Tình yêu bất tận - Chương 21
Part II: Khúc ca của Thiên Sứ
“Michael! Michael! Đừng đi có được không?!”
Trên dãy hành lang sáng như gương, một người mang đôi cánh trắng sau lưng, phải nói đó là Thiên Sứ có mái tóc vàng nhạt vừa chạy vừa nói gấp. Thiên Sứ đi phía trước đứng lại, vài cọng lông vũ khẽ rung động theo cái xoay người nhẹ nhàng. Đôi mắt tím lạnh lùng nhìn kẻ vừa gọi mình, mái tóc bạc sáng lên dưới ánh mặt trời, chân mày hình cánh cung, mũi thẳng, làn da trắng muốt, bờ môi mỏng hồng. Tất cả tạo nên một vẻ đẹp hoàn hảo mà hư ảo.
“Đại Thiên Sứ Jibril, vì sao ngài ngăn cản tôi xuống nhân gian ngày hôm nay? Ngài là một trong Tứ Đại Thiên Sứ, có phải con mắt tiên tri đã cho biết điều gì đó?” Từ khuôn miệng xinh đẹp thoát ra giọng nói thanh như tiếng ngọc khua.
Thiên Sứ Jibril bối rối vân vê lọn tóc vàng, đôi mắt bạc như nhìn thấu người đối diện, ai có ngờ đôi mắt đó lại chẳng thấy gì. Jibril thấu suốt không gian-thời gian, nhưng không thấy được những thứ hữu hình trước mắt.
“Michael, ta không thể nói, vì sẽ phạm vào luật cấm gây xáo trộn trời đất. Nhưng với khả năng tiên tri chỉ thua ta, một trong Tứ Đại Thiên Sứ, chắc cậu cũng đã linh cảm được chút gì rồi chứ?”
“Tôi chỉ cảm thấy tim đập mạnh. Thứ linh cảm đó thúc giục tôi hôm nay nhất định phải đi.” Thanh âm đáp lại bằng phẳng không mang theo tia cảm xúc
Jibril thở dài, miễn cưỡng phất tay. “Nếu là vậy…thì hãy đi đi.”
Michael nghi hoặc nhìn Jibril một lúc rồi tung cánh bay qua những áng mây trắng trôi bềnh bồng, vượt cổng trời thông tới mặt đất. Jibril đứng lặng yên, hình bóng ngài nhạt nhòa trong màu trắng mông lung, môi mấp máy.
“Lẽ nào số phận thật không thể thay đổi?”
TV…………..TV
Bàn chân nhỏ nhắn của Michael khẽ chạm vào thảm cỏ xanh. Y phục mềm và trắng như mây lướt trên làn da. Michael bước xuống mặt hồ trong vắt tựa gương soi phản chiếu bầu trời xanh, đôi cánh trắng sau lưng từ từ tan biến như khói sương. Thật ra chàng có thể tắm ở Suối Trời, không cần xuống mặt đất dễ gặp nhiều nguy hiểm. Nhưng Michael thích đắm mình trong làn nước mát, ngắm khung cảnh thiên nhiên nhiều sắc màu tinh khiết, nghe tiếng chim hót ríu rít, muôn thú gầm gừ hơn là chỉ nhìn thấy xung quanh cảnh vật đơn điệu toàn là mây. Từng sợi tóc dài óng ánh hạt nước trôi bềnh bồng theo gợn sóng. Thiên Sứ cất cao tiếng hát.
Vượt qua muôn vàn gió mây
Đi khắp nghìn trùng núi sông
Gặp gỡ phải chăng số mệnh?
Khi đêm buông rũ tấm mành the
Khi mặt trời lộ ánh dương quang
Cũng là lúc ta tìm thấy nhau
Như sao Mai và sao Hôm
Khi hai ánh mắt vô tình giao nhau
Biết là bi thương bắt đầu dậy sóng
Khi hai bàn tay chạm khẽ vào nhau
Biết là ngày biệt ly rồi sẽ đến
Khi hai trái tim như chung nhịp đập
Cũng là lúc cách biệt âm dương
Khi ngỡ chia ly là mãi mãi
Quay đầu lại…
Tương phùng giữa nhân gian
Khúc ca chấm dứt, Michael giật mình bừng tỉnh. Lời bài hát chàng chưa từng nghe cũng chưa bao giờ hát. Chỉ là âm điệu nhảy múa trong đầu rồi thoát khỏi bờ môi, chàng hiểu đây là bài ca về số phận tương lai của chàng. Michael không điều khiển được năng lực tiên tri như Jibril, thỉnh thoảng thật đột ngột sẽ có những dự báo về tương lai, đôi khi chàng nắm bắt được, nhiều lúc lại để tuột mất. Mang năng lực chỉ thua Tứ Đại Thiên Sứ, nhưng Michael lại có địa vị thấp kém nhất trong các Thiên Sứ. Ngoài Jibril, không ai nói chuyện hay làm bạn với chàng, những ánh mắt vô cảm lướt qua như không nhìn thấy chàng. Tất cả sự lạnh lùng tàn nhẫn đó chỉ vì Michael có đôi mắt tím khác với tất cả Thiên Sứ, màu của ma quỷ. Nhưng chàng nào có muốn như thế? Đó là do một phút Thượng Đế sơ ý khi tạo ra hình hài chàng. Michael không thể đại nghịch oán trách Ngài, chàng chỉ có thể lạc lõng nơi thiên đàng.
Là Thiên Sứ mà chẳng phải Thiên Sứ.
Michael bước khỏi hồ nước, khoác áo rồi tung cánh bay đi. Dù thiên đàng không mang lại cho chàng điều gì ngoài màu trắng hư vô, nhưng nơi đó vẫn là nhà, là sự sống của chàng.
Thiên Sứ không thể ở lâu trên mặt đất ô nhiễm, bởi không khí và những ý niệm đen tối từ con người chẳng khác nào thuốc độc. Vì Thiên Sứ là tạo vật nhạy cảm với những gì không trong sạch, khi đã bị nhiễm bẩn, Thiên Sứ sẽ tan biến thành cát bụi, hay như con người nói là chết.
Ngay khi đôi chân rời khỏi mặt đất, một mũi tên đen xé gió xuyên thủng đôi cánh và tiếp tục đâm sâu vào da thịt Michael. Chàng rơi xuống mặt cỏ mềm mại, lông vũ bay lả tả trong không gian. Trước khi hôn mê, chàng cảm nhận thân thể được thứ gì đó nâng lên cao. Một thứ có nhiệt độ nóng bỏng so với làn da lạnh giá của chàng. Âm thanh trầm lạnh tiến vào tai chàng.
“Bắt được rồi, Thiên Sứ của ta!”
Qua mi mắt sắp khép, chàng lờ mờ nhìn thấy một khuôn mặt nhưng lại không thấy rõ. Khép mi mắt, Michael rơi vào bóng tối.
Bánh xe định mệnh chuyển động
Hai linh hồn khác biệt giao nhau
Cuộc chiến giữa Thiên Sứ và Ác ma
Ai sẽ thắng?
Dù kết quả ra sao
Thứ còn lại chỉ là thống khổ
Bi thảm không hồi kết
Sonata 2: Thiên Sứ trong chiếc lồng son
Thiên Sứ khi bị tạo vật chết chóc như kiếm hay mũi tên đã vấy máu gây tổn thương, nếu quá bảy lần mặt trời mọc không được tắm Suối Trời sẽ qua ba giai đoạn. Trước tiên mất đi giọng nói, Thiên Sứ thường đưa tin từ thần thánh cho con người, không thể giao tiếp với con người là đã mất đi tư cách Thiên Sứ. Gần đến giai đoạn cuối, thân thể sẽ dần giống hệt như con người, có xác thịt, đôi cánh sẽ biến mất. Đến thời khắc cuối cùng là cái chết như con người, không thể tan biến trở về với thiên nhiên.
TV…………..TV
Nghe tin đại quân toàn thắng trở về, Phượng hối hả giục tỳ nữ trang điểm cho mình thật lộng lẫy. Cô cùng các đại quan đứng trước cung điện chờ đón. Khi mặt trời quá đỉnh đầu, đoàn quân rầm rộ di chuyển tới cửa cung điện. Hắc Long đi dẫn đầu, hắn xuống ngựa, tiến tới hôn nhẹ lên má Phượng.
