Thầy, dạy tôi yêu anh đi! - Chương 17
Chap 17
Nguyên buồn bã xoay người bước đi, rầu rĩ đến nỗi hốc mắt cũng đỏ cả lên. Vương Tuấn Khải thì cậu đã quen bị anh bỏ rơi. Nhưng mà ngay cả Tiểu Anh cũng theo anh ấy mà bỏ cậu…tại sao ai cũng bỏ rơi Vương Nguyên này một mình vậy chứ??!!
Thấy cậu như thế, hai cha con bên này cũng thấy khá buồn cười, nhưng lại thương con người này quá đi rồi. Quang Anh nhìn Khải, Khải nhìn lại nó, hai người nhìn nhau rồi lại nhìn lên Vương Nguyên đang chậm chạp rời đi. Không hẹn mà hai người cùng nhau nhấc chân đuổi theo cậu
-Nguyên Tử!! Đợi anh với!
-Ba Nguyên, đợi Tiểu Anh!!
Cả hai cùng lúc gọi theo cậu, chân vẫn không ngừng chạy theo. Trong khi Nguyên ngơ ngác không hiểu hai người họ chạy theo làm gì thì đã thấy mỗi bên cánh tay đã bị một bàn tay giữ lại
Ngạc nhiên xoay người lại, cậu nhăn nhó nói
-Hai người đi theo tôi làm gì? Mau về nhà với nhau đi, tôi là người dưng!!
Cậu nhấn mạnh từng chữ, giận dỗi hai người đã bỏ rơi mình. Trong khi Khải thì vui vẻ nói
-Em cũng phải về cùng bọn anh chứ?!
-Tiểu Anh là con của anh, anh là ba của nó. Tôi ở đây làm trò mèo gì? Để các người bỏ rơi một mình à?
-Đừng giận lẫy nữa, về với anh đi! Chúng ta nói chuyện với nhau
-Đã nói là không rồi mà!!-Cậu bực bội nhăn mặt cố gắng giằng tay ra khỏi tay anh. Khải lại xấu xa nắm chặt bàn tay mềm mại của cậu hơn nữa, giữ người cậu rồi kề môi sát bên vành tai cậu làm nó đỏ ửng, nói
-Nếu em còn không đồng ý, anh sẽ hôn em trước mặt trẻ em đấy!!!
Câu nói của anh làm bao nhiêu khí thế của cậu lập tức xìu xuống, mặt cũng biến sắc, không dám khán cự lại nữa. Khải thấy thế thì cười rất hài lòng, nắm lấy tay cậu, một bên lại dắt tay Quang Anh, ba người cùng nhau trở về nhà
~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Sau này nơi đây chính là nhà của con. Con tên là Vương Quang Anh, con trai của ba Vương Tuấn Khải. Có nhớ chưa?
-Dạ!- Bé con rất ngoan ngoãn nghe theo lời ba nó. Ổn định xong xuôi, anh nói với nó
-Sau này con ở phòng này nhé! Có gì cần cứ nói với ba, liền đáp ứng cho con. Bây giờ ba phải đi nói chuyện với ba Nguyên của con, phải ngoan ngoãn ngồi trong phòng học bài, dù có nghe thấy tiếng động gì cũng không được tò mò bước ra, có hiểu không?
-Dạ- Quang Anh thực sự vô cùng ngoan ngoãn
-Được. Hôn ba một cái nào!
-Chụt…chụt
Nhóc con hào phóng tặng ba nó mấy cái hôn vào má, rồi ngoan ngoãn trở vào phòng theo lời dặn của anh
Giải quyết xong xuôi, anh bắt đầu trở lại phòng khách, nơi cậu đang ngồi trên sô-pha bực dọc nãy giờ
Vừa thấy anh, cậu đã lập tức đứng dậy nói to
-Tôi giao con trai yêu dấu của tôi lại cho anh rồi, nhất định phải đối tốt với nó. Sau này tôi sẽ kiểm tra. Nếu anh dám tệ bạc với nó thì có ra sao tôi cũng giành lại nó cho bằng được!!
Anh không nói gì, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn cậu. Làm hai gò má kia lại không tự chủ mà đỏ rần hết lên. Nguyên xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, lên tiếng trước
-Xong rồi, tôi về đây!
Chỉ mới xoay lưng đã bị anh tóm trở lại, một phát kéo cậu ôm trọn vào lòng, nhẹ giọng thủ thỉ bên tai
-Anh nhớ em…
Cả người cậu thoáng chốc cứng đờ, đầu óc tạm thời coi như là ngừng hoạt động. Anh ấy vừa nói gì ấy nhỉ? Nhớ cậu sao? Nực cười! Ngày trước chính ang bỏ đi không nói một lời, giờ lại nói nhớ cậu?
