The Moth (Bướm đêm) - Chương 9
Chapter 9.
Những ngày rong ruổi trên xứ lạnh cùng Sophia cũng là những khoảnh khắc đáng nhớ đối với Tiến. Anh chàng biết cách làm cho cậu cười, và chuyến đi chơi này đã làm cho cậu cảm thấy phấn chấn nhiều hơn. Tuy nhiên, cũng có những phút giây, Tiến lại chợt nhớ về An, về những kỉ niệm đẹp cùng người yêu rong chơi trên xứ sở hoa anh đào này. Và, mỗi đêm, trong cái màn sương se lạnh khắp thành phố, cố vùi sâu vào trong lớp nệm ấm để ngủ, Tiến vẫn mãi nghĩ về An như một phần tất yếu trong cuộc sống của anh. Đó đã là thói quen của Tiến rồi.
Trở về sau chuyến đi chơi như thế, nơi đầu tiên Tiến quyết định đến là nhà ngoại của An. Chạy một con đường không quá dài để đến đó, lòng Tiến bỗng háo hức, chộn rộn một cách kì lạ và khó tả. Cánh cổng đang ở trước mặt cậu, nhưng sự rụt rè bỗng đâu đó lại dâng cao trong trí não cậu, và khó khăn lắm Tiến mới có thể bám chuông, và tiếng con chó giữ nhà cũng đồng vang lên cảnh báo vị khách lạ đang đứng lấp ló phía ngoài. Tiến thấy một người phụ nữ chạy ra, cậu nhận ra đó là người dì của An.
“Dạ, cho cháu hỏi, có An ở đây không dì?”
“À, cậu là Tiến phải không? Nó không có ở đây. Ủa, mà nó không có trên thành phố sao ? »
« Cháu cũng không chắc nữa, cũng lâu lắm rồi cháu không có gặp An, điện thoại liên lạc không được. Cháu cũng không biết giờ An ở đâu nữa. » Tiến gãi đầu, cố cười với người phụ nữ trước mặt mình, nhưng lòng thì buồn dữ dội dẫu cái kết quả này cậu đã đoán trước.
« Cậu vào nhà chơi. »
« Dạ vậy thôi. Cháu tranh thủ ghé qua đây kiếm An, không có thì cháu về luôn cho kịp trong ngày. » Tiến cúi đầu chào người phụ nữ, rồi vòng xe lại, buồn bã chạy trên con đường và sự cô đơn lẫn thất vọng đang ôm lấy anh.
Người phụ nữ bước ra, dõi theo Tiến cho đến khi bóng cậu mất hút sau những dãy cây. Một cái lắc đầu như một hành động cho sự sẽ chia.
Vậy đó, An đã đi ra khỏi cuộc đời Tiến là một sự thật, một sự thật mà Tiến nào muốn tin trong suốt quãng thời gian hơn ba tháng nay. Tiến chưa bao giờ thôi không hi vọng sẽ lại tìm được An, và kéo cậu ta về với cuộc đời của anh. Nhưng những ý nghĩ ấy dần yếu dần theo năm tháng. Và mỗi lúc nỗi sợ hãi rằng anh phải xa An càng thêm dữ dội hơn. Và đi đôi với sự buồn bã ấy là một sự thù hận không bờ bến mà cậu dành cho người cha không ra gì của mình.
***
Thuận đến gặp mẹ của Khang như một sự cầu xin. Cậu chán chườn khi phải tham gia một cuộc chơi đuổi bắt nhàm chán này. Cậu đã có nhiều lần nói chuyện tế nhị để Yến hiểu khó mà rút lui, nhưng dường như cô nàng vẫn khăng khăng giữ nguyên ý định. Và bây giờ, đến lúc cậu cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của người đàn bà này.
« Bác gái ơi, cháu thật sự không thích khi cứ phải tiếp tục bị như thế. Cô nàng Yến gì đó của bác cứ liên tiếp thể hiện tình cảm với cháu. Cháu không nghĩ gì đến việc đó, nhưng càng lúc cháu càng không thích điều đó. » Thuận cố gắng dùng những từ nhẹ nhàng để nói về cảm xúc của cậu trong lúc này nhằm tránh sự khó xử với người đàn bà trước mặt cậu. « Cháu biết ý bác muốn làm quen cô ta cho Khang, nhưng mọi chuyện đã vỡ lỡ cả rồi, cháu hi vọng bác giúp cháu nói với cô ta là cháu cảm thấy rất phiền. »
« Cháu làm bác bị thất bại trong việc mai mối Yến cho Khang, bác còn chưa trách cháu, thì cháu ca cẩm gì chứ. » Người đàn bà mỉm cười khi trông thấy khuôn mặt khốn khổ của Thuận. « Mà bác nghĩ Yến cũng được đối với cháu, sao không thử tiến đến với nó luôn đi cháu. »
« Không được bác ơi, cháu thấy không có hợp gu. Với lại, sao lại thế được, ý bác là muốn ghép Khang với cô ta mà. » Thuận phân bua, phản đối nhẹ nhàng.