“Trông hoàng tỷ gầy đi nhiều.”
“Hoàng đệ cũng vậy.” Cô trìu mến sờ khuôn mặt lấm bụi phong sương của Hắc Long, đôi mắt đẹp rơi lệ xót xa.
Từ ngày hắn đi, Phượng không rời điện thần một bước, cô đêm ngày cầu nguyện hắn bình an trở về. Nhưng sao bây giờ người thật đã đứng trước mặt, nỗi bất an trong cô vẫn không nguôi ngoai? Mắt Phượng vô tình nhìn về hướng mấy người lính đang khiêng một chiếc lồng chim đủ lớn để nhốt một người. Khi thấy thứ bị nhốt bên trong, cô hét lên kinh hãi. Mọi người trong cung điện khi nhìn thấy chiếc lồng cũng cùng biểu cảm như cô, họ sợ hãi thất thanh.
“Thiên Sứ???”
“Đó là Thiên Sứ!?”
“Thật sự là Thiên Sứ!!!”
“Đúng là Thiên Sứ phải không?”
“Không tin nổi có ngày được nhìn thấy một Thiên Sứ thật sự!”
“Nhưng sao Thiên Sứ bị nhốt trong lồng?”
“Bắt Thiên Sứ là tội lỗi!”
“Thượng Đế sẽ giáng lời nguyền xuống Hỏa quốc!!!”
“Phải thả Thiên Sứ về trời!!!”
“Đúng vậy, mau thả Thiên Sứ ra!!!”
“Để Thiên Sứ được tự do!!!”
Một vị quan có lẽ tuổi cùng địa vị cao nhất trong tất cả những người có mặt, râu tóc bạc trắng, vẻ mặt phúc hậu, bước ra nói. “Chắc bệ hạ đã nghe những lời vừa rồi? Xin hãy vì mạng sống muôn dân Hỏa quốc, thả Thiên Sứ!”
Hắc Long cao ngạo nói. “Chính ta bắt Thiên Sứ, nếu thần linh thật sự giáng tội thì một mình ta chịu, không liên quan đến các ngươi!”
Hắn phất áo choàng bước đến gần chiếc lồng lớn. Nếu không có đôi cánh, sinh vật nhốt trong lồng sắt giống hệt một thanh niên loài người, mang vẻ đẹp khiến kẻ nhìn thấy phải đui mù. Lần đầu tiên, Hắc Long bị thu hút bởi tiếng hát ngọt ngào mỹ lệ. Hắn khao khát nghe lại lần nữa giọng hát như thứ rượu thượng hạng nhất hắn từng nhấm nháp. Không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn không ngủ ngon, chỉ cần nhớ lại giọng hát tuyệt vời kia hắn sẽ lập tức rơi vào mộng đẹp. Lần thứ hai ngắm nhìn thật kỹ, thu hút hắn không phải vẻ đẹp kỳ ảo bề ngoài mà là đôi mắt tím, kỳ bí và u buồn, hoàn toàn trái ngược với khuôn mặt lạnh băng.
“Nào, hãy hót đi, ta muốn mọi người ở đây nghe tiếng em hát. Hỡi con chim xinh đẹp trong chiếc lồng son.” Hắn quyền uy ra lệnh.
-Thả ta ra! Ngươi dám bắt nhốt tạo vật của thần?! Rồi linh hồn ngươi sẽ không đến được Thiên Đàng!!!
Michael trừng mắt giận dữ. Hắc Long chẳng đáng hừ lạnh.
“Ta vốn không hứng thú tới cái Thiên Đàng gì đó! Em không chịu hót ư? Rồi đây em sẽ phải khuất phục trước ta, vị vua vĩ đại nhất mọi thời đại!”
-Ngươi và các thần dân của ngươi sẽ trả giá cho tội lỗi này!
“Để rồi xem ai khuất phục trước.” Hắc Long nhếch môi, hắn luôn thích những trò chơi chinh phục.
“Hắc Long, nãy giờ đệ đang nói chuyện với ai vậy?” Phượng bước tới cạnh hắn, bất an hỏi.
“Thì với Thiên Sứ, tỷ không nghe thấy sao?” Hắc Long chỉ vào chiếc lồng.
Phượng lắc đầu. “Tất cả chỉ thấy một mình đệ độc thoại.”
“Không thể nào!!!” Hắc Long kinh ngạc kêu lên, nhìn lướt qua vẻ mặt nghi hoặc của mọi người. Hắn xoay người vịn chấn song, kích động hét. “Hãy nói gì đi! Mau lên! Ta rõ ràng nghe thấy em nói mà!!!”
-Ngươi tốt nhất nên thả ta ra trước khi quá muộn!
Hắc Long bàng hoàng bước giật lùi, tất cả đã rõ, đôi môi Thiên Sứ mấp máy nhưng không hề có âm thanh nào phát ra. Những đoạn đối thoại vừa nãy chỉ là ý nghĩ của Michael truyền thẳng vào não hắn, không một ai khác nghe thấy. Tay hắn siết thanh sắt chấn song như muốn bẻ gãy nó.
“Tại sao không phát ra tiếng nói? Giọng hát tuyệt diệu đó lẽ nào ta không thể nghe lần nữa ư?!”
Phượng nhìn vẻ si mê như mộng du của Hắc Long, tay chân cô trở nên lạnh ngắt. Lần đầu tiên cô thấy hắn bộc lộ nhiều tình cảm ngoài sự lạnh lùng và thờ ơ. Chẳng lẽ linh cảm lúc trước đã ứng nghiệm? Phượng nắm tay, những móng dài cứa vào da thịt. Cô gượng cười khuyên Hắc Long.
“Bây giờ Thiên Sứ đã không thể nói, với đệ không còn giá trị, nên thả ra đi.”
Hắc Long chậm chạp hạ tay xuống, biểu cảm lại trở về điềm tĩnh. Hắn kiên quyết nói. “Không! Ta không bao giờ từ bỏ thứ thuộc về mình. Dù đó có là Thiên Sứ!”
Phượng tuyệt vọng, biết bây giờ có nói gì hắn cũng không nghe lọt tai, đành thở dài ra hiệu đám lính đem lồng sắt nhốt Thiên Sứ vào cung điện. Cô chỉ còn cách dần dần thuyết phục hắn, cô thật không muốn Thiên Sứ xuất hiện trong tầm mắt mình. Thấy Hắc Long ánh mắt nhìn một người khác, quan tâm thứ khác ngoài mình, lồng ngực cô như thắt lại, rất khó chịu.
Mây đen bắt đầu phủ giăng Hỏa quốc.
TV…………….TV
Đã là ngày thứ hai mươi từ khi Michael bị Hắc Long bắt và nhốt lại. Chàng không chút lo sợ khi thời gian chết đếm ngược từng giờ khắc, với chàng, cuộc sống mỗi ngày luôn đơn điệu, cái chết đơn giản là một cách bước qua không gian khác. Michael chỉ bực bội khi bị Hắc Long xem như chim quý hiếm. Michael không thể tự do bay lượn dù chiếc lồng nhốt chàng rộng rãi và đầy đủ vật dụng không thua gì gian nhà nhỏ. Michael vốn tính trầm lặng, chàng muốn yên tĩnh chờ đón thần chết. Nhưng có kẻ lại chẳng chịu cho chàng nguyện ý.
“Con chim bé nhỏ của ta, hôm nay vẫn không hót sao?”
Michael không cần nhìn lên cũng biết kẻ đang nói là ai, chàng đã quá quen thuộc giọng điệu kiêu ngạo này. Đó là kẻ chỉ thích làm theo ý mình, kẻ duy nhất nghe được tiếng nói trong câm lặng của chàng, Vương Hắc Long.
-Tên ta là Michael, không phải con-chim-bé-nhỏ.
