The Moth (Bướm đêm) - Chương 6
Chapter 6.
Đêm nay là một đêm đổi món rất khác lạ trong không gian chật kín người của hộp đêm “Con gà trống”. Tiếng nhạc không buộc người nghe phải cuồng nhiệt, nhún nhảy theo từng giai điệu sôi động của nó, ngược lại, đó là những cú khẽ chạm tình cờ hoặc chủ ý, những cái cọ xát thân mật và nồng nàn của những cặp yêu nhau, cũng có những đôi vừa quen nhau chưa đến nửa giờ. Everytime we touch bản slow là vật liệu nền làm nên không gian lãng mạn, ngây ngất của ngày hôm nay. An đứng gọn trong vòng tay của Tiến tại quầy phục vụ, lướt mắt nhìn những cặp đôi đang lướt những bước chân nhịp nhàng trên nền nhạc sâu lắng này.
“Hôm nay, cho đổi món như thế này thì tuyệt lắm đấy Ken!”
An nháy mắt với anh chàng phục vụ bàn quen thuộc, anh chàng chỉ cười, rồi tiếp tục rót đầy một ly volka cho vị khách ngồi bên cạnh Tiến. An quay sang nhìn, rồi ung dung cười sảng khoái bằng giọng người giòn giã vốn rất là Việt An trông theo điệu bộ chán nản của Khang đang hớp từng ngụm rượu.
“Trông cậu cứ như kẻ đang thất tình.”
“Có lẽ tại nhạc hôm nay không được sôi động, nên Khang nhà ta khó kiếm được một mối nào ngay lúc này đấy hoangtu7inc.” An nhướn mắt, rồi ngã đầu vào vòm ngực rộng của Tiến.
“Hai hôm nay tớ không trông thấy Hùng, cậu ta đi đâu rồi.”
Lời nói của Khang khiến An nín bật, anh chàng không nói lên được thêm một lời nào, An quay sang nhìn Tiến, và chắc hẳn cũng biết rằng Tiến cũng chẳng hề khác gì anh. Khang lại đưa ly lên và hớp một hơi dài đẩy thứ chất lỏng có cồn ấy vào trong người, rồi gục gật tựa đầu vào bàn tay rộng bản của mình, mắt lim dim chán nản.
“Cậu thích nó à?” An hỏi dò chừng.
“Cậu ta mà có thích một ai mới là chuyện lạ đấy. Quen nhau hơn ba năm rồi, có thấy cậu ta đối xử với ai tốt đến một đêm trọn đâu.”
An vùng khỏi vòng tay của Tiến, tiến đến sát bên Khang, ra hiệu cho Ken mang đến một cốc bia. Sau khi uống cạn một hơi hết một ly đầy, An quay sang nhìn Khang, nét mặt bối rối, sự đan xen giữa một điều gì đó muốn thổ lộ, nhưng cũng muốn che giấu đi.
“Cậu thích nó à?” An lại một lần nữa lặp lại câu hỏi, nhưng cậu vẫn không nhận được câu trả lời từ phía Khang.
***
“Cậu vẫn thích anh ta à?”
Chàng trai đang trò chuyện với Thuận trong quán café Thủy Mộc lúc quán dần thưa khách chỉ gật đầu thay cho lời nói. Anh chàng đưa cặp mắt đẹp rạng ngời, thu hút mọi ánh nhìn vào đó mà nhìn Thuận đầy phân trần.
“Nhưng hai người vẫn là bạn à?”
Chàng trai với vóc người cân đối đẹp đẽ ấy lại một lần nữa gật đầu. Anh cầm tách café thứ ba trong buổi tối hôm nay lên, hớp một ngụm đắng chát vào miệng, thư thả cảm nhận, cậu nhìn Thuận bằng cặp mắt khó hiểu.
