Tình yêu bất tận - Chương 20
[Đỏ Huyết]
Sonata 1:
Part I: Rồng đen
Thuở xa xưa, xưa hơn cả thời đại trung cổ hay bất cứ niên đại nào con người biết đến. Là một triều đại bị cát bụi thời gian xóa nhòa không còn vết tích, đã từng tồn tại những sinh vật tưởng chỉ có trong huyền thoại như yêu tinh, ma quỷ, rồng, Thiên Sứ. Và con người cùng sống chung với tất cả.
Thuở đó đất đai chia làm hai phương nam và bắc. Khi đất nước phương nam thống nhất cai trị bởi một vị vua, mang tên gọi Thủy quốc. Thì phương bắc quanh năm xảy ra cuộc chiến tranh giành lãnh thổ giữa bảy nước lớn và một số thành nhỏ. Ma quỷ thừa dịp ăn những linh hồn chết oan hoặc chúng tự trở thành quỷ bởi thù hận. Người dân phương bắc sống trong thời đại vô cùng u ám. Cho đến khi có một hoàng tử trẻ tuổi thuộc một trong bảy nước đứng ra thống lĩnh dân và quân lính, dần hợp nhất phương bắc thành một gọi là Hỏa quốc. Người anh hùng, vị vua trẻ đó tên gọi Vương Hắc Long.
Người ta ca tụng những chiến công hắn đã làm, cũng hết lời nguyền rủa sự tàn bạo của hắn. Hắn cho dân chúng cơm no áo ấm, nhưng lấy đi thân nhân của họ để phục vụ các trận chiến tàn khốc. Từ khi cai trị, ngai vàng hắn ngự nhuộm đẫm máu đỏ. Người ta truyền tụng rằng hắn được sinh ra từ bóng tối và lửa. Vị vua khát máu và bất bại. Bất cứ ai từng thấy hình ảnh hắn trên chiến trường một lần, đó là ác mộng họ vĩnh viễn không thể quên.
Mùi máu tanh sau trận chiến khiến người ta nôn mửa. Không gian tràn ngập khói xám xịt, máu, tiếng kêu thét ghê rợn, lửa thiêu đốt tất cả lý trí chỉ còn lại điên cuồng dục vọng. Ác ma mang hình dáng loài người đứng ngạo nghễ giữa những thi thể bại trận, tóc dài bay loạn trong gió lốc, chiến bào đỏ thẫm. Hắn, giống như một con rồng đen giương vuốt bay lên trời xé nát mọi thứ dưới chân.
TV……………TV
“Hắc Long?”
Hai tỳ nữ vén rèm châu, một bóng người yêu kiều bước vào, gấu váy nhung đỏ dập dìu tựa sóng theo bước chân tha thướt. Chân mày thanh tú chợt cau lại khi ngửi thấy mùi thịt khét phát ra từ bên trong. Hắc Long bước xuống giường, nửa thân trên không mảnh vải lộ thân hình cường tráng hoàn mỹ.
“Hiếm khi hoàng tỷ đến nơi này, hôm nay có chuyện gì sao?” Hắc Long vừa cười vừa bước lại gần cửa sổ, ngồi xuống ghế. Một tỳ nữ mềm nhẹ tiến tới cẩn thận vì hắn rót rượu, sau khi xong lại lui về vị trí cũ. Một tỳ nữ khác đứng sau lưng hắn cầm quạt tạo gió mát.
Vương Phượng phẩy tay ra hiệu, tỳ nữ đứng gần cô hiểu ý chạy ra ngoài, lát sau cùng hai thị vệ xuất hiện, tiến lên khiêng cái xác cháy đen đi. Qua kích cỡ thi thể có thể đoán ra đó là một thiếu nữ. Phượng ngồi xuống cạnh Hắc Long, khuôn mặt mỹ miều thoáng vẻ phiền muộn.
“Hắc Long, coi như tỷ xin đệ, đây đã là người chết thứ hai mươi ba rồi. Đành rằng trong hoàng tộc chỉ còn hai chúng ta là có thể chất thân nhiệt cao hơn người thường, đệ phải biết kiềm chế một chút. Các cô gái bây giờ truyền tai nhau họ thà chết còn hơn phải ngủ với đệ!”