“Nhưng gọi Michael không dễ thương lắm.” Hắc Long bỡn cợt, thấy chàng cúi đầu im lặng liền biết ngay ‘người ta’ đã giận. Trong thời gian qua, hắn hiểu rõ hơn tính cách Michael. Chàng đơn giản như con mèo xù lông khi người lạ đến gần, chỉ khác thay vì lộ móng vuốt, chàng lại dùng vũ khí là ngọn giáo băng giá. Người khác thấy hắn không sợ hãi chạy trốn thì tìm cách nịnh nọt. Chính phản ứng khác lạ không như bao con người hắn từng gặp, khiến Hắc Long mỗi ngày không đến trêu chọc chàng đánh rớt mặt nạ lạnh lùng thì thấy ngứa ngáy. Hôm nay cũng như thường khi, hắn lại tiếp tục buông lời trêu chọc.
“Nghe nói Thiên Sứ không ăn uống giống con người mà chỉ hít thở không khí trong lành. Ta đặc biệt cho em ở trong khu vườn đầy cỏ cây, chim muông. Ta đối tốt với em như vậy, lại nhận lấy sự lạnh lùng, thật khiến ta đau lòng. Tuy ta đã bắt nhốt em, nhưng ngoài sự tự do, còn lại ta cho em tất cả, dù bận việc triều chính ta vẫn cố mỗi ngày đến gặp để em không cô đơn. Nay ngay cả nhìn ta em cũng không bằng lòng sao?”
Nếu bây giờ có bất cứ ai nhìn thấy Hắc Long, thậm chí là Phượng, chắc chắn sẽ ngất xỉu. Ai tin nổi Vương Hắc Long, vị vua vĩ đại, được xưng Ma Vương có ngày nói ra giọng điệu kinh tởm thế này? Cái giọng làm nũng cùng oan khuất đối lập bề ngoài uy nghi khí thế của hắn khiến người nghe lạnh xương sống.
Hắc Long những tưởng Michael sẽ như mọi lần, phớt lờ điều hắn nói. Nhưng hắn đã lầm.
Michael ngẩng đầu lên, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm nhưng trong đáy mắt đã mang chút tia cảm xúc. Tuy chàng cảm thấy bực bội mỗi khi Hắc Long tới phá tan không gian yên tĩnh yêu thích, nhưng chàng không ghét những câu chuyện thú vị trong thế giới con người hắn lảm nhảm kể. Bây giờ khi hắn nói đã làm nhiều điều vì chàng, nhất là hắn nói với giọng ai oán, Michael ngẫm nghĩ thấy đúng là mình quá khắc nghiệt với hắn.
Bản năng Thiên Sứ là không bao giờ dối trá, tha thứ kẻ hại mình và thương yêu người bị đau khổ.
Hắc Long chấn động, lần đầu tiên nhìn thấy đôi mắt trong veo không phủ tầng băng. Sức hấp dẫn toát ra từ Michael càng mãnh liệt hơn, như hút linh hồn hắn giam vào trong thạch anh tím. Từ trước đến nay hắn tự tin mình có ý chí lực vô cùng mạnh, không dễ bị cái gọi là sắc đẹp mê hoặc. Nhưng bây giờ hắn phải thừa nhận đã bị Thiên Sứ hấp dẫn. Không phải vì Michael ngoại hình đẹp mà là từ khí chất phát ra làm hắn muốn tìm hiểu, lâm vào mê muội.
Lần đầu tiên Michael nhìn kỹ Hắc Long. Chàng thấy kinh ngạc. Không ngờ có một con người mang vẻ đẹp không thua gì Thiên Sứ, có khi còn hơn. Michael không ngăn được, trong một thoáng đã say mê ngắm nhìn những đường nét hoàn mỹ của tạo hóa.
Mắt, mũi, miệng, cổ, ngực, tay, chân, toàn thân tất cả nếu thiếu một ít sẽ hóa ra lệch lạc. Khuôn mặt kiên nghị, không nhu hòa nhưng cũng không thô. Mũi thon hơi cao, tạo cảm giác kiên nghị. Môi đầy đặn khẽ nhếch giống cười lại không phải cười, màu sắc môi nhợt nhạt bạc trông như rất lạnh. Điểm thu hút nhất trên khuôn mặt Hắc Long chính là đôi mắt. Một đôi mắt đen tối, khắc nghiệt, trống rỗng, gần như không có cảm xúc nào ngoài khao khát phá hủy. Michael chợt hô hấp khó khăn trước đôi mắt ma quái đó, nỗi sợ hãi không tên khiến chàng muốn bỏ chạy nhưng đôi chân như đông cứng tại chỗ.
Hắc Long vươn tay ra, thì thào trong vô thức.
“Thật xinh đẹp.”
Bàn tay hắn chưa kịp chạm vào chấn song đã khựng lại, chỉ vì băng giá lại phủ lên mắt Michael. Đôi môi mím chặt, mắt khép thờ ơ che khuất thạch anh tím, một tầng vô hình ngăn cách hai người còn cứng rắn hơn song sắt. Hắc Long cảm thấy hụt hẫng như vừa đánh mất thứ gì đó, hắn thở dài gượng nói.
“Không cần nhìn ta như thế. Ta sẽ không chạm vào em, cũng không ép buộc em làm điều không muốn.”
Chưa một lần nào trong đời hắn nghĩ mình có thể nói ra câu trên bằng giọng điệu nhu hòa như thế.
Michael đề phòng nhìn Hắc Long.
-Con người các ngươi giống hệt nhau, đều si mê vẻ ngoài đẹp đẽ này. Ngươi cũng không khác gì họ.
Hắc Long giận dữ quát. “Ta không giống bọn chúng!!!” Sao chàng dám nói như thế, vậy chẳng khác gì sỉ nhục chính chàng và coi thường hắn. Hắn sẽ không bao giờ cưỡng ép chàng hoặc làm gì vấy bẩn chàng. Không bao giờ.
Michael hơi giật mình trước khí thế áp bách từ Hắc Long. Trong chốc lát kinh ngạc qua đi, chàng trấn tĩnh lại.
-Vậy từ nay ngươi đừng tìm ta nữa.
Hắc Long mở miệng nhưng không có lời nói nào thoát khỏi môi. Qua thật lâu sau, hắn khôi phục lại vẻ đùa cợt, tuy trong giọng nói không che giấu nổi thất vọng. “Ta không phải làm theo lời em.”
Michael xoay người đi về chỗ ngủ của mình, nằm trên tấm vải trắng tinh bên dưới lót đầy lông vũ. Lưng chàng quay về phía hắn.
-Tùy ngươi.
Hắc Long mỉm cười, cất bước đi về cung điện của mình, không quên câu nói quen thuộc.
“Mai ta sẽ lại tới.”
Sonata 3: Trái tim Thiên Sứ
“Lúc gần đây trông hoàng đệ có vẻ rất vui.” Phượng làm như vô tình nói.
“Phải không?” Hắc Long trên mặt là vẻ lãnh đạm muôn thuở, nhưng ánh mắt nhàn nhạt ý cười đã tố cáo điều ngược lại.
Phượng nhìn Hắc Long thật lâu, cúi đầu nói khẽ. “Sự thay đổi của đệ có lẽ là điều tốt. Nhưng tỷ không muốn đệ thay đổi vì một ai khác.”
“Tỷ vừa nói gì? Ta không nghe rõ.” Hắc Long nghiêng người tới gần Phượng.
“Không có gì.” Phượng ngẩng đầu lên, gượng cười.
Hắc Long nhíu mày nghi hoặc nhưng không hỏi thêm. Nếu cô đã không muốn nói thì hắn không sẽ ép buộc. Trên đời này hắn chỉ còn duy nhất một người chị, hắn luôn trân trọng mối dây liên hệ máu mủ này. Chỉ là Hắc Long không ngờ, sự ân cần vô tâm của hắn sớm đã khiến trái tim thiếu nữ rung động.
Từ rất lâu trái cấm đã đơm hoa, ngày kết trái cũng là thời khắc hủy diệt.
Hắc Long gối đầu trên chân Phượng, duỗi thẳng người, lười biếng híp mắt. Từ nhỏ đến tận bây giờ, những lúc gần bên Phượng hắn mới hoàn toàn thư giãn, không phải lo lắng những âm mưu đen tối hãm hại mình. Vì là người thân, hắn không phải đề phòng bị lừa gạt, bị phản bội, bị đẩy vào những bẫy rập vô hình.
