Tình yêu bất tận - Chương 11
Ballad 11: Chiếc hộp Pandora hé mở
“Nghe nói ông Nguyễn bị xe tông chết do lái xe trong lúc say rượu!”
“Không phải đâu, tại đứa con có mắt tím hại chết đấy!”
“Cũng phải, đúng là đứa quái vật! Từ khi sinh ra nó, một công ty lớn nhất nước phút chốc bị phá sản! Dòng họ Nguyễn giàu có lâu đời con cháu thay phiên nhau chết lần lượt! Thật kinh khủng!”
“Những lần say rượu ông Nguyễn có thổ lộ muốn đem nó cho người khác nuôi, nhưng ai cũng sợ đứa trẻ mắt tím nguyền rủa, không dám nhận. Ông ta không thể giết, chỉ có cách say rượu quên đi nó tồn tại!”
“Nói không chừng tại nạn lần này là do quái vật đó nguyền rủa!”
“Không ghê gớm vậy chứ?”
“Đừng nói nữa, tôi nổi hết cả da gà!!!”
Những lời thì thầm ác ý trong tang lễ ngừng ngang khi họ giật mình thấy cậu bé mắt tím đã đứng cạnh từ lúc nào. Nó đọc được trên những khuôn mặt xám ngoét, tia mắt hoảng loạn sợ hãi, như đang nhìn thấy tên đồ tể vung đao chém đứt sinh mạng họ.
Những người họ hàng vội vàng bỏ chạy, họ không thấy sau lưng, đứa trẻ bị gọi là quái vật, từ tròng mắt tím ưu thương chảy giọt lệ trong suốt.
TV……………….TV
“Mẹ…”
“Đừng đến gần! Đồ quái thai! Nếu không tại mày thì tao đâu sống trong căn hộ nghèo nàn thế này?! Chỗ của tao phải là biệt thự xa hoa, những buổi tiệc tùng sang trọng!”
“Mẹ ơi…” Im lặng chịu đựng những thứ nặng nề ném vào người làm da thịt ứ thanh. Tiếp theo là những thứ bén nhọn cắt qua vải áo, tạo thành vết cắt đỏ nhạt.
“Tao khó khăn lắm mới từ gái hạng sang đi lên làm vợ đại gia họ Nguyễn! Tao đã tưởng từ đây biến thành quyền quý, không cần khuất nhục nghe người đày đọa! Tao xinh đẹp như vậy, lẽ ra phải được người người ngưỡng mộ, sống trong đống tiền mỏ vàng! Tất cả tại đồ quái vật xui xẻo như mày hại tao mất hết! Tao muốn đi lấy chồng khác cũng không ai dám nhận mày! Vứt bỏ thì mấy lão già trưởng tộc không cho, nói cái gì dù sao cũng là dòng máu họ Nguyễn! Trời ơi là trời, sao tôi khổ sở thế này?!”
“Mẹ, xin lỗi…” Nức nở thanh âm đầy thống khổ và sợ hãi, toàn thân thật nhiều vết thương nhưng không dám kêu lên đau đớn.
“Câm miệng! Đừng kêu nữa! Cút khỏi mắt tao! Nhìn khuôn mặt yêu quái của mày là tao ghê tởm buồn nôn!!!”
Cánh cửa đóng sầm lại trước mắt. Nó dựa lưng vào cánh cửa sần sùi, hai tròng mắt màu tím không tiêu cự nhìn về phía bức tường loang lổ trước mặt. Nó thật ra có tội gì chứ? Nó đâu muốn có màu mắt khác người này? Đâu muốn bị gọi là quái vật, mang đến xui xẻo cho người thân? Nhưng mà, nó có thể chọn lựa sao? Hình hài nó là do cha mẹ sinh ra, là ông trời ban cho, nó hoàn toàn không thể tự chủ. Từ khi có ý thức nó đã không biết cái gì gọi là hơi ấm, chỉ nhận lấy những ánh mắt khinh bỉ và e ngại, không người nào dám chạm vào nó. Nó đâu làm hại ai? Chỉ vì có màu mắt khác thường này mà chịu suốt đời bị mọi người cô lập sao?
Gục đầu vào đôi tay gầy còm đầy vết trầy xước đổ máu, giọng nói yếu ớt bất lực như cầu cứu.
