Tình yêu bất tận - Chương 2
Ballad 2: Bước vào vòng xoáy
Thành phố về đêm. Khi ánh sáng không còn. Tội ác sẽ vươn ra khỏi những ngõ hẻm tối tăm, phơi bày dưới ngọn đèn đa sắc. Đây là thời đại huy hoàng của những ông trùm thế giới ngầm, của những tay tội phạm và sát thủ. Người ta có thể giàu sau một đêm thức dậy, cũng mất mạng chỉ trong cái chớp mắt.
Máu, ngọt ngào và nóng bỏng
Kiếm, lạnh đóng băng người
Ngạo nghễ đứng trên núi thịt xương
Trời đất nhuộm màu đỏ thẫm
Thiên Sứ gãy cánh
Lông vũ trắng tinh bay loạn trong gió
Hóa thành huyết vũ
“AAAAA!!!!!”
Hắc Long bật người dậy, lưng áo ướt đẫm mồ hôi lạnh, tiếng thở dốc khàn khàn vang trong căn phòng thinh lặng. Hắn liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường, mới hơn bốn giờ sáng. Bên ngoài ánh đèn đường vàng vọt hắt vào khung cửa sổ, màu sắc mờ nhạt. Hắn đưa tay lên vuốt khuôn mặt trắng bạch không tia huyết sắc, bàn tay hạ xuống, mặt đã trở về vẻ điềm tĩnh cố hữu tuy còn trắng xanh nhưng không có kích động. Hắn thở dài lẩm bẩm.
“Đã bao lâu rồi không mơ thấy quá khứ. Có lẽ nó xuất hiện vì ta đã gặp đúng người chăng?”
Cảm thấy không thể ngủ lại nổi, Hắc Long tung chăn rời khỏi giường. Hắn mở cửa phòng tắm, làn nước mát xâm nhập da làm đầu óc tỉnh táo. Mặc bộ đồ mới sạch sẽ, hắn bước xuống lầu, đi vào bếp tự pha ly hồng trà Chane. Ngồi vào bàn, hắn vừa nhâm nhi ngụm trà nóng vừa đưa mắt nhìn ra ngoài trời, bóng đêm dần tan. Tuy hắn là Vampire, nhưng hòa nhập cuộc sống con người đã lâu nên tập theo lối sống của họ. Đêm ngủ muộn, sáng thức dậy trễ một chút. Hoàn toàn ngược lại cuộc sống Vampire, sáng ngủ đến tối, khuya thức đi săn mồi.
Hắc Long ở trong căn nhà không to lớn phô trương nhưng bày trí khéo léo, vật dụng đầy đủ tuy toàn là đồ cổ thuộc thế kỷ hai mươi. Nhà có hai tầng, tầng hai bao gồm một phòng ngủ của hắn, một phòng đọc sách, còn một phòng chẳng hiểu tại sao hắn bỏ trống bày trí như phòng ngủ. Tầng dưới là phòng khách, phòng ăn, nhà bếp, phòng làm việc. Mỗi phòng không gian rộng đủ chứa hơn chục người. Bên hông nhà là chỗ để xe, chứa một chiếc xe hơi loại cũ hiệu Roll Roy, một chiếc xe hai bánh hắn thường lái đi những khi buồn bực muốn hưởng chút gió và tốc độ. Từ cổng đi vào cửa là một khoảng sân rộng trồng hoa giấy, vài cây cổ thụ che bóng mát, bãi cỏ cắt tỉa khéo léo uốn lượn quanh hồ nước nhỏ. Một không gian khiến người đứng trong đây thả lỏng tinh thần. Trừ mỗi tuần người đến cắt cỏ và dọn dẹp sân, tất cả việc nhà hắn tự làm lấy, không thuê người giúp việc hay mua một người máy. Bởi dù là người hay vật hoặc thứ máy móc sắt thép hình con người, hắn phi thường không thích nơi chốn riêng tư bị kẻ lạ mặt xâm phạm, đương nhiên trừ một người ngoại lệ.
