Tình yêu bất tận - Chương 16
Ballad 16: Cuộc hẹn bí mật
Ngày hôm sau, lúc Hắc Long đang tắm, Phong Linh lật xem sách thì nghe tiếng gõ cửa. Phong Linh đứng lên mở cửa, một chàng trai vận đồng phục khách sạn tươi cười nói.
“Xin hỏi, anh là Nguyễn Phong Linh?”
“Phải.”
“Có một vị khách kêu tôi đưa cái này cho anh.”
Phong Linh nghi hoặc nhận phong thư trắng rồi đóng cửa lại, xé bao bên ngoài lộ ra một mảnh giấy chi dòng chữ.
5 giờ chiều gặp nhau tại quán kem Sweet Swist, chắc anh vẫn không quên nơi anh thường dẫn em đi? Không gặp không về.
Nhật Minh
Phong Linh vo tròn mảnh giấy quăng vào thùng rác đặt gần cửa, tay anh đang run. Anh thầm nhủ phải giải quyết mọi chuyện dứt điểm một lần, trò rượt đuổi này không thể tiếp diễn mãi được.
Phong Linh không hay biết có một đôi mắt đen thẫm đang theo dõi từng cử động của anh, dĩ nhiên chú ý cả thùng rác anh vừa quăng mảnh giấy vào.
TV…………..TV
7 giờ tối, Phong Linh vội vàng mở cửa quán bước vào trong. Tất cả là tại Hắc Long, buổi sáng sau khi hắn tắm ra thì giở trò sờ soạng mặc anh quyết liệt chống cự. Sau đó anh mệt quá thiếp đi, đến lúc tỉnh dậy thì đã kém mười lăm phút bảy giờ.
Phong Linh thở phào khi nhìn thấy Nhật Minh ngồi ở bàn gần cửa kiếng, cầm muỗng dằm mẩu kem còn sót lại chưa tan thành nước. Anh ngồi xuống trước mặt cậu. Nhật Minh ngước lên, trong mắt có nhiều lắm tình tự anh không hiểu.
“Anh Linh, chúng ta nên kết thúc chuyện này thôi.”
Phong Linh kinh ngạc khi nghe Nhật Minh nói, ngơ ngác gật đầu.
Hai tay đặt trên mặt bàn, Nhật Minh gồng vai, hít một hơi sâu, hỏi nhỏ.
“Anh, có ghét em không?”
“Không.”
“Vậy…” Nhật Minh ngập ngừng mang chút hy vọng.
Phong Linh nhanh chóng cướp lời. “Anh thương em như người anh ruột thương em trai.”
Vì Nhật Minh cúi mặt nên anh không thể thấy biểu cảm, chỉ nghe cậu nói bình thản.
“Em không muốn tình cảm đơn phương này gây rắc rối cho anh nữa. Khi anh trúng thuốc mê vẫn gượng chạy ra khỏi nhà, em đã hiểu mình không còn hy vọng.”
“Rồi em sẽ tìm ra người yêu em.” Phong Linh vỗ vai an ủi Nhật Minh.
“Chúng ta vẫn giữ tình anh em chứ?” Cậu ngước mặt lên.
“Từ trước đến giờ chẳng phải như vậy sao?” Anh khẽ cười. Cậu cũng cười lại.
“Cám ơn anh, em đi đây.” Nhật Minh đứng lên, đi vài bước thì quay lại nói. “Thỉnh thoảng anh nên về thăm cả nhà, dù sao vẫn là người thân.”
“Ừ.”
Nhật Minh để lại một nụ cười mỉm rồi bước thẳng ra ngoài cánh cửa. Phong Linh bần thần ngồi trên ghế, không hiểu nổi tại sao mọi chuyện có thể suông sẻ như vậy. Nhật Minh vốn rất bướng bỉnh, chẳng thể nào trong một sớm chiều đổi ý bỏ cuộc. Nhưng đúng là cậu đã nói sẽ từ bỏ, thì anh còn thắc mắc làm gì nữa? Phong Linh như cất tảng đá nặng trong lòng, thở ra khoan khoái.
TV…………TV
Quay trở lại một tiếng đồng hồ trước, tức 6 giờ chiều.
Nhật Minh nôn nóng nhìn từng người đi vào cánh cửa quán kem, ngóng chờ hình dáng Phong Linh. Đột nhiên một người đàn ông vóc dáng như ngôi sao điện ảnh ngồi xuống trước mặt Nhật Minh, cậu cau mày khó chịu.
