Tình yêu bất tận - Chương 15
Ballad 15: Cảm xúc ngủ yên trong tim
Phong Linh biết mình hôn mê, vì anh thấy đang bềnh bồng trôi trong không gian méo mó, không định hình. Cả một vùng trắng mênh mông, anh ước gì chìm đắm trong nó mãi mãi. Nhưng không được, nếu cứ mất ý thức cơ thể anh sẽ chết. Mà…nếu vậy thì có sao? Chết là một đặc ân anh hằng mong cầu. Cũng chẳng có gì nuối tiếc, không ai mong anh sống, không ai đau lòng khi anh chết. Không, vẫn có một, không phải một người mà là một Vampire. Đôi môi nhạt nhòa như khói sương của Phong Linh cong lên cũng méo mó như vùng không gian xung quanh. Anh là con người nhưng khi chết đi không ai tiếc thương, ngoài tên Vampire anh luôn kêu gào là kẻ thù.
Thật mỉa mai.
Thật chua xót.
Thật tức cười.
Chợt không gian méo mó xung quanh Phong Linh bỗng rắn lại, rồi những hạt tròn như bông tuyết rơi xuyên qua người anh, kế tiếp đập vào mắt anh là một màu trắng mênh mông trên mặt đất. Phong Linh chớp mắt, không tin được, anh đang ở một vùng đất phủ tuyết, hơn nữa còn đứng lơ lửng giữa bầu trời như một bóng ma. Anh thử giơ tay chạm vào bông tuyết đang rơi, chúng trôi tuột qua tay anh, không một cảm giác lạnh nào. Đang đau đầu nhức óc suy nghĩ tại sao mình lại ở đây, mắt anh bắt gặp một chấm đen nhỏ di chuyển khá nhanh dưới nền tuyết. Đó là một chàng trai mặc bộ quần áo nghèo khổ, trên tay ôm một cái túi, lớp tuyết dưới chân cậu không hằn dấu sâu lắm, có lẽ do cậu ta quá gầy. Trong một khoảnh khắc, cậu trai nhìn lên, tia mắt chạm ngay vào đôi mắt Phong Linh, dù anh biết cậu ta không thể nào nhìn thấy anh.
Trong khoảnh khắc, giá lạnh của tuyết thình lình xâm nhập vào cơ thể Phong Linh, buốt tận xương tủy. Đôi mắt cậu trai đó không phải màu đen, cũng không là màu nâu, càng chẳng phải màu xanh, nó…màu tím. Phong Linh chưa kịp định thần thì cơ thể phi vật chất của anh bỗng bị hút vào trong thân thể cậu trai đó. Nhìn sự vật qua mắt cậu ta. Cảm nhận cái lạnh tàn khốc chứ không đẹp lung linh như mắt thấy qua cơ thể mặc bộ quần áo mỏng manh, rách rưới. Cậu trai và Phong Linh bên trong cơ thể đi tới một khu rừng khoác màu trắng tinh khiết, nép vào một cái cây khá to cành lá rậm rạp để tránh tuyết, nhưng gió vẫn có cách ve vuốt làn da cho đến khi nó hồng lên. Đôi tay run rẩy hưởng chút hơi ấm thổi ra từ đôi môi tái nhợt.
Phong Linh cảm nhận được cơ thể này đang ngóng chờ một ai đó, vừa hồi hộp vừa nôn nóng. Anh nghĩ chắc cậu ta đang chờ người yêu, tò mò không biết cô gái đó như thế nào? Chắc rất dịu dàng và xinh đẹp, đủ khiến cậu ta đứng đợi gần như sắp đông thành băng.
Giữa khoảng trời đất giá lạnh mênh mông trắng xóa, một chấm đen từ trong khu rừng phóng vụt ra rồi xuất hiện trước mặt cậu trai-Phong Linh.
“Cain! Sao đứng ở đây? Không sợ rét chết hay sao?!”