Không ai có thể ngờ ngôi nhà giản dị, cô độc nằm trên đường Pasteur là nơi ở của ông trùm cai quản hoạt động làm ăn hơn phân nửa quốc gia, Vương Hắc Long. Các ngành ăn chơi con người nghĩ ra hắn đều nhúng tay vào, cả những công ty làm ăn lương thiện hắn cũng góp một phần cổ đông, như dầu mỏ, sắt thép. Hắn vừa là thủ lĩnh thế giới ngầm, vừa là nhân vật mọi người tôn kính nắm trong tay bạc tỷ. Hai cuộc sống khác biệt trái ngược nhau, sáng và tối, mâu thuẫn như chính con người hắn.
Một ngày của Hắc Long bắt đầu lúc năm giờ sáng, thức dậy, vệ sinh, nhấm nháp trà, đón ánh bình minh. Khoảng bảy giờ hắn vào phòng làm việc xử lý các văn kiện gửi từ chi nhánh khắp cả nước. Từ hai đến tám giờ là thời gian nghỉ ngơi, hoạt động chút thân thể và đi gặp gỡ ai đó. Tám giờ hắn quay lại phòng làm việc trực tiếp nghe cấp dưới báo cáo những tin tức quan trọng cần quyết định ngay. Mười một giờ, tắm rửa xong hắn nằm trên chiếc giường mềm mại nhắm mắt vào cõi mơ.
Nhưng hôm nay là một ngày khác thường. Hắc Long ngồi ở bàn ăn nhìn ánh sáng mặt trời vất vả muốn xuyên qua cửa kính nhưng thất bại, đến khi bóng đêm hoàn toàn chiếm lĩnh hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Trên tường tiếng chuông đồng hồ trong không gian im ắng vang to, hắn chậm rãi nâng lên mi mắt nhìn kim ngắn dài chỉ con số.
8 p.m
Hắc Long mở cửa phòng làm việc, ngồi xuống chiếc ghế bọc nệm, trước mặt là màn hình tinh thể lỏng rộng lớn như một bức tường. Lấy remote bấm công tắc mở, lập tức trên màn hình hiện ra ba người đàn ông trung niên đang ngồi quanh chiếc bàn. Hắc Long tuy là ông trùm thế giới ngầm nhưng không có nơi tập họp, đó chính là điểm thông minh của hắn. Bởi vì không có nơi chốn cố định thì kẻ thù hoặc cảnh sát sẽ không thể tập kích. Hắn luôn thích làm việc ban đêm, không gian thanh tĩnh sẽ dễ dàng giải quyết rất nhiều sự ban ngày không nghĩ ra, chẳng biết đây là thói quen hoặc do cơ thể khác người của hắn. Ba người đàn ông đứng lên cúi chào Hắc Long, tiếng nói phát ra từ dàn loa nghe sống động như thật.
“Đại ca!!!”
“Hôm nay có chuyện gì hãy báo cáo.” Âm thanh lười biếng.
Hai tiếng đồng hồ trôi qua. Hắc Long mi mắt vẫn như cũ bán mở bán khép, nghe thuộc hạ tranh luận phương án xử lý rắc rối công việc làm ăn ‘chìm’ và ‘nổi’. Chờ tất cả im lặng không còn gì ý kiến, hắn lên tiếng hỏi.
“Đã tìm ra người đó chưa?”
Im lặng vài giây sau lập tức có người đứng dậy trả lời.
“Đã tìm được.”
Hắc Long vừa lòng gật đầu thuộc hạ chẳng những làm việc nhanh lẹ, đầu óc cũng không trì độn.
“Nói, Tất Thành.”
“Lúc tối nhận lệnh đại ca, thuộc hạ lập tức tổng động viên anh em các chi nhánh cả nước trong vòng hai mươi bốn giờ phải tìm được người!” Gã được kêu Tất Thành lên tiếng, khuôn mặt hơi giống người Trung Quốc, mắt hẹp dài.
“Kết quả?” Hắc Long hơi ngồi thẳng người.