“Mẹ ơi…đừng ghét con…”
TV……………..TV
Thật tốt quá, mẹ tái hôn với người đàn ông họ Bùi, sau này nó sẽ gọi là cha. Cha sẽ mỉm cười hiền cõng nó trên vai đi chơi khắp nơi như gia đình bọn trẻ con khác. Nó từ nay đã có cha yêu thương!
Nhưng mà, quái vật không được phép có yêu thương.
“Chào con, từ nay ta sẽ làm cho hai mẹ con hạnh phúc!”
Người đàn ông cười rất hiền hòa, bàn tay xoa đầu nó cũng rất ấm áp, nhưng tâm nó lại lạnh tựa chìm trong hố băng. Bởi vì nó thấy phía dưới ánh mắt thân thiện kia là tia nhìn quen thuộc, có sợ hãi, có khinh bỉ.
Cho nên nó biết, người đàn ông này giống hệt mọi người xung quanh, xem nó là quái vật.
TV………………TV
“A…an…an Lin…”
Tiếng nói bập bẹ của đứa trẻ mới một tuổi nghe thật dễ thương. Câu đầu tiên bé gọi không phải là ba hay mẹ, mà là tên của người anh trai lớn hơn tám tuổi, Phong Linh.
Bây giờ Phong Linh không còn là đứa nhỏ không hiểu chuyện, đã biết che giấu bề ngoài khác thường của mình. Anh đeo kính sát tròng màu, mắt màu đen không khác gì người bình thường. Nhưng Phong Linh vẫn lo sợ mọi người chối bỏ, khinh bỉ khi nhìn thấu màu đen giả dối thấy màu mắt nguyền rủa, nên luôn tách biệt với đám đông. Lần đầu tiên chạm vào làn da non mềm, bàn tay nhỏ bé khẽ níu ngón tay Phong Linh, một cảm xúc ấm áp dâng tràn lồng ngực xông lên khóe mắt. Đứa em trai này là ruột thịt, sẽ không xa lánh, không ghét bỏ anh như mọi người khác. Phong Linh thầm hứa, sẽ dùng cả cuộc đời bảo vệ em trai bé bỏng mãi mãi vui sống.
Nhưng tất cả chỉ là ảo vọng. Anh không được phép quên bản thân mình là quái vật. Tất cả những người xung quanh đều sẽ mang điểm khác thường bởi ảnh hưởng từ anh. Vì anh đã quên nên phải gánh chịu tội lỗi.
“Anh Linh! Mấy lúc gần đây anh bận gì mà không thèm chơi với em, buồn chết được!”
“Xin lỗi. Hôm nay là Chúa Nhật, anh phải đến nhà thờ cầu nguyện.” Phong Linh mỉm cười, nhẹ gỡ cánh tay đang vòng quanh cổ mình.
“Không! Em không cho anh đi!”
Phong Linh bật cười, xoay lại nhéo má cậu em trai, giọng nói tràn đầy cưng chiều.
“Thôi nào, em đã mười ba tuổi chứ có còn là con nít đâu? Đừng nhõng nhẽo nữa, sau này anh đi rồi em bám theo ai nào?”
“Anh định đi đâu?” Nhật Minh gấp giọng hỏi.
“Anh sẽ theo cha sứ đi tập huấn.” Thản nhiên đáp, mặc xong giày thể thao.
“Chừng nào anh về?” Giọng nói có chút run.
“Chưa biết, còn tùy khả năng anh tiếp thu giáo học lâu hay mau. Khi xong huấn luyện anh sẽ làm việc cho giáo hội nên ít khi về nhà, có thể một năm một lần hoặc hai ba năm một lần.” Phong Linh mải mê viễn cảnh tập huấn thuật sư, hoàn toàn không chú ý biến đổi kỳ lạ trên khuôn mặt Nhật Minh.
“Anh Linh, đừng đi!” Cậu ôm chặt người anh.
“Em sao vậy?”
“Dù anh không làm gì thì nhà này vẫn nuôi anh được mà, thế nên anh đừng đi đâu hết!” Trong âm thanh có kiên quyết cùng vô vàn quyến luyến.
“Buông anh ra!” Phong Linh bắt đầu cảm thấy kỳ lạ khi đôi tay ôm siết mình quá chặt.
Nhật Minh nhìn anh bằng đôi mắt mang nhiều cảm xúc bất đắc dĩ và khổ sở cùng mong chờ, một đôi mắt không thể có ở lứa tuổi mười ba. Phong Linh chấn động, để mặc Nhật Minh kề sát đôi môi vào tai anh thì thầm.
“Anh hãy ở bên em mãi mãi, em yêu anh.”