Hắc Long chậm rãi nhấp môi ngụm rượu, bình thản nói. “Mỗi lần phấn khích thân nhiệt cơ thể của ta cao đến mức nung được sắt. Lúc này là thời gian chinh phạt phương nam, nếu không phát tiết hưng phấn ta sẽ tự thiêu đốt mình.”
“Thế nên tỷ đã nhiều lần nói chúng ta hãy sớm thành hôn! Chỉ có tỷ mới chịu được cái thể chất khác thường của đệ! Sau khi chúng ta thành vợ chồng hãy xuất chiến cũng không muộn?” Phượng dịu giọng, đây đã không biết lần thứ mấy trăm cô nói đạo lý trên khuyên nhủ Hắc Long.
Phượng và Hắc Long là song bào thai, như bao bi kịch xảy ra trong chốn hoàng cung, thuở nhỏ hai chị em mồ côi mẹ, không chỗ dựa, trải qua ký ức tàn khốc. Hai người che chở nhau, cùng thề nguyền giết sạch hoàng tộc, đoạt quyền lực tối cao để sinh tồn. Không lâu sau nguyện vọng của họ đã thực hiện, Hắc Long tàn sát các anh chị em cùng chung nửa dòng máu, chinh phạt các nước khác, thống lĩnh phương bắc. Vương Phượng trở thành thần nữ tối cao nắm giữ phân nửa quyền lực vương quốc, chịu dân chúng sùng bái vì là sứ giả truyền đạt lời của thần.
Tuy là song bào thai nhưng càng lớn khuôn mặt hai chị em càng khác nhau. Chìm trong máu và chiến tranh, khuôn mặt Hắc Long vừa tuấn mỹ vừa kiên nghị, thân thể tuy không cao lớn hơn người nhưng lại mang cảm giác uy nghiêm, khí thế áp bức đè nén nhân hô hấp. Phượng ngược lại là gương mặt xinh đẹp quyến rũ, như một đóa hoa màu đỏ cao quý không ai dám chạm vào, sợ làm dơ bẩn. Nói ra hai người là song sinh mọi người khó tin tưởng, nhìn ngược nhìn xuôi chỉ thấy có năm, sáu phần giống nhau.
Cùng chung dòng máu, Phượng tin tưởng trên đời này không ai hiểu hắn hơn mình. Thế nên sau khi trả được thù, cô biết Hắc Long không hề thỏa mãn, hắn xứng đáng làm vị vua thống trị thế gian này. Vì vậy cô hết sức hỗ trợ hắn đùa trò chơi chinh phục.
“Không được. Mọi thứ đã chuẩn bị xong chỉ chờ ngày xuất phát viễn chinh. Bây giờ tạm dừng sẽ mất sĩ khí.” Hắc Long lắc đầu cự tuyệt.
“Nhưng…”
“Lần này ta sẽ rất nhanh chiến thắng trở về, cứ coi như đó là lễ vật dành cho hoàng tỷ.” Hắc Long trấn an Phượng. Vì là người thân duy nhất hắn mới đủ kiên nhẫn giải thích. Đổi lại người khác nếu không bị hắn mắt lạnh đông cứng thân thể lẫn linh hồn, cũng đã sớm bị hắn không kiên nhẫn ra lệnh giết chết.
“Tỷ đã thỉnh ý thần linh. Mùa đông sắp tới sẽ gây trở ngại việc hành quân và là nền móng khiến vương triều sụp đổ!” Phượng vẫn cố thuyết phục.
“Ý của thần linh là trận này ta sẽ thua?” Hắc Long nhíu mày.
Phượng ngập ngừng, cô không thể nói dối về thần, đành thở dài đáp. “Không phải.”
“Vậy thì được rồi. Tỷ không cần lo sợ linh tinh. Tên ta là Vương Hắc Long, dù là thần linh hay ma quỷ không dễ dàng đánh bại được ta Hãy cười lên đi, nét buồn trên mặt tỷ làm ta không yên tâm lên đường.” Hắc Long vươn tay vuốt nhẹ cằm Phượng.
