The Moth (Bướm đêm) - Chương 8
Chapter 8.
Có người đã bảo với Tiến rằng, chụp hình là để lưu giữ lại những khoảnh khắc tuyệt vời và đẹp đẽ trong mỗi chúng ta, cậu đã từng nghĩ đúng là như thế. Tiến đã bao lần tự vẻ lên trong trí tưởng tượng của mình cảnh hai ông lão tóc trắng ngồi tựa vào nhau và ôn lại những kỉ niệm vui và đẹp đẽ của thời xuân trẻ đầy rạo rực và hạnh phúc. Tiến luôn tâm niệm và luôn nghĩ về điều đó để thay cho một lời khẳng định rằng, mối quan hệ giữa cậu và An, người yêu mình sẽ không phải đến với nhau vì đam mê tình dục, mà sẽ gắn trọn đời bên nhau bởi một thứ tình cảm thiêng liêng hơn bất cứ thứ gì, tình yêu chân thật và lòng thủy chung sâu sắc. Thế nhưng dường như tất cả giờ đây với cậu chỉ là những hoài niệm dối trá và đầy lọc lừa.
Tiến chẳng buồn về nhà, cậu không muốn phải ngồi lại trong căn phòng mà còn đó bao nhiêu dấu vết của những sự yêu thương rãi đầy trong cõi không gian riêng đầy màu sắc của cậu và An. Tiến không muốn rồi lại trong những cơn mơ, cậu cảm nhận được sự vuốt ve, co xát giữa làn da thịt cậu trong cái nóng bỏng, mời gọi của người tình. Tiến cũng không muốn nhớ lại những cử chỉ đôi lúc như ngổ ngáo, lúc thì như một đứa trẻ thơ, cũng có khi lại như một người tình nóng bỏng lạ kì của An. Tiến không muốn quay lại căn phòng đó vì mọi thứ, bởi nơi ấy có quá nhiều bóng dáng của An đọng lại. Giờ cậu muốn chối bỏ thực tại, chối bỏ cái điều đắng cay là An đã bỏ cậu lại và biến mất. Tiến đã lạnh lùng trong đau khổ để khép kín căn phòng chứa đựng biết bao nhiêu hình ảnh của người yêu, nhưng không đã thất bại để khép kín con tim, cấm nó không bao giờ được nhớ tới An.
Tiến ngồi trên sàn nhà, người buông xuôi trong vô vọng. Cậu ngã người dựa vào chiếc tủ trưng bày những thứ hàng hóa được bày bán trong cửa hiệu riêng của mình khi cửa đang khép kín mít. Tay Tiến cứ bấu víu xuống mặt thảm như muốn níu kéo một thứ gì đó, đầu óc cậu thì suy nghĩ mông lung vô định. Tiến lại nhớ tới An vào lúc mới thoáng qua bắt được ánh nhìn lần đầu tiên, rồi cậu nhớ những lúc vui vẻ thế nào bên người yêu, cậu nhớ biết bao nụ cười đầy rang rảng, sáng khoái của An. Tiến nhớ nhiều lắm, những hình ảnh rời rạc vào mọi thời điểm có thể đến với cậu về An, từ lúc mật ngọt vừa chạm đầu môi, cho đến khi lần cuối cùng cậu lỡ trót trái đắng. Tiến trượt dài người xuống tấm thảm, cậu nầm vật vờ như một bóng ma trong cái màn đêm ôm trùm lấy mọi thứ. Tiến cảm thấy cô đơn, và cái lạnh lẽo đơn thuần của một ngày u ám lại hòa cùng với thứ cảm giác đau nhói, se thắt ở trong tim đọa đày lấy tâm hồn của cậu trai vừa mới đầy thôi con đắm chìm trong men say tình ái.
***
Trong khi ấy, tại ngồi nhà riêng của Khang, cậu lại cảm thấy tràn trề hạnh phúc. Dẫu biết đó là thứ hạnh phúc mỏng manh như làn khói trắng nhẹ thoảng qua có thể tan biến vào lúc nào không hay biết. dẫu biết đó là thứ hạnh phúc chưa từng là của cậu, thế nhưng ngay tại thời khắc này, tại giấy phút hân hoan này, ôm được Hùng trong vòng tay, điều đó với cậu đã thật là ý nghĩa.
“Cuối cùng thì anh cũng đã có được em, một cách thật sự.”
Khang thì thào vào tai của Hùng, rồi chúi nhẹ để hôn sâu vào gái tay của người tình. Một nụ cười nhạt thoáng qua trên đôi môi của người khách đầy bí ẩn, rồi cậu ta quay lại áp sát mặt cậu và chiếc cổ nóng bỏng của Khang. Thế rồi thêm một cơn mây mưa nữa lại tiếp diễn. Hùng đưa đẩy chiếc lưỡi tinh quái của mình khắp trên làn da hừng hực sức sống, đòi hỏi cao độ sự nhiệt thành của người tình. Hùng thích thú khi nghe tiếng thở dồn dập của Khang, còn Khang cũng gần như chết trân và điêu đứng bởi những mánh khóe thật sự khiến cậu đỗ ngã vì đê mê sung sướng.