Phượng dịu dàng vuốt mái tóc đen rũ trên trán Hắc Long, ngón tay làm như vô tình chạm vào mi mắt khép. Trong mắt không giấu được yêu say đắm.
Phượng là một nữ hoàng diễm lệ, tài sắc vẹn toàn, biết bao nhiêu gã đàn ông sẵn sàng quỳ xuống chân cô, cam nguyện thành nô lệ. Nhưng cô đã trao trọn trái tim cho người em trai tài hoa, Vương Hắc Long. Hoàng tộc có luật anh chị em ruột kết hôn với nhau để bảo toàn huyết thống, Phượng luôn mong ước tới ngày thành hôn cùng Hắc Long. Cô đã mong mỏi, chờ đợi rất lâu. Cô biết hắn đối với cô chỉ có tình chị em, nhưng cô tự tin không người con gái nào xứng đáng sánh đôi cùng hắn hơn mình, thời gian sẽ biển đổi tình cảm của hắn.
Nhưng rồi tất cả mọi kỳ vọng bỗng chốc sụp đổ khi Michael xuất hiện. Một Thiên Sứ vô cảm lại làm Hắc Long si mê. Cô không cam tâm khi khó khăn lắm cô mới khiến hắn thư giãn ở bên mình, còn Michael chỉ đơn giản im lặng đã khiến hắn nở nụ cười, làm hắn thích giở tính trêu chọc như mọi chàng thanh niên cùng lứa tuổi khác. Phượng cảm nhận từng ngày Hắc Long dần tuột khỏi tay mình, lại không biết cách nào níu giữ hắn. Hàng đêm cô đau khổ khóc thầm trong bóng tối.
Phượng cúi người, đôi môi lướt nhẹ trên bờ môi bạc lạnh, thì thầm.
“Xin đệ, Hắc Long, đừng yêu ai. Dù không có được đệ, xin đừng để bất cứ ai chiếm vị trí quan trọng trong tim đệ hơn tỷ.”
Khóe mắt khô nhưng lòng đang khóc. Yêu đơn phương thật sự rất đau khổ, nhưng chỉ có thể càng lún càng sâu.
TV…………………TV
Nửa tháng sau.
“Hắc Long, nghe nói Quốc sư tạo phản, có thật không?”
“Tỷ yên tâm, ta sẽ nhanh chóng bắt phản tặc đem chém trước toàn dân!” Hắc Long nghiến răng giận dữ. “Không ngờ một trung thần như ông ta lại phản bội!”
“Nhưng…tỷ nghĩ lời ông ta nói không sai. Tỷ và đệ chia đôi quyền lực vương triều, chúng ta nên kết hợp lại trước khi xảy ra bạo loạn. Giống như Quốc sư, vì bất mãn đã tạo phản.” Phượng ngập ngừng nói.
“Đã nói tạm thời đừng đề cập đến chuyện này rồi mà?! Ta muốn tập trung nới rộng lãnh thổ!!!” Hắc Long gắt gỏng. Gần đây những người xung quanh cứ nói vào tai hắn nên sớm tiến hành hôn lễ. Đâu phải hắn không biết việc ưu tiên nhất là ổn định vương quốc, củng cố lòng dân? Chỉ là hắn ghét bị kẻ khác xếp đặt, hơn nữa một phần cũng vì hắn không muốn lấy Phượng. Làm chồng một người mình không có cảm xúc nào khác ngoài thân tình ruột thịt, đối mặt có bao nhiêu khó chịu những người đó sao hiểu được?
“Tại sao đệ do dự? Hôn ước này đã định trong hoàng gia, các quan đại thần, dân chúng trông chờ từ lâu, đây là điều không thể thay đổi. Lẽ nào hoàng đệ có người yêu thích?!” Phượng níu tay hắn truy hỏi.
Nghe Phượng hỏi người trong lòng hắn, đôi mắt thạch anh tím thoáng hiện trong tâm trí Hắc Long, hắn giật mình hất tay cô ra. Nhưng Phượng đã nhìn thấy khoảnh khắc bối rối trong mắt hắn, một khoảnh khắc bối rối lướt qua trong mắt hắn đã nhập vào tròng mắt sắc bén của Phượng.
“Tỷ đã đoán đúng phải không? Kẻ đó là ai? Có phải Thiên Sứ không?!”
Hắc Long không đáp, hắn rùng mình trước khuôn mặt méo mó vì hờn ghen của Phượng. Người đứng trước mặt hắn không còn là người chị dịu dàng, hắn không muốn nhìn cô lâu hơn, hắn xoay người bước đi nhanh ra khỏi cung điện. Tiếng hét của Phượng truy đuổi theo chân hắn.
“Hắc Long! Cuộc hôn nhân này đệ không thể tránh khỏi!!! Nếu còn muốn cai trị đất nước thái bình, đệ phải lấy tỷ!!! Hãy nhớ rõ!!!”
TV…………TV
Đầu óc trống rỗng, tâm trí rối bời, Hắc Long buông trôi cơ thể theo sự điều khiển đôi chân. Khi tỉnh trí, hắn nhận ra đang đứng trước chiếc lồng nhốt Thiên Sứ. Môi Hắc Long nhếch nụ cười mai mỉa, hắn đi đến đây để tìm kiếm thái độ lạnh lùng từ Michael ư? Không lẽ hắn là kẻ nghiện bị hành hạ? Lắc đầu, Hắc Long tiếp tục đi. Dù sao hắn cũng đã tới đây, không lý do gì quay lại, ít ra không khí trong trẻo từ Michael cho hắn chút bình yên.
Hắc Long tháo sợi dây đeo trên cổ, tra chìa khóa bằng vàng vào ổ khóa. Cánh cửa mở ra, hắn lách vào trong rồi vội khóa cửa lại, như sợ Michael sẽ thừa cơ bay ra.
Michael ngồi trên tấm vải trắng, mắt vẫn nhìn chăm chú lên khoảng trời xanh qua các khe hở đỉnh lồng. Chàng chú tâm đến nỗi chẳng để tâm gì đến mọi chuyện xung quanh. Hắc Long giờ phút này cũng chỉ mong được yên lặng, hắn bước nhẹ tới gần chàng rồi ngồi xuống cạnh bên, nhắm mắt lại. Không khí trong lành và yên tĩnh nơi đây làm hắn thấy dễ chịu, một phút giây lơi lỏng, những chuyện phiền toái vừa nãy lại ập đến tấn công tâm trí. Hắc Long lầm bầm, hắn nói như cho chàng hoặc chính mình nghe.
“Từ khi sinh ra ta đã bị nhốt trong cung điện hoa lệ này, những luật lệ và trách nhiệm trói buộc khiến ta nghẹt thở. Em ở trong chiếc lồng có lẽ còn tự do hơn ta nhiều.”
Hắc Long gục đầu vào đôi tay, vai hắn trĩu xuống vì gánh nặng. Đâu phải hắn không biết tình cảm mãnh liệt của Phượng. Hắn từng cố gắng đi yêu cô, nhưng bất lực, hắn không thể có gì khác hơn ngoài tình thân. Hắn biết chuyện nổi loạn là do cô đứng sau giật dây, Quốc sư vốn là người nuôi nấng cô thuở nhỏ, làm sao có chuyện cô không biết chút gì. Kết hôn với cô là chuyện phải làm, nhưng hắn lại do dự, dù chẳng có bóng hình nào khiến trái tim sắt thép vương vấn.
Michael nhìn Hắc Long lâm vào trầm tư, chàng nghiêng đầu khó hiểu. Hắn không giống mọi lần vừa xuất hiện thì nói lung tung đến khi chàng phiền chán cau mày mới chịu ngưng. Chàng cảm nhận được nỗi hoảng loạn và đau khổ nơi hắn lan trong không khí. Chàng ngập ngừng, sợ hãi không muốn tiếp cận Hắc Long, nhưng rồi cũng vươn tay ra, ngần ngại chạm vào.
Thiên Sứ vốn là tạo vật nhạy cảm với sự bi thương của nhân loại.
Trong lúc chán nản, đột nhiên Hắc Long cảm nhận một vòng tay ôm lấy mình. Hắn không kịp suy nghĩ đã bật tiếng la hoảng.
“Buông ra! Sẽ bị đau…!!!”