“Vì đặc điểm sơ sài nên sáng sớm hôm nay mới có báo cáo, trong đây chứa đầy đủ thông tin.” Gã đưa đến trước màn hình một miếng thẻ mỏng, dù chiều dài hay bề ngang đều chỉ bằng kích cỡ móng tay.
“Tốt lắm, gửi qua ngay. Mọi việc còn lại các ngươi tự xử lý!”
Tắt màn hình, Hắc Long dựa vào thành ghế, hai tay nắm chặt hơi run.
Cuối cùng đã tìm được, người hắn ngày đêm mong nhớ, không bao lâu nữa ước nguyện sẽ trở thành sự thật. Đôi môi giãn ra tạo thành độ cung hoàn mỹ.
Tiếng lạch cạch từ máy chuyển đổi làm hắn mở mắt ra.
11:30 p.m
Hắc Long đi lên phòng ngủ, mở tủ lựa trong đống đồ hiệu Exchange lấy một cái áo sơ mi và quần tây. Ăn mặc chỉnh tề hắn đi xuống nhà để xe, phân vân mãi rốt cuộc chọn chiếc xe Roll Roy, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, đi xe hơi có vẻ lịch sự hơn.
Quán bar Dreamland bề ngoài như bao tụ điểm ăn chơi khác của giới thanh niên, thật ra bên dưới lòng đất là một trong các chi nhánh trụ sở Vatican, giáo hội chuyên diệt ma quỷ tồn tại nhiều thế kỷ, giáo hội phân bố lực lượng trên khắp trái đất.
Tiếng nhạc dồn dập khiến những ai bệnh tim phải chết giấc. Các ngọn đèn màu mờ ảo làm đầu óc mơ hồ. Không khí nồng đậm mùi nước hoa, rượu, thuốc lá trộn lẫn vào nhau. Một không gian cuồng loạn.
“Cho một ly whisky.”
Không ngẩng đầu lên nhìn khách, Bartender chăm chú vào việc pha chế, bàn tay thuần thục như đang làm ảo thuật chuyển đổi những cái ly thủy tinh. Khẽ đẩy ly rượu màu hổ phách trượt tới đối diện, Bartender chưa kịp rụt tay lại đã bị ai đó nắm chặt. Vị khách không cầm ly rượu mà nắm cổ tay Bartender.
“Xin hãy buông ra!”
Bartender cau mày khó chịu, tuy thường gặp nhiều khách quấy rối kiểu này nhưng vẫn không sao quen được. Bàn tay nắm chặt không có ý định buông, đúng hơn là càng dùng sức. Bartender cố kiềm chế cảm xúc muốn đánh gã háo sắc này thành đầu heo, rụt mạnh tay lại, ngẩng đầu, miễn cưỡng tạo nụ cười chuyên nghiệp.
“Xin quý khách tự trọng…!”
Bartender chợt ngưng ngang, nụ cười trở nên méo mó khó coi. Sắc mặt chuyển sang sự pha trộn giữa trắng và xanh, tiếng hét của Bartender chìm trong âm nhạc chát chúa.
“Ngươi…! Quái vật!!!”
“Nhân viên không nên ăn nói như thế với khách hàng.” Hắc Long khẽ lắc đầu ‘khiển trách’, khóe môi hơi cong lên gợi một mạt mỉm cười.
“Ở đây chỉ phục vụ con người!” Bartender lạnh lùng đáp trả.
“Ta cất công tới trả đồ cho Phong Linh lại nhận sự hắt hủi, thật đau lòng.” Hắc Long làm bộ mặt thương tâm nói.
Phong Linh, tức Bartender bàn tay sắp lấy vũ khí giấu trong ngực áo lập tức khựng lại, nhìn Hắc Long đầy cảnh giác. “Đồ gì của ta liên quan đến ngươi?”
