Tình yêu bất tận - Chương 10
Ballad 10: Không thể kiềm nén
Phong Linh ngáp dài, dụi mắt nhìn đồng hồ treo tường. Đã 2 giờ sáng. Anh gấp quyển sách lại, đứng dậy, hơi thở dài. Vốn anh sắp rời đi, định dùng thời gian ngắn này cùng Hắc Long thân cận chút, coi như xin lỗi không thể đáp lại tình yêu của hắn. Nhưng xem ra một chút duyên phận này cũng không nên có.
Nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, anh chậm rãi bắt đầu tháo từng hột nút áo. Anh tự hỏi bây giờ Hắc Long đang làm gì, ở đâu? Rõ ràng lúc chiều anh đã nói hôm nay nghỉ làm, sẽ đãi hắn ăn một bữa ngon, hắn còn hứa rất nhanh trở về. Chưa bao giờ Hắc Long bận việc về trễ mà không nói cho anh biết. Sự bất thường này biểu hiện cho cái gì? Có phải hắn đã gặp cuộc tấn công nào đó? Bị nguy hiểm đến mức không thể cử động, thậm chí là…chết?
Phong Linh lắc đầu nguầy nguậy. Anh lại nghĩ lung tung, tên quái vật bất tử đó đâu dễ dàng chết, thuật sư ưu tú như anh còn đánh không lại hắn, thì ai hại hắn được? Không chừng hắn lại đang bị người đẹp nào đó vây quanh không thể thoát thân. Tình cảnh này anh quá quen thuộc mỗi khi có dịp cùng hắn đi ra ngoài hoặc hắn đến quán bar. Anh thật không hiểu loại người nguy hiểm như hắn có gì hay mà mọi người say mê theo đuổi.
Giá như bây giờ có tấm gương trước mặt, Phong Linh sẽ nhận ra tay anh đang siết chặt vải áo, răng nghiến lại, mắt tóe lửa. Trông đáng sợ hơn cả bộ dạng lúc là Vampire của Hắc Long.
Tiếng cửa mở khẽ khàng, trong không khí cảm giác trầm trọng nghẹn thở quen thuộc làm anh biết chắc đó là Hắc Long. Anh hơi khó hiểu nghe hắn bước chân vào phòng, tiếng khóa cửa khô khốc báo hiệu điềm chẳng lành. Anh cố giữ giọng bình thường.
“Làm gì vậy?”
“Em sẽ đi đến Áo?”
Trong vô thức, Phong Linh nhanh tay gài lại nút áo, cả hột nút vị trí ở cổ áo mà anh thường để hở cho thoải mái.
“Đúng vậy. Giáo hội bên đó đang cần tôi trợ giúp, và tôi vốn định rời khỏi đất nước này từ lâu.”
Để chạy trốn.
Chợt vai Phong Linh đau nhói khi mười ngón tay hắn chộp trúng bả vai. Hắn dùng lực bóp chặt ép cả người anh xoay lại đối diện đôi mắt đen pha lẫn tia máu, giọng hắn trầm một cách nguy hiểm.
“Ta không cho em đi đến bất cứ đâu!”
“Điên rồi à?! Buông tôi ra!!!” Phong Linh giãy dụa vùng thoát sự kiềm chế.
“Em là của ta! Vĩnh viễn là của ta! Không ai được phép mang em đi, dù là bất cứ ai, kể cả Chúa Trời hay chính em!!!” Ngón tay hắn dùng lực mạnh hơn, gần như muốn xuyên qua da thịt bóp nát xương vai anh.
Khuôn mặt Phong Linh nhăn lại, trán ướt đẫm mồ hôi, anh cố cạy ngón tay hắn ra nhưng không thể. Như con thỏ tội nghiệp bất lực trong móng vuốt chim ưng, anh yếu ớt nói.
“Buông…ra! Ngươi làm tôi đau…!!!”
Lập tức lực tay nới lỏng nhưng không buông. Màu đen trong mắt hắn dần xóa đi tia máu, nhưng khoảng không tối tăm càng sâu hun hút. Hắn ôm anh thật chặt, sợ rằng anh sẽ hóa thành lông vũ vuột khỏi tầm tay, như trước đây anh vẫn làm thế để thoát khỏi hắn. Cứ ngỡ đã nắm được, buồn cười là hạt cát ngang nhiên trôi tuột qua kẽ tay, một chút dấu vết cũng chẳng còn.