“Hoàng đệ…” Tiếng thở dài bất lực.
Phượng gượng cười dù trong mắt ẩn dấu lo sợ. Cô quá hiểu tính nết người em trai mình, khi hắn đã muốn gì thì quyết ý hoàn thành, không ai ngăn cản được. Chẳng phải cô không hiểu chuyện hay lo sợ hắn sẽ chết. Không, Hắc Long của cô rất hùng mạnh, không ai có thể đánh bại. Chỉ là linh cảm thần nữ cho cô biết chuyến đi này sẽ làm tất cả thay đổi theo chiều hướng xấu. Và hắn sẽ vuột khỏi tay cô. Một thứ linh cảm không bằng chứng nhưng chân thật.
TV…………..TV
Đạo quân Hỏa quốc đi đến đâu cỏ cây khô héo đến đó. Những người lính hành động như xác chết, khuôn mặt không biểu cảm. Trên đường chinh phạt phương nam, không một lực lượng nào chống nổi đạo quân thây ma. Rất nhiều thành chúa mở cổng đầu hàng để đổi lấy sự bình yên. Thành trì nào ngoan cố chống cự, sẽ không còn một ai sống sót, thành quách bị phá hủy, tài sản và con người thiêu đốt thành tro bụi. Tàn nhẫn nhưng hữu hiệu, đội quân tiến nhanh như gió lốc.
Cuộc viễn chinh ngừng lại khi hạt tuyết đầu tiên rơi xuống, năm nay tuyết đột nhiên rơi nhiều khiến quân lương khó vận chuyển do đường xa xôi. Lại thêm ý chí chiến đấu của binh sĩ ngày càng suy sụp vì đã qua nhiều ngày không hạ nổi bờ tường bảo vệ trung tâm Thủy quốc. Hắc Long sau khi cân nhắc tính toán, quyết định hạ lệnh rút lui, dù sao với hắn Thủy quốc lúc nào đến lấy cũng được, không vội nhất thời. Dĩ nhiên quyết định này được binh sĩ hết mực đồng tình. Khi tới khu rừng gần biên giới Hỏa quốc, Hắc Long ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi. Sau khi dạo quanh một vòng quan sát, hắn dắt ngựa đi về hướng khu rừng.
Một người lính vội bước lại cúi chào rồi hỏi.
“Bệ hạ định đi đâu vậy?”
“Ta muốn vào rừng để săn thú phương nam đem về tặng hoàng tỷ.” Hắc Long tâm tình tốt trả lời.
“Bệ hạ hãy sai người đi khắp bốn phương tìm những con thú trân quý nhất thế gian tặng nữ hoàng, chỉ xin đừng vào Rừng Cấm.”
“Rừng Cấm?” Hắc Long lập lại, bị gơi dậy tò mò.
Thấy tên lính cúi đầu như muốn nói lại thôi, hắn không thúc hối mà im lặng đứng chờ. Người này là thôn dân sinh ra nơi đây, sau gia nhập một đường đánh tới kinh đô Thủy quốc, nhất định biết rất rõ về địa phương này. Sau lúc lâu đắn đo, cuối cùng tên lính giải thích.
“Bệ hạ có tin Thiên Sứ tồn tại không?”
“Ta chưa từng thấy nên không tin.” Hắn nhún vai. Phượng là thần nữ truyền đạt ý chỉ thần linh, nhưng hắn chưa bao giờ tin tưởng sự tồn tại hư vô của thần. Hắn có cuộc sống con người của hắn, thần linh là một sinh vật khác không liên quan, hắn cũng không hứng thú đi tìm hiểu. Nếu đến lúc hắn chán chiến tranh cùng con người, có lẽ hắn sẽ đi tìm thần khiêu chiến cũng không sai.