Phong Linh sững sờ nhìn kẻ đang quát tháo, khuôn mặt y hệt Hắc Long, cả giọng điệu chửi mắng mà như đang nói chuyện bình thường với khách quý, không lầm đi đâu được. Kẻ này chính xác là Hắc Long. Tiếng nói lọt qua kẽ răng đang va lộp cộp vào nhau càng thêm khẳng định anh suy đoán chính xác.
“Hắc Long tới thì hay. Tặng anh khăn choàng, cứ sợ đan không kịp mùa đông đã qua, năm nay lạnh.”
Phong Linh hoảng hồn, là tai anh nghe lầm? Một cậu trai, nhìn thế nào đều là một con người, lại tặng quà, lo lắng cho Hắc Long? Không đâu, chắc cậu ta không biết hắn là quái vật, cái vẻ ngoài đẹp mã của hắn rất dễ dàng lừa gạt người.
“Ngốc! Ta đâu lạnh mà cần khăn ấm? Con người yếu ớt như ngươi dùng còn hữu ích hơn!”
“Cũng phải, Cain ngốc quá, không nghĩ đến.”
Phong Linh có thể cảm nhận nỗi thất vọng, buồn bã của người con trai tên Cain này như chính anh đang trải qua. Lồng ngực đau thắt, mắt nhòa đi, sống mũi cay xè, đôi tay siết chặt khăn choàng, nhìn qua tưởng như nó run rẩy vì lạnh. Con người này tình cảm quá yếu đuối, dễ xúc động, nhưng anh dường như thấu hiểu rất rõ. Chợt Phong Linh cảm thấy ấm áp hơn. Hắc Long đã giương cánh ra, bao phủ lấy thân thể Cain.
“Chỉ lần này thôi đấy! Đừng ra ngoài khi thời tiết lạnh như vậy nữa!” Tuy là lời càu nhàu lại khiến người ta cảm giác quan tâm ấm lòng.
Một nỗi sung sướng lan khắp thân người Cain, cậu rúc đầu nép vào ngực Hắc Long. Phong Linh trong cơ thể Cain, hiểu rằng cậu ta vui vì trên cổ hắn đã quàng khăn choàng, cùng nho nhỏ thỏa mãn hắn ôm cậu. Anh thắc mắc, hắn dám để lộ đôi cánh trước mặt Cain chẳng khác nào chứng tỏ hắn không phải người. Cain dường như đã biết, nếu vậy thì tại sao còn có những cảm xúc giống như là yêu dành cho hắn? Phong Linh không hiểu, tại sao cậu ta không ghê tởm, sợ hãi hắn? Không phải con người luôn xua đuổi, trốn tránh loài quái vật sao?
Bỗng một luồng gió mạnh thổi rát vào mặt Phong Linh, đến khi anh mở mắt ra thì phong cảnh đã chuyển đổi. Tuyết trắng thay bằng đồng cỏ xanh biếc chạy dọc theo triền đồi. Cain ngồi cạnh Hắc Long dựa vào một gốc cây lớn, hắn nhìn cậu bằng ánh mắt thật buồn. Tim Phong Linh chấn động, ánh mắt này lúc mới gặp hắn thường để lộ mỗi khi nhìn anh, tuy sau này hắn không bao giờ nhìn anh như thế nữa. Nỗi buồn tựa những mảnh vỡ bắn tung ra làm sướt trái tim, vết cắt không sâu nhưng đủ xót.
“Nhìn vào mắt của ngươi, bao lần ta mong ước ngươi chính là Michael. Chỉ tiếc ta muốn nhầm lẫn cũng không được, hai người quá khác nhau. Ngươi…rất con người.”
Cảm giác đau nhói tim, lồng ngực nghẹn lại khó thở, tưởng như đang chìm dưới vực nước lạnh. Cain vừa ghen tỵ vừa bi thương, rõ ràng đối diện nhau nhưng cậu không tồn tại trong mắt hắn.
