Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 5
Chap 5
Chuông hết tiết vừa reng, tất cả học sinh như đàn ong vỡ tổ, ai nấy đều nhanh chóng thu dọn tập vỡ rời khỏi lớp học của mình
Nguyên nhìn cảnh này không khỏi ngạc nhiên, cậu quay sang hỏi Hoành: “Sao hôm nay mọi người nhanh thế?”
“Cậu không biết thật hay là giả vờ đấy?” Hoành nhướn mắt, gương mặt đầy vẻ nghi ngờ bạn mình. Nguyên trợn mắt, cầm quyển sách đang nửa đường bỏ vào balô đánh Hoành một cái “bốp”, còn nói: “Tớ không biết mới hỏi cậu. Hỏi thì trả lời đi. Hỏi lại làm gì?”
“Ui da đau! Hôm nay cậu thi đấu bóng rổ, đương nhiên là rõ hơn ai hết chứ. Làm sao tớ biết cậu không biết!” Mặt Hoành đỏ gay, cậu không biết trong đầu bạn mình nghĩ cái gì nữa
Nguyên nghe bạn mình nói thế bất giác cảm thấy có lỗi, chỉ biết cười trừ, gãi đầu nói: “Tớ quên mất…”
“Bỏ cậu đi! Tớ đi trước đây. Mắc công hết chỗ ngồi nữa” Hoành lơ Nguyên, xách balô đi trước
Còn cậu thì lật đật dọn cho xong sách vở rồi nhanh chóng theo sau. Còn luôn mồm gọi to: “Đợi tớ nữa! Hoành Hoành…”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vương Nguyên một thân tiêu soái bước ra sân thi đấu. Mặc dù học cả ngày nhưng tinh thần của cậu vẫn rất tốt, tâm trạng lại thoải mái
Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu vang lên. Vương Nguyên xoay người, thảy bóng cho đồng đội phía tay phải
Đội trưởng cậu đã nói trước, không coi trọng thắng hay thua. Quan trọng là chơi hết mình và đoàn kết, giúp đỡ nhau. Với quan điểm này, đội của Nguyên thi đấu tuy tập trung, nhưng tinh thần lại rất thoải mái
Trái bóng trở ngược về tay Vương Nguyên khi vị trí của cậu chỉ còn cách rổ chưa đầy hai mét. Nhận lấy bóng, cậu đạp một chân trụ, người nhảy lên đưa bóng vào rổ
Với kĩ thuật của mình, Vương Nguyên đã ghi được điểm số đầu tiên cho đội của mình. Nhìn điểm số thay đổi, cậu nở nụ cười tươi, đập tay với bạn cùng đội
“Khán giả” là học sinh của các khối lớp trong trường. Hầu như ai cũng muốn xem các trận đấu ngày hôm nay, vì…hàng ghế của sân vận động đều chật ních người. Tiếng reo hò cổ vũ cũng vang lên liên tục. Không khí vô cùng sôi nổi
Tiếp theo đội cậu đấu khá thuận lợi. Nhưng đều do các thành viên khác ghi điểm. Vương Nguyên chỉ dẫn bóng hỗ trợ. Tuy vậy nhưng không nói ai cũng biết, nếu không có những đường chuyền bóng của cậu trợ giúp, những lần ghi điểm kia cũng không được như vậy
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ngoài miệng thì nói không quan tâm nhưng Hoành ngồi trên hàng ghế khán giả trên sân thi đấu của trường vẫn cổ vũ rất sung. Cậu còn không để ý Thiên Thiên ngồi ngay bên cạnh mình, quên cả hình tượng, bất chấp dư luận mà hò hét, cổ động cho Vương Nguyên
Còn Thiên Tổng, anh ngồi cạnh con người này không hề thấy phiền, ngược lại còn bị vẻ phấn khích của cậu ảnh hưởng, làm cho tâm trạng cũng sôi sục hơn. Nhưng vẫn không quên nhắc nhở con người bên cạnh: “Cậu hét vừa vừa thôi, khan tiếng bây giờ”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cuối cùng, đội Vương Nguyên thắng. Tuy vậy nhưng không một ai kênh kiệu chút nào. Họ còn bắt tay với những người đội kia, hẹn một ngày lại cùng đấu với nhau
Cả quá trình cậu thi đấu đều được một người nhìn thấy hết, là Vương Tuấn Khải. Nhìn cậu ghi điểm đầu tiên cho đội của mình, nhìn cậu giúp đồng đội của mình dẫn bóng, nhìn cậu nở nụ cười thỏa mãn khi chiến thắng, nhìn cậu giao lưu với đội trường khác…
Khải chẳng biết mình đang suy nghĩ điều gì, cũng không biết mình quan tâm điều gì. Chỉ biết khi nhìn cậu nhóc kia cố gắng, hoặc khi mỉm cười, trong anh lại xuất hiện rất nhiều cảm giác: thích thú, hài lòng, thú vị, vui vẻ, ngọt ngào?
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Theo lịch, hôm nay còn có một trận đấu nữa. Là khối trên đấu, hình như là có Tuấn Khải
Vương Nguyên khi chiến thắng bất giác lại nhớ đến anh. Không biết anh có thi đấu không? Không biết khi chơi bóng rổ anh trông như thế nào? Không biết anh chơi có giỏi không? Không biết anh có thấy cậu không?
Trong đầu cậu có rất nhiều câu hỏi được đặt ra. Nhưng đầu nhanh chóng được giải đáp khi Vương Tuấn Khải cùng bạn của anh bước xuống sân
Lúc cậu mhìn thấy gương mặt điển trai quen thuộc kia cũng là lúc mà tiếng hò reo của mọi người bắt đầu vang lên. Phần lớn là của nữ sinh trong trường…
“Nhìn kìa là Vương Tuấn Khải đó! Đúng là đẹp trai quá đi!” “Nam thần của tớ soái quá đi!”…
Rất nhiều câu nói giống như vậy vang lên bị Nguyên vô tình nghe thấy. Người cậu thoáng chốc cứng đờ, nụ cười trên mặt trở nên cứng nhắc, trong lòng rất rất rất không thoải mái….
~~~~~~~~~~~~~~~~
Cậu ngồi trên hàng ghế khán giả theo dõi lượt anh thi đấu. Thân hình anh cao, hơi hốm. Anh khoác lên mình bộ đồ thể thao màu xanh đen, vừa vặn nổi bật làn da trắng. Đôi chân dài, vừa vặn, anh mang đôi giày thể thao màu đen
Nhìn anh từ trên xuống dưới, không điểm nào là không nổi bật, cuốn hút, còn anh tuấn hơn cậu mấy phần
Nguyên đang chăm chú quan sát Khải, đột nhiên anh quay sang phía cậu đang ngồi, hai ánh mắt vô tình chạm phải nhau, làm cho cả hai không hẹn mà cùng lúc giật mình, trái tim trật mất một nhịp
Cậu vội vã nhìn sang hướng khác, tránh ánh mắt của anh. Anh vẫn nhìn cậu. Còn vô ý nhìn thấy mặt cậu đo đỏ lên, chỉ tiếc không thể nựng ngay một cái. Cho đến khi tiếng còi bắt đầu vang lên, hướng mắt của hai người mới thay đổi
~~~~~~~~~~~~~~~~~~