The Moth (Bướm đêm) - Chương 3
“Có chắc em cương quyết chấp nhận cuộc sống tình ái này với anh tới suốt đời không.”
An giật cả lên khi nghe tiếng thì thào rất gần bên tai mình, cái run bắn người ấy như một cơn sốt lạnh đột ngột đến khi làn da thịt của người yêu chà xát trên tấm lưng trơn mịn của cậu.
“Em làm anh thức à?”
Cậu thì thào đáp trả, đầu hơi ngã về sau để có thể tựa vào vai của người yêu, chiếc mũi bướng bỉnh cứ cọ xát vào chiếc cổ của Tiến, cậu nghe những tiếng rên khe khẽ.
“Ừ, anh cảm thấy trống vắng khi không có em bên cạnh. Anh thấy lạnh.”
“Em muốn viết nốt chương kế tiếp để ngày mai có thể đăng lên “”101 con chó đốm.”
Nhưng ý định ấy đành phải bỏ dỡ dang, những động tác miễn cưỡng chỉ vùng vẫy như để có lệ, rồi dần cũng buông lỏng như một thỏi socola ngọt ngào nóng chảy khi gặp nhiệt. Tiến gồng người bế chặt An trên tay và đưa về giường ngủ. Bắt đầu là những tiếng cười khúc khít, kế đó là một chút lặng êm hồi hộp, sau cùng là những tiếng động chỉ có khi hai người sẵn sàng để yêu nhau. Họ yêu nhau một lần, rồi thêm một lần nữa, để tiếp tiếp sau đó, dính chặt nhau mà mơ những giấc mơ đẹp cho đến tận sáng mai.
An thấy mình đang nằm trên chiếc trường kĩ phía dưới phòng khách trong căn nhà rộng thênh thang của Tiến. Hôm nay là một ngày yên ắng đến lạ lùng, cậu không hề nghe thấy đến một tiếng nói nào của bà quản gia hóm hỉnh. Lười biếng trong từng động tác, cậu vươn mình như một con mèo quí tộc trong lớp áo mỏng trắng tinh tươm, rồi bước vào gian bếp. Cậu mở tủ lấy một vài lát bánh mì sandwitch, rồi tìm kiếm một hũ bơ đậu phộng, nhưng tìm hoài, tìm mãi cũng chẳng thấy, “Thế là đành nhai chay những thứ này” cậu nhủ thầm. Tiếp đó, An lại leo lên chiếc trường kĩ và bắt đầu thiêp thiếp ngủ, trong lúc mơ màng, chưa thực sự là ngủ, cậu thấy một con chó thuộc giống Chihuahua màu trắng tinh nhảy xổ lên người mình, và nó bắt đầu liếm mũi cậu, liếm mặt cậu, nó cứ làm thế, liên tục, và An bắt đầu phản kháng.
An bắt đầu quơ tay loạng xạ cả lên, cậu cứ cố đẩy con chó ra khỏi người, và rồi giấc mơ cũng đã bị xua đi khi Tiến tóm chặt lấy cánh tay đang quò quạng trong không trung của cậu. An mở mắt và hình ảnh đầu tiên chui toạc vào mắt cậu chính là nụ cười rạng ngời trên khuôn mặt của Tiến.
“Em bị gì mà tay cứ đánh loạn cả lên thế?”
“Em mơ!”
“Thấy gì thế?”
“Em thấy một con chihuahua trắng, cứ đè em ra mà liếm khắp mặt em. Nhột quá em không chịu nỗi, nên cố xua nó ra.”
Tiến tiu nghỉu ngồi nghe An thuật lại giấc mơ rồi không đá động gì đến điều đó nữa.
“Anh đang làm gì đó?” An mỉm cười nhìn người yêu, rồi khuôn mặt hơi nhăn lại khi thấy trên tay Tiến đang cầm một hũ bơ động phộng. “Anh ăn chúng không à? Ngán chết được!”
“Chỉ là… chỉ là…” Tiến ấp úng.
“Chỉ là sao?”
