Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 7
Chap 7
Tại tiệm bánh đối diện trường, mọi người ai nấy đều không thể rời mắt khỏi nhóm thiếu niên vừa bước vào
Đầu tiên là người có đôi mắt lạnh lùng nhưng không làm cho người ta có chút ác cảm nào, sống mũi cao thẳng, làn môi mỏng gợi cảm thỉnh thoảng mím lại vì vết trầy trên chân đau rát
Bên cạnh là thiếu niên có đôi mắt như ánh sao trên trời, sóng mũi giống hệt người kia, đôi môi đầy đặn hồng nhuận, trên mặt lấm tấm vài giọt mồ hôi càng làm tăng thêm vẻ đẹp thiên thần với làn da trắng. Cậu đang dìu thiếu niên bị thương
Ngay phía sau còn có một người với vẻ ngoài ấm áp thân thiện, làn da ngăm khỏe khoắn, trên môi luôn nở nụ cười còn mắt thì nhìn về bên cạnh, nơi thiếu niên có ngũ quan tươi tắn hoạt bát đang đứng
Bọn họ đi cùng nhau, như chẳng có điều gì có thể ảnh hưởng đến khí chất của những chàng trai trẻ tuổi đầy sức sống
Cả bốn tiêu sái bước vào tiệm, nhưng sau đó Nguyên là người mất bình tĩnh đầu tiên. Vì mấy tỷ tỷ bên bàn khác cứ nhìn nhìn rồi lại chụp chụp bọn cậu, làm Nguyên không thể nào tự nhiên được. Mặt cậu cứ dần đỏ lên, trông vừa dễ thương lại đáng yêu. Khải ngồi bên cạnh nhìn cậu chăm chú, chỉ hận không thể một ngụm nuốt hết vào bụng đôi má trắng hồng đáng yêu như bánh bao ấy
Trong khi đó, Chí Hoành cùng Thiên Tỉ đã đi đến quầy bánh, và tình huống ở quầy bánh còn đặc sắc hơn…
“Tôi muốn cái này, cái này, cả cái này nữa” Chí Hoành vô cùng hứng thú chỉ chỉ trỏ trỏ yêu cầu, tốc độ làm người ta hoa mắt
Chị bán hàng tròn mắt nhìn thiếu niên có gương mặt đáng yêu. Làm sao một người có thể ăn nhiều đến vậy chứ? Cô bắt đầu nghi ngờ mình đánh giá quá thấp khả năng của những thiếu niên ngày nay
Thiên Thiên đứng một bên thoáng ngạc ngiên trước hành động của người trong lòng. Cũng không biết biểu tình của mình hiện ra biết bao nhiêu yêu chiều, khóe mắt ẩn hiện ý cười rất sâu
“Làm sao mà ăn hết?” Anh vừa hỏi vừa cố kéo tầm chú ý của cậu nhóc trước mặt về phía mình. Có vẻ là có chút hiệu quả, Hoành dùng biểu tình ngơ ngác ngước mặt nhìn anh. Chớp chớp mắt nói “Chúng ta tận bốn người, làm sao ăn không hết? Không phải cậu nói sẽ bao sao? Không còn cơ hội mà hối hận đâu! Ý kiến cái gì?”
Vừa nói cậu còn phồng má trợn to mắt, bộ dáng vô cùng đáng yêu, lại không biết những biểu tình của mình làm cho người trước mặt nhịp tim lỡ mất một nhịp
Thiên Tỉ đối với một tràng của cậu lại cảm thấy thú vị, vui vẻ đáp lại “Cậu còn không biết tôi mang theo bao nhiêu tiền, lỡ may không đủ thì thế nào?”
Nghe xong vẻ mặt cậu trở lại nghiêm trọng hẳn. Nghiêm túc mà nói “Cậu đáng ra phải nói sớm một chút. Bây giờ lỡ gọi rồi, làm sao đây?”