Khang cảm thấy cái thứ nóng hổi của mình đang được làm dịu bởi một chốn ẩm ướt nào đó thật ngọt ngào và điều đó khiến cậu ngây ngất. Thế nhưng cái chốn địa đàng đang cố xoa dịu đi cái sự cương cứng ấy chỉ càng làm cho nó thêm đòi hỏi mà chảng thể hạ hỏa đi đến một phần nhỏ nào cả. Khang đưa tay vò rối cả mái tóc của Hùng, và di chuyển từng nhịp lên xuống đều đặn để con rắn hung hãn của cậu thuận tiện luồn lách vào sâu hơn cái chốn địa đàng đây dục cảm đó. Rồi Hùng bứt mạnh sợi dây hưng phấn của Khang khiến anh chàng hụt hẫng, chửng hửng trong nuối tiếc. Hùng mỉm cười tinh ranh khi bò trườn lên người Khang, rồi nhẹ nhàng nắm lấy con rắn uy mãnh của vị chủ nhân ngôi nhà rồi mạnh mẽ bắt nó chui sâu vào một nơi tối tăm hơn, nhưng hoan lạc hơn cái chốn địa đàng khi nãy mà nó đã ao ước ngự trị. Khang cười trong đê mê và đôi mắt đờ đã của anh cố dõi theo những động tác nhịp nhàng như đầy mạnh mẽ của người tình trong khung cảnh mờ ảo bởi những hồng hoan đang vồ vập lấy khắp tâm trí anh. Hùng bùng nổ, và Khang cũng vậy.
“Em đã từng nói cho nghe rằng, em và anh An ít khi thuận nhau chưa?”
Khang chỉ nhắm mắt và gật đầu.
“Thật sự thì anh An rất thương em, nhưng với em đó chỉ toàn là dối trá, anh có biết không, Khang?”
Khang đưa đôi mắt mỏi mệt, lừ đừ nhìn Hùng như mong muốn tìm ra được câu trả lời rằng “anh hiểu!” trong mắt của người cậu đang nằm canh. Khang im lặng.
“Từ nhỏ em cứ nghĩ rằng mình ganh tị với anh ấy, nhưng giờ thì em biết không phải như thế.” Hùng ngã người sang một bên, rồi cậu nằm trên cánh tay của người tình, rồi rúc vào trong để tìm kiếm hơi ấm truyền sang từ Khang. “Nhưng không phải thế, bởi bất cứ gì anh An được ba mua, thì em đều có được, mọi thứ đều công bằng và sòng phẳng.”
Khang chỉ gật gù tỏ vẻ quan tâm.
“Đúng là ông ta biết cách làm để những đứa con trong nhà không có cảm giác thua thiệt, và em rất khâm phục ông ấy về cái sự đồng đều đầy tính toán ấy.” Hùng vân vê bàn tay trên đầy vú se sắt của Khang, chiếc mũi cậu cạ vào làn da nóng ấm của người tình. “Nhưng có một thứ mà không bao giờ em có, dẫu em có khao khát đến thế nào cũng không bao giờ có.”
Khang hơi ngã đầu để trông rỏ hơn khuôn mặt người tình khi cậu nghe thấy có sự khang khác trong giọng nói của Hùng.
Về phần Hùng, anh chàng vẫn cứ từ tốn nói như nhả từng chữ nhịp nhàng, bàn tay đầy ma lực của cậu giờ đang lần xuống bụng và tiến sâu hơn. Giọng cậu vẫn thong thả, tuy có đôi chổ nó hơi lạc đi không phải vì cơn mê hoan lạc ùa đến, mà bởi thứ cảm giác đau đớn đang vồ lấy cậu. “Anh biết đó là gì không Khang, cái người mà ông ta bảo là vợ, anh An kêu là mẹ, thì em phải luôn gọi là dì. Mặc dù bà ta rất tử tế và luôn bảo em có thể gọi bà ta là mẹ, nhưng làm sao em có thể làm như thế được, không bao giờ có thể như thế được.”
Nói đến đấy, Hùng bật lên, đè lấy có thể của Khang, cậu nhìn chòng chọc người tình một cách khó hiểu, “Thế cho nên, em sẽ lấy cái thứ mà vốn dĩ là của anh ta, lẫn thứ anh ta chỉ khao khát mà chưa hề có được.” Hùng đặt một nụ hôn ngấu nghiến vào đôi môi khao khát của Khang. Màn đêm bao trùm lấy họ không một lời nói.