“Phong Linh! Phong Linh! Hãy nói em sẽ ở lại! Hãy nói em không bao giờ rời xa ta! Nói đi!!!” Hắn gào lớn không che lấp được bất an và sợ hãi, cầu mong một lời hứa từ anh. Không chờ anh có thời gian trả lời, hắn cúi đầu hôn môi anh. Bờ môi hắn run rẩy nhưng áp chặt đến mức anh không thể tránh thoát.
Một cú thúc gối thật mạnh vào vùng bụng khiến Hắc Long loạng choạng lùi bước, hai hàng lông mày hắn cau lại chứng tỏ đòn bất ngờ lực đạo không nhẹ. Mắt Phong Linh hừng hực lửa, anh đã ngửi thấy mùi thơm dịu ngọt thanh tao toát ra từ người hắn, mùi nước hoa của phụ nữ, mùi rất nhẹ đủ để anh nhận ra giống hệt của cô gái tên Phượng. Không hiểu sao trong lòng anh dấy lên một cơn lốc xoáy không thể kiềm chế, thật ra anh cũng không muốn khống chế nó.
“Đồ điên! Tôi phải nói bao nhiêu lần thì ngươi mới nghe lọt lỗ tai? Dù kiếp trước tôi có quan hệ gì với Hắc Long, dù Hắc Long có tình cảm gì với tôi, thì bây giờ chúng ta đã không còn dính líu gì nữa! Mối quan hệ trong hiện tại giữa Hắc Long và tôi chỉ tồn tại hai chữ kẻ thù!” Dừng lại một chút như để lấy hơi hoặc bình tĩnh lại, không biết nghĩ sao, anh để vụt ra một câu nói nhẹ như hơi thở. “Từ đầu vốn đã không nên gặp nhau.”
Hắc Long nghe xong cười điên cuồng, cười giống khóc, có lẽ còn bi thương hơn tiếng sói hoang tru vào đêm trăng tròn.
“Em hối hận sao? Hối hận đã gặp và quen biết ta?”
Phong Linh rất muốn tiến đến gần, nói cho hắn không cần miễn cưỡng cười, nói rằng thật ra anh không hề ghét có hắn bên cạnh. Nhưng Phong Linh mím môi, nhắm chặt đôi mắt. Hít thở sâu, anh nghiến răng, gằn giọng.
“Phải! Ta chỉ có ước muốn duy nhất là giết ngươi!”
Lời nói cay nghiệt nhưng giọng Phong Linh là lạ. Âm thanh nghèn nghẹt khiến lồng ngực ngộp thở. Anh cảm tưởng trước khi câu nói thốt ra thì giọng đã tắt nghẹn. Một cây gai đã đâm vào tim, rất sâu, khó dễ dàng rút ra mà không chảy máu. Nhưng anh không hối hận, anh cần phải nói. Chẳng sợ điều đó tổn thương Hắc Long và ngay cả chính anh.
Hắn chậm rãi tiến tới trước, từng bước chân nặng nề như vọng lên từ địa ngục. Hắc Long nhìn thẳng vào Phong Linh, đôi mắt hắn sâu thăm thẳm, như muốn dìm chết anh.
Cả người Phong Linh căng cứng bởi sợ hãi, sự sợ hãi anh chưa bao giờ biết đến ngay cả khi đối diện cái chết hay hiểm nguy. Là hoảng sợ từ sâu trong linh hồn, từng tế bào đang gào thét anh cần phải nhanh chóng trốn khỏi ác ma. Anh quay lưng hướng về cánh cửa sổ để mở đầy mời gọi. Anh không thể mọc cánh bay như chim nhưng thà là rơi xuống đất còn hơn đứng gần hắn. Anh không muốn đối mặt đôi mắt sâu thẳm kia, nó làm anh kinh hoảng, cảm giác chần chờ một giây thì anh sẽ không còn là chính mình. Sẽ…sa đọa.