Khoảnh khắc đó như có tiếng sấm nổ bên tai.
Khoảnh khắc đó, Phong Linh cảm nhận sâu sắc sự ‘bất bình thường’ của mình đã làm ô nhiễm Nhật Minh, cậu em trai quý báu mà anh muốn dùng cả sinh mạng bảo vệ cậu mãi sống trong hạnh phúc vô lo.
“BUÔNG RA!!!”
Phong Linh mạnh tách đôi tay như dây leo sẵn sàng trói buộc anh, chạy trốn khỏi ánh mắt bị thương tổn.
“Anh Linh!!! Em yêu anh! Yêu anh! Yêu anh! Có nghe rõ hay không, anh Linh!!!”
Phong Linh cảm giác thế giới chỉ còn chính mình tồn tại và những bức tượng người trống rỗng đi qua anh. Không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, màu sắc trong mắt là một mảnh nhạt nhòa hỗn loạn. Anh đần độn đi trên đường, dừng chân trước một ngôi nhà thờ nhỏ, đứng thật lâu sau anh bước vào, nhìn tượng Chúa đóng đinh trên thánh giá, chắp tay sám hối tội lỗi anh không hề cố ý gây ra. Anh tha thiết cầu nguyện, mong Chúa chỉ điểm một con đường sáng, giờ đây anh không cách nào bình tĩnh suy nghĩ.
Một mình trong thánh đường rộng lớn, lắng nghe tiếng chuông thanh bình, Phong Linh từ từ suy ngẫm lại mọi việc. Anh nghĩ có lẽ cảm giác Nhật Minh dành cho anh chưa hẳn là yêu. Chỉ vì từ nhỏ cậu đã quấn quýt theo anh, không ai thân thiết chơi cùng ngoài anh ra, nên ngộ nhận tình cảm đó là yêu. Có lẽ anh đã sai lầm khi cố biểu hiện người anh trai hoàn hảo trước mặt Nhật Minh, một vỏ bọc giả tạo không phải anh thật sự. Đến tận bây giờ, cậu không hề biết anh khác thường, có mắt tím chứ không màu đen dịu dàng như cậu vẫn thấy.
Phong Linh quyết định phải vạch rõ lầm lẫn này cho Nhật Minh biết, trước khi anh lên đường đi xa. Anh trở về nhà, bước lên phòng Nhật Minh, gõ cửa một lúc lâu không thấy trả lời. Anh bất giác dự cảm không ổn, vặn nắm cửa, lập tức cánh cửa mở ra dễ dàng. Nhưng anh không bước vào, đứng sững ngoài ngưỡng cửa nhìn cảnh tượng khủng khiếp bên trong căn phòng.
Nhật Minh nằm ngửa trên giường, cánh tay đưa ra ngoài, làn da trắng đến mức trong suốt, máu từ cổ tay nhỏ giọt xuống sàn phòng tạo thành vũng nước đỏ thẫm.
Sau đó anh không nhớ nhiều lắm, chỉ biết Nhật Minh không chết nhờ cấp cứu kịp thời, cũng một phần trợ giúp linh dược từ giáo hội Vatican. Nhưng cậu vẫn nằm viện vài tuần hồi sức. Khi ông Bùi phát hiện ra nguyên nhân tại sao cậu quý tử cắt cổ tay tự sát, đã quỳ xuống cầu xin anh hãy biến khỏi tầm mắt gia đình ông. Phong Linh rất vui lòng nhận lời, anh lập tức gói ghém đồ đạc đi ngay, không ghé vào bệnh viện chào Nhật Minh lần cuối.
Một thời gian dài sau đó anh còn bị ám ảnh, những đêm trằn trọc khó ngủ, nhắm mắt lại hình ảnh chết chóc sẽ hiện ra. Khi cơn ác mộng dần vơi, anh vẫn muốn nôn mỗi lần ngửi mùi tanh và máu đỏ.
Loại tình cảm si mê đến mức hủy hoại bản thân như Nhật Minh hay yêu điên cuồng giống Hắc Long làm anh kinh hãi. Phong Linh cố trốn tránh nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi vòng tay họ.
TV………………TV
“Tại sao các người cứ dồn ép tôi?! Gì mà yêu tôi chứ!? Thật ra các người chỉ đang thỏa mãn chính mình! Yêu một người là tự thỏa mãn ư???”