………
An biến mất khỏi cuộc đời của Tiến mới đây đã gần ba tháng. Tiến cũng dần nguôi ngoai phần nào nỗi nhớ trong tâm trí, lẫn sự mất mát, rỗng tuếch trong trái tim cậu. Nhưng dường như cậu đã nhìn đời, nhìn cuộc sống này, nhìn cả những người xung quanh cậu bằng một cặp mắt đầy nghi hoặc và e dè với tất cả. Tiến dần mất đi lòng tin với mọi người, càng ngày cậu càng chui rúc sâu hơn vào cái vỏ ốc rắn chắc mà chính cậu đã cố vôi tạo ra trong ba thàng qua. Giờ đây với cậu bản thân là trên hết, cậu tôn trọng và bảo vệ cảm xúc bản thân mình trước nhất, dẫu có làm cho ai đó xung quanh phải khổ đau vì hành động của cậu. Vâng, giờ cậu đã và đang luôn nghi như thế.
“Mấy tháng nay, ngày nào trông mặt cậu cũng như nhà có đám tang cả. Bây giờ thì trông đã tươi tỉnh hẳn rồi đấy. Trông cậu như thế có tuyệt hơn không. Mình là mình thích trông cậu như thế này nè, trẻ trung, tươi tắn, có như thế mới thật thu hút.” Sophia cứ nói bu lu bu loa cả lên, người thì cứ lúc lắc, uốn éo, đi qua lại đồng thời chỉ trỏ vào Tiến.
“Thì dẫu đám tang của ai thì cũng đến lúc xả tang chứ. Tớ giờ trở lại bình thường rồi, như thế thì để cậu đỡ ca cẩm. Ngày nào cũng bị cậu làm phiền cái lỗ tai, không muốn phải phải hối cho cái đám tang đó hoàn tất nhanh nhanh.” Tiến chống tay xuống bàn, tựa đầu vào, rồi nhìn Sophia mỉm cười ranh mãnh.
Cậu quan sát vị khách hàng quen thuộc của cửa tiệm “Safe Sex” hôm nay, rồi vẫn như mọi khi vẫn phải phát cười đến nôn ruột vì cái style ăn mặt thật quái đảng của anh chàng. Tiến trông Sophia trong một chiếc áo lưới màu đen ôm sát lấy tấm thân thuộc dàng mình hạc xương mai. Anh chàng mặt chiếc quần short màu đỏ ngắn củng cởn, rồi lại mang một đôi giày màu vàng chanh chói lọi. Tất nhiên chưa bao giờ đôi môi của anh chàng Sophia không được bôi trét một lớp son đỏ chót.
“Ôi ôi Sophia ạ! Trông cậu…” Tiến cố nhịn cười để nói hết câu, “Nếu cậu chơi thêm cây dù bảy màu nữa, thì nhìn cậu y chàng mấy tên hề trong gánh xiếc luôn ấy”. Tiến đập tay xuống bàn, cười sặc sụa.
Sophia nhún nhảy ra chiều thích thú chứ chẳng lấy gì mà bực dọc, anh chàng cầm trong tay một cái dương vật bằng nhựa màu trắng to đùng mà đánh đánh vào Tiến, miệng nói phân bua, giận dỗi nhưng có vẻ như tán đồng và cứ như bảo rằng, “Tiến ơi, cậu nói nữa đi, mình thích vậy lắm.”
“Tên Mai Đình Tiến kia, uổng công tớ mấy hôm nay ngồi chia sẽ nỗi buồn với cậu, giờ đây ăn cháo đá bát, khi đã vui đời trở lại thì lấy người bạn chí cốt này ra là trò giải khuây, tiêu khiển. Cậu thật quá đáng!” Sophia cứ tiếp tục lấy cái thứ đang cầm trong tay mà đánh Tiến khi anh chàng chưa ngớt cười.
“Ừ…ừ… thì tớ biết cậu tốt với tớ lắm. Tớ biết thời gian qua cậu luôn bên tớ, chia sẽ mọi nỗi buồn mà tớ cố tống khứ nó ra, và người lãnh đủ là cậu. Nhưng mà Sophia ơi…” Tiến lại cười to hơn khi nãy nữa, “Nhưng nhìn cậu cứ như mấy người đi múa tạp kĩ, trong gánh xiếc quá đi.”
Tiến ràn rụa nước mắt vì cười. Rồi anh chàng bỗng im bật khi Sophia nhét đầy cái dương vật bằng nhựa vào miệng của Tiến. Sophia đắc chí, phủi tay rồi đi ra xa hơn một tí, mỉm cười kêu hãnh rồi chỉ về phía vị chủ nhân cửa hàng mặt nhăn nhó lấy cái thứ to đùng kia ra khỏi miệng.
“Tớ mà không nghĩ tình, đã chọc thẳng cái này vào miệng cậu, thì có nước mà câm luôn nha.”
« Cậu đúng là tên ác độc. Cậu biết là tớ xém chút bị thứ này làm mắc nghẹn không. »
« Đáng cái đời cậu. Mai Đình Tiến, cậu là đồ khó ưa ! »
« À há, thế à. Thế cậu có đồng ý cuối tuần này đi chơi tới tớ không ? »
Sophia ngỡ ngàng nhìn Tiến tỏ chút ngạc nhiên, anh chàng vờ mỉm cười.
