Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 18
Chap 18
Nguyên hốt hoảng chặn tay anh lại, cảm giác bàn tay không an phận kia chạm vào da thịt mình thật xa lạ, làm cậu hốt hoảng
Tay Khải luồn vào bên trong lớp áo thun, chạm vào da thịt mát lạnh có cảm giác thật là thích. Anh vô cùng hưởng thụ loại cảm giác kích thích súc giác như thế này
Cậu đẩy tay anh ra chưa được bao nhiêu đã bị anh một tay chế trụ hai cổ tay mình lại, tay kia tiếp tục đưa độ ấm lan khắp làn da cậu
Môi lưỡi tiếp tục quấn lấy nhau, cơ thể cả hai lúc này cũng vậy. “Ưm” một tiếng, cậu kháng cự yếu ớt rồi cũng để mặc người kia muốn làm gì thì làm
Khải càng hôn càng nghiện, càng hôn càng phát hiện mình không thể quên được độ ấm này, hơi thở này, ngọt ngào này…
Được một lúc, tay anh bắt đầu chạm đến thắt lưng cậu, làm cậu lập tức hoảng hốt chặn lại, khó khăn mở miệng
-Đừng…
Người còn lại nào có quan tâm đến kháng cự yếu ớt của cậu, không an phận mà tiếp tục
Cảm giác xa lạ này làm cậu hoảng sợ vô cùng, một tia lí trí còn sót lại cũng kéo cậu trở lại
-Dừng…dừng lại!
Vừa nói cậu vừa cản gương mặt anh lại muốn gần kề. Trong lòng cậu giờ đây vô cùng rối, rốt cuộc cậu đang làm gì thế này?! Anh ấy là ai cơ chứ! Không thể dễ tin người như vậy được
Cơ thể Khải bị phản ứng của cậu làm cho cứng đờ, thoáng cái phải đèn nén lại cảm xúc, nhẹ nhàng ôm lấy cậu
-Em còn không tin tưởng anh sao?
-Tôi không biết. Tạm thời chúng ta đừng như vậy
Nguyên vừa trốn tránh khỏi vòng tay anh vừa khó khăn mở miệng. Định nói câu xin lỗi nhưng nghĩ lại, cậu có lỗi gì đâu mà xin? Đến với cậu là anh, bỏ cậu mà đi cũng là anh, giờ anh quay trở lại muốn làm lành. Rốt cuộc xem cậu là gì đây?
Khải nhìn phản ứng của cậu, biết rằng không thể tiếp tục được nữa, cũng không thể cưỡng ép cậu. Nếu cậu đã dựng lên cho mình lớp phòng bị, thì anh sẽ dần mở ra lớp phòng bị đó, để hai người lại được bên nhau. Cho dù lớp phòng bị đó có như thế nào đi nữa, chỉ cần Vương Nguyên còn yêu Vương Tuấn Khải thì nhất định anh sẽ nắm bắt cơ hội này
-Xin lỗi…
Anh chậm rãi lên tiếng, buồn bã hướng ánh mắt về phía Nguyên. Mặc dù cảm nhận được ánh mắt ấy, nhưng cậu vẫn cố tình lờ đi. Cậu chính là không phải một thứ đồ chơi!!
Cả hai rơi vào trầm mặc. Phòng khách rộng rãi của căn hộ trong khu chung cư cao cấp giờ đây như muốn thiếu đi không khí đến nơi. Cứ im lặng đến khi Nguyên bức bối muốn đứng dậy ra đường tìm lại không khí thì chuông cửa đột nhiên vang lên
-Ding dong! Ding dong! Ding dong!…
Người bấm chuông có vẻ rất vội vã, lầm cậu giật mình, Khải thì động tác nhanh một chút ra mở cửa
Cửa mở, thần kinh cậu thoáng chốc lại trở nên căng thẳng
-Thiên Tỉ! Chào em
Khải nhìn thấy ngưòi ngoài cửa thì bày ra vẻ mặt tươi nhất có thể, chào người anh em tốt bao nhiêu năm rồi chưa gặp
-Chào anh. Chuyện là…em muốn nói…
Tỉ đứng ngay cửa cứ ấp úng không ngừng. Người phía sau lưng anh nhịn không nổi mà xông lên phía trước trừng mắt nhìn Khải, rồi gằn giọng
-Anh bắt cóc Vương Nguyên của tôi!!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~