Gió lốc lại nổi lên, Phong Linh thụ động đón chờ nó cuốn mình đi. Lần này khung cảnh là một gian phòng bày trí phong cách cổ xưa. Phong Linh cảm nhận đang nằm trên tấm nệm êm ái, lửa reo tí tách trong lò sưởi ấm căn phòng. Hắc Long ngồi trên ghế cạnh giường, chăm chú đọc quyển sách để mở, thỉnh thoảng lại đưa tay vuốt tóc Cain. Bàn tay hắn mảnh khảnh, lành lạnh, cảm giác như tay xác chết chạm vào, nhưng Phong Linh biết Cain rất hưởng thụ.
Qua đôi mắt Cain, Phong Linh nhìn Hắc Long một khía cạnh xa lạ. Vẻ điển trai không mang nét cười cợt, ngạo mạn, nó như đúc bằng băng giá. Đôi mắt hắn đen thẫm tuy đọc sách mà như nhìn thấu qua trang sách, trầm tư về không gian xa xăm nào đó. Hắc Long rất gần, chỉ cần Phong Linh giơ tay là chạm vào được, thế nhưng dường như giữa hai người có vách ngăn vô hình, không cách nào đạt tới, dù là vươn tay hay kêu thét lên. Cảm giác gần trong gang tấc mà không thể ôm lấy, thật rất khổ sở, tình cảm giữa Phong Linh và Cain phút chốc đồng điệu hòa vào nhau.
“Nói này, một ngày nào đó anh sẽ ăn thịt tôi chứ?”
Hắc Long lơ đãng trả lời. “Ừ, toàn bộ cơ thể.”
“Cảm ơn.”
“Nói gì lạ vậy?” Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên, nhưng khuôn mặt mờ ảo nhìn không rõ.
Cain khép mắt, cơn buồn ngủ ập đến. Cảm giác nhẹ nhõm và vui mừng Cain đang có lan tỏa dần đến Phong Linh.
‘Từ ngày đầu gặp gỡ, tôi chỉ có một mong ước duy nhất.’
“Này, ngủ rồi à?”
‘Nhanh lên, hãy ăn tôi. Vậy thì ác mộng sẽ sớm kết thúc. Để máu thịt tôi hòa lẫn trong anh, và chúng ta trở thành một.’
“Chúc có giấc mơ đẹp, Cain.”
‘Nhanh lên. Nhanh lên. Hãy ăn tôi.’
‘Hãy ăn tôi! Hãy ăn tôi! Hãy ăn tôi!’
‘NHANH LÊN!!!’
Phong Linh mở bừng mắt ra, mồ hôi ướt đẫm người, mày cau lại, đầu đau nhức. Từ khóe mắt anh hai giọt nước trong veo chảy dọc xuống thái dương, thấm vào gối kê đầu.
“Là mơ sao?”
Nhưng cảm giác thì rất thật, anh ấn tượng cái tên Michael, dường như đã nghe ở đâu đó.
“Dù bây giờ em không còn nhớ gì về ta, dù em có hình dạng khác thì linh hồn vẫn mãi là Michael, người ta yêu trọn trái tim.”
Phải rồi, Hắc Long đã nói Michael là tên kiếp trước của anh, vậy còn Cain là ai? Tại sao anh có thể đồng cảm với cậu ta từng suy nghĩ, cảm giác? Lẽ nào Cain cũng là một tiền kiếp của anh? Và cái tiền kiếp đó, dường như…anh-Cain đã yêu Hắc Long, hơn nữa còn muốn hắn ăn thịt mình. Tại sao chứ? Anh rất muốn biết thêm nhưng càng cố nhớ thì càng như lạc vào sương mù, những hình ảnh đó cũng dần tan mất, chỉ còn lại cái tên Cain.
Phong Linh bật người dậy, nhìn quanh, anh đang ngồi trên chiếc giường phủ drap trắng, vật dụng trong phòng bày trí như khách sạn. Phong Linh bóp trán, anh nhớ mình ngất đi trong một con hẻm nhớp nhúa, hình như anh còn nép vào mấy cái thùng rác dơ bẩn, tại sao bây giờ anh lại nằm trong căn phòng sang trọng này? Chẳng lẽ anh đã bị gia đình phát hiện và đưa tới đây?