“Xin lỗi ông, bàn này đã có người ngồi.”
“Là ai vậy?” Người đàn ông cười, gỡ bỏ kiếng màu đen lộ ra khuôn mặt đẹp như pho tượng.
Nhìn khuôn mặt đó không ai có thể cáu gắt, cậu dịu giọng. “Là người yêu.”
Người đàn ông bật cười lớn, đôi mắt đẹp nhìn xoáy vào Nhật Minh, giọng giễu cợt.
“Người yêu hay là anh trai?”
Nhật Minh cảnh giác hỏi.
“Ônglà ai?!”
“Tên ta là Vương Hắc Long.”
Khuôn mặt Nhật Minh lập tức trở nên trầm trọng.
“Ra là ông!”
“Chúng ta tuy chưa chính thức gặp mặt nhưng biết khá rõ về nhau, ta nói ngắn gọn thôi. Ngươi tốt nhất cút khỏi tầm mắt Phong Linh.”
Nhật Minh nghiến răng, nhưng rồi lát sau đã nở nụ cười mỉm.
“Ông lấy tư cách gì ra lệnh cho tôi? Rồi đây anh ấy sẽ sống chung với tôi. Còn ông chẳng là gì với anh Linh.”
Hắc Long cau mày, xem ra Nhật Minh không phải hạng người dễ đối phó. Hắn nhếch môi, tới lúc tung chiêu dứt điểm, phải làm cậu ta choáng váng đến không có thời gian suy tính.
“Ngươi biết không, ta chỉ cần nói một lời, cái cơ nghiệp cỏn con gia đình ngươi sẽ sụp đổ ngay lập tức. Trong chớp mắt ta có thể dìm ngươi xuống vũng bùn hạ lưu, mua vui cho hàng trăm đàn ông. Cái khuôn mặt xinh xắn trắng trẻo này, nhất định sẽ được yêu thích lắm.” Hắn nhếch môi, vươn tay vuốt nhẹ cằm Nhật Minh.
Nhật Minh lạnh buốt sống lưng. Tia mắt khắc nghiệt và lời nói lạnh lùng cho biết hắn nhất định sẽ làm như vậy. Cậu cứng miệng nói.
“Ông không thể! Nếu anh Phong Linh mà biết…!”
“Phong Linh không thể biết!” Hắc Long cắt ngang, hắn hài lòng khi thấy vẻ hoảng hốt của Nhật Minh. Trẻ con dù sao vẫn là trẻ con, khi không thể tự gánh vác lại tìm đến sự cầu cứu. “Theo ta biết thì ngươi đang chơi á phiện?”
Mặt Nhật Minh tái xanh, đôi môi mím lại trắng nhợt. “Tại vì anh Phong Linh đột ngột bỏ đi không tin tức, nên tôi mới…!”
“Ngươi không cần giải thích vô bổ, ta không cần nghe.” Hắn xua tay.
“Thử nghĩ nếu gia đình ngươi làm ăn thất bại, không còn tiền cung cấp cho thú ăn chơi tốn kém của ngươi. Lúc đó cơn ‘đói’ hành hạ, ngươi nghĩ nó dễ chịu hay không? Mà ta nghe nói công ty của nhà ngươi đang tuột dốc không phanh, chẳng mấy chốc cũng phá sản thôi.”
Nhật Minh rùng mình, cậu hiểu hắn không dọa suông. Sáu năm trước khi Phong Linh đột nhiên bỏ đi, cậu rơi vào tuyệt vọng rồi bị đám bạn bè hư hỏng dụ dỗ, đến bây giờ cậu đã thành con nghiện nặng. Cậu đã quen được người ta nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ganh tỵ, nếu có ngày cậu thành đứa rỗng túi, những ánh mắt ghẻ lạnh chỉ nghĩ thôi cậu đã thấy vô cùng khó chịu.
Hắc Long nhìn thấy sự phân vân và dao động qua đôi tay Nhật Minh xoắn vào nhau, hắn bồi tiếp. “Dù sao Phong Linh cũng không chấp nhận tình cảm của ngươi, thôi thì hãy từ bỏ đi. Hơn nữa ta không thích ‘món đồ’ của mình bị ai khác chạm vào, đến lúc đó ta chỉ còn cách hủy nó đi.”
Nhật Minh ngẩng nhìn Hắc Long, tia mắt hoảng sợ. Hắn biết Nhật Minh đã thỏa hiệp.
“Sao, ý ngươi thế nào?”
Cắn môi, Nhật Minh khó nhọc nói. “Ông thật lòng yêu anh Linh chứ?”