« Đi đâu ? »
« Đà Lạt ! »
« Với ai ? »
« Hai chúng ta thôi. Để bày tỏ lòng cảm kích của tớ với cậu vì những gì cậu đã làm cho tớ suốt thời gian qua. » Tiến mỉm cười.
« Thật không đấy ? » Sophia tỏ vẻ nghi ngờ.
« Thật ! »
« Tớ chấp nhận thiệt đấy ! » Sophia cảnh báo.
« Vậy xem như cậu nhận lời nhé ! » Hôm đó tớ láy xe đến rước cậu.
Sophia vẫn còn cái vẻ ngỡ ngàng ứ đọng trên khuôn mặt, anh chàng nhẹ nhàng bước khẽ đến gần Tiến, đưa tay lên sờ trán của cậu bạn.
« Cậu đâu có bị bệnh điên. »
« Tớ bị cảm. Tớ kết cậu rồi. » Tiến lại bật cười to.
« Giờ tớ chắc cậu bị điên. »
***
Khang hí hửng ngồi trông cái vẻ mặt bù cứng đầy nhăn nhó của Thuận tại nhà cậu. Cậu thích thú ngồi đó chấp nhận để cậu bạn thân tra tấn về những nỗi khổ bị cô nàng « bồ hụt » của Khang đang đeo bám lấy.
« Tớ không thể ngờ là cô nàng lại day sức đến thế. Cô ta đã chịu khó ra sức kua cậu, chịu khó siêng năng, mỗi đêm đều lại ủng hộ tại quán Thủy Mộc của cậu rồi. Hay là cho cô nàng một cơ hội đi. » Khang mỉm cười hào hứng.
Anh chàng lại bật cười ta khi thấy ánh mắt khó chịu của Thuận đang lườm cậu.
« Cậu liệu mà ăn nói đấy. Cái cô nàng ấy đáng lí ra là của cậu thế mà giờ vạ lây sang, tớ lãnh đủ. Cậu còn không biết cách cư xử làm gì cho phải phép, mà lại ngồi đó cười. »
« Thì tớ biết làm gì bây giờ. Mà ai bảo cậu bao đồng làm chi. »
« Thì do bác gái bảo cả thôi. »
« Thì giờ kêu mẹ tớ giúp cho cậu thoát. » Khang lại cười sụt sùi.
Hùng bước vào, mỉm cười nhìn Khang, rồi cũng gật đầu kèm theo một nụ cười khác dành cho Thuận trong sự kinh ngạc của anh chàng.
« Hôm nay em đến sớm, em nghĩ bắt anh chuẩn bị từ bây giờ là kịp lúc rồi. Anh nhớ là hôm nay chúng ta đi đâu không ? » Hùng mỉm cười, nói chuyện đầy sự gợi ý.
Khang mỉm cười, thay cho lời bảo rằng anh vẫn nhớ đấy thôi.
Thuận vẫn kinh ngạc nhìn Hùng, rồi lại nhìn Khang. Đợi đến lúc Hùng khuất bóng khi bước lên lầu, Thuận nhanh nhảu hỏi nhỏ lấy Khang.
« Anh ta là ai, và làm sao vào đây được ? »
« Người yêu mình. » Khang mỉm cười, đáp nhanh chóng.
« Cậu ta có thể tự do vào nhà cậu. »
Khang gật đầu, đồng ý.
« Cậu ta có cả chìa khóa nhà ? »
Khang gật đầu, mỉm cười.
« Tớ có việc bận, giờ tớ phải về. Khi khác gặp cậu. »
Thuận bật đứng dậy, bước từng bước sãi dài nhanh chóng ra khỏi căn hộ của Khang trong sự ngỡ ngàng của vị chủ nhân ngôi nhà.
Đôi khi hai người cùng nhìn về một hướng, và lắm lúc họ nghĩ rằng mình đã hiểu nhau, có khi họ còn cho rằng mình đã phải lòng nhau, đã thực sự yêu nhau. Nhưng họ đâu biết rằng, đâu đó trong cuộc sống này, cái thế giới muôn hình vạn trạng ấy đôi lúc cũng có những điểm giao nhau, nó gặp nhau đó, nó hợp cùng nhau nhanh chóng, nhưng rồi cũng tách ra xa nhanh không kém gì. Cuộc sống là sự hối thúc, trêu ngươi, là sự thử thách nghiệt ngã lòng tin của mỗi người. Ai có đủ mạnh thì có thể trụ lại, dõi theo sự ra đi của kẻ yếu đuối.