Khuôn mặt Hắc Long lộ vẻ đau lòng, hắn khẽ chạm vào bàn tay anh. Phong Linh không rụt lại, để yên tay anh nằm gọn trong bàn tay hắn, anh ngước đôi mắt vằn đỏ nhìn hắn, giọng nói bình tĩnh không có kích động.
“Ngươi tưởng chết vì ai đó là vĩ đại lắm sao? Cảm giác của người bị bỏ lại, ngươi có nghĩ đến không?”
Lồng ngực Hắc Long đau thắt, hắn hối hận khiến anh nhớ đến ký ức đau buồn. Hắn phải biết rõ hơn ai hết số phận bị nguyền rủa của anh dù là kiếp vào vẫn không thể hạnh phúc trọn vẹn, mãi mãi gặp bất hạnh cho đến lúc kết thúc cuộc đời. Thế mà hắn quá vô tâm, chính hắn làm anh tổn thương. Là hắn sai lầm rồi sao? Hắn không nên cố giữ Thiên Sứ tại thế gian này? Hắn ôm anh vào lòng, khẽ siết. Hắn không dám ôm quá chặt, sợ anh sẽ vỡ tan.
Phong Linh nhắm mắt buông xuôi, tựa đầu lên bờ vai rộng của Hắc Long. Bây giờ anh không muốn nghĩ đến bất cứ thứ gì ngoài việc hưởng thụ nhiệt độ lành lạnh từ thân thể hắn. Bộc phát xong cảm xúc nghẹn từ lâu làm anh mệt mỏi nhưng cũng thoải mái hơn nhiều.
Hắc Long buông anh ra. Ngón tay run rẩy nhẹ vuốt mặt anh. Đôi mắt hắn sâu đen phủ sương. Giọng hắn khàn khàn đầy áp lực.
“Xin lỗi. Ta biết tình yêu của ta làm đau em. Nhưng…ta không yêu ai khác ngoài em. Hãy thứ lỗi cho ta, Phong Linh.”
Nếu có thể quên, nếu có thể không yêu, nếu có thể buông xuôi, vậy thì ngày hôm nay sẽ không diễn ra như thế này. Nếu không phải hắn yêu anh, vậy thì ngay từ đầu hắn đã không lựa chọn thành Vampire, sẽ không biết đến cái gì là bất lực, cái gì là vui mừng, cái gì là ngọt ngào, cái gì là khóc không thành tiếng. Yêu, đau đớn như vậy, nhưng trải qua trăm ngàn năm thời gian tự hỏi, đáp án duy nhất chưa bao giờ thay đổi, hắn không hề hối hận.
Hắn, chỉ yêu anh mà thôi, lẽ nào đó là tội lỗi không được tha thứ? Vậy thì cùng xuống địa ngục đi. Cho dù trong tăm tối, hắn sẽ che chắn anh khỏi những ô nhiễm xấu xa, để anh mãi mãi là Thiên Sứ thuần khiết của riêng hắn.
Sương tan chảy trào qua khóe mắt thành hai giọt lệ. Hắc Long và Phong Linh đều giật mình.
Hắn biết khóc sao? Còn có thể chảy nước mắt ư?
Chẳng phải quái vật sẽ không có trái tim, không chảy lệ?
Hắn có thể khóc, bởi vì trái tim hắn tồn tại tình yêu.
Phong Linh nhìn ngơ ngẩn, không ngờ nổi có ngày chứng kiến cao ngạo như Hắc Long vì mình rơi lệ, dù vậy trong lòng cảm giác nóng rực làm khóe mắt anh ươn ướt. Anh đưa tay nhẹ lau nước mắt trên mặt hắn, trêu đùa.
“Thật kỳ cục, sao phải khóc? Chứng kiến một Vampire khóc thật khủng bố!”
Hắc Long quỳ xuống đất, hôn lên từng ngón bàn chân anh. Phong Linh kinh hoảng muốn rụt lại nhưng bị tay hắn giữ chặt không thể nhúc nhích.
“Ta chưa từng quỳ gối trước thần linh hay bất cứ ai. Ta chỉ quỳ trước em. Ta dâng hiến cho em mọi thứ của ta, cơ thể, linh hồn, tình yêu, nước mắt.”
Môi hắn từ từ di chuyển lên đùi, bụng, ngực, cổ anh, lên chiếc cằm, cuối cùng dừng lại ở đôi môi. Khi cả hai rời nhau, hắn chết chìm trong đôi mắt lóe tia sáng tím huyền hoặc, giọng anh êm như khúc nhạc.