Hắc Long không đáp, rút từ túi quần ra một tấm thẻ hình chữ nhật, để trên mặt bàn đẩy tới trước mắt Phong Linh. Nhìn thấy vật đó, cả người anh cứng lại bởi hai cảm xúc mạnh mẽ kinh ngạc và vui sướng giao nhau. Đây là tấm thẻ giáo hội cấp cho các linh mục đạt đến trình độ một mình diệt quỷ, hay còn gọi là thuật sư, nó tiện lợi không khác chứng minh thư trong thế giới người thường. Trên mặt nó chỉ ghi tên họ, nơi sinh của người đó, bên hông là các ngôi sao chứng tỏ cấp sức mạnh, càng nhiều sao địa vị càng cao trong giới thuật sư, thậm chí có quyền sai khiến thủ tướng, tổng thống thế giới bên ngoài. Mấy ngày nay Phong Linh hầu như lật tung những nơi từng đi qua để tìm kiếm, không có tấm thẻ anh không thể tham gia cuộc họp bí mật của giáo hội, và còn nhiều chuyện bất tiện khác khi thiếu nó. Quan trọng là giáo hội tuyệt đối không cấp tấm thẻ thứ hai, nếu đã đánh mất nó chẳng khác nào đánh mất thân phận thuật sư. Đúng là xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt. Phong Linh chưa kịp vươn tay chụp lấy, Hắc Long đã nhanh chóng thu hồi, nhởn nhơ xoay tấm thẻ trong tay như trêu tức anh.
“Trả cho ta!” Phong Linh trầm giọng.
“Đừng gấp. Trao đổi đương nhiên phải có điều kiện, đúng không?” Hắc Long cười rất…đểu.
“Ngươi dám đến gây gặp ta còn đòi điều kiện? Ngươi muốn ta đóng cọc thiêu sống phải không?!” Phong Linh cười gằn, con ngươi lóe tia sáng tím rất nhanh sau biến mất trong màu đen.
Thân hình Hắc Long chấn động. Hắn muốn lao đến níu giữ tia sáng màu tím kia, nhưng hắn chỉ có thể siết chặt nắm tay kiềm hãm cảm xúc. Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt đen giả tạo cố tìm tòi dấu vết màu tím còn lưu lại.
Phong Linh chợt ớn lạnh, không hiểu sao cảm thấy được hiện giờ ánh nhìn của hắn giống như muốn ăn sống anh. Lắc đầu xua tan ý nghĩ đáng sợ, anh trừng con mắt đen nhìn hắn đầy uy hiếp.
Hai người nhìn nhau giằng co hồi lâu, Hắc Long bình tĩnh lại trước nhất.
“Ta đến đây vốn định trả vật hoàn cố chủ, nhưng nếu chủ nhân không muốn nhận nó thì thôi vậy.” Hắc Long đứng lên dợm bỏ đi.
“Đứng lại!!!” Giọng Phong Linh vang lên gấp rút.
Hắc Long xoay người, mỉm cười đầy quyến rũ pha gian trá. Con mồi đã bước một chân vào bẫy.
Phong Linh cau mày như suy nghĩ gì đó rất trầm trọng, lát sau mím môi chậm rãi thốt ra từng chữ.
“Nói đi, điều kiện là gì?”
“Một việc không khó lắm, chỉ mất vài giây là hoàn thành.” Hắc Long trưng ra nụ cười rất chi là thành thật, mắt chớp chớp vô cùng ngây thơ…cụ.
“Nếu không phải vì tấm thẻ, ta đời nào chịu thỏa hiệp với loài mưu mô xảo trá như ngươi chứ! Chỉ cần kêu lên là mấy người trong giáo hội lập tức hiện diện tiêu diệt ngươi ngay!” Phong Linh bực tức lầm bầm.
Hắc Long đâu phải điếc, cười khẩy quyết tâm trừ mối họa còn trong trứng nước. Nếu tư liệu không lầm, tính cách Phong Linh theo khuôn mẫu ‘người tốt, ghét bất công, kiêu ngạo không phục tùng ai’. Hắn nhướn mày cố ý nói. “Một linh mục thiên tài lại đi nhờ người giúp sức, yếu hèn hội đồng đánh giết kẻ cô độc, ta cũng muốn chứng kiến màn hay ho này. Con người luôn tự cấp mình lý do không mạnh bằng loại như ta, tự cho là có quyền ỷ đông hiếp yếu. Thật ra chúng ta cũng có trái tim và máu thịt.”