Tiến nhảy chồm lên, đè trên người An, cậu đưa ngón trỏ lấy một ít bơ đậu phồng rồi quệt lên mũi của người yêu, một cái quệt thứ hai là vào chiếc môi đầy gợi cảm. Tiếp sau công việc đó, khó khăn hơn vì sự chống trả quyết liệt, không chịu hưởng ứng của người tình, Tiến mút chặt những vết bơ đó cùng với chiếc môi nồng ấm của An. Cậu tiếp tục hôn lên chiếc mũi bướng bỉnh của người tình để cảm nhận cái vị béo ngậy của bơ đậu phộng vương lại trên ấy.
“Em mơ thấy anh là một con chihuahua à. Thật quá đáng!”
An còn ngỡ ngàng, nằm đờ ra, chưa hiểu được cái chuyện quái quỉ gì vừa mời xảy ra. Rồi cậu cười, cười nắc nẻ, khi nhận ra cả hai cương cứng cả rồi. Họ lại tiếp tục.
Bà quản gia lại đến dọn đồ cho Khang theo ý của bà chủ. Và bao giờ cũng thế, tiếng chuông inh ỏi cũng khiến cho cơn bực dọc trong người cậu muốn chạy lên đến đỉnh đầu. Khang ngáp ngủ, với chiếc quần short cực ngắn, mệt mỏi ra mở cửa.
“Chào buổi sáng, dì Lan.”
“Chào cậu. Tôi nghĩ cậu nên cho tôi và bà chủ chìa khóa của căn hộ này, chứ mỗi lần đến, tôi phải bấm chuông ròng rã, và đứng chờ mỏi mòn.” Người quản gia cằn nhằn.
“Tôi e la tôi không làm được chuyện đó. Đây là thế giới riêng của tôi, và chỉ mình tôi thống trị nó. Tôi rất cảm kích khi vào những buổi sáng dì lại đến dọn dẹp cho tôi, thực sự tôi rất cảm kích về điều đó.” Khang mỉm cười, cậu vỗ nhẹ tay mình lên vai người phụ nữ, rồi lướt nhẹ vào trong, “Hôm nay dì có thể cho tấm ga trên giường ngủ của tôi vào giặt được rồi, cũng như dọn sạch chiếc trường kĩ, nó thật sự cần được “tắm” vào ngày hôm nay.” Cậu bước vào phòng tắm, còn dì Lan thì bắt đầu công việc của mình.
Những tia nước lạnh bắn mạnh mẽ lên lớp da săn chắc của Khang khi anh đang đắm mình trong những cảm giác lâng lâng ngây dại với sự vuốt ve ân cần đó. Những tia cuối cùng trên cái vòi sen cũng dừng hẳn, chỉ còn đọng lại rất ít những phần tử đi sau, Khang khẽ lắc đầu làm nước bắn tung tóe khắp cả bốn phía trong phòng tắm, với tay về phía bên trái chiếc gương đối diện với anh, anh lấy chai dầu gội dành riêng cho phái mạnh với một mùi hương lôi cuốn mà anh rất thích vì thành phần xạ hương có trong đó. Chiếc đầu bắt đầu ngập tràn trong những khối tuyết trắng bềnh bồng thơm tho, những dãy dài còn chảy phiêu lưu trên cơ thể lôi cuốn đó. Khang nhìn ngắm mình trong gương, anh đưa tay chà khắp cơ thể bằng cái thứ bọt trắng mịn đó, một lần nước anh nhìn vào chiếc gương trước mặt, mỉm cười khi nhận ra người đàn ông điển trai trong ấy. Cậu nhắm nghiền mắt, tặng hưởng sự hòa quyện giữa cái mùi hương ngây ngất cùng linh hồn lạc lỏng của mình, đôi tay mâm mê với lớp lông đen nhánh và đứa em yêu quí đồng hành qua bao nắm tháng với cậu. Làn nước lạnh lại tuôn trào, chảy khắp cơ thể, rãi đều sự thơm tho trên từng thớ thịt, và đọng lại sức quyền rũ vốn có của anh đồng thời phô trương mãnh liệt cái ham muốn đàn ông vẫn trỗi lên đầy rạo rực chưa bao giờ tắt.