-Vương Tuấn Khải! Chúng ta đều đã trưởng thành cả rồi, đừng nông nỗi như tuổi trẻ nữa, đều sẽ ảnh hưởng đến cả hai chúng ta- cậu vừa nói vừa cố gắng gỡ vòng tay đang ôm chặt ngang lưng mình
-Nguyên Tử, anh sai rồi. Tha thứ cho anh có được không? Xin em…
Khải vùi đầu vào hõm cổ cậu, giọng nói yếu ớt tâm tình. Cậu cố kìm nén lại cảm xúc của mình
-Ngày trước anh đi không nói một lời, lẽ ra phải quên tôi đi. Tại sao lại nói những lời này với tôi?
-Anh rất muốn mình có thể quên được em. Nhưng mà tất cả đều là lừa dối bản thân! Anh lừa dối bản thân mình rằng có thể quên được em. Nhưng hình bóng của em cứ liên tục xuất hiện trong tâm trí anh, giày vò trái tim anh từng ngày từng đêm. Anh cũng khó chịu lắm. Em có biết không?
Nói đến đây nước mắt kìm nén bao nhiêu lâu nay của anh bắt đầu rơi xuống. Từng giọt…từng giọt…Cậu nhìn anh như vậy, trái tim cũng nhói đau lên. Nhất thời mềm lòng đưa tay đến gương mặt giàn giụa nước mắt của anh, lau đi những giọt nước mắt hiếm hoi
Bất ngờ anh giữ lấy vai cậu, một tay giữ sau gáy, ấn xuống một nụ hôn
Vương Nguyên nhất thời không phản ứng kịp, chỉ biết ngạc nhiên mà đón nhận nụ hôn của anh. Rồi theo cảm xúc của bản thân, cậu nhắm mắt cảm nhận nụ hôn ấy
Khải liếm láp đôi môi mềm mại của cậu, cắn nhẹ rồi lại mút lấy hương vị ngọt ngào từ đôi môi hồng nhuận ngọt ngào. Không biết say sưa bao lâu, anh từ từ tách hai hàn răng ra, đầu lưỡi ấm nóng tiến vào trong, nhẹ nhàng thưởng thức từng ngóc ngách trong khoang miệng cậu. Quay trở lại nơi hai đầu lưỡi giao nhau, cảm xúc trong anh càng mãnh liệt hơn nữa, liền tìm đến chiếc lưỡi nhỏ nhắn kia mút mát, hút lấy hương vị riêng biệt của một mình cậu
Cứ dây dưa như vậy không biết là qua bao nhiêu lâu, cho đến khi cậu cảm thấy mình không còn hô hấp được nữa thì mới được anh tha cho mà dừng lại
Nguyên hít thở gấp gáp để lấy lại không khí vào phổi. Còn anh hài lòng đứng nhìn cậu, nhìn đến đôi môi sưng đến căng mộng do vừa bị mình chiếm lấy xong, cảm giác ngọt ngào lại dâng tràn trong lòng
Nhìn đến đây, anh lại nhịn không được, một lần nữa bước tới, ôm lấy người bấy lâu nay mình nhớ mong vào lòng, cảm nhận hơi ấm từ cậu mang lại, lại tiếp tục cuối xuống, hôn lên trán, xuông cánh mũi thẳng, rồi hai má hồng, đến vành tai…cuối cùng lại chung thủy dừng lại tại đôi môi ngọt ngào của cậu, một lần nữa ngậm lấy, chiếm cứ sự ngọt ngào chỉ riêng cậu mang lại
Nguyên vừa lấy lại đủ dưỡng khí đã bị người nào đó không nể mặt mà tìm đến “ăn đậu hủ” một lần nữa, không cam lòng nên muốn giãy dụa. Bàn tay đặt trên lồng ngực vững chắc của người đối diện muốn đẩy anh ra, còn thân người thì cựa quậy không yên
Sự giãt dụa của cậu căn bản là không thể cản được anh. Nhưng mà những hành động đó vô tình lại khơi dậy một thứ khác trong anh, làm tất cả các mạch máu trong người đều như muốn nóng sôi lên
Cảm thấy cơ thể có sự thay đổi, anh thần nói trong lòng “Không được rồi!”. Rồi không tiếp tục hôn nữa, kế môi sát bên tai cậu, thì thầm đầy ái muội
-Nguyên Tử, không xong rồi! Em làm cơ thế anh phản ứng!
Thế là không hôn nữa, mà chuyển qua…sờ soạn
~~~~~~~~~~~~~~~~~