Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 21
Chap 20
Đã hơn một giờ sáng mà cậu mãi vẫn chưa ngủ được. Nhắm mắt lại là bao nhiêu kỉ niệm cứ như cuộn băng, tua ngược lại trong tâm trí
Cậu không ngủ được, cũng không dám để mình ngủ vì sợ khi chìm vào mộng mị sẽ lại thấy cơn ác mộng kia, cơn ác mộng mà từ ngày anh đi, không giấc ngủ nào của cậu được yên ổn, bởi nó
Vương Nguyên sợ nhất là cảm giác cô độc một mình. Nên trước khi ngủ luôn phải mơ đến những người mà mình thương yêu nhất. Nhưng lúc Khải ra đi, người mà cậu thương yêu nhất đã biến giấc mơ hồng ngọt ngào của cậu thành ác mộng. Đến nỗi không cách nào thoát ra được
Rồi người lại trở về. Nói yêu cậu. Nói nhớ cậu. Làm ba của đứa con mà cậu thương yêu. Rốt cuộc thì khi nào giấc mộng kia mới buông tha cậu đây?
Cứ như thế, Nguyên trằn trọc mãi, lăn qua lăn lại trên giường. Hoạt động làm mồ hôi bắt đầu thấm lên lớp áo ngủ. Cảm giác bí bách làm cậu khó chịu
Bật người dậy, Nguyên lồm cồm bước xuống giường, không mở đèn mà mò mẫm bước ra ngoài. Rót cho mình một cốc nước, cậu bó gối ngồi thẫn thờ bên khung cửa sổ. Ánh sáng le lói của ánh trăng hắt vào khuôn mặt xanh xao có phần gầy hơn trước, khung cảnh này, yên tĩnh này, lạnh lẽo này, cô độc này…cậu sợ!
Dù có thân với một người cách mấy, thì khi nhìn vẻ bề ngoài mà thường ngày họ dựng nên, bản thân mỗi chúng ta đã vô tình tưởng tượng và gán cho họ những tính cách mà mình nghĩ. Nhưng thật tâm của họ, con người thật của họ, ta hiểu được bao nhiêu?
Có lẽ bình thường cậu rất “siêng” cười, nên ai nhìn vào cũng nghĩ rằng cậu rất tốt, rất ổn. Nhưng đêm về, trong bóng tối cô độc, chỉ có cậu mới hiểu, chỉ mình cậu gặm nhắm nỗi đau và cô đơn riêng mình
Cũng vì không muốn bạn bè lo, cậu luôn cố tỏ vẻ ổn nhất có thể. Nhưng nhiều lúc…cậu ổn đến nỗi chính bản thân mình còn phải sợ. Cậu luôn tử hỏi mình ‘Ổn sao? Thoải mái sao?’
Cuối cùng vẫn phải tự đầu hàng. Tại sao lại buồn đến thế? Lại cô đơn, khó chịu đến thế?
. . .
Phòng của Hoành và Thiên thì lại khác…
Thiên Tổng dang tay ra đặt cạnh bên gối để Hoành dựa vào. Nhìn cậu chăm chú hồi lâu, phát hiện người bên cạnh còn đang suy nghĩ hay đấu tranh nội tâm gì đó còn ghê gớm hơn mình
Vì sao anh biết à? Bởi Hoành cứ nhìn chăm chăm vào trần nhà, không chú ý đến anh đã nhìn cậu rất lâu rồi. Cậu cũng đang suy nghĩ rất nhiều. Hàng lông mày nhíu lại, nắm tay bất giác cũng chặt lại thêm một chút
Cậu đang nhớ đến hôm đó, ngày Khải không từ mà biệt rời khỏi nơi này
Cậu là bạn thân của Nguyên, là người chứng kiến người bạn mà mình vô cùng quan tâm, có được một tình yêu hạnh phúc
Lúc đó cậu chưa quen với Tỉ, độc thân một mình đã buồn chán mà tối nào cũng bị Nguyên gọi điện kể hết chuyện trên trời dưới đất, cùng một chủ đề một: Vương Tuấn Khải
“Hoành Hoành! Cậu biết không? Hôm nay anh ấy nắm tay tớ trên đường về đấy! Cậu nói xem có phải việc trọng đại hay không?”
“Hoành Hoành! Hôm nay tớ và anh ấy hôn nhau! Thật là kích động a!”