“Hắc Long, yêu tôi không?”
“Yêu em.” Hắn ngoan ngoãn đáp lời.
Phong Linh thì thầm vào tai hắn.
“Vậy hãy ôm tôi đi.”
Phong Linh mở rộng vòng tay. Hắc Long lập tức ôm lấy anh cùng ngã xuống giường.
Tôi không biết vì sao chấp nhận Hắc Long nhưng lại từ chối Nhật Minh. Chẳng phải vì tình cốt nhục đáng nguyền rủa. Hắn là Vampire, bên hắn là tội lỗi không thể tha thứ, có rất nhiều lý do để tôi từ chối hắn hơn cả Nhật Minh.
Nhưng cuối cùng tôi lựa chọn hắn.
Bởi vì ánh mắt nồng nàn không thể sống nổi nếu thiếu tôi? Bởi vì những lời yêu thương chân tình không ngừng rót vào tai tôi? Bởi vì những cái vuốt ve trân trọng như sợ làm tôi đau?
Dù lý trí đang thét gào phản đối, tôi vẫn để Hắc Long ôm mình.
Phải chăng…đây là yêu sao?
Tôi không biết nữa, cơn buồn ngủ ập đến khiến suy nghĩ đứt đoạn. Trong cơn mỏi mệt, lời thì thầm êm dịu ru tôi vào giấc mơ.
“Phong Linh, ta yêu em. Đừng quên, ta yêu em. Yêu em. Yêu em. Yêu em…”
TV……………..TV
Hắc Long mở mắt ra, chiếc đồng hồ treo tường gõ chuông báo hiệu mười hai giờ đêm. Hắn còn nhớ khi ôm Phong Linh vào lòng thiếp ngủ, bên ngoài nắng sớm đang yếu ớt muốn lọt vào rèm cửa trắng. Vậy là hắn đã ngủ gần một ngày trời. Nheo đôi mắt nhìn sang bên cạnh, hắn hốt hoảng thấy chỉ là một khoảng trống lạnh lẽo. Lẽ nào Phong Linh đã đi rồi? Đáng chết, nếu không phải vì ôm anh làm một giấc mộng đẹp nhất, bình thường hắn không mất cảnh giác đến mức có người rời đi không hay biết. Quét ánh mắt hoảng loạn khắp phòng với hy vọng mong manh, hắn kêu lên trong vô vọng.
“Phong Linh!”
“Ở đây, đằng sau.”
Hắn lập tức quay đầu. Phong Linh dựa vào lan can ngoài ban công, ánh sáng ngôi sao rót lên người anh chất lỏng bạc mông lung. Hắc Long nhíu mày, anh vẫn thích hợp với ánh ban mai hơn, dù hắn phải cay đắng thừa nhận sự thật rằng không thể đứng bên anh trong vùng sáng vàng đó.
Phong Linh lên tiếng. “Hôm nay tôi mệt, không nấu ăn.”
Hắc Long lập tức nói. “Ta kêu người đem thức ăn tới ngay!” Nói xong hắn vội vàng bước ra ngoài.
Khi cánh cửa đóng, mi mắt anh cụp xuống, thở ra khẽ khàng. Chuyện về Nhật Minh, đã không trốn tránh được nữa, anh cũng không muốn hèn nhát trốn tránh. Ngày mai chờ Nhật Minh lại tới tìm, anh sẽ nói rõ ràng, dù có làm tổn thương cậu ta. Vốn Nhật Minh là người duy nhất anh mong muốn có được thân tình ít ỏi, anh luyến tiếc đánh mất nó. Chỉ cần không ngay mặt nói rõ, tất cả sẽ vẫn bao phủ tấm màn anh em trai giả dối. Nhưng bây giờ có Hắc Long, mọi thứ đã khác. Lần thứ nhất định rời đi, nguyên nhân anh ở lại là Hắc Long, tuy lúc đó toàn bộ ý nghĩ là tìm nhược điểm tiêu diệt hắn. Lần thứ hai, cũng là lần này, anh ở lại vẫn vì Hắc Long. Nếu đã không đi được, thì quay đầu lại đối mặt thôi.
Hắc Long ngày càng chiếm vị trí trong suy nghĩ của anh. Rốt cuộc hắn là gì với anh? Tình cảm dành cho hắn mông lung không thể định nghĩa. Có ỷ lại rồi muốn làm cho hắn dựa vào mình. Bên cạnh hắn, anh thoải mái, nhưng luôn tìm cách rời xa. Cảm giác mâu thuẫn khiến anh bối rối.