Vừa nói cậu còn chọc chọc hai ngón tay trỏ vào nhau, mắt chung thủy nhìn xuống dưới chân. Tỉ nhìn cậu chăm chú, sao động tác nào cũng dễ thương thế này. Phải làm sao đây? Làm sao đây?…
Nhịn không được anh xoa nhẹ đầu cậu, rồi ôn nhu nói “Đùa một chút thôi. Vẫn đủ mà. Chỉ cần ở bên tôi, thì cái gì tôi cũng có thể cho cậu”
Lời nói mang đầy thâm ý, đáng tiếc Chí Hoành bên này lại là một kẻ ngốc lười suy nghĩ, chỉ cần nghe đến cái gì cũng được thì thật vui mừng trong lòng, nghĩ nếu cậu là con gái sẽ đến hôn tặng Thiên tỉ một cái rồi
Ý nghĩ trong đầu thoáng qua làm má cậu bắt đầu xuất hiện một vệt đỏ đáng nghi. Còn người đối diện thì tưởng cậu đã hiểu, vui vẻ quay sang chọn nước uống
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Về phía bên này, Nguyên thôi xấu hổ trước những hành động của người xung quanh. Cậu quay sang lo cho vết thương của Khải. Gương mặt thiên thần thoáng hiện nét lo lắng, đôi lông mày nhíu lại, môi mỏng cong lên trách móc “Sao vết thương lại chảy máu nhiều thế? Chắc là đau lắm hả? Anh thế nào rồi, có chịu nổi không?”
Nhìn cậu lo lắng cho mình như vậy, Khải quên cả đau, chỉ muốn ôm cậu nhóc này lại lần nữa để tìm lại cảm giác thoải mái khi trước…
“Cũng không đau lắm. Ăn xong về chúng ta học tiếp” có không gian riêng vẫn là tốt hơn. Còn cậu thì không cần biết anh trả lời thế nào, bản thân bắt đầu lấy “đồ nghề” ra vụng về sơ cứu
Anh ngồi yên xem cậu sát trùng rồi băng lại. Cả quá trình coi bộ rất gian nan. Nguyên hết xoay qua lại xoay lại, không dám mạnh tay vì sợ anh sẽ đau. Cậu cứ nhẹ nhàng sơ cứu mặc dù kĩ thuật của mình dở tệ. Mặt cậu thì duy trì trạng thái đỏ bừng cho đến khi làm xong
Vừa lúc Tỉ và Hoành quay về với hai khay đồ ăn nước uống phong phú trên tay. Nguyên nhìn đến liền thấy buồn cười. Thiên Tỉ cậu sau này khổ rồi. Tên tham ăn như Lưu Chí Hoành mà cũng chịu được thì sau này sẽ bị tên đí đè đầu cưỡi cổ cho coi
Sau khi chọn lấy miếng bánh cùng đĩa kem cho mình, Nguyên vui vẻ ngồi im lặng thưởng thức, mắt thỉnh thoảng cũng lướt qua bên Tỉ Hoành, và còn Khải nữa. Khải có vẻ không thích đồ ngọt. Nhưng vẫn cầm một đĩa bánh lên ăn. Vừa ăn vừa suy nghĩ, anh thèm bánh trôi cơ, không phải loại này. Nghĩ đến đây lại đưa mắt nhìn cậu
~~~~~~~~~~~~~~~~
Một hồi ăn kem xong, bỗng dưng Nguyên cảm thấy lạnh. Có lẽ là do tiệm vắng khách bớt lại vừa mới ăn kem. Cậu xoa xoa hai bàn tay vào nhau để làm nó ấm lại. Hành động này lại vô tình để Khải thấy được, anh quay sang nắm chặt lấy tay cậu, giữ nó trong bàn tay ấm áp của mình
Cậu vô cùng ngạc nhiên trước hành động bất ngờ của anh. Hai má phút chốc lại đỏ lên, định rụt tay trở lại nhưng chậm một bước, Khải giữ trọn tay cậu trong tay mình. Anh nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi “Cho đỡ lạnh”. Thế là dù có đỏ mặt như thế nào, cậu vẫn phải ngoan ngoãn để tay mình nằm yên trong tay của ai đó
Và cũng thế là, tối hôm đó, có cả hai người nằm nhìn điện thoại mà không ngủ được…