Toàn thân Phong Linh run lên như chìm trong hố băng. Anh đã chạy trốn rồi mà, lẽ nào không thể thoát?
Nghe tiếng cửa mở, anh ngước mắt cảnh giác nhìn lên. Hắc Long bước vào trong rồi khép cửa lại, hắn chậm rãi đến bên anh, hắn mặc áo sơ mi đen điểm xuyết sọc đỏ, quần màu xám. Từ trước đến giờ anh nghĩ hắn rất hợp với những mảng màu tối. Nhưng có lẽ màu trắng sẽ càng làm nổi bật hắn hơn, tiếc là Hắc Long dường như ghét hoặc sợ màu trắng, không bao giờ chạm tay đến nó.
“Hắc Long, sao ngươi ở đây? Sao tôi ở đây? Đây là đâu?”
Vừa dứt câu, Phong Linh đã ở trong vòng tay Hắc Long. Hắn hôn tới tấp lên trán, mắt, mũi, miệng, cổ, ngực anh, có lẽ sẽ còn hạ dần xuống dưới nếu anh không đẩy mạnh hắn ra. Hắc Long lại lao tới ôm siết anh, sau đó buông ra ngay.
“Phong Linh, em có biết ta sắp phát điên lên không? Em đột nhiên mất tích, ta đã dùng tất cả mọi cách để tìm ra em! Xa em hai mươi bốn tiếng đồng hồ, đã ngỡ không thể gặp lại em, ta như chết mất! Ta thật tình không thể chịu nổi! Thậm chí còn không nhớ hít thở là như thế nào!”
Phong Linh chủ động dụi đầu vào ngực Hắc Long, anh khép mắt lại. Cảm giác quen thuộc đến từ trong mơ, vòng tay ôm anh vẫn không thay đổi dù bao thế kỷ trôi qua. Anh ước gì mình không phải là linh mục, ước gì không có mắt tím nguyền rủa, ước gì anh không thuộc một gia đình điên loạn như thế, ước gì bản thân anh không quá cố chấp, ngây thơ như tờ giấy trắng. Trong muôn ngàn điều ước nếu được thực hiện, thì anh có lẽ đã an tâm yêu hắn, như Cain, yêu hắn bằng thứ tình yêu thuần khiết, không suy tính, không vụ lợi. Nhưng anh đang sống với cái tên Phong Linh, tất cả không thể đổi khác.
“Hắc Long, ngươi đã nói là yêu tôi. Vậy có thể thực hiện nguyện vọng của tôi không?”
“Em muốn gì?”
Phong Linh nhìn vào đôi mắt đen in bóng hình mình trong đó. Hắc Long là kẻ duy nhất thấy anh tồn tại thật sự, là duy nhất cần đến anh mà không cần ích lợi. Thế giới này anh vốn dĩ không nên tồn tại, anh chỉ đem lại bất hạnh cho những người liên quan. Nếu không có anh, Nhật Minh sẽ không vướng phải tình cảm đáng nguyền rủa đó. Nếu không có anh, cha sẽ không chết, mẹ anh sẽ vẫn sống trong giàu sang và hạnh phúc.
“Giết tôi đi.”
Anh không biết sau khi chết mình sẽ lên thiên đàng hay sa vào địa ngục, có lẽ là địa ngục mới thích hợp con người đầy tội lỗi như anh.
Hắc Long sững người nhìn đăm đăm vào Phong Linh rồi lắc đầu, nói dứt khoát.
“Không!”
Phong Linh bật cười, đưa cổ tay lên miệng cắn mạnh, một mảng da tuột ra để lộ thịt bên trong. Dòng chất dịch đỏ thẫm chầm chậm lăn dài xuống khuỷu tay, nấn ná rồi thấm vào tấm drap trắng tinh.
“Em làm cái gì vậy?!” Hắc Long hoảng hốt lấy tay chặn để máu ngừng, kết quả là tay hắn cũng nhiễm màu đỏ.