« Thì thằng Khang nhà bác nó ương bướng có chịu đâu mà gượng với ép. Với lại con Yến nó cũng mến cháu chứ đâu phải mến thằng Khang. » Người đàn bà tỏ vẻ hơi buồn trên khuôn mặt, nhưng nhanh chóng bà lại mỉm cười nhìn Thuận, bà nắm lấy tay cậu, « Với lại, bác cũng xem cháu như con cháu trong nhà rồi, cháu cưới Yến bác cũng vui. »
« Không được mà bác, mà cháu không có thích cô ta đâu mà quen, nói gì đến chuyện cưới xin. »
« Thì thử yêu đi, biết đâu sao này cháu lại cưới nó luôn. »
Thuận nhăn nhó, cầu xin khẩn khoản, và người đàn bà thì cứ cười liên tục khi trông khuôn mặt của anh chàng.
« Cháu đến là muốn bác giúp cháu nói chuyện với cô ta thôi việc thể hiện đó đi. Cháu cảm thấy bị ức chế. »
Người đàn bà lại cười lớn khi nghe Thuận bảo như thế. « Ôi trời, ai đời đàn ông bị ức chế khi bị con gái đẹp cưa cẩm trời. Tụi bây con trai gì đâu mà nhát như cái. Ừ, để bác nói với nó, nhưng mà, nói thì nói thôi, để nó biết khó mà rút. Nhưng chuyện về sau, nếu Yến có muốn tiếp tục thì phải do cháu lo liệu thôi. Dù gì quyết định cũng là quyền của người ta mà. » Bà lại cười khúc khít khi thấy Thuận nhăn nhó.
Tiếng điện thoại vang lên ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Thuận nhanh nhẩu lấy điện thoại ra xem, nhưng cũng nhanh chóng tắt ngang, và tiếp tục quay lại câu chuyện với người đàn bà kia.
« Mà bác nhớ giúp cháu nhé. Cháu cũng mấy lần tỏ thái độ với cô ta rồi, nhưng mà cô ta cứ vờ như không hiểu. Cháu thì không muốn quá thẳng thừng, vì như thế sợ cô ta bị tổn thương. »
« Thằng nhóc này, chuyện tình cảm, không thích thì phải bày tỏ ngay, chứ dây dưa mãi, người ta ôm hi vọng nhiều thì nữa tuyệt vọng nhiều. »
« Cháu chưa muốn phải tới lúc mà mặt đối mặt, nói chuyện như hai khúc gỗ vô tri, vô giác. Thì bác cứ giúp cháu đi, nếu mà thấy không êm, thì cháu sẽ nói thẳng với Yến luôn. »
« Ừ ừ ! Bác nói mà. » Bà mỉm cười nhìn Thuận. « Mấy thằng bây không biết gì mà đứa thì thích con trai, đứa thì sợ con gái. Hết biết nỗi tụi bây. »
« Bác ! Vậy vụ của Khang, bác tính thế nào ? » Thuận hỏi khẽ khàng, mắt thì vẫn thăm chừng những biểu hiện trên khuôn mặt của người đàn bà cậu biết là mẹ của Khang.
Bà tỏ vẻ chán chườn, lắc đầu như không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Thuận trông bà ngã người ra sau dựa trên thành ghế, khuôn mặt đăm chiêu thì cũng hiểu bà đã phải nghĩ đến việc buông xuôi vì đứa con « bất hiếu » đó rồi.
« Bác không biết làm gì với nó nữa. Nó thì cứ buông thả như thế hoài bác cũng không biết làm sao nữa. Ngăn cấm thì cũng không xong, mà làm gì cũng không được. Mà cũng đúng, tại mẹ hư thì con nó đâu có nể. » Mắt bà rưng rưng nước mắt. Người đàn bà nhanh chóng quệt nước mắt, bà nói tiếp, giọng rung rung, « Giờ thì chắc nó muốn làm gì thì làm, bác chỉ mong cải thiện được tình cảm giữa hai mẹ con thôi. Bác với nó mỗi lúc mỗi xa nhau rồi. »
Thuận ngồi đó, lắng nghe những lời tâm sự của một người mẹ đau khổ vì con mình. Cậu cảm thấy đau nhói khi thấy những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt bà. Thuận muốn chạy qua, ôm chầm lấy bà, để xoa dịu phần nào cảm giác chán nản trong bà.