“Tuấn là người để lại cho mình nhiều ấn tượng nhất. Mình thích anh ta từ lúc còn học phổ thông, bây giờ cũng thế, tám năm rồi còn gì, anh ta và mình vẫn là bạn,” chàng trai mỉm cười khó nhọc, cái nội tâm buồn bã của cậu đã biểu ra tất cả ra khuôn mặt, bởi điều đó khiến cho nụ cười chàng trai méo mó trong thật thảm hại. Cậu tiếp tục nói, mắt hơi nhìn quanh quẩn, như trốn chạy một điều gì đó, “Khi biết anh ta là người khiếm khẩu, mình đã đi học ngôn ngữ người câm để có thể hiểu những gì anh ta nói, và bộc lộ những gì mình muốn nói với anh ta.” Chàng trai lắc đầu vẻ chán chườn, “Nhưng, chúng mình vẫn mãi là bạn, biết sao giờ, mối quan hệ đó bền chặt và dường như không bị rạng nứt, nó không muốn một kiểu quan hệ nào khác chen ngang vào.” Anh chàng lại uống thêm một ngụm café trước khi tiếp tục, “Tuấn quen một cậu nhóc sinh viên năm hai, trông đáng yêu, và anh ấy muốn một lần nghiêm túc sau nhiều lần trốn tránh.”
“Giờ cậu thấy như thế nào khi chứng kiến mối quan hệ ấy luôn hiện ra trước mặt mình.” Thuận vẫn trầm tư, người ngã ra sau, dựa vào thành ghế, dõi theo bạn mình.
“Chúc phúc họ thôi. Đôi khi yêu một người là mong người mình yêu được hạnh phúc.”
“Cậu không muốn một lần tìm kiếm hoặc tự tạo cho mình một cơ hội sao Quang?” Thuận hỏi bằng một giọng nhỏ nhẹ nhất mà cậu chưa từng nói như thế trước đó.
“Chicken soup for the soul là những cuốn sách hay. Nó gieo cho chúng ta những hạt giống tâm hồn đẹp đẽ, và sau những mùa thu hoạch, chúng ta nhận ra được ta nên làm gì, và không nên làm gì.” Quang kéo một cuốn sách còn thơm mùi giấy mới ra khỏi một túi giấy, đưa lên giới thiệu với Thuận.
“Cậu thì vẫn như thế, bao năm rồi vẫn gắn bó với những cuốn sách hạt giống tâm hồn này.”
“Tớ đã không thể là nến để tự soi sáng cho người yêu mình đi trên con đường hạnh phúc, thì tớ chấp nhận là gương để soi rọi con đường đó từ một người khác yêu anh ta, và anh ta cũng vậy.”
Thuận khoanh tay tì trước bàn, người hơi chồm về trước, cố ý muốn quan sát kĩ hơn đứa bạn chí cốt từ hồi phổ thông của mình. Cậu chàng thích thú với cái việc nói chuyện văn hoa, bóng bẩy của bạn mình. Và qua đó, mặc dù thấy tức cười vì những câu nói đó, Thuận vẫn nhận thấy những điều bạn nói thật sự có ý nghĩa.
“Cậu vẫn bị cái cô fan cuồng nhiệt quấy rồi vào mỗi tối nữa không?
“Hôm nay không thấy đâu, hôm qua cũng thế. Chắc là công nàng thấy khó nên tự động rút lui rồi.” Thuận nháy mắt tinh nghịch.
“Không hẳn đâu đấy. Con gái mà đã bật đèn xanh là dữ dội lắm đấy.”
“Sao cậu biết, bộ có bị dính cô nào rồi hay sao mà tâm lí dữ vậy.”
Cả hai chuyển chủ đề đến vài lần nữa, cho đến khi cảm thấy đã quá trễ cần phải nói lời tạm biệt. Thuận tiễn bạn ra tới ngoài cửa quán, nói với theo Quang trước khi anh chàng cỡi trên chiếc Neo bạc mà mất hút vào trong bóng tối.
“Đôi khi ta học cách yêu qua cách hi sinh đấy đồng chí. Cố lên!”
Bóng tối mỗi lúc một dày đặc, nó ôm mọi thứ vùi chôn cùng nó trong giấc ngủ dài trong cái lạnh của đêm, của những cơn gió rít qua nhẹ nhè. Những đốm sao nhấp nháy mờ ảo trên không trung đôi lúc tỏa, cũng có lúc mờ, nhưng nó vẫn là tia hi vọng le lói sáng trong cuộc sống của những người vẫn nuôi hi vọng vào ngày mai.