Phong Linh nheo mắt, nghiêng đầu cười với hắn, giọng anh bình tĩnh lạ. “Không muốn uống máu tôi sao? Ngươi là Vampire mà? Hãy hút máu tôi đi, như vậy tôi sẽ sống trong ngươi, vĩnh viễn.”
“Em nói điên khùng gì vậy?!”
Phong Linh đột nhiên kích động lớng tiếng.
“Giết tôi ngay đi! Chỉ có bây giờ tôi sẽ tin mọi điều ngươi nói! Vì vậy hãy ngừng thời gian, tôi sẽ là của Hắc Long, trọn vẹn!”
Mùi máu ngọt ngào đầy kích thích vờn quanh mũi hắn, hơn nữa còn là của người hắn yêu, rất khó cưỡng lại. Hắc Long cắn mạnh răng nanh vào môi dưới, cố ngăn chặn sự mất kiểm soát. Tay hắn run run nâng lên cổ tay Phong Linh, môi lầm rầm lời chú. Một luồng ánh sáng xanh nhạt bao quanh cổ tay anh, da liền lại ngay lập tức, máu ngừng chảy.
“Tại sao? Tôi đưa sinh mạng cho Hắc Long, không thích?!”
Phong Linh tức giận khi thấy Hắc Long lắc đầu, anh giật tay ra, miệng xé toạt lớp da vừa mới liền. Hắc Long không nói một lời, lại nhẹ nhàng cầm tay anh, đọc lời chú chữa lành. Đến lần thứ ba khi đôi môi anh nhuộm màu đỏ, cổ tay đầy vệt máu nhưng làn da không một vết trầy, anh phẫn nộ gào lên.
“Chẳng phải nói yêu tôi sao? Ngươi đã theo đuổi bao nhiêu năm, bao nhiêu kiếp người của tôi? Vậy mà bây giờ ngươi không dám làm? Còn muốn tiếp tục đến mấy ngàn năm nữa? Chấm dứt ngay bây giờ, hãy để tôi tan biến đi!”
Hắc Long vùi mặt vào cổ tay gầy của Phong Linh, giọng hắn nghẹn lại như sắp khóc.
“Không được! Ta không muốn gặp em, có em rồi mất em, nhưng ta càng không thể tự tay giết chết em. Cảm giác khủng khiếp đó ta không cách nào chịu đựng nổi!”
Hắn ôm chầm Phong Linh. Vòng tay này, anh biết nó, cuối cùng đã hiểu tại sao cố sống đến tận bây giờ. Là vì anh muốn chết trong đôi tay này.
Hắc Long thì thầm giọng trầm thấp bên tai Phong Linh đầy mê hoặc. “Nếu em có thể đưa sinh mạng cho ta, thế thì hãy sống vì ta. Trọn đời nhìn ta, chỉ thấy ta, yêu mỗi mình ta.”
Đôi tay run rẩy mềm nhẹ vuốt lưng anh. Phong Linh chợt hiểu lời vừa nói là tàn nhẫn đến thế nào. Hắn yêu anh như thế mà anh lại kêu hắn giết mình, không khác nào kêu hắn tự tay cắt thịt mình. Nhưng chỉ có hắn mới có thể giúp anh, cũng như anh tin chỉ có anh mới giết được hắn. Không ai trong anh và hắn có thể tự giết bản thân.
Phong Linh nhắm mắt lại. Thế giới này không có gì để anh lưu luyến. Anh mệt mỏi không muốn quan tâm bất cứ gì, bất cứ ai. Có vòng tay này vĩnh viễn ôm anh là tốt rồi. Chính nghĩa, công lý, anh không muốn quản nữa.
“Được, từ nay Phong Linh là của Hắc Long.”
Giọng anh rất nhẹ, rất nhỏ, nhưng hắn nghe thấy rõ ràng. Hắn kích động đẩy anh ra, cuồng nhiệt hôn môi anh, quần áo hỗn độn ngã xuống giường.
Nụ hôn có vị máu và mặn của nước mắt.