“Hoành Hoành! Ngày mai tớ quyết định chủ động hẹn anh ấy đi chơi. Thật là hồi hộp quá đi! Cậu nói xem phải bắt đầu như thế nào đây?”
“Hoành Hoành! Tớ phát hiện ra một chuyện. Điện thoại của anh ấy mật khẩu là ngày sinh của tớ. Ảnh nền cũng là hình của tớ!”
“Hoành Hoành! Tớ và anh ấy quả thật có thần giao cách cảm nha! Tặng quà bất ngờ không hẹn mà cũng giống nữa. Cậu nói xem có phải rất xứng đôi không?”
“Hoành Hoành, Hoành Hoành”….
Cậu ấy cứ như thế. Mỗi một kỉ niệm dù là nhỏ nhất giữa cậu và “anh ấy”, cậu đều không bỏ sót. Hoành quen dần với những cuộc gọi như thế. Nam thần và bạn thân của mình quen nhau. Cậu mừng cho họ còn không kịp nữa là. Cho đến một ngày…
“Hoành Hoành, anh ấy mấy ngày nay rất lạ! Không cười nhiều với tớ như trước nữa, lạnh nhạt với tớ hơn”
“Hoành Hoành…anh ấy đi rồi…rời xa tớ rồi…”
Sau cuộc gọi ấy là quãng thời gian cậu không muốn nhớ lại. Nhất là lúc mà Vương Nguyên xém bị tai nạn. Lúc đó…không còn nam thần nào trong lòng cậu hết. Chỉ có một Vương Tuấn Khải làm bạn thân nhất của cậu đau khổ
Rồi sao nữa? Sau đó trở về, cướp đi con trai nuôi mà cả ba người bọn cậu đều yêu quý. Có phải con người đó muốn làm khó, làm khổ người khác đến vậy?
Tạm gạt đi dòng suy nghĩ miên man, cậu chậm rãi lên tiếng
-Có phải em rất đáng ghét không?
Anh nằm bên cạnh nhìn cậu thật lâu. Lâu đến nỗi cậu tưởng anh sẽ không lên tiếng thì giọng nói ấm áp quen thuộc mới vang lên, hòa vào đêm tối, trôi nhẹ nhàng vào tai, dịu dàng vỗ về sự lo lắng trong cậu
-Em không đáng ghét, cũng không sai. Hay đúng hơn, chúng ta không thể nói ai đúng ai sai. Mỗi người một nỗi, làm sao em có thể lo hết được?!
-Nhưng mà ngày đó…cậu ấy đau khổ đủ rồi!
-Anh biết em lo cho cậu ấy. Nhưng em có nghĩ, Vương Nguyên cũng yêu Tuấn Khải lắm không? Có nghĩ thật ra hai người họ, thực chất chỉ có một sóng gió xa cách như thế, có trắc trở mới hiểu được nhau mà quý trọng chứ
-Vậy là em đã sai thật rồi…
-Có thể bù đắp mà. Chỉ cần cho mỗi người một cơ hội. Em rất tốt mà
-Nhưng mà em vẫn lo…
Cảm thấy đã đả thông tư tưởng của người bên cạnh rồi, bây giờ là lúc làm cho em ấy vui tươi trở lại, anh bắt đầu giả vờ giận lẫy một chút
-Lưu Chí Hoành! Em nói xem có phải em đã yêu Vương Nguyên rồi sao? Cái gì cũng cậu ấy. Em không có yêu anh
-Không có không có! Em chỉ quan tâm cậu ấy thôi. Em yêu anh! Em chỉ yêu anh thôi mà! Đừng có giận
Hoành nghe Tỉ đột nhiên đổi giọng thì lo lắng, tay chân níu chặt bám vào người anh. Còn vùi mặt vào lòng, kẹp cứng ngắt cả người như sợ anh đột nhiên biến mất vậy. Vui vẻ nhoẻn miệng cười thật tươi
-Được được. Ngoan, anh biết em yêu anh rồi. Không cần phải níu anh chặt như vậy
Miệng nói vậy nhưng tay vẫn không an phận ôm lại người kia. Rồi hoạt động một hồi mới ôm nhau chìm vào giấc ngủ
Một đêm như vậy, lại có bao nhiêu tâm tư…có lẽ nên thả lỏng bản thân một chút. Cho mỗi người một cơ hội để bước đến tương lại