Mẹ hắn vốn là tinh linh của bộ tộc Lửa. Như hầu hết các bộ tộc tinh linh thưa thớt dân số khác, bộ tộc Lửa sống trong hang động tránh xa thế giới loài người. Nhưng cha hắn trên bước đường chinh phạt đã gặp và bắt mẹ hắn đem về như một chiến lợi phẩm. Hắn và Phượng vừa sinh ra đã mang thể chất khác thường, chịu đủ mọi lăng nhục trong khi mang thân phận cao quý. Hắn nhớ mãi một cung nữ tốt bụng luôn cho hắn thức ăn ngon, lần đầu tiên chạm vào hắn đã bị phỏng tay, kinh hoàng thét gọi hắn là quái vật.
Từ đó hắn dựng rào chắn quanh bản thân, không để ai tổn thương mình và cũng không làm tổn thương người. Dần dần, trái tim hắn đông cứng, quên mất cảm giác ấm áp khi thích.
Hắc Long vùng khỏi đôi tay Michael, ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt trong veo. Mỗi khi không thể khống chế cảm xúc như lần này, cơ thể hắn sẽ phát nhiệt nóng đến mức nung chảy sắt thép. Nhưng nhìn vẻ bình thản của Michael khiến hắn bối rối. Hắc Long thử áp tay xuống nền đất, đất cháy đỏ lên như bị thanh sắt nung dí vào. Hắn run run chạm nhẹ một ngón tay vào đầu ngón tay trỏ Michael, cảm nhận làn da lành lạnh khi tiếp xúc, thanh âm hắn run rẩy.
“Không sao cả ư? Không thể nào…”
Hắn vừa mừng rỡ vừa không thể tin được. Hắn đã nghĩ với thể chất khác thường, nên sớm quen cô độc, thì ra chỉ là lừa mình dối người. Khoảnh khắc biết ngoài Phượng còn có một người lạ có thể chấp nhận hắn, lồng ngực trở nên nóng bỏng. Hắc Long ôm chặt Michael như sợ hơi lỏng tay sẽ tuột mất.
Đột ngột bị ôm, Michael giật mình muốn đẩy hắn ra, chợt nghe giọng khàn khàn tiến vào trong tai.
“Đừng động đậy. Ta sẽ buông ra ngay. Cho ta ôm em chỉ một chút thôi…chỉ một chút…”
Michael ngừng cử động. Chàng không ghét thân nhiệt ấm áp bao quanh thân mình. Ấm áp thì ra là thứ dễ chịu như vậy.
TV……………….TV
“Michael, xem ta đem gì đến cho em đây.”
Từng, đóa hoa nhỏ rơi xuống quanh chàng như những bông tuyết đầu mùa. Michael ngước đôi mắt xoe tròn, nở nụ cười đẹp hơn cả hoa. Hắc Long nhìn ngơ ngẩn, lòng rung động nguyện vì nụ cười đó làm tất cả. Ánh mắt vô tình hướng về chân Michael, khoen tròn sắt bao quanh cổ chân nhỏ, dây xích từ khoen sắt nối dài tới chấn song sau lưng Michael. Hắc Long chợt thấy vòng sắt đó thật chướng mắt.
“Có muốn ra ngoài không?”
Michael nhìn hắn đầy nghi hoặc, nhưng lập tức gật đầu, bị nhốt đã mấy tháng, chàng nhớ gió và bầu trời. Hắc Long mỉm cười chìa tay ra.
“Ta đưa em đi.”
Và như thế Hắc Long đã mở cửa chiếc lồng, sau đó đứng dưới ánh nắng chờ đợi. Michael không vội vàng, chậm rãi từng bước ra ngoài.
Chàng nhắm mắt cảm nhận ngọn cỏ mềm mại ve vuốt lòng bàn chân, cơn gió nhẹ mơn man da mặt, mái tóc tơ. Michael sung sướng hít một hơi thật sâu khí trời trong lành, khuôn mặt đẹp như pho tượng trở nên có sức sống. Chàng mở mắt nhìn bầu trời không còn bị những thanh sắt đóng khung. Đôi cánh trắng giang rộng sau lưng Michael từ từ nâng chàng bay lên. Chợt vòng eo bị cánh tay rắn chắc của Hắc Long giữ lại, âm thanh lạnh lùng vang trong gió.
“Chiếc vòng nơi chân em chỉ ta mới có thể mở, sợi xích rắn chắc không vật nào phá hủy.”
Michael nhìn xuống cổ chân, nhíu mày nhìn thật lâu sợi xích sắt, sau đó thu cánh lại, vẻ mặt ủ rũ thất vọng khiến trái tim Hắc Long trở nên mềm mại. Hắn không tự trong giọng nói nhu hòa rất nhiều.
“Em không thể trốn thoát, hãy ngoan ngoãn.”
Michael cúi đầu, chàng cũng không phải muốn trốn vì không có nơi nào để đi, chỉ là muốn bay lượn thỏa thích.
Tâm thần Hắc Long xao xuyến bởi mùi hương như có như không toát ra từ người chàng. Hắn như đang ôm vào lòng một đóa hoa mong manh. Bất giác nhích lại gần để khoảng cách không còn hiện hữu, vô thức hôn trộm lên mái tóc óng ánh sắc bạc.
Cơn gió mạnh thổi lao xao hàng cây, lũ chim ríu rít kêu hoảng hốt làm Hắc Long giật mình tỉnh trí. Hắn buông chàng ra, xoay lưng che giấu cảm xúc không bình thường, lạnh nhạt nói.
“Về thôi.”
Michael quay đầu nhìn lại lần nữa khoảng trời mênh mông xanh ngát, sau đó đi theo Hắc Long.
Phía cuối chân trời màu xám dần lan rộng.
Cơn gió thổi mạnh không sao khiến tâm Hắc Long dịu lại, từng cơn sóng dữ xô nhau tràn trong lòng.
Bình tĩnh, Hắc Long. Mày phải bình tĩnh. Không được vì ai hay thứ gì mà xao động!
Không ngừng thầm nhủ với chính mình nhưng càng lúc hắn càng mất bình tĩnh. Hắc Long cắn môi, máu đỏ ứa ra nhuộm hồng bờ môi, đọng nơi chiếc cằm rồi nhỏ giọt theo từng bước chân. Cơn đau nhỏ làm hắn tạm thời bình ổn tâm trạng. Nhưng khi khóa cửa lồng, nhìn khuôn mặt Michael đơn thuần, đôi mắt mở to, lý trí bỗng chốc tựa con thuyền bị chao đảo bởi vòng xoáy không tên.
Mưa bắt đầu rơi
Bão đang tới
Mưa bão…
Cảm xúc mãnh liệt như lửa nóng ứ đọng trong lồng ngực được hắn giải tỏa trên thân xác nô lệ. Trong cơn mê mờ, hắn tưởng như khuôn mặt những kẻ nô lệ hóa thành Michael thánh thiện. Khát khao muốn chiếm đoạt như xé toạt con người hắn ra, vừa đau đớn lại hưng phấn.
Vấy bẩn Thiên Sứ là tội lỗi, chính hắn cũng sẽ không tha thứ cho mình nếu làm thế. Hắn cố sức kiềm chế khát khao, tự nhủ chỉ có thể trân trọng, từ xa ngắm nhìn, không thể chạm vào sinh vật trong trắng đó. Bởi vì hắn quá dơ bẩn, cả thể xác lẫn linh hồn.
Đã dặn lòng không được đến gần Michael khi cảm xúc chưa ổn định, nhưng hắn cứ tìm đến. Vẫn là những lời trêu chọc, giờ đây nghe quá trống rỗng. Hắn không thể tập trung kể chuyện, bởi vì mùi hương từ người chàng khiến thần trí lâng lâng. Khi đôi mắt thạch anh tím nhìn hắn thật gần, tim hắn đập loạn lên. Khi bờ môi chàng hé mở, hắn không thể ngăn đừng cúi xuống hôn chàng. Môi chàng như cánh hoa, cảm xúc chạm vào mềm mại, ngọt ngào tựa giọt sương ban mai. Nếu có thể, hắn nguyện chết vì giây phút này chỉ để đổi lấy nụ hôn trinh nguyên.