Hùng bước lên lầu trong khi Khang và Thuận đang nói chuyện bên dưới, anh chàng chỉ vờ như thế, nhưng khi đã khuất khỏi tầm nhìn của cả hai, cậu lại đứng ấy nghe ngóng cuộc chuyện trò diễn ra giữa họ. Hùng mỉm cười đắc thắng khi nhận thấy một dấu hiệu rạn nứt đang dần lộ ra rỏ rệt hơn trong mối quan hệ giữa Khang và Thuận, và đâu đó trong ý nghĩ của Hùng, cậu muốn nó không phải là một vết rạn nữa, một ngay tại nơi chia cắt đó, một nửa bức tường phải sụp đổ. Hùng nghe kĩ để biết chắc Thuận đã cau có thế nào, đã bước ra khỏi nhà Khang như thế nào, đến đấy cậu mới yên tâm bước thẳng vào phòng riêng của vị chủ nhân ngôi nhà. Mắt nhìn chiếc chìa khóa nhỏ bé nằm trong tay nhưng chưa trong đó là nhiều điều thật sự có giá trị, nhếch miệng cười, Hùng bỏ nó vào trong túi quần của mình. Cậu đóng cửa, nằm đó chờ đợi Khang.
Chiếc điện thoại của Tiến vẫn vang lên một thứ âm thanh quen thuộc chán nản trong suốt ba tháng qua, « số điện thoại của quí khách tạm thời không liên lạc được, mong quí khách gọi lại sao… » Tiến ghét cay đắng cái giọng nói như một thứ máy móc lập trình sẵn đó đến mức nếu nghe ai đó có cái giọng giống thế, cậu cũng như muốn tặng cho kẻ đó một cái nhìn cay nghiệt. Chán nản, Tiến vứt chiếc điện thoại một cách không thương tiếc lên bàn rồi gục mặt xuống bàn buồn bã. « Em muốn anh cưới vợ à ? Tại sao trong tâm tư em lại có một thứ ý nghĩ điên rồ như thế hả An ? Em biết chúng ta như thế nào mà, vậy thì vì cớ gì, em lại mong muốn anh làm điều đó chứ ? Em nói mẹ anh, bà ta rất tội nghiệp và đáng thương. Em đau xót cho những giọt nước mắt giả dối của bà ấy, trong khi đó em lại làm tổn thương thật sự sâu sắc đối với trái tim anh. Em có biết điều đó không An ? » Tiến hơi ngẩng đầu lên, mắt buồn thảm liếc nhìn qua chiếc điện thoại đang rung báo có một cuộc gọi đến, đó là Khang, cậu chẳng thèm bắt máy, Tiến lại tiếp tục úp mặt xuống bàn. “Em chọn cách rời khỏi cuộc đời anh bằng việc em lên giường với ba anh. Em nghĩ điều đó khiến anh nổi giận và tống em ra khỏi cuộc đời anh sao? Em lầm rồi, nút thắt giữa sợi dây định mệnh của chúng ta sẽ không bao giờ gỡ được, mãi mãi vẫn như thế. Tin anh đi, mãi mãi vẫn không thể gỡ ra được.”
Chiều ngã bóng ướm đầy không gian của những con phố đông đúc người qua lại. Hàng sao già lại rắc đầy những chiếc lá vàng rơi rụng khắp mọi nơi trong không gian đang chuyển sậm dần về đêm tối. Tiến lãnh cảm trên chiếc xe của mình, hướng thẳng trên đại lộ Hòa Bình ầm ỉ tiếng xe, tiếng người, để trở về với căn nhà chứa đầy tuổi thơ chưa bao giờ có phút giây đẹp đẽ.
Dắt xe vào trong, cậu tức tốc chạy vào nhà, nhanh chóng theo lên tầng trên, và bước thẳng vào căn phòng của người cậu gọi là cha. Cậu thấy ông ngồi đọc tạp chí một cách ung dung như trong thời gian qua chưa hề có một điều gì làm ông day dứt. Sự căm thù đang ngập đầy trong đôi mắt của Tiến, cậu lao đến, nắm rồi ném quyển tạp chí đang trên tay ông, cậu nắm lấy áo ông, giật mạnh.
“Thật sự, điều ông muốn ở tôi là gì? Nói đi!”
“Mày buông tao ra, đồ mất dạy.”
“Tôi chưa từng được học những gì ông dạy, nên ông không có tư cách nói điều đó với tôi.” Cặp mắt cháy rực sự hận thù trong Tiến như muốn đốt rụi người ta khốn nạn trước mặt cậu. “Nếu có dạy, thì ông chỉ cho tôi học thứ làm một con người mất đi nhân cách, và chỉ đem lại bất hạnh cho người khác.”
“Mày nên nhớ mày đang sống trên đồng tiền tao cung cấp. Đừng có mà lớn lối với tao, thằng con hoang.”
“Hai người có im đi không! Cha con mà dùng như từ như thế để nhục mạ nhau thế sao?”
Tiến đưa mắt nhìn người đàn bà vừa bước vào. Trên mặt bà cũng lộ vẻ giận dữ dữ dội không kém gì hai gã đang ông đang dùng những lời nặng nề để phỉ báng nhau. Bà bước lại gần hơn, rồi đưa tay tách cả hai ra, bằng thứ giọng mềm mỏng nhưng đầy rắn chắc, bà nói tiếp:
“Ý định muốn con kết hôn là của mẹ.”