Hôm qua lúc sắp ngủ, dường như anh đã suy nghĩ điều gì đó rất trọng yếu về anh và Hắc Long, nhưng bây giờ cố gắng nghĩ lại vẫn không ra. Cuộc sống như thế này còn kéo dài bao lâu nữa? Anh thừa nhận nếu có Hắc Long, anh rất thích ý sống loại ngày bình thản này cho đến cuối cùng, dường như hắn đã bên anh từ rất lâu và anh cũng thói quen có hắn. Nhưng anh biết rõ, không có gì là mãi mãi.
TV……………….TV
“Lập tức mang mấy món đó tới trong nửa tiếng.”
“Đại ca, có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Đã nửa đêm, làm gì còn tiệm nào bán thức ăn sáng?!” Giọng nói phát ra trong máy cố nén phẫn nộ.
“Hơn nữa còn là các món truyền thống của Trung Quốc, Nhật, Pháp, Anh! Dù có dùng máy chuyển dịch không gian, cũng chẳng thể hoàn thành mấy món đó trong vòng nửa tiếng…” Một giọng nói khác cũng mất kiên nhẫn không kém.
“Ta không cần biết các người làm cách gì, trong thời gian hạn định không hoàn thành, biết hậu quả rồi chứ?” Giọng nghiêm lạnh.
“Tuân lệnh đại ca.” Hai giọng nói trầm bổng khác nhau nhưng rất hài hòa ở âm điệu bất lực.
Tắt máy, Hắc Long ngả người dựa vào lưng ghế nệm. Hắn vẫn chưa dám tin Phong Linh bằng lòng mở ra trái tim tiếp nhận hắn, tuy hắn biết khoảng cách được đến anh yêu còn khá gian nan. Nhưng hắn hoàn toàn không ngại, miễn Phong Linh không bài xích hắn, có gì phiền não?
Nửa tiếng sau, hai người ngồi im lặng thưởng thức món ăn sáng đủ hương vị Á Âu. Ăn xong mẩu bánh mì, Phong Linh ngước lên nói.
“Sắp tới Giáng Sinh rồi, hôm đó Hắc Long có đi đâu không?”
Hắc Long ngừng nhai món há cảo, tròn mắt nhìn anh. Phong Linh nhún vai.
“Nói cho tôi biết lịch trình để còn sắp xếp nấu thêm phần ăn tối.” Liếc mắt thấy Hắc Long bồn chồn, anh khuyến khích. “Muốn nói gì thì nói đi.”
“Em không đi Áo nữa sao?”
“Nếu đi không chừng ngươi sẽ làm chuyện tệ hại nào đó, tôi phải ở đây canh chừng.” Không hiểu sao nói câu này anh bất giác ngượng ngùng, mắt không thể nhìn thẳng vào hắn. Rõ ràng cả hai chỉ ôm nhau ngủ, không có tiến thêm bước nữa, lẽ nào nằm bên nhau ngủ một đêm cũng khiến người ta cảm giác biến đổi? Không kinh khủng vậy chứ?
Chớp mắt một cái, cả người Phong Linh đã ở trong vòng tay Hắc Long. Hắn hứng phấn như đứa trẻ được phần quà ước ao đã lâu.
“Cám ơn em! Cám ơn em! Cám ơn em!”
Có lẽ giây phút đó Phong Linh bị lôi kéo vào cảm xúc của Hắc Long hoặc là thần kinh anh hỏng mất, hai tay anh nâng lên ôm lại hắn. Nếu có tấm gương anh sẽ thấy, đôi môi mình đang nhếch cười. Nhưng dù không nhìn vào gương, anh tự hiểu trong lòng niềm vui sướng cuồn cuộn sóng trào.
Với anh, hơi ấm rất nóng, đến mức có thể thiêu cháy cơ thể.
Ngược lại thân nhiệt lành lạnh của Hắc Long khiến anh dễ chịu. Bởi vì một nửa linh hồn anh tràn ngập hy vọng, đơn thuần, yêu thương cuồng nhiệt đối với thế giới này, đã bị vùi chôn mộ địa. Sống trên thế gian chỉ là thân xác Phong Linh với linh hồn không trọn vẹn. Bất cứ thứ gì liên quan đến sự sống đều làm anh khó thở.
Có lẽ đây là nơi chốn bình yên.
Cho riêng anh.
Tồn tại vĩnh cửu.