Michael quá thuần khiết, quá ngây thơ. Đó là điều làm hắn rung động nhưng cũng khiến hắn thất vọng. Hắc Long càng tiến gần Michael, nỗi hụt hẫng càng sâu tràn lên đáy mắt không thể che giấu. Những lúc Michael vô tình nhìn thấy, chàng sẽ nghiêng đầu, tròn xoe mắt như muốn hỏi hắn làm sao vậy?
Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt trong veo kia, Hắc Long vội quay lưng chạy trốn. Hắn sợ nếu bên chàng lâu hơn, sẽ không thể khống chế chiếm đoạt, hủy hoại chàng. Hắn càng sợ hãi nhìn thấy trong đôi mắt kia không mang cảm xúc hắn mong muốn. Trái tim Hắc Long đau đớn như bị ai vo tròn nhàu nát. Hắn kinh hoàng nhận ra, cứ tưởng bản thân mạnh mẽ, không ngờ lại rất yếu đuối. Chỉ vì không có được tình cảm một người, hắn gần như suy sụp.
Phượng núp sau một cây cột nhìn ra khu vườn, chứng kiến hết tất cả. Chưa bao giờ cô nhìn thấy Hắc Long hoảng loạn đến như vậy, cũng chưa bao giờ nghĩ hắn có thể hành động dịu dàng, cẩn thận, trân trọng, tựa như người kia là bảo vật quý báu nhất. Cô đã nghĩ mình là tất cả của Hắc Long kể từ sau khi hắn và cô mất đi những người thân liên hệ cùng dòng máu. Nhưng bây giờ người quan trọng của hắn đã xuất hiện, cô phải nhường chỗ đứng bên lề. Không. Cô không cam tâm. Hắc Long là của cô, không ai được cướp đi.
Những móng tay dài cấu mạnh vào thân cột tạo nên vết xước như trong chính trái tim người đã làm ra nó.
Tại sao con người không chịu nhìn nhận vào sự thật và buông tay? Chỉ vì tính ích kỷ của họ mà gây nên rất nhiều bi kịch trong nhân gian.
Sonata 4: Nước mắt Thiên Sứ
Michael không hiểu tại sao Hắc Long đột ngột bỏ đi, sau hôm đó không thấy hắn xuất hiện nữa. Michael bỗng thấy cô đơn. Lần đầu tiên chàng phát hiện thứ gọi là cô đơn. Chàng vốn dĩ nghĩ rằng dù có sống nơi đâu thì cũng chẳng khác gì. Trên Thiên Đàng chịu sự lạnh nhạt của các Thiên Sứ vì đôi mắt tím. Dưới nhân gian bị xa lánh bởi hình dáng chẳng giống loài người. Giữa lúc chơi vơi đó, Hắc Long xuất hiện trước mắt chàng, mang đến rất nhiều điều chàng chưa từng được biết, hắn chẳng hề tỏ ra sợ hãi hay xa lánh. Tuy hắn mạnh mẽ bắt nhốt chàng, nhưng tự đáy lòng chàng hưởng thụ cảm giác bị giam giữ, cảm giác được ai đó cần là ngọt ngào dụ hoặc.
Tự Michael không hề biết, chính vì chàng không phản kháng đã từng bước lôi kéo hắn vào vực sâu tội lỗi.
Một con chim sẻ màu nâu bay vào chiếc lồng, Michael duỗi tay ra để nó đậu trên ngón trỏ. Chàng mỉm cười.
Con chim ngốc, sao lại tự bay vào lồng?
TV…………….TV
Hắc Long bước nhanh trên lối đi vào khu vườn, tay hắn cầm chiếc hộp gỗ màu đen. Bên trong hộp đựng sợi dây chuyền, mặt dây là đá thạch anh tím, trùng với màu mắt Michael. Hắn nghĩ chàng đeo vào sẽ rất hợp, hận không thể mọc cánh lập tức bay đến bên chàng. Mới vài ngày không gặp hắn đã nhớ nhung chàng đến mức phát điên. Trong tầm mắt Hắc Long là xa xa một chiếc lồng lớn nổi bật giữa khu vườn đầy hoa cỏ, Hắc Long bước đến gần chấn song, khoảnh khắc toàn than tràn ra cơn giận dữ.
Michael đang nhảy múa theo tiếng chim hót ríu rít, còn con chim thì bay loanh quanh người chàng. Bàn tay Michael xòe ra vuốt ve con chim, cười thật rạng rỡ.
Chưa bao giờ em cười với ta như thế!
Ngọn núi lửa sau bao lâu kiềm nén đã chảy trào dung nham, thiêu hủy tất cả vạn vật xung quanh.
Michael thầm tiếc không thể cất tiếng hát vào lúc vui như thế này, chàng muốn xòe cánh cùng chim sẻ bay lượn nhưng không thể. Hình dáng chàng đang dần chuyển hóa thành người, khi sự chuyển biến chấm dứt cũng là thời khắc tử vong. Chàng không sợ, sinh mệnh của chàng là dòng chảy hờ hững, khi đến thời khắc đó chàng sẽ bình thản tiếp nhận. Những giờ phút cuối cùng đón chờ tử vong, có con chim bé nhỏ làm bạn khiến chàng mãn nguyện. Chợt con chim sẻ rít lên khi bị một bàn tay chộp lấy. Hắc Long khuôn mặt như hung thần hiện ra trước mắt Michael.
“Ta không cho phép dù là người hay vật tiếp cận em, ngoài ta!” Giọng nói âm trầm đâm vào tai chàng.
Năm ngón tay dần siết chặt, con chim nhỏ rên rỉ tiếng kêu yếu ớt.
Michael xót xa, những ngón tay thuôn mảnh khẽ níu tay áo Hắc Long, chàng lắc đầu, đôi mắt u buồn nhìn hắn van xin.
Ngực Hắc Long nghẹn lại vì giận dữ, chỉ một con chim mà chàng cầu xin hắn. Còn hắn tốn bao nhiêu công sức không thể khiến chàng nở nụ cười thoải mái. Tay hắn gia tăng sức mạnh, con chim nhỏ kêu lên một tiếng the thé rồi hoàn toàn ngừng bặt. Máu nhuộm đỏ lông vũ, chảy tràn qua kẽ tay hắn rơi từng giọt xuống mặt đất. Hắc Long nhìn thẳng Michael. Không như hắn nghĩ, chàng thương tiếc nhìn sinh mệnh nhỏ bị hủy diệt trong tay hắn, trong mắt không có hận. Đột nhiên Hắc Long giơ bàn tay dính máu vuốt má chàng, vệt đỏ nổi bật trên làn da trắng gần như trong suốt. Michael mong manh tựa như một ảo ảnh mà hắn cố nắm bắt bằng đôi tay nhuốm máu.
“Tại sao em không cười với ta như con chim này? Em thuộc về ta, mãi mãi.” Âm thanh tuyệt vọng xen lẫn dục vọng chiếm giữ.
Michael lắc đầu, bình thản nhìn hắn. Chàng không thuộc về một con người, chàng chỉ thuộc về Chúa.
Chàng không nói nhưng Hắc Long hiểu ý nghĩa cái lắc đầu của chàng. Hắn bật cười man dại, vệt đỏ lan rộng trên khuôn mặt Michael.
Lần đầu tiên chàng thấy sợ hãi bộ dạng hắn như bây giờ, tiếng cười trầm thấp bay vào tai khiến tim đập nhanh. Đôi mắt đen phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp run rẩy. Michael vùng thoát khỏi tay hắn, quay người chạy nhanh tới cửa lồng. Chàng nhắm nghiền mắt, trán rịn mồ hôi khi cố gắng làm đôi cánh xuất hiện sau lưng, một việc giờ đây là quá sức với chàng. Michael gần như vắt kiệt chút năng lực siêu nhiên cuối cùng, đôi cánh trắng mới từ từ hiện ra. Dù biết không thể thoát chàng vẫn cố chạy.
Michael vươn tay gần chạm vào song sắt bỗng khựng lại,.Chàng ngã sấp xuống mặt đất, xiềng xích đã trói buộc chàng với nhân gian, kẻ nắm giữ đầu dây là ác ma mang hình dáng con người.