Hắc Long vươn tay nắm đầu Phong Linh kéo lại. Năm ngón tay hắn ấn vào lớp da đầu mỏng manh, dây thần kinh anh căng ra, chỉ cần thêm chút lực hộp sọ sẽ như trái cây thối bị bóp nát. Nhưng Hắc Long chỉ đơn giản xoay người anh lại, dễ dàng hệt nghệ sĩ rối giật dây điều khiển hình nhân, đôi môi lạnh giá áp chặt vào bờ môi khô nhợt nhạt. Hắn tách miệng anh ra, đút chiếc lưỡi ẩm ướt vào trong, mặc cho anh cố tránh né hắn vẫn có cách cuốn lưỡi anh vào nhịp điệu của riêng hắn. Không biết từ lúc nào tay hắn đã vòng quanh eo anh, chân hắn chen vào giữa đôi chân anh, cọ sát khiến cả người anh nóng lên. Đôi tay hắn cũng dần xuyên qua lớp vải khiêu vũ trên làn da anh. Phong Linh cả người sức lực nhanh chóng tiêu thoát trước cảm giác kỳ lạ mới mẻ, tê dại, nóng bỏng.
Phong Linh là linh mục, tâm tĩnh là mục tiêu quan trọng nhất, diệt dục là ngưỡng cửa mà các bậc tu hành như anh nhất định phải làm được. Hơn nữa anh không thích tiếp xúc cùng người khác. Vậy nên mãi cho đến tận bây giờ, anh chưa từng trải qua cảm giác được một ai vuốt ve, mơn trớn cơ thể như Hắc Long đang làm. Nụ hôn đầu tiên của anh cũng là thuộc về hắn. Anh cảm thấy buồng phổi rát bỏng do thiếu không khí, cố đập vào vai hắn với hy vọng thoát mong manh.
Có lẽ Hắc Long cũng phát hiện nếu tiếp tục thêm vài phút nữa anh sẽ tắt thở, hắn dứt môi khỏi anh. Phong Linh chưa kịp nhẹ nhõm thì hắn đã tìm thứ thay thế đôi môi vụng về. Hắn hôn lên chóp mũi anh, liếm ướt mi mắt run rẩy, bờ môi lướt xuống chiếc cổ mảnh chỉ một bàn tay hắn có thể vặn gãy ngay lập tức. Hắc Long cảm nhận mạch đập sau lớp da cổ trắng mịn, nanh bắt đầu mọc ra. Máu của người yêu làm hắn khát như kẻ lữ hành trên sa mạc thiếu nguồn nước. Hắn cố hết sức kiềm chế không cắm phập răng nanh vào cái cổ đầy mời gọi.
Phong Linh cố gắng mở mắt, trí óc chia hai nửa. Một nửa là cảm giác điên cuồng muốn chìm đắm vào khoái cảm. Một nửa là lý trí không thể sa vào dục vọng. Tay anh khó nhọc di chuyển lên bả vai hắn rồi lần tới cổ, chạm vào những sợi tơ đen lạnh như băng, anh nắm chặt lấy nó giật mạnh. Theo quán tính, Hắc Long ngửa đầu ra sau, Phong Linh thoát khỏi sự kiềm giữ lập tức lùi nhanh lại. Nhưng hắn cùng lúc vươn tay chộp cổ tay trái anh kéo mạnh, xô anh ngã trên chiếc giường trải drap trắng tinh, một màu trắng nhạt nhòa nhức mắt.
Hắc Long chồm lên người Phong Linh với đôi mắt điên loạn, hàm răng nanh nhe ra sẵn sàng cắn xé con mồi, thỏa mãn cơn khát. Hắn nắm ngực áo anh giật nhẹ, cúc áo rơi ra để lộ phần ngực và bụng hoàn toàn trần trụi. Tiếng vải rách đánh thức ký ức xa xưa trong vùng ảo mộng, cả người Phong Linh run lên, anh tê thanh hét.
“Không…không…!”
Hắc Long hoàn toàn không nghe thấy bất cứ âm thanh nào. Hắn chăm chỉ để lại những dấu đỏ trên vùng da trần, hôn đến khi môi anh từ khô khốc biến ướt át, đến khi màu môi thành đỏ thẫm, sau đó hắn chuyển đến cổ rồi tới khuôn ngực có hai trái cherry chín mọng. Vùng bụng thon thả cũng không tránh khỏi cuộc xâm lăng. Hắc Long nhíu mày trước sự cản trở của cái quần, tay hắn đang giữ chặt cổ tay Phong Linh, đành dùng răng kéo khóa quần.