“Nếu Phong Linh muốn hủy diệt cả thế giới, ta sẽ lập tức đập nó tan tành.”
Giọng khẳng định của Hắc Long khiến Nhật Minh tin rằng hắn nhất định thực hiện câu trên. Cậu thở dài, một lúc lâu sau dứt khoát nói.
“Được, tôi làm theo ý ông.”
Hắc Long nhếch môi, rút từ trong túi áo ra một tờ giấy hình vuông ghi những con số đẩy đến trước mặt Nhật Minh.
“Sau ngày hôm nay, nếu ta thấy ngươi còn xuất hiện trước mặt Phong Linh” Hắc Long cố ý dừng lại. “Đến lúc đó…ngươi muốn chết cũng không thể!”
Nhật Minh sợ hãi nhưng không ngăn được câu hỏi tò mò. “Ông…ông sẽ làm gì?”
“Làm cho ngươi có miệng không thể nói, có tay chân không thể hoạt động, làm một con rối đầy đủ cảm giác cho đàn ông tìm vui! Ngày ngày đêm đêm không ngừng hành hạ thể xác và tinh thần ngươi cho đến khi ta thấy đủ mới thôi!” Hắc Long nhẹ nhàng thốt ra lời tàn nhẫn. Hắn gặp qua rất nhiều người, biết rõ tính cách của Nhật Minh. Hắn phải làm Nhật Minh ghi nhớ kỹ những lời hôm nay, không ôm tia hy vọng gần gũi Phong Linh. Con người đôi khi không sợ chết, nhưng nếm trải cảm giác sống khổ sở không thể chết được, sẽ khiến một vị anh hùng phải quỳ gối hèn nhát
Nhật Minh lạnh run. Cậu không đường có con đường thứ hai ngoài việc thuận theo Hắc Long. Vậy thì tại sao không nhận lấy chút lợi. Nắm chặt tấm giấy, cậu cúi gằm mặt
Hắc Long đứng dậy, nhìn thêm một giây sẽ khiến hắn không tự chủ muốn giết Nhật Minh. Nếu Phong Linh cuộc gặp mắt hôm nay, chắc chắn anh sẽ rất tức giận. Nhưng hắn thà làm anh giận, chỉ mong anh được bình thản chứ không phải cau mày nhăn mặt khi say ngủ nữa. Nhật Minh có lẽ yêu Phong Linh, nhưng không đủ kiên định, bao dung, chấp nhận đánh đổi mọi thứ để có anh. Tình yêu như vậy là không xứng đáng với Phong Linh, thiên sứ của hắn. Đối với hạng người đê hèn thì hắn phải dùng thủ đoạn đáp trả. Trên đời này hắn tàn nhẫn hại bất cứ ai, chỉ có Phong Linh là hắn không bao giờ dối gạt, vì lời nói dối sẽ làm dơ bẩn anh.
Sau lưng hắn nghe Nhật Minh nói nhỏ.
“Vậy cũng tốt. Vương Hắc Long vừa giàu vừa có thế lực, lại yêu thương anh Linh, ở bên người như vậy chắc hẳn anh ấy sẽ hạnh phúc. Mình không quyết định sai…”
Hắc Long nghe xong cười lạnh, không quay đầu lại, bước đi ra ngoài. Ba người nhà họ Bùi, gây tổn thương cho Phong Linh nhiều như vậy, hắn sẽ không để họ yên ổn. Nếu họ đã quen cuộc sống thượng lưu, vậy hắn sẽ từ từ đẩy họ rơi vào vũng bùn, thành kẻ thấp hèn còn hơn ăn mày.
TV……………TV
“Nhật Minh? Vụ việc tiến hành sao rồi?”
-Tôi bỏ.
“Nói cái gì?! Tôi đã giúp cậu bắt cóc Phong Linh thật dễ dàng, rồi còn ngăn chặn Hắc Long để cậu có thời gian. Vậy mà bây giờ cậu nói bỏ là sao hả?!”
-Nhiều chuyện xảy ra lắm. Nói chung tôi không hợp tác với anh nữa, bye.
“Này! Đừng cúp máy!!!”
-Túttúttút…
Bực bội quăng điện thoại đập vào vách tường, những mảnh thép vỡ vụn, một giọng nói rít lên như tiếng móng vuốt mèo cào.
“Phong Linh, đừng vội đắc ý! Để rồi xem ngươi sẽ chết như thế nào!”
Bão tố dường như bắt đầu nổi lên.