Hắc Long bước chậm đến gần chàng, bàn tay cứng như thép ấn người Michael nằm sát đất, một bàn tay khác, nóng như được nung trong lửa nắm lấy đôi cánh trắng, xé toạt.
Tiếng gào thét câm lặng.
Lông vũ bay lả tả trong không trung tựa như nước mắt rơi.
“Không còn cánh, em sẽ không thể rời khỏi ta.” Ác ma cất tiếng cười chiến thắng.
Tiếng xé vải vang lên như điệu nhạc tang thương. Dấu hôn trải khắp làn da trắng là bằng chứng Michael thuộc về hắn. Hắc Long thoáng khựng lại khi không còn mảnh vải trên thân thể chàng, đóa hoa hoàn mỹ nhất thế gian đang mở ra trong đôi tay hắn. Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên vết thẹo nơi ngực trái. Ấn ký này sẽ mãi mãi không bao giờ biến mất trên người chàng, một niềm vui mừng điên cuồng dâng lên trong lòng Hắc Long.
Michael cố dùng đôi tay yếu ớt đẩy hắn ra, tia nhìn hoảng loạn cầu khẩn hắn buông tha. Điều đó chỉ càng khiến thú dữ trong Hắc Long thức tỉnh, máu sục sôi khao khát chiếm lấy con mồi. Hắn chồm lên người chàng, đôi tay tách chân chàng ra. Hắn liếm ướt khóe môi khô khốc, hấp tấp xé toạt tấm màn thuần khiết, vấy bẩn chàng bằng màu trắng đục tội lỗi.
Nước mắt của Thiên Sứ, trong như pha lê, rơi xuống đất vỡ tan thành muôn nghìn mảnh vụn.
Bóng tối phủ lên mắt, môi, nhấn chìm Thiên Sứ vào đêm đen.
Sau khi đã chiếm đoạt Michael hoàn toàn, Hắc Long rời khỏi người chàng, mắt hắn đen thẫm chất chứa một nỗi thê lương không thể tả, hoàn toàn không mang chút gì thỏa mãn. Hắn thầm nguyền rủa mình, hắn đúng là quỷ dữ, làm cái việc tồi bại mà không con người lương thiện nào sẽ thực hiện. Làm sao hắn có thể khốn nạn vấy bẩn một Thiên Sứ thuần khiết!
Michael cố gượng dậy, run rẩy bò đi như thể tránh càng xa hắn càng yên tâm. Chất dịch trắng theo mỗi cử động chảy dọc xuống chân chàng. Hắc Long giơ tay, muốn ôm chàng vào lòng, chăm sóc chàng, nâng niu chàng. Nhưng điều hắn làm lại chỉ là ngồi trơ ra như tượng gỗ, bởi chàng đang co người tránh né đụng chạm bàn tay giơ ra giữa chừng không trung, cứ như cánh tay kia là rắn độc. Chàng khép nép, sợ hãi tựa chú chim non trước mãnh thú, làm hắn thấy nghẹt thở. Hắc Long đã ước gì sẽ được nhìn thấy ánh mắt căm hận, sẵn sàng đón nhận sự nguyền rủa của Michael, bởi vì như thế chàng sẽ mãi mãi rơi khỏi Thiên Đàng, hoàn toàn thuộc về một mình hắn, cả thể xác lẫn tâm hồn. Thế nhưng Michael vẫn là Thiên Sứ, đôi mắt nhìn hắn tuy sợ hãi mà trong sáng lạ lùng. Trong veo đến mức khiến hắn đau nhói tim.
Đã bao lần dặn lòng không thể chạm vào! Bàn tay nhuốm máu của ta sẽ vấy bẩn em! Nhưng…vẫn không ngăn được! Cảm giác ôm trong tay báu vật yêu quý nhất! Thật sự…không thể chế ngự!
Hàm răng cắn mạnh môi, giọt máu đỏ ứa ra tựa như huyết lệ.
TV………………TV
Từng ngày Michael càng thêm yếu ớt như cánh hoa tới rồi lúc héo tàn. Hắc Long vừa đau lòng vừa tức giận, chẳng lẽ hắn và chàng vận mệnh đã định không thể bên nhau? Một là hắn thả chàng về trời, hai là để chàng chết trước mắt hắn. Hắc Long thật sự không muốn lựa chọn một trong hai. Chỉ mong được ở bên người mình yêu thương, không ngờ với hắn lại khó khăn đến vậy.
“Hắc Long, còn u mê đến mức nào? Lúc này đệ chỉ ở suốt bên Thiên Sứ không màng việc triều chính. Hắc Long, hãy nghe lời tỷ. Thả Thiên Sứ đi, rồi chúng ta cùng nhau hòa hợp làm một cai trị vương quốc. Nếu cứ tiếp tục Hỏa quốc mà chúng ta đánh đổi bằng máu, nước mắt, tôn nghiêm, sẽ bị hủy hoại, đệ muốn như vậy sao?” Phượng nói vừa như đe dọa vừa như khẩn cầu.
“Không được! Xin tỷ đừng đề cập đến vấn đề này nữa!” Hắc Long cáu gắt.
Mấy ngày nay bên tai hắn suốt ngày nghe người trên kẻ dưới nói những lời y hệt Phượng, họ như muốn dồn ép hắn điên lên vậy. Tại sao họ không để mặc hắn chứ? Họ sẽ không thể nào hiểu được lý do hắn cố chấp giam cầm Thiên Sứ.
Bởi vì hắn đã yêu, chạm vào trái cấm, yêu một sinh vật không nên yêu. Hắn biết tình yêu của hắn là tội lỗi không thể tha thứ. Nhưng phải làm sao đây? Tình yêu là thứ quyền năng mà cả Chúa Trời lẫn Ma Vương không cách nào ngăn cản. Thì hắn, một con người bình thường, sao có thể chống lại? Tình yêu. Nó biến hắn thành nhà thơ, hát những bài tình ca mùi mẫn mà trước đây hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ thốt ra. Nó biến hắn thành kẻ độc tài, ích kỷ, không màng đến bất cứ sự vật gì. Nó biến hắn thành đấng toàn năng, có thể hái mây bắt sao kết thành vương miện đặt lên mái tóc bạc óng ánh. Nó biến hắn thành một gã hèn ủy mỵ cầu xin một nụ cười vu vơ. Hắn phát điên bởi tình yêu ngọt ngào hơn cả mật ong. Tình yêu hóa ra có quyền lực hơn bất cứ quyền lực siêu phàm nào.
Phượng bàng hoàng, Hắc Long gần đây luôn tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí còn gắt giọng với cô, trước kia hắn chưa một lần to tiếng cãi lại cô. Đến lúc này cô đành phải chấp nhận một sự thật đắng cay, hắn đúng là đã thay đổi hoàn toàn thành con người khác. Phượng nghiến răng.
“Hắc Long, đừng nói là đệ đã yêu Thiên Sứ.”
“Yêu?” Hắc Long ngơ ngẩn lặp lại.
“Thiên Sứ không có tình cảm, là một loại sinh vật như thây ma chấp hành mệnh lệnh từ phù thủy. Mệnh lệnh của Thượng Đế là Thiên Sứ phải yêu thương con người. Cho nên đệ đừng tự gạt mình trong ảo ảnh nữa. Đó không phải tình yêu đệ muốn!” Phượng run giọng, cô vừa muốn xác nhận từ chính miệng hắn nói ra vừa không muốn nghe.
“Đã không còn kịp rồi.” Hắc Long cười giễu. Tình yêu không khác gì thuốc độc phá hủy con người hắn, nhưng đã hết cách, loại độc dược này không có thuốc giải. Chính hắn tự nguyện uống nó, không còn đường rút lui.
Phượng lắc đầu, mắt long lên, siết chặt nắm tay, điên cuồng gào lớn.
“Không! Ta không tin! Hắc Long thể yêu ai ngoài ta! Ta không cho phép ai có được Hắc Long! Hắc Long là của ta!! Của ta!!!”
Hắc Long rùng mình khi thấy khuôn mặt cô méo mó vì oán hận, trong mắt hắn hiện lên ngỡ ngàng và thất vọng, sau cùng lạnh lùng nói.
“Ta không thuộc về ai.”
