng là một quái vật tốt bụng!” Bé vui vẻ nói.
“Là ta không thèm ăn thứ ốm yếu trơ xương như ngươi!” Hắc Long cố vớt vát mặt mũi ‘quái vật’.
“Ông không ăn thịt con thì là quái vật tốt!” Bé cãi lại, biểu tình ‘ai nói không đúng sẽ khóc nha’.
Vai Hắc Long lại rũ xuống vài phân, tiếp tục nói chuyện chắc hắn sẽ nổi điên. Vậy nên vì an toàn chính mình, hắn vô lực nói. “Ngươi mau cút đi!!!”
Hắn quay lưng định tìm một chỗ nằm, gió chiều thổi mát rượi làn da sẽ cho hắn một giấc ngủ ngon, quên đi phiền phức nho nhỏ này. Chẳng ngờ hắn cảm thấy bị gì đó níu lại, xoay người thì thấy bé đang giật sợi lông vũ trên cánh của mình. Hắn trừng mắt quát.
“Làm cái gì vậy hả?! Đừng có giật, biết đau không?!”
“Đúng là cánh thật rồi!” Bé reo vui, mân mê sờ những sợi lông vũ đen tuyền.
Hắc Long bất lực trước đứa trẻ loài người quá dạn dĩ. Hắn ngồi phịch xuống bãi cỏ, dựa lưng vào thân cây sần sùi, nhắm mắt, mặc bé đi vòng quanh sờ mó mình.
Bé sờ vào sợi tóc đỏ, cao hứng reo.
“Tóc ông đẹp quá, như lửa! Nhưng con sờ vào không thấy nóng chút nào!”
Hắc Long lười biếng mở mắt, phát hiện khoảng cách hai khuôn mặt chỉ bằng một lóng tay. Hắn chìm trong màu tím huyền hoặc, buột miệng bật ra câu nói.
“Màu mắt ngươi rất đặc biệt, đẹp lắm.”
Bé khựng lại nhìn hắn đăm đăm, ánh mắt tím long lanh lướt qua tia bi thương, vui mừng, cùng nhiều cảm xúc khác làm hắn thấy bối rối. Ngực hắn dấy lên thứ cảm xúc lâu rồi chưa có: đau lòng. Một đứa bé còn nhỏ như vậy tại sao trong ánh mắt như có nhiều lắm đau thương? Hắn bỗng rất muốn ôm lấy thân hình nhỏ gầy chỉ một cơn gió nhẹ đủ thổi tan.
“Nhìn cái gì?” Hắn không ôm bé nhưng âm thanh mềm mại rất nhiều.
Bé lắc đầu, mắt chưa từng dời đi khuôn mặt hắn, bỗng nhoẻn miệng cười. Ngay giây phút đó, tất cả ánh sáng tập trung vào nụ cười thuần tịnh thơ ngây, chói mắt làm hắn khó thở.
Đột nhiên khuôn mặt bé ủ rũ, tiếc nuối nói.
“Ông quái vật, tới lúc con phải về rồi.”
“Biến đi cho ta nhờ.” Hắc Long thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ tiếp tục không biết hắn sẽ có thêm cảm giác quái dị nào nữa. Một lúc sau thấy bé chần chừ chưa chịu đi, hắn nhíu mày hỏi. “Còn muốn gì nữa?”
“Ngày mai con đến gặp ông có được không?” Bé cẩn thận hỏi, ngước đôi mắt tràn đầy chờ mong nhìn hắn.
“Tốt nhất đừng tới.” Hắc Long lầm bầm, nhưng chắc tại hắn nói nhỏ quá nên bé không nghe thấy. Bé cho rằng hắn im lặng tức là đồng ý, mừng rỡ chạy đi như sợ hắn đổi ý, không quên hẹn.
“Ngày mai gặp nha, ông quái vật!”
“Ta còn chưa…!” chấp thuận_ Hắc Long nuốt hai chữ cuối cùng chưa nói hết, trừng mắt nhìn bóng nhỏ bé hoàn toàn biến mất sau cây cối rậm rạp.
Thôi đi, trẻ con hứa hẹn không đáng tin, có lẽ về nhà ngẫm lại sẽ hiểu ra và sợ hãi, không dám quay lại đây._ Nghĩ như vậy hắn không khỏi có chút thất vọng.
Một luồng gió nhẹ thổi cuốn những chiếc lá rụng bay lên trời cao. Chiếc lá xanh hòa cùng màu trời.
Cuộc hẹn giữa đứa trẻ loài người và một Vampire là mở đầu cho câu chuyện bi thảm. Trăm năm, ngàn năm, vạn năm sau, Hắc Long vĩnh viễn không thể quên lần gặp gỡ đó, nụ cười thơ ngây mãi khắc sâu trong tâm.