Khang với lấy chiếc khăn trắng, rộng bảng treo trên móc gần đó, quấn ngang hông dưới rốn, để lộ một lớp mỏng những sợi tơ mịn màng phơn phớt đen chạy dài xuống vùng kín đầy khiêu khích. Lại một lần nửa, nụ cười nửa miệng như tự phụ và kiêu ngạo bởi anh biết gã đàn ông điển trai anh đã nhiều lần bắt gặp trong tấm gương kia chính là bản thân anh, và vẫn sẽ như vậy.
Thuận ngồi rầu rĩ, ôm đầu tại quán trà Cung Đình Roma gần đầu con đường Nguyễn Việt Hồng nối với đoạn Phan Châu Trinh ôm vòng quanh công viên Lưu Hữu Phước mộng mơ với những hàng sao già cứ vô tư rãi đều những chiếc hạt có cánh của mình lượn lờ trong gió rồi rơi phịch xuống lòng đường một cách tinh nghịch. Khang xuất hiện, cậu nở một nụ cười quí phái, và đáp lại theo một cách lịch sự vốn có, Thuận méo miệng nở một cái không bao giờ có thể định nghĩa là cười, mà chỉ có thể cho đó là động tác nhăn mặt.
“Một ngày không mưa, trời đẹp, nhưng trông cậu có vẻ như hôm qua không ngủ được thẳng giấc.”
“Hôm qua mình ngủ rất ngon. Có cả một giấc mơ đẹp.” Thuận nói, mắt không nhìn Khang, mà chỉ chăm chú vào những tác phẩm nghệ thuật mà cậu đang vẽ nghịch bằng thứ nước còn đọng lại trên chiếc bàn bằng cái ngón trỏ linh động có mang một chiếc nhẫn trơn, món quà sinh nhật lần thứ hai lăm của Khang tặng cậu.
“Hay là việc làm ăn bị thua lỗ?”
“Không thể nào, quán Karaoke Thủy Mộc của tớ không bao giờ chấp nhận hai từ Thất Bại hay Thua Lỗ, đơn giản vì nó tuyệt nhất tại cái đất Tây Đô này.” Thuận nhấn mạnh từng chữ, từng chữ một, mắt vẫn chẳng buồn thèm nhìn Khang.
“Thế thì tại sao?” Sự kiên nhẫn dường như đang bị đụng chạm, Khang cố tỏ ra nhẫn nhịn bạn mình một lần nữa, người ngã tựa ra sau, ngó lăm le về phía người đối diện. “Cậu hẹn mình ra đây, chỉ để xem cậu ngồi vân vê mấy thứ điên rồ ấy đấy à!”
“Tớ có rắc rối với mẹ cậu.”
Khang chồm tới trước một cách thình lình không báo trước, mặt cậu kề sát mặt Thuận, mắt mở to thao láo, vẻ ngạc nhiên đến sửng sốt, cậu lặp lại đúng y câu bạn mình vừa nói, bằng cái giọng không thể tin và chấp nhận cái điều mình vừa nghe “Cậu gặp rắc rối với mẹ tớ?”
Thuận gật đầu chán chườn, “Ừ, thì đúng là vậy đấy!”
Tám giờ sáng ngày hôm nay, khi mà những kẻ thức đêm rong ruổi như Thuận phải chạy đi, chạy lại phục vụ cho những tên máu mặt, đại gia có tiếng đến gào rống tại quán Thủy Mộc của mình, thì anh đang chui rúc trong tấm chăn bông ấm áp của mình trong một gian phòng điều hòa lành lạnh khiến giấc ngủ bao giờ cũng là một món hàng cao cấp. Tiếng reo chói tai của chiếc điên thoại cứ liên tục réo lên từng hồi inh ỏi, cậu với tay chộp lấy nó, và bằng cái giọng nhừa nhựa của một kẻ chưa muốn rời bỏ giấc nồng, Thuận nói mắt vẫn nhắm nghiền.
“Ai đầu dây thế, thật không lịch sự chút nào khi biết giờ này tôi cần được ngủ.”
“Èm hèm!” Tiếng tằng hắng của giọng một phụ vữ vang lên bên kia đầu điện thoại, cái giọng đó khiến Thuận tỉnh ngủ dần, giọng bớt kéo tơ hơn, vui vẻ hơn, cậu tiếp.