“Dù là của bà hay của ông ta thì với tôi cũng không hề có nghĩa lí gì.” Tiến dùng đôi mắt sắc lạnh của mình nhìn người đàn bà, “Bà có hiểu điều đó không?”
“Ta biết những việc ta và cha con đã làm đã khiến con bị tổn thương ghê gớm lắm. Nhưng những điều bọn ta đang làm, cũng chỉ vì muốn tốt cho con mà thôi.”
“Tốt cho tôi bằng cách dẫn người yêu tôi lên giường, và ân ái với cậu ta à.” Tiến tiếp tục rảo con mắt chứa đầy khinh miệt nhìn người đàn ông với giai trò là cha cậu.
Cố gắng không tỏ ra chút bực tức hay giận dữ gì trên khuôn mặt của mình, người đàn bà điềm đạm tiếp lời. “Tiến, mẹ biết chuyện mẹ và cha con làm khi xưa, với con là một điều không thể chấp nhận được. Nhưng dẫu gì thì mẹ cũng xin con, hãy vì tương lại của chính mình và thêm một lần nghe lời mẹ đi.”
“Tôi không muốn sống cuộc sống như của mấy người. Tôi không muốn con tôi sau này cũng sẽ hận tôi như tôi hận mấy người.” Tiến đứng dậy, “Tôi chỉ đến đây để cảnh báo với ông ta rằng, đừng bao giờ dùng bất kì thủ đoạn gì để một lần nữa chia cách tôi và An, nếu không thì đừng trách. Đây là lời cảnh báo cuối cùng của tôi.” Tiến bước đi về phía cánh cửa.
“Thằng con mất dạy, rồi sẽ có ngày mày phải hối hận vì những gì mày đã làm của ngày hôm nay.” Giọng người đàn ông gào với theo.
“Tiến, mẹ hi vọng con hãy suy nghĩ lại. Mong con hãy nghĩ theo hướng một người lớn, mẹ xin con.”
Tiến mặc cho những lời nói từ khẩn khoản, cho đến gào thét tức giận, cậu vẫn bước nhanh ra khỏi căn phòng chất chứa đầy u ám này. Khi đã ra đến nơi giao giữa không gian trong phòng và phía ngoài, Tiến quay lại, đay nghiến nói:
“Anh có quyền cắt tài khoản của tôi, nhưng tôi không chắc danh tiếng ông sẽ vẫn giữ được.” Cậu nhếch mép cười gian xảo, rồi nhanh chóng lạnh lùng nhìn cha mình, “Đừng tưởng vở kịch ông đóng cho tôi xem vào ba tháng trước có thể làm đánh mất niềm tin yêu của tôi đối với An, nếu ông từng nghĩ vậy thì ông đã lầm.” Tiến quay sang, nhìn mẹ mình, nói vô cảm, “Tôi không muốn bi kịch gia đình mà tôi trốn chạy lại tái diễn trong cuộc sống tôi về sau. Đó là câu trả lời của tôi, với tư cách một người lớn.”
***
Trời Đà Lạt se lạnh dịu dàng ôm trọn không gian và con người nơi đây. Những cơn gió thoảng qua làm rung rinh những nhánh thông khô rung rinh theo những nhịp điệu múa hát của những cái vuốt ve. Những con đường dốc lại nối tiếp nhau tạo nên một Đà Lạt nhẹ nhàng trong tâm tưởng của Tiến vào lúc này. Hình ảnh quen thuộc ấy vẫn làm cho lòng cậu xao xuyến, cậu lại nhớ đến những chuyến đi như thế này với An, nó vui vẻ hạnh phúc như thế nào. Nhưng bây giờ ngồi kế bên cậu là một người khác, Sophia.
Tiến đã rất bất ngờ khi trông thấy một Sophia rất khác khi đến đón anh chàng theo đúng lịch hẹn. Trên xe chạy dọc hành trình, rất nhiều lần cậu lại quay sang nhìn anh chàng một cách lén lút. Sophia dưới một khuôn mặt không bị lớp kem trắng phủ đầy, không một đôi môi căng mọng đỏ chói lọi, và những bộ quần áo dị hượm thì trong anh chàng cũng thật sự bắt mắt. Đã lâu lắm rồi Tiến không gặp lại khuôn mặt ấy, cho nên lần này nó lại tạo cho Tiến một ấn tượng mạnh mẽ. Sopiha chỉ với một chiếc áo sơ mi sọc giản đơn, và chiếc quần jeans hơi bụi bặm, khiến cho anh chàng rất khác so với thường ngày.
“Sao, có ý đồ gì mà nhìn mình chòng chọc thế cậu chủ tiệm “Safe Sex”, Mai Đình Tiến?”
“Cậu có thôi cái cách gào cả tên lẫn họ của mình như thế không Sophia!”
“Nhưng tớ thích!”