« Cháu nghĩ Khang sẽ đến lúc hiểu được tình thương của bác dành cho nó mà. » Cậu nhìn bà e dè một chút rồi tiếp tục, « Còn việc của bác, Khang nó giận vì nó thấy bác đi lại với người khác quá sớm trong khi bác trai mới mất. Nhưng mà với cháu, con cái không bằng vợ chồng đâu bác. Tụi trẻ nữa nó lớn lên nó luôn mong muốn có cuộc sống riêng, người gắn bó lâu dài với mình là người bạn đời. Cho nên cháu ủng hộ việc bác quen với người kia. » Thuận gật gật đầu cùng với lời nói của mình như để người đàn bà khốn khổ kia thấy rỏ sự ủng hộ nhiệt tình của cậu.
« Cái sai của bác là lại quen với ông ta sớm quá. Nhưng phải làm sao bây giờ khi cuộc sống vợ chồng của bác quá tẻ nhạt. Lúc còn sống, cha thằng Khang cũng có cả bồ bịch ở ngoài. »
Người đàn bà lại tiếp tục chảy ròng từng hàng lệ dài trên mặt, bà nghẹn ngào không nói thêm được một câu nào. Thuận giờ chỉ biết rằng cậu nên im lặng, và ngồi đó, chỉ như thể sự hiện diện của cậu vào lúc này thay cho sự an ủi đối với bà.
Bước ra khỏi cổng căn nhà mang quá nhiều u ám, Thuận ngoái lại, trông vào như để một lần nữa chắc rằng người đàn bà tội nghiệp kia vẫn ổn. Cậu lại lấy chiếc điện thoại của mình ra xem một lần nữa, số điện thoại khi nãy cậu tắt vội vàng là do Khang gọi. Ngó vào màn hình một lúc, và cuối cùng quyết định của cậu là không gọi lại cho cậu ta. Thuận lên xe, đề máy, và trở về nhà.
Con người gắn kết với nhau bởi nhiều thứ. Từ những mối quan hệ ruột thịt, thì còn có cả những sợi dây liên kết giữa những con người sống xung quanh ta. Và làm thế nào để cho những sợi dây đó không rối vào nhau là cả một nghệ thuật. Cái nghệ thuật sống ấy không phân cấp độ theo vốn sống, hay tuổi đời của bất cứ ai, mà nó là cái hành xử thường nhật giữa người với người của mỗi chúng ta trong cuộc sống này. Không ai có thể chắc chắn rằng mai này sợi dây nào sẽ bện chặt thêm, cũng như những sợi liên kết nào sẽ bị đứt đi. Tất cả là chuyện của ngày mai, còn điều mà mỗi con người luôn muốn níu kéo, những những ràng buộc ở hiện tại.
***
Hùng lái xe một mạch chạy từ thành phố về nhà ngoại. Cậu không chắc mình có được chào đó tại nơi ấy không, nhưng đó là những lo lắng lúc trước khi khởi hành, còn giờ thì căn nhà đó đã ngay trước mặt cậu rồi, và tiếng chuông cũng đã đổ. Hùng thấy dàng người nhỏ của người phụ nữ mà cậu lẫn An gọi là dì năm đang chạy ra mở cửa.
« Thằng kia, nói về thăm ngoại thường xuyên, vậy mà mất tăm cả mấy tháng nay, giờ mới chịu xuất hiện à. »
Hùng nhìn thấy người phụ nữ đó đang mỉm cười niềm nở nhìn cậu, nói chuyện rôm rả, thì cậu bỗng nghẹn lại đến mức chưa thể nói được gì ngay sau đó. Dì năm nhướn mắt bảo Hùng dẫn xe vào, rồi đóng cửa lại. Dì khoác vai đó và cả hai bước vào nhà, và dì luôn luôn nói không ngớt lời.
« Tụi bây giờ lớn hết rồi, mỗi đứa đều có cuộc sống mới hết rồi, bỏ quên hết mấy người già tụi này rồi. Vậy mà lúc nhỏ, đứa nào cũng nói nữa lớn lên con sẽ sống chung với dì năm, sống chung với ngoại. Giờ có đứa nào ở đây đâu. »
« Năm ơi, tại tụi con bận làm ăn chứ bộ, nếu mà cứ ở nhà ôm khư khư năm với ngoại không thì chắc đói chết quá năm. Với lại tụi con phải ra ngoài, mới kiếm được cháu cho ngoại với năm ẵm chứ. Chứ năm bắt ở nhà với năm hoài, có mà con thành thầy tu luôn quá. »
« Thôi, tôi không biết, ai biểu lúc đó nói ngon lắm mà, cho ở đây với năm, với ngoại suốt. Tụi bây chỉ có giỏi cái lẻo mép. »
Hùng nhìn người phụ nữ đi kế bên mình nói chuyện, lòng cậu cảm thấy vui vẻ vì cảm nhận được sự yêu thương của người thân yêu dành cho cậu, nhưng đan xen vào đó cũng là chút hổ thẹn khi cậu luôn cứ phải nghi ngờ và ghen tị về một mái nhà thật sự mà cậu cho rằng mình không bao giờ có.