Lời nói chân thành đánh sâu vào lòng Phong Linh. Anh luôn rất ghét chuyện hai vây đánh một. Một chọi một nếu thua là do ta bất tài, còn thắng nhờ số đông chẳng vẻ vang gì. Vả lại, nhờ người khác giúp đỡ, tưởng tượng đến ánh mắt đồng bạn nhìn mình, Phong Linh cả nghĩ cũng không nghĩ muốn.
Hắc Long cười thầm khi thấy Phong Linh lộ vẻ bị thuyết phục, kiên nhẫn chờ đợi đáp án nằm trong dự tính. Cuối cùng anh thở dài thỏa hiệp.
“Điều kiện đó là gì?”
Hắc Long ngoắc tay ra hiệu Phong Linh xích lại gần hơn để nói. Anh thoáng ngần ngại nhưng rồi cũng làm theo, có lẽ hắn không dám trước đông người làm trò quỷ gì, hơn nữa anh tin tưởng đủ khả năng đối phó bất ngờ tấn công. Khuôn mặt anh và hắn gần đến nỗi chóp mũi khẽ đụng vào nhau. Trong một tíc tắc hắn vươn tay chụp sau gáy Phong Linh, bị bất ngờ anh không kịp tránh né, bản năng khiến cơ thể co cứng lại phòng thủ. Nhưng hắn chẳng hề ấn mạnh tay vào động mạch chủ nơi cổ.
Khuôn mặt Hắc Long ngày càng tiến sát gần mặt Phong Linh, môi hắn hé mở vươn đầu lưỡi tách môi anh ra, cuồng bạo tấn công hai khớp hàm cắn chặt đổi lấy cổng thành hé mở. Cái lưỡi lạnh như nước đá lập tức đi sâu vào vòm họng, lượn lờ một vòng quanh khuôn miệng rồi mới chui ra, chỉ bạc nối hai đôi môi đứt ngang. Mắt hắn tràn đầy ý cười dịu dàng nhìn người trước mặt hóa đá. Làn da trắng dần bị nhuộm đỏ, đồng tử mắt mở to, hai hàm răng nghiến lại không ngăn nổi tiếng gầm len qua khe hở.
“Ngươi…!!!”
“Ngày mai gặp lại, bé cưng. Hãy nhớ tên ta là Hắc Long!” Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi ướt, thong thả đi qua khỏi cánh cổng quán bar, bước lên những bậc thang dẫn đến đường phố đầy màu sắc bên trên.
Hắn nghe văng vẳng tiếng cười và tràng vỗ tay khá ồn ào từ những bậc thang bên dưới. Nổi bật nhất là tiếng hét muốn thủng màng nhĩ của Phong Linh vọng ra.
“TA THỀ SẼ ĐÓNG ĐINH NGƯƠI!!!”
“Đã nói tên mình là Hắc Long, xem ra Phong Linh tuổi hơi lớn nên trí nhớ bắt đầu kém. Từ nay phải thường xuyên nhắc nhở mới được!” Hắc Long gật gù quyết định, đi đến nơi đỗ xe hơi.
Hắn nổ máy, chiếc xe chậm rãi lăn bánh trên con đường. Những ngôi sao nhấp nháy tỏa sáng. Dòng sông ngân uốn lượn quanh bầu trời đêm.
Vượt qua muôn vàn gió mây
Đi khắp nghìn trùng núi sông
Gặp gỡ phải chăng số mệnh?
Khi đêm buông rũ tấm mành the
Khi mặt trời lộ ánh dương quang
Cũng là lúc ta tìm thấy nhau
Khi ngỡ sẽ chia ly mãi mãi
Quay đầu lại…
Tương phùng giữa nhân gian