“Trong cậu hôm nay lạ lắm, đã lâu lắm rồi không trông thấy bộ mặt baby này của cậu.”
Sophia hơi ngã người ra sau để tựa lưng, anh chàng mỉm cười nhạt trên miệng, quay sang nhìn Tiến, rồi lại nhìn thẳng về phía trước.
“Dẫu gì đi chơi, cũng không nên lòe loẹt như thế, đơn giản là hoàn hảo mà.”
“Ôi, Đà Lạt sớm có bão tuyết đấy bà con.” Tiến nhe răng cười tinh nghịch.
“Chỉ vì tớ không muốn nhìn thấy cậu khó xử khi bị mọi người nhòm ngó là đi chung với một người có cảm nhận thời trang đi trước thời đại.”
“Đã gọi là thời trang thì nó nên đúng thời, như thế người ta mới bảo là không lập di.” Tiến nhướn mắt.
“Ôi dào, nhưng phải có kẻ đi tiên phong, người đó là mình, it’s me! It’s me!”
Tiến cười lớn, quay sang nhìn Sophia thêm một lần, rồi anh chàng tiếp tục vào việc láy xe, miệng vẫn cười, chốc chốc lại lắc đầu. Sophia đã trong phong trần hơn, nhưng bản chất vẫn là một cô nương. Tiến nghĩ vậy.
Tiến đặt một phòng gồm hai giường, và điều ấy cũng khiến Sophia hơi ngạc nhiên. Cậu chàng cứ đinh ninh là sẽ đặt hai phòng với giường đơn, thế nhưng sự thật lại không như Sophia tưởng tượng. Cậu nhìn Tiến đầy nghi hoặc.
“Cậu bị làm sao mà lại có những hành động khó hiểu thế này hả Mai Đình Tiến?”
“Là sao?”
“Cậu có ý đồ gì à?”
« Làm gì có ! Tớ đi tắm đây ! »
Tiến vô tư cởi đồ trước mặt Sophia, phô tất cả mọi thứ, kể cả con vật đang nằm ngủ say dưới người cậu. Anh chàng trong hình dáng Adam, cứ lục lục, kiếm kiếm quần áo, rồi lại ung dung bước vào phòng, mặt cho mắt Sophia có trợn ngược như thế nào vì kinh ngạc.
Anh chàng bối rối ngồi trên giường chờ đợi, lòng cứ chộn rộn như đánh lô tô. Sophia bỗng giật thót mình khi nghe thấy tiếng mở cửa. Theo thói quen, cậu quay lại và thấy Tiến đứng đó, người rũ rượi nước, chiếc khắn trắng quấn ngang hông, miệng mỉm cười thật tươi.
« Tới lượt cậu đấy ! Nước nóng tắm khỏe thật ! »
Tiến đi tới giường mình rồi ngã mạnh xuống giường, chân dang rộng vô tư. Sophia dõi theo, vừa hồi họp giật thót người, cậu chàng nuốt một ngụm nước bọt vì nhiều cảm xúc đan xen lẫn lộn vào lúc này. Sophia cứ cứng người trân trân ra đó mà nhìn Tiến, tay anh chàng thì rứ run run như trời rét muốt dữ dội, khổ cực lắm mới có thể lấy được bộ quần áo khác trong vali.
Tiến bật dậy bất ngờ, và điều đó khiến Sophia giật thót lên vì kinh hãi. Anh chàng nhảy hẳn ra sau khi đang lục lọi kiếm cho được chiếc quần lót ưng ý, một thứ bị rơi ra.
«Cậu làm rớt đồ kìa ! »
« Ừ ờ ! Ừ ờ ! »
« Gì vậy ?! »
« Nothing ! »
Tiến trông thấy vẻ ấp úng, ngượng ngùng của Sophia thì lại sinh nghi. Một ý nghĩ tinh quái lóe lên trên đầu và anh chàng muốn khám phá xem thứ vừa rơi ra là thứ gì, nên Tiến nhảy xổ sang giường của cậu bạn. Nhanh như cắt, Sophia vớ ngay lấy cái vừa văng ra cho vào vali, và cố nhanh chóng khóa nó lại.
« Gì mà bí mật dữ vậy ? »
« Không có gì mà ! Cậu đúng là nhiều chuyện thật đấy, Mai Đình Tiến ! »
Tiến nhe răng cười tinh quái, anh chàng kéo từ từ cái thứ đã được Sophia vội vàng giấu vào vali. Và giờ nó được anh chàng cầm lủng lẳng trong không trung.
« Nó thật sự dài, và cậu thực sự chưa đủ khéo léo để cho nó vào hết trong vali. »
Tiến nhìn nhiều hơn vào thứ mình cầm trên tay, cậu không cười lớn như lúc nãy nữa, đôi mắt cậu cứ dán vào cái thứ đó, miệng cố nở những nụ cười hơi cố gắng thể hiện. Một dãy những chiếc condom đang bị treo lung lẳng trên tay Tiến.