« Năm ơi, ngoại đâu rồi ? »
« Ở ngoài vườn, ngoại đang nói chuyện với bà Thanh. »
« Ngoại có vẻ quan tâm bà ta quá hé năm. »
« Ừ, thì tại bà ta tội nghiệp. Mà giờ bà ấy yếu lắm rồi, chắc cũng không sống được lâu nữa đâu. Tội cho bà ta, giờ đã già mà bên cạnh không có được một đứa con đứa cháu. » Giọng dì năm hơi run rung vì xúc động, dì khịt mũi để lấy lại giọng, « Tại con chưa trông thấy cái cảnh bà ấy phải chịu đựng mỗi lúc trời mưa đâu… Tụi con bà là mấy thằng khốn nạn, đốn mạt. »
Hùng im lặng, lắng nghe những gì dì năm kể. Và những điều đó thật sự khiến cậu cảm thấy nhói đau, và cậu cảm thông sâu sắc với số phận bất hạnh của người đàn bà kia. Nhưng khi dì năm đề nghị cậu ra đó kiếm ngoại cũng như thăm bà ta, thì Hùng lại từ chối thẳng thừng, cậu không muốn phải trông thấy một cảnh tượng như thế. Bởi những điều đó sẽ giẫm nát tâm hồn cậu, và ngay tại lúc này Hùng muốn mình cứng rắn, chứ không phải yếu đuối vì những điều như thế.
***
Buối tối trầm lặng ôm trùm mọi thứ, Tiến buồn bã ngồi trên ban công nhà mình mà ngắm cảnh thành phố về đêm. Đã lâu lắm rồi anh không nhìn thấy những cảnh huy hoàng, mờ ảo như thế này, cũng đã hơn ba tháng rồi còn gì. Những cơn gió đêm phả vào mặt Tiến, nó len lỏi, ve vuốt từng thớ thịt, làn da đã qua một quãng thời gian không còn cảm nhận được sự nóng ấm từ người yêu thương. Tiến chán nản ngồi đó, mắt dõi theo những đốm sáng từ những chiếc đèn của ôto chiếu sáng, di chuyển trên khắp mọi nẻo đường. Anh lãnh đạm hớp một ngụm nước như muốn cuốn trôi những nỗi cô đơn cứ vây quanh lấy anh.
Tiếng điện thoại lại reo lên, và anh lập tức một cách nhanh nhất có thể để bắt nó khi nghe tiếng đổ chuông là của người quen thuộc, thân yêu nhất của mình. Tiến nhìn cái màn hình sáng rực trên chiếc di động, dòng chứ « Honey » hiện lên rỏ mồn một, và cậu như không còn tin vào mình nữa khi thấy được nó. Lòng Tiến rộn lên những niềm vui sướng không thể tả được, và cậu bấm nhanh phím trả lời.
« Alo ! An đó phải không em, dạo này em đang ở đâu vậy. Anh rất nhớ em, em có biết không ? Sao tới giờ em mới chịu liên lạc với anh ? Em đang ở đâu vậy An ? »
« Alo, em đây. Tiến, nghe em nói nè, chuyện của chúng ta hãy để sau hãy giải quyết. Giờ… »
« Tại sao lại để sau, em đang ở đâu vậy, nói đi, anh sẽ đến ngay để gặp em. Em có biết anh nhớ em đến dường nào không. » Tiến nói bằng thứ giọng cuồng nhiệt và ngập tràn cả sự yêu thường nồng nàn cháy bỏng.
« Bây giờ, anh đến bệnh viên Đa khoa nhanh. Khang nằm trong ấy, anh hãy gọi người thân của cậu ấy luôn nhé. Còn việc của chúng ta, em sẽ liên lạc sớm với anh. Vậy nha, liên lạc với anh sau. »
« Khang bị làm sao mà vào bệnh viện ? »
« Em không biết, người ta gọi cho em như thế. Anh đến đó đi, nhanh lên !!! »
Tiến nhanh chóng khoác lên cho mình một chiếc áo gió đủ ấm, và cậu nhanh chóng rẽ trên những con đường đầy xe cộ qua lại để đến bệnh viện. Nhiều thứ cảm xúc rối rắm đang bện chặt trong đầu cậu. Nó vẫn cứ hiện lên mải mai như thế dẫu cho ngay lúc này, cậu đã đặt chân trước cửa phòng nơi Khang đang nằm. Tiến ngó nghiêng mọi hướng, không có An tồn tại ở nơi chốn này. Lòng cậu bỗng chùn lại.