“Chúng tôi thì tin.” Tên lính chỉ tay hướng khu rừng. Đây là một khu rừng không có gì đặc biệt hơn mọi khu rừng khác, ngoại trừ thân cây to cao hơn, lá cây một màu xanh biếc. “Ở giữa rừng tồn tại một hồ nước trong suốt, là nơi các Thiên Sứ thường xuống tắm. Vì khu rừng quá dày đặc, lại thêm nhiều pháp thuật yểm bùa, nếu ai bất hạnh xâm nhập sẽ đi lạc rồi đói chết. Thú vật bên trong đa số có một ít pháp thuật để có thể tồn tại ở đó. Chỉ những chiến binh cấp cao mới dám mạo hiểm vào trong săn bắt, giá bán mỗi con thú rất cao nhưng đổi lại là an nguy sinh mệnh. Nó quá nguy hiểm nên được gọi là Rừng Cấm.”
“Thiên sứ thường xuất hiện trong rừng sao?”
“Phải, nhất là trong khoảng thời gian này.”
“Ngươi làm tốt lắm khi báo cho ta biết chuyện này. Hãy đến chỗ quản lý quân lương lấy một trăm bao thóc.” Hắc Long nhàn nhạt nói.
Tên lính mừng rỡ vội quỳ xuống hôn mũi giày Hắc Long, vội vàng chạy đi về phía lều trại. Hắc Long chờ tên lính đi khuất liền leo lên lưng ngựa, sửa lại ống tên đeo sau lưng, thúc ngựa phóng vào khu rừng. Hắn cảm thấy ngọn lửa phấn khích đang bùng cháy bên trong cơ thể, cơn gió mát không cách nào dập tắt. Hắn muốn tận mắt thấy Thiên Sứ, sinh vật tượng trưng cho sự thuần khiết, có gì khác với kẻ bị gọi là ác quỷ như hắn?
Từ giây phút đầu tiên nhận thức thế giới này, hắn chỉ nhìn thấy hai sắc màu đỏ và đen. Đỏ của máu, đen của tròng mắt vô hồn người mẹ sinh ra hắn, cả giọt nước mắt của người chị run rẩy ôm hắn cũng một màu đỏ chói mắt. Khi nắm trong tay quyền lực, hắn lại tô vẽ thêm nhiều sắc đỏ thẫm. Máu của những kẻ đã hãm hại mẹ hắn, của anh chị em khác nửa dòng máu. Cho đến cuối cùng, hoàng tộc chỉ còn lại hắn và người chị ruột, Vương Phượng. Hắn không mong có thân xác con người dễ bị tổn thương, tâm hồn yếu đuối. Hắn khao khát trở thành quỷ, vì chúng không có trái tim, không xúc cảm dư thừa gây trở ngại hành động. Hắn luôn thấy bản thân không hòa hợp, mang thân thể con người nhưng lại có trái tim ác quỷ. Lạc lõng giữa nhân gian.
Đang đi loanh quanh trong rừng, đến lúc gần như tin chắc bị lạc thì hắn nghe thấy giọng hát ngọt ngào vang lên. Tiếng hát trong như pha lê, mỏng manh tựa sợi tơ len qua từng kẽ lá ngọn cỏ bay đến bên hắn. Hắc Long lập tức phi ngựa về hướng có tiếng hát.
Hắc Long không ngờ khoảnh khắc đó, khi đôi mắt đen tối của hắn bừng sáng bởi sinh vật thuần khiết nhất thế gian, cũng là lúc hắn vĩnh viễn gánh lấy nỗi thống khổ không có tận cùng. Nhưng cũng chính trong khống khổ mang lại cho hắn niềm vui không gì sánh bằng.
Hắc Long không tin cái gọi là yêu ngay từ giây phút đầu gặp nhau. Để một người yêu một người phải trải qua thời gian dài quen biết, hiểu rõ tất cả điều xấu và tốt của người đó. Nếu có thể chấp nhận và bao dung tất cả khuyết điểm đối phương, mới đủ tư cách yêu. Nhưng ánh mắt đầu tiên thấy Michael, sâu tận linh hồn hắn chấn động, trái tim khắc ghi hình ảnh Thiên Sứ mà thời gian trôi qua không thể phai nhòa.
Sau này Hắc Long thường tự hỏi, nếu thời gian quay ngược, hắn có vào trong rừng?
Câu trả lời luôn chỉ có một.
Hắn vẫn đi vào.
Vì tại nơi đó, hắn đã gặp được báu vật quý giá đẹp đẽ nhất thế gian.
Lần đầu tiên hắn chạm tay vào trái cấm.