« À, thật sự thì tớ chỉ muốn đeo theo phòng hờ. Vì ý định của tớ là muốn lên đây, kiếm vài anh chàng xứ lạnh để tận hưởng. Nên tớ mới đem theo ngần ấy đồ nghề đấy. » Sophia cố phân bua.
Tiến quay sang nhìn Sophia.
« Thật sự thì không có ý đồ gì đâu… » Sophia cố gắng giải thích trong khó khăn, khuôn mặt anh chàng hơi ủng đỏ, « … tớ đã giải thích rồi đó, cậu tin tớ đi. Tớ chỉ muốn lên kiếm trai Đà Lạt, tại dẫu gì cũng có chút gì đó giống mấy anh chàng xứ Hàn. »
« Đi chơi với tớ, cậu nghĩ đủ thời gian để tán trai à ! »
« Thì… thì… tranh thủ khi nào không đi cùng, tớ sẽ hành động. »
Tiến ngồi xuống, người hơi chồm về trước, mặt cậu đưa sát vào mặt Sophia, đôi mắt không buông tha đối tượng.
« Với bao nhiêu đây à ! »
« Ờ…ờ thì… ờ thì… » Sophia đang cảm thấy bị ức chế tột độ, « … tớ vớ đại cả một dây vậy thôi. Có gì mà cậu phải làm nghiêm trọng dữ vậy. »
Tiến chầm chầm nhìn Sophia.
« Ừ thì tớ cũng có cảm tình với cậu đấy, tớ đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy cậu rũ mình đi chơi xa như thế với cậu, mà lại chỉ có hai người. « Anh chàng đỏ mặt hơn nữa. « Ừ thì tớ cũng có ý muốn được cùng cậu thử một lần, dẫu gì thì cậu cũng thuộc type người mình thích đó. » Sophia hơi quay sang phía khác tránh đi ánh mắt của Tiến. « Tớ cảm thấy lạ cho những hành xử của cậu, cho nên dù gì, chỉ hi vọng thôi, và tớ hi vọng nhiều vào một sự khác lạ ấy của cậu. Nên tớ mới đem theo những thứ này. »
Tiến không nói gì, anh chàng nhẹ nhàng bước xuống sàn, tiến lại gần hơn Sophia, đẩy anh chàng vào mép tường. Tiến đưa mặt rất gần mặt Sophia, cậu có thể nghe thấy rỏ tiếng thở dữ dội của anh chàng. Tiến nhẹ đặt một nụ hôn lên chiếc má đang ửng đỏ của anh chàng, rồi thì thầm.
« Một nụ hôn dành cho một người bạn thân luôn bên cạnh mình trong những lúc đau khổ nhất. Một nụ hôn của sự cảm kích. Người tớ yêu là An, và tớ muốn dành trọn tình cảm lẫn tâm tư mình cho cậu ấy. Xin lỗi cậu ! Chúng ta vẫn là những người bạn, phải không ? »
Sophia không trân người hồi họp nữa, cậu hơi cúi mặt tỏ vẻ buồn bã. Tiến không trông rỏ khuôn mặt cậu ta lúc này vì mớ tóc phủ lòa xòa che lấp cả khuôn mặt. Một phút lặng im trôi qua, rồi Sophia ngẩng lên với một nụ cười tươi trên môi.
« Ừ, thì chúng ta là những người bạn thân. Xin lỗi vì những gì mình đã nghĩ. »
« Không sao cả ! » Tiến nhún vai.
« Thế cậu có thể tặng cho người bạn thân này thêm một nụ hôn nữa không. Một lần nữa thôi. »
Tiến nhìn Sophia một lúc, rồi nở một nụ cười dịu dàng. Anh chàng đặt lên làn da gần sát cánh môi một nụ hôn thứ hai. Sophia nhắm mắt đón nhận.
Thế đấy, có rất nhiều lối đi trong cuộc sống của chúng ta, và thế đây ta đã lại gặp nhau trên thế giới này có khi là ngẫu nhiên, có khi là vô tình. Ta đến và mang theo nhiều cảm xúc cho người xung quanh, họ cũng vậy. Và ta cũng đau khổ khi họ biến mất và lấy một thứ gì đó thật đặc biệt của mình, họ cũng vậy.
Những nút thắt của những sự giao nhau có khi chỉ như một mối tình cảm chớm qua của tình cảm, như một nụ hôn cứu rỗi cảm xúc mà Tiến dành cho Sophia. Có khi nó là một nút gút vì ta muốn nó như thế, để ràng buộc nhau trong cuộc sống như cái cách Tiến đã nghĩ về An, và bảo với cha cậu. Có khi một nút thắt là cả cả một sự toan tính. Bởi đâu đó, có những người muốn thấy người khác đau khổ, chỉ đơn giản có thế. Hoặc cũng có những nút thắt hờ những không bao giờ tháo được, bởi đâu đó quanh ta có những người lặng lẽ dõi theo.