***
Khang vẫn như một đồng hồ sinh học, sau những phút thác loạn, quay cuồng tại hộp đêm, cậu chàng lại mang một gã trai khác về căn hộ của mình để đổi chát cuộc chơi tình ái. Những trận mây mưa dồn dập như những ngày bảo dữ dội, nó đến nhanh rồi cũng đi qua nhanh. Khang kéo họ vào cuộc tìm kiếm tình dục của mình nhanh, rồi cũng vứt họ ra khỏi cuộc đời cậu cũng không chậm hơn một nào.
Ngã người trên tấm nêm êm ái của mình, Khang suy nghĩ tới lần đầu tiên cậu gặp Hùng. Anh chàng với nét mặt lành lạnh, những câu nói dứt khoát vô tình, hành động bất cần, đó là những gì giờ đây Khang nhớ nhất về con người ấy. Khang lại thấy một Hùng trần truồng bước tới bên cậu, rồi bắt cậu phải làm nhiệm vụ của một người nằm dưới, Khang bỗng cảm thấy rùng mình vì cái oai phong dữ dội ấy từ một chàng trai em của bạn mình.
Khang lại loáng thoáng, mơ hồ nhớ về cái hôm mình đã say bí tỉ, không còn nhận ra được gì cả. Khang không nhớ những gì đã xảy ra với mình khi ấy ngoài việc cậu biết đã có một trận làm tình nảy lửa, dữ dội. Cậu không biết ai đã mang đến cho mình những vị ngọt sung sướng ấy, cậu chỉ biết anh chàng đã trao cho anh những thứ mà anh khao khát và chiếm giữ. Khang lại nhớ cậu em trai của người bạn, khuôn mặt của Hùng lại hiện lên rỏ mồn một trước mặt Khang. Cậu cảm thấy cậu em của mình bỗng cương cứng kì lạ, trong những giây còn tồn đọng khuôn mặt bất cần, lạnh lùng của Hùng, Khang đưa tay lên xuống, buộc cái thứ thép nguội của mình một lần nữa phải chảy trào trong đê mê chợt đến.
Khang thiếp đi, khi cái sự mệt mỏi bao trùm cậu rồi lan ra khắp căn phòng.
***
Đường Nguyễn An Ninh vắng vẻ, lặng êm một cách nhẹ nhàng giữa lòng thành phố nhộn nhịp. Tiến và An ngồi tại một góc bàn lí tưởng vừa có thể ngắm khung cảnh trong quán café vip Hợp Phố, vừa có thể quan sát những con người đi bộ rảo bước trên con đường tĩnh lặng này.
“Hôm nay em không đến công ty sao, mà lại hẹn anh ra ăn sáng ở đây, bé cưng.”
An im lặng, mỉm cười nhìn người yêu, tay lột từ tốn quả chuối già hương trong tay, rồi nhẹ nhàng cắn một miếng ngon lành, đôi mắt biết cười của An thì vẫn dán sát lấy Tiến.
“Có chuyện gì à, hôm nay trong em có vẻ khang khác. Có bệnh à?”
“Bệnh cái đầu của anh. Trông em giống người bị bệnh lắm à.”
Tiến gật đầu nhanh chóng, rồi cười hì hì khi trông thấy một cái lườm dữ tợn của người yêu. Tiến cũng bắt chước người yêu, miệng cắn một miếng chuối già, nhẹ nhàng nhai, từ tốn nuốt, anh chàng đưa lưỡi đánh quan đôi môi căn mọng nước.
“Tự nhiên anh lại nghĩ tới …” Tiến lấp lửng, “Của em tuyệt vời hơn nhiều.”
An cười giòn giã, sảng khoái không lẫn vào đâu khi nghe Tiến nói thủ thỉ, vừa ngó nghiêng xung quanh như một trên ăn trộm. Anh chàng đưa thứ quả mình đang cầm, mà đút người yêu mình, bắt Tiến phải cắn một phát, lút sâu đến hết chiều dài của quả chuối.
“hoangtu7inc của em thì dữ dội lắm, cái đó em biết.” An nháy mắt, “Nhưng coi bộ anh đang bị mắc nghẹn đấy.”
An rồi cũng bắt đầu nói cho Tiến biết lí do của cái hẹn sáng sớm hôm nay, trong khi cả đêm qua hai người đã quán quít lấy nhau, yêu nhau đến tận mây xanh. An tíu tít kể cho Tiến nghe việc bình chọn tác phẩm “Số phận” của mình đã được đánh gia cao trên diễn đàn “101 con chó đốm”. Anh chàng sau một hồi hí hửng kể này nọ, đang cao hứng thì bỗng xị mặt, cụt hứng thấy rỏ khi thấy Tiến cứ chốc chốc quay sang cái bàn cách đó một khoảng khá xa.