“Bác gái! Có chuyện gì vậy ạ? Cháu xin lỗi vì đã vô lễ như thế, những cháu đang rất thèm ngủ.”
“Bác biết gọi giờ này cho cháu là không lịch sự gì cho mấy như trong lòng bác thì ruột gan nó cứ nóng lên từng hồi, mà bác thì không thể kiềm nén nó thêm được nữa.”
Giọng nói có mang hơi hớm của một sự bất bình thường đang diễn ra, Thuận nghe thấy cái âm vực trong lời nói nó cứ lúc cao vót, lúc đục khản, sự mất bình tĩnh đang đến nhanh chóng với người đang nói chuyện với cậu.
“Bác bình thường chứ?”
“Hôm qua Yến đến quán Thủy Mộc của cháu đúng không?”
“Dạ!”
“Tất nhiên Khang đã không đến đúng không?”
“Dạ!”
“Và người tiếp nó là cháu đúng không?”
“Dạ!”
Hàng loạt câu hỏi đặt ra, và hàng loạt từ “dạ” cũng theo đó mà xuất hiện. Thuận nói, mà cái đầu cũng gục gật theo đúng nhịp điệu câu trả lời của mình.
“Cháu đã tình nguyện đưa cô ấy về, sau đó phải ở lại quản lý quán Karaoke. Bác biết mà công việc của cháu bao giờ nó cũng rối vào các buổi tối cả. Nếu có gì thất lễ với cô gái đó thì bác cũng nói đỡ giùm cháu vài lời.” Thuận phân trần.
“Vấn đề là nó mới gọi cho bác hồi sáng, nó xin lỗi bác.”
“Về chuyện gì ạ?”
“Yến nó nói, có cảm thấy thích cháu, nên xin lỗi bác, và mong bác thông cảm khi nó dừng tìm hiểu thằng Khang mà quay sang làm quen cháu.”
Khang ngồi chăm chú nghe những việc vừa xảy ra qua lời kể chuyện đầy hào hứng, kịch tính và thật sự lôi cuốn của Thuận. Anh chàng bắt đầu có biểu hiện của sự kiềm chế, nhưng rồi cơn cười đã phản bội sự tế nhị vốn cần thiết, Khang cười đến trào nước mắt, mặc cho người bạn có ngồi đơ ra đó vì bế tắc cũng như cứng mình vì quê.
“Cậu cười là cười cái khỉ gì! Tớ đang thật sự bị rắc rối đấy.”
“Thì cũng vì lúc đầu cậu nhiều chuyện, nên bây giờ hậu quả phải lãnh lấy là vậy, còn kêu ca gì nữa. Tớ đã bảo rồi, đụng vào bà ấy thì chỉ có rắc rối và rắc rối thôi.”
“Nhưng giờ tớ phải làm sao?”
“Tránh gặp mặt nhỏ ấy đi.”
“Được không?”
Thuận nhăn mặt, vì cảm thấy cái phương án mà đứa bạn nối khố mình vừa nêu ra không khả thi tí nào. Ngón trỏ thì vẫn tiếp tục vẽ vời những đường lượn lờ trên mặt bàn, nhưng giờ đây nó như phá vỡ tất cả những chi tiết khi nãy từ những lớp đã khô, tới những lớp mới hơn, để hiện diện ra bấy giờ là như những tấm lưới đan chi chit của những rắc rối. Thuận tiếp tục ôm đầu rên rỉ khổ sở.
“Có cần phải khẩn trương thế không. Cậu cứ thẳng thừng từ chối, không lẽ nhỏ đó mặt dày mà bám theo hoài sao mà cậu sợ.”
“Nhưng mẹ cậu vẫn muốn Yến làm quen và tìm hiểu cậu. Trong khi tớ lại bị dính vào cái chuyện của gia đình cậu. Đó mới là rắc rối.”
“Đừng bao giờ lôi tớ vào vụ này. Cậu tự giải quyết đi.”
Khang nhún vai, nhướn mày nhìn bạn tỏ vẻ cảm thông. Anh mở nắp tách trà, đưa tay lấy một cọng thuốc trong đó bỏ vào miệng nhai sồn sột. Vẫn cười rất tươi nhìn bộ mặt sầu thãm của bạn và những cơn cười lại sắp bùng nổ.