“Hắc Long, ta yêu đệ nhiều năm như vậy, chúng ta từ khi sinh ra đã có nhau. Tại sao…không chấp nhận ta?” Đôi mắt đẹp hàm chứa lệ, bàn tay bất lực níu tay Hắc Long. Sau đó đổi giọng giận dữ. “Ta sẽ không tha thứ bất cứ ai cướp đoạt người ta yêu!”
Trong mắt Hắc Long từ âm trầm lóe tia sáng sắc bén, gằn từng chữ.
“Ta-sẽ-giết-bất-cứ-ai-hại-Michael!” Hắn trầm trọng nói thêm. “Cho dù người đó có là tỷ.”
Phượng kiệt lực ngã ngồi xuống ghế, trái tim cô tan nát bởi lời nói vô tình của Hắc Long. Cô không cam lòng nghẹn ngào hét. “Đệ xem Thiên Sứ đó quan trọng hơn ta sao?! Tình cảm của chúng ta lẽ nào không bằng Thiên Sứ gặp gỡ chưa đầy một năm???”
“Đừng hại Michael, đừng ép ta phải ra tay.” Hắc Long lạnh lùng đứng lên.
Giọng nói oán độc của Phượng đuổi theo từng bước chân hắn xa dần.
“Hắc Long! Rồi sẽ hối hận!!!”
Môi hắn điểm nụ cười, nhưng là nụ cười chua chát. Làm sao hắn không buồn khi người chị duy nhất nay trở thành đối địch? Trái tim hắn không phải bằng sắt thép, hắn cũng biết yêu thương, biết quý người thân. Nhưng tại sao mọi người cứ phải ép hắn chọn lựa? Thật sự không có con đường nào vẹn toàn sao?
Hạnh phúc…dường như quá xa tầm với.
TV……………..TV
Phượng quỳ trong thần điện, trước mặt cô là ngọn lửa thiêng bùng cháy trong cái đỉnh bằng đồng khổng lồ, cái đỉnh to khoảng mười thanh niên trai tráng vòng tay ôm không hết. Cô nhắm mắt, lầm thầm cầu nguyện.
“Xin thần linh hãy ban phát cho Hỏa quốc mưa thuận gió hòa. Xin thần linh ban ơn cho người và gia súc không bị tật bệnh. Chúng con biết ơn ngài đã che chở!”
Dứt lời cầu nguyện, Phượng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cái đỉnh đồng lửa bùng cháy trong đó.
“Thần linh ơi, hỡi các vị thần! Các ngài toàn năng nhưng sao trái tim quá độc ác? Tại sao các ngài hành hạ ta như vậy? Ta yêu Hắc Long, em trai mình! Ta bóp nát luật lệ, nhào nặn và sửa đổi chúng để được trở thành vợ của Hắc Long! Ta biết mình càng lúc càng sai, càng lúc càng lầm lạc! Ta không muốn, không muốn, thật sự không muốn lún sâu vào tình yêu tội lỗi này!!!”
Phượng gục người xuống nền đất, khóe mắt tuôn trào dòng lệ, mười ngón tay rướm máu cào nền gạch cứng. Hơn hai mươi năm dày vò trong tuyệt vọng, cô sẽ điên mất, không, thật ra cô đã điên từ lâu. Cuộc sống chỉ tràn đầy thống khổ làm cô điên cuồng.
“Hỡi thần linh, các ngài có nghe thấy?! Ta nguyền rủa các ngài! Tại sao các ngài vẫn không nghe thấu lời nguyền của ta?! Xin hãy trừng phạt ta đi, hãy cắt đứt sinh mệnh tội nghiệt này, để trái tim xấu xa không còn đập, không còn cảm xúc oan nghiệt! Làm ơn! Đừng để ta tiếp tục sống nữa! Ta không muốn bị người yêu nhất hận! Van xin các ngài, thần linh ơi…!!!”
Phượng gào cho đến khi không chịu nổi sức ép, mi mắt khép, ngã gục xuống nền gạch. Trên khuôn mặt diễm lệ ướt đẫm giọt nước trong suốt mặn chát, khóe môi nhiễm huyết sắc mím lại đầy bất lực.
TV…………….TV
Hắc Long trong vô thức lại tìm đến Michael. Ôm chàng trong tay, vuốt ve sợi tóc mềm, không gian yên lặng khiến tâm hồn hắn từ xáo trộn trở nên bình thản. Hắc Long đặt lên bờ môi lạnh giá một nụ hôn nóng bỏng. Đáng tiếc, lửa…không thể làm tan băng. Đôi mắt kia vẫn nhìn hắn trong sáng lạ kỳ, nhìn mà như không nhìn. Hình bóng hắn không hề tồn tại trong đôi mắt thạch anh tím.
Hắc Long ôm siết thân hình mảnh mai như lúc nào cũng có thể tan biến khỏi tầm tay, lời thì thào giống tiếng khóc.
“Tại sao em không nhìn ta dù chỉ bằng chút tình cảm nhỏ nhoi? Ta cầu xin em, cầu xin em đừng lạnh lùng với ta. Chỉ một nụ cười, một nụ cười thôi, ta sẵn lòng trao tất cả, thậm chí là sinh mạng của ta!”
Mi mắt Michael khẽ chớp khi nghe những lời tha thiết của Hắc Long. Chàng đâu phải không hiểu tình cảm mãnh liệt rất đỗi con người hắn dành cho mình. Nhưng có những thứ vĩnh viễn không thể chiếm lấy. Dù hắn đáng thương bao nhiêu, dù chàng đồng tình thế nào, điều Hắc Long mong muốn chàng không thể trao cho. Bởi vì, Thiên Sứ vốn không được tạo ra có những cảm xúc đó. Thiên Sứ có bổn phận hy sinh vì nhân loại, yêu thương tất cả con người khốn khổ. Đặc biệt yêu thích một ai đó là không cần thiết, là tội lỗi không được tha thứ.
Michael truyền ý nghĩ, vì không có âm thanh cảm xúc nên câu nói là phiến băng mỏng đâm sâu vào trái tim hắn.
-Hãy thả ta ra ngoài. Ta thuộc về Chúa.
Hắc Long buông chàng ra, trong đáy mắt những mảnh linh hồn đang vụn vỡ. Hắn ngửa cổ cười man dại, màu mắt trở nên đen thẫm, vươn tay xé toạt mảnh áo trắng. Michael run rẩy sợ hãi, ký ức ngày hôm đó luôn hiện về qua những giấc mơ, hôm nay nó lập lại rõ ràng trong hiện thực. Michael hoảng loạn cố bò đi nhưng Hắc Long đã nắm lấy cổ chân nhỏ nhắn kéo lại, hắn hôn tới tấp lên cổ chàng, ngực, cánh tay, xuống đến những ngón chân thon. Hắn dùng chiếc lưỡi ấm nóng mở rộng phần Michael, sau đó xâm nhập vào bên trong chàng bằng một thứ to lớn hơn. Đau đớn làm Michael suýt ngất, chàng vô ý thức khép miệng cắn mạnh thứ quấy phá trong miệng, mãi cho đến khi cảm nhận vị máu chàng mới mê man mở mắt ra. Hắc Long liếm vết máu trên môi, tia điên loạn nhảy múa trong mắt hắn.
“Chúa? Ta sẽ cướp em khỏi ông ấy! Em sẽ không thể nghĩ về bất cứ cái gì khác ngoài ta!!!”
Cùng lúc cơn đau và những cảm xúc hoan lạc phủ sương mờ, Michael cảm nhận nỗi bi thương, thống khổ của Hắc Long không ngừng tràn lan khắp cơ thể chàng. Nước mắt bỗng rơi, đôi tay vô thức giang ra ôm hắn vào lòng.
Là do bản năng Thiên Sứ muốn an ủi kẻ bị thương tổn? Hay sự chân thành của hắn đã cảm hóa chàng?
Michael không biết, thật sự không biết, không hiểu dòng xoáy hỗn loạn này sẽ nhấn chìm chàng đến mức nào.
Lồng ngực Michael bỗng đau thắt, ngất đi trong đau đớn giữa thể xác và trái tim. Chàng đã chạy trốn trước khi hé mở cánh cửa tâm linh, để rồi bi kịch từ đó bắt đầu.
Thiên Sứ
Có thật thuộc về Chúa?