“Em đang rất bực vì thái độ của của anh.”
“Ò…ò… Anh xin lỗi. Em đang nói về việt tác phẩm của em được đánh giá khá tốt trên văn đàn mạng đúng không.” Tiến cười giã lã, mắt cũng chốc chốc quay sang nhìn về phía cái bàn đặt cách bàn cậu khá xa.
An cũng hơi chồm về phía trước để quan sát, hòng để biết điều gì đã cuốn hút, bắt người yêu cậu phải để tâm đến nó, mà bỏ mặt cái niềm vui đang lâng lâng trong người cậu. An trông thấy một phụ nữ trạc năm mươi ngoài, và một người đàn ông trung niên trạc cũng tuổi đó, dáng người lịch thiệp, quí tộc, đang ngồi đối diện trò chuyện với nhau thân mật, vui vẻ.
“Anh đang nhìn hai người ngồi ở cái bàn cạnh chậu thủy tiên đặt trong hốc cột ấy à?”
“Hả, sao cơ?!?”
An lườm người yêu, gằng giọng “Anh đang nhìn gì đó?”
“À không có gì.” Tiến cười tít mắt, đưa tay vò mớ tóc vốn ít được chải trau chuốt của cậu, “Anh đã từng đọc một số đoạn trong truyện “Số phận” của em rồi, đâu có gì đặc biệt đâu.”
Tiến chăm chú nhìn vào tô miến gà nghi ngút khói trước mặt mình, say sưa thưởng thức, vờ không thấy cái sự hậm hực của người yêu, mà cười thầm trong lòng. An cũng chẳng thèm giận lẫy chi người yêu hay đùa của mình. Anh chàng cười ma mãnh khi nghĩ ra một trò khá thú vị, An lùa cả dĩa ớt thái vào trong tô miến ngon lành của Tiến, tiếp là vắt thêm vào đó một miếng chanh khá to.
Tiến nhăn nhó nhìn người yêu mà tức tửi. An cười hí hửng, huýt sao, rồi tiếp tục lột thêm một quả chuối khác. Họ lại vờ cãi nhau, rồi lại cười nói sôi nổi.
***
Cửa hiệu “Safe Sex” vẫn ảm đạm như mọi khi nó vẫn thế. Tiến cũng hi vọng trong thấy cái bóng hồng ẻo lã của Sophia để có thể giải khuây trong giây lát. Anh chàng lười biếng, chẳng buồn chat, rồi Tiến nghĩ về những gì cậu trông thấy sáng nay. Tiến đang nghĩ về người đàn bà và người đàn ông ở trong quán Hợp Phố sáng nay. Cậu cảm thấy một chút gì đó khác lạ khi trông thấy hai người cười đùa vui vẻ với nhau, họ gắp đồ ăn cho nhau, trò chuyện thân thiết, và những điều ấy khiến cậu không tin là mình đã nhìn thấy như thế.
Sophia nhè nhẹ bước vào phòng khi biết chắc Tiến đang thẩn thở nghĩ ngợi điều gì đó và chưa phát hiện ra mình. Anh chàng rón rén bước tới sát rồi chồm tới ôm chầm lấy Tiến từ phía sau, cười hý hửng, nói chuyện líu lo, bẹo má Tiến trước khi ỏng ẹo rảo khắp một lượt những chiếc kệ trưng bày sản phẩm trong của tiệm.
“Ngồi suy tư cái gì không biết nữa, người lạ vô nó cưỡm hết đồ cũng không biết. Vậy mà cũng đòi buôn bán nữa hả Mai Đình Tiến.”
“Sao lúc nào cậu cũng réo cả tên lẫn họ thế hả Sophia.”
“Đơn giản bởi tớ thích.”