…Nó cảm thấy Thượng Đế đã công bằng trở lại với nó, khi giờ đây con người nó cần đã luôn bên cạnh nó, luôn trao nó những yêu thương cháy bổng nhất bất cứ khi nó nó muốn và những nụ hôn cháy bổng luôn rạo rực và như chưa bao giờ dứt, nó cứ day dẳng và phù phiếm lấy tâm trí nó trong những cơn mụ mị của dục tình. Những trận mây mưa đã đời liên tiếp không làm nó hao kiệt sức lực mà ngược lại càng mang cho nó cảm giác sung mãn, hưng phấn chưa từng thấy và dường như vật yêu quí luôn cương cứng, căng đầy và luôn luôn đòi hỏi.
“Em đúng là một người kì lạ. Anh tự hào về những gì em đang nắm giữ. Em luôn cho anh cảm giác mới lạ trong mỗi cuộc truy hoan. Và những lần em có em trong tay, em lại khiến anh như phát điên vì em quá tuyệt vời.
Gã trai hôn lên trán nó, liếm dần xuống chiếc mũi nhỏ đang thở phập phồng gấp rút, rồi tiếp đó là đôi môi căng mọng gợi tình. Nó nhoẻn cười hạnh phúc.
“Em có thể còn làm được nhiều hơn thế nữa. Anh có muốn thử một lần nữa không?” Nó nói bằng cái giọng mang đầy sự mời mọc và dâm dục.
Chẳng kịp phản khán gì, thân thể nó đã chủ động đè ập lên người gã trai, nó muốn cuốn trôi gã bằng thứ đam mê khoái cảm dâng trào mãnh liệt trong nó. Gã lại quay lại, đè sấp lên nó, và dường như khi chuẩn bị sắp đi vào nó, gã khựng lại, mắt gã trợn ngược, môi khô khốc, há hốc.
“Chuyện gì thế anh?”
Rồi gã đổ ập xuống người nó. Trong cơn hoảng loạn một lần nữa nó nhận ra có một thứ gì đó lại xuất hiện trong cuộc hoan hỉ này. Nó run sợ khi phải gặp lại cái thứ gớm ghê đó một lần nữa, cái vuốt dữ dội của nó đâm xuyên qua người gã trai, giờ đây máu gã bắn tung tóe trên người nó. Nó gào rống hoảng loạn ôm lấy người tình tái xanh, lạnh dần trong vòng tay, nó trừng mắt hận thù nhìn cái thứ quái gở đó mà muốn lao vào cắn xé nó. Cái thứ đã một lần cướp đi người thân yêu nhất của nó, và lại thêm một lần này nữa…
“Alo An nghe đây, có chuyện gì không Bảo?”
“Giờ này mà cậu còn la cà ở đâu mà còn chưa chịu về công ty. Sếp lớn đang rất bực mình, khi mối làm ăn lần này lại bị công ty Phi Hải giành mất. Ông ta đang tức điên chửi rủa ầm ỉ trong công ty đấy.”
“Tớ sẽ có mặt ở đó ngay, nhưng vẫn còn giờ nghĩ trưa mà, tớ muốn ăn nốt phần ăn còn lại của mình.”
“Em van anh, em năn nỉ anh, anh An. Anh về dàn xếp ổn thỏa lại cái chuyện này đi. Ông ta giờ đây cứ như một tên điên, gặp ai hắn của chửi, cũng rủa.”
An cúp máy, thở dài bực dọc khi lại không thể tiếp tục hoàn tất cái chương này để có thể đăng lên trang web “101 con chó đốm” vào hôm nay, câu đã chán chườn suy nghĩ như thế. Chạy trên chiếc Cub70 cà tang, An đâm thẳng qua đường Trần Việt Châu để nhanh chóng đến công ty BubuCa nằm trên đường Hùng Vương.
“Nhóc Hùng, để anh trị tội em mới được. Cái tính điên này, chắc tiêm nhiễm từ ông già chứ không ai khác. Rỏ khổ!”