Phong Linh vẫn vùng vẫy không chịu đầu hàng, dù biết rõ sức anh vốn không bằng một cái răng nanh của hắn. Trong tình trạng hai tay đều bị khóa, anh dùng vũ khí cuối cùng. Há miệng cắn mạnh vào cổ tay trắng xanh do trường kỳ không ra nắng, cắn cho tới lúc miệng tràn ngập chất lỏng, máu chảy thấm tấm drap trắng. Anh vội phun ra không để giọt máu nguyền rủa nào lọt vào cổ họng.
Thì ra…máu hắn là màu đỏ…như anh.
Hắc Long khựng lại, ngước đầu nhìn anh. Máu nhuộm hồng bờ môi, xung quanh là khuôn mặt trắng bệch, một sự hài hòa tuyệt hảo, đẹp ma mị. Hắn nhìn như si dại từng đường nét trên khuôn mặt Phong Linh. Anh không quan tâm đến Hắc Long, đang tuyệt vọng khi thấy làn da bị xé rách lập tức lành lại như cũ. Chỉ cắn thì không có ích gì, nếu trong anh nắm vũ khí tình thế sẽ khác, ít ra vết thương không dễ dàng liền da. Đáng tiếc hiện giờ cả người anh nhúc nhích một chút đã là vấn đề lớn.
Phong Linh biết giờ đây dù có nói gì cũng không kết quả, dù vậy anh vẫn hét.
“Buông ta ra! Buông ta ra! Buông ta ngay bây giờ, nếu không đừng trách ta giết ngươi!!!”
Phong Linh nói xong giật mình, mồ hôi lạnh toát ra. Dựa theo những gì hắn đã làm thì anh giết hắn một trăm lần còn chưa đủ, nhưng tại sao câu nói trên lại mang cái ý nửa như muốn tha? Cho đến lúc này anh vẫn không muốn tổn thương hắn? Anh điên rồi!
Hắc Long nhìn chăm chú Phong Linh, ánh mắt khiến anh không tự chủ run rẩy. Hắn cúi xuống liếm sạch vết máu dính trên môi anh. Máu của hắn có vị ngọt khi chúng trên môi anh. Hắn ngồi hẳn dậy, lưỡi đảo một vòng hai bờ môi như chưa thỏa mãn. Dù không muốn thừa nhận, nhưng trong thoáng giây anh đã bị thu hút bởi một hành động hờ hững của hắn mang mê lực khó cưỡng. Bỗng Hắc Long vươn những ngón tay thuôn dài giật đứt sợi dây chuyền Phong Linh đeo trên cổ. Sợi dây chuyền bạc, mặt dây là hình thánh giá, khi vào tay anh thì mặt hình thánh giá tưởng như vô hại sẽ biến lớn, trở thành thứ vũ khí vô cùng đáng sợ với loài ma quỷ.
Năng lực Hắc Long tuy mạnh nhưng hắc ám vẫn không thể chống chọi ánh sáng, cầm thánh giá trong tay chẳng khác nào hắn muốn tự chuốc khổ. Trong chốc lát nữa thôi linh lực từ thánh giá sẽ thiêu đốt da hắn, bàn tay cầm thánh giá sẽ được ‘rửa tội’, da thịt bị xói mòn chỉ còn lại xương bàn tay. Nhưng Phong Linh chẳng tìm thấy chút sợ hãi nào trong mắt hắn ngoài một mảnh bình tĩnh. Anh tự hỏi, hắn đang có ý định gì đây?
Không lâu sau Hắc Long trả lời câu hỏi trong lòng Phong Linh. Chỉ nghe hắn nói như thở dài.
“Phong Linh. Nếu em muốn đi, vậy hãy dùng đôi tay này kết thúc sinh mạng của ta. Ta đã chán trò đuổi bắt vô tận này, em là người duy nhất có thể hủy diệt ta.”
Mắt Phong Linh mở to, không thể tin nổi nghe hắn nói những lời đó. Loài ma quỷ có lẽ không yêu quý mạng sống như con người, nhưng anh chưa hề thấy bọn chúng tỏ ra tự nguyện muốn chết. Hắc Long nhợt nhạt cười, hoàn toàn khác với hành động thô bạo cuồng loạn ban nãy, bây giờ nụ cười ngự trên môi hắn thật hiền hòa, ánh mắt nhìn anh sâu thẳm tràn đầy yêu thương và đau buồn. Giọng hắn rất nhẹ giống ngón tay lướt trên khuôn mặt anh, tưởng đã chạm vào rồi lại như không hề có, đó chỉ là ảo giác.
“Ta sống vì em. Chỉ một mình em. Không có em thì ta chẳng còn gì cả. Không có gì.”
Hắc Long nâng cổ tay Phong Linh lên, khẽ nhíu mày khi thấy vòng tròn đỏ bầm hằn trên làn da. Hắn nhẹ nhàng hôn vòng tròn đỏ mỏng manh như cử hành một nghi thức thiêng liêng. Hơi thở ẩm ướt của hắn phả vào làn da anh. Hắn nhét cây thánh giá vào lòng bàn tay Phong Linh, thì thầm dụ hoặc, giống như lời tỏ tình ngọt ngào.
“Dùng thứ này đâm sâu vào trái tim ta, em sẽ được giải thoát.”
Phong Linh ngơ ngác mặc hắn lồng cây thánh giá vào tay mình, anh nghe hắn nói rồi lại như không hiểu lời hắn có ý nghĩa gì.
Hắc Long nhăn mặt, lần đầu tiên hắn biểu lộ sự đau đớn. Thời gian cho hắn đã hết. Cây thánh giá nhỏ bé thiêu đốt lớp da, nhưng bàn tay hắn vẫn áp chặt tay Phong Linh, những ngón tay hắn đan vào từng ngón tay anh, khăng khít gần như không thể tách rời.
Phong Linh nhìn thấy trong đôi mắt hắn là thứ ngôn ngữ không cần phải nói ra. Ánh mắt nóng bỏng làm lồng ngực anh ngộp thở. Âm thanh vô hình vang vọng trong đầu anh.
‘Gặp mặt không đủ. Gần bên nhau vẫn không đủ. Muốn chạm vào em. Hôn em. Yêu em.’
Từng giọt máu đỏ rơi tí tách, như huyết lệ.
Bao giờ thì lệ cạn?
Bao giờ thì huyết ngừng chảy?
Bao giờ thì không còn yêu thương thống khổ?
Phong Linh trừng mắt bừng tỉnh, anh tách khỏi tay Hắc Long và làm cái chuyện mà anh không bao giờ nghĩ sẽ thực hiện. Quăng thánh giá thiêng liêng vào cái góc nào đó trong phòng, anh chẳng hề liếc mắt nhìn nó một cái, toàn bộ sự chú ý đều tập trung vào khuôn mặt hắn, chỉ một mình hắn. Anh bật người dậy, nắm lấy lòng bàn tay bong tróc da ướt đẫm chất lỏng.
“Tại sao?”
Phong Linh ngước lên, mặt cả hai gần sát nhau, hơi thở của anh cũng lạnh như làn da hắn.
Màu đỏ…đã lan trong mắt anh.
Anh nắm chặt cổ áo hắn, thê lương kêu.
“Tại sao các người luôn dùng cái chết chứng minh tình yêu với tôi?!”
“Phong Linh…” Hắc Long bối rối khi thấy anh có biểu hiện mất kiểm soát.
Anh gục đầu xuống nệm, co người lại như muốn biến thành hạt bụi hoặc giọt sương tan biến khỏi thế gian này, hay ít nhất biến mất hoàn toàn trong mắt người thương yêu anh. Được ai đó yêu thương tại sao phải khổ sở đến vậy?
Phong Linh gào thét với cả thế giới khi bức tường kiên cường trong lòng đã sụp đổ, bị dồn vào đường cùng, anh không còn lối thoát hay chạy trốn.
“TÔI CHỊU ĐỦ RỒI!!!”
Từng mảnh vụn ký ức đưa Phong Linh quay về thời điểm quá khứ. Nơi mọi bất hạnh bắt đầu, tiếp nối liên miên không điểm dừng.