Anh chàng nhún nhảy đi qua lại, trên tay cầm một khúc nhựa hình vật quí màu trắng ngà, dài loằng ngoằn. Tiến trông điệu bộ của Sophia, bỗng bất giác thấy mắc cười khi một suy nghĩ bất chợt hiện. Anh tưởng tượng sẽ mời Sophia về làm tiếp thị cho của tiệm của anh, anh chàng sẽ mặc một chiếc áo giả da, đội tóc giả màu vàng chóe, trên tay cầm hai vật dài bằng nhựa, đứng lắc qua lại trước cửa tiềm tạo sự hiếu kì cho người xem. Tiến đang cười thì bỗng thấy nhói đau, khi biết Sophia vừa làm một phát vào sau gáy mình.
“Đang suy nghĩ, âm mưu, mưu đồ gì mà cười man rợ vậy nhóc.”
“Tớ nghĩ, mời cậu về làm ở cửa tiệm của mình.”
“Thiệt không?”
“Thiệt!”
Sophia mơ màng không tưởng tượng ra cậu chàng sẽ làm gì tại đây, cậu chớp chớp mắt lia lịa, rồi bắt đầu liệt kê, đoán thử những gì mình sẽ làm ở đây, nào là: đấm bốp cho ông chủ đẹp trai, pha trà tiếp khách, hoặc là tư vấn cho những khách nghiệp dư cách lựa chọn đồ dùng ngon lành nhất, rồi cả ý định sẽ kiếm tìm một anh nào đó đẹp trai để trao thân, gửi phận.
“Cậu sẽ cho tớ làm gì trong những công việc trên.”
“À…” Tiến tỏ vẻ bí hiểm, “Cậu sẽ…” Tiến lại nhướn mắt, miệng cười điểu giả, “Tớ sẽ mướn cậu làm một người mẫu khỏa thân, trên tay cầm hai vật cầu đang cầm, rồi trên đầu đội một vòng nguyệt quế bằng vở bao condom.” Tiến cười sặc sụa khi diễn giải cho Sophia nghe ý tưởng của mình.
Anh chàng lại một lần nữa cảm thấy mình bị đánh vào sau gáy, nhưng lần này Sophia dùng thứ đang cầm trên tay mà tặng cho anh chàng một phát rỏ đau. Tiến ôm lấy đầu, đưa tay chỉ về phía anh chàng “lady boy”.
“Cậu là đồ ác độc.”
“Cậu là thứ đầu óc gian ta. Tớ chỉ bán tài, không bán sắc.”
Tiến lại một lần nữa cười sặc sữa, cười muốn nôn cả ruột khi nghe Sophia nói như thế. Anh chàng không kiềm được cơn cảm xúc dào dạt trào đến bắt anh phải trành miệng ra mà cười xa xả. Tiến trông điện bộ của Sophia đắc chí đứng, tay cầm cái thứ nhựa trắng muốt ấy mà vả nhè nhẹ vào mặt mình.
“Lấy hàng cho mình nhanh đi, mình còn về nữa.”
“Như mọi khi à.” Tiến vẫn còn ôm bụng, cố đi từng bước vì bụng quặn đau.
“Ừ, mùi cam và dâu là số một nha. Lấy nhiều nhiều loại có gai, mấy cái đó tụi kia nó thích.”
“Thế cậu có thích không?”
Sophia chu đôi môi đỏ tươi của mình suy tư, rồi lại nháy mắt với Tiến, nói nhỏ vẻ bí ẩn.
“Mình thích bareback!”
Cả hai cười khùng khục. Tiến leo lên một chiếc thang đặt ở một góc phòng, lấy đủ số lượng Sophia yêu cầu. Còn anh chàng khách hàng thì lại ẻo lã lướt từng bước nhẹ nhàng một lần nữa rảo khắp căn phòng. Tiến nhìn theo, lòng bỗng lặng lại, anh nói nhỏ một lần, những chắc cậu bạn khách hàng của mình không nghe thấy. Cố lắm Tiến mới có thể hỏi lại một lần nữa bằng giọng mạnh hơn đủ để Sophia có thể nghe thấy.
“Sophia này. Cậu sẽ nghĩ gì, làm gì khi thấy cha mẹ mình đi ăn cùng nhau.”
“Bình thường. Tiền bối cũng muốn được “đứ đởn” mà.” Sophia nháy mắt tinh nghịch.
“Nếu như họ đã từng sống cùng một mái nhà, và đã từng có người tình riêng?”
Sophia nhìn anh chàng chủ của tiệm